Thoáng qua đã đến buổi chiều, Lâm Băng và Lâm Phong cũng đã hoàn thành một buổi học, được Lê Ân Tĩnh nhiệt tình đưa về tận nhà.
Không thể không nói, mị lực của Lê Ân Tĩnh thực sự rất lớn, kể từ lần đầu gặp mặt ở nơi dịch chuyển bí mật, đến nay mới có vài ngày mà nàng đã có thể thân với Lâm Phong. Ừm, trong mắt Lâm Hàn chính là thân mật, ít ra thằng nhãi này đã gọi Lê Ân Tĩnh một tiếng dì, còn với hắn, Lâm Phong tuyệt đối sẽ không gọi cha!
Đây là đạo lý gì? Lâm Hàn tuy rằng nóng gần chết, nhưng cũng chỉ có thể đánh gãy răng nuốt vào bụng. Dù sao hắn biết Lâm Phong vẫn còn khúc mắc với mình, dưa xanh hái không có ngọt a!
Rồi từ từ mọi chuyện sẽ tốt thôi! Lâm Hàn tin là như thế!
- Chào mừng Băng nhi về nhà!
Lâm Hàn giang rộng hai tay, tươi cười rạng rỡ chào đón con gái.
- Cha!
Lâm Băng cũng mừng rỡ nhào tới, ôm chặt lấy cổ Lâm Hàn, thuận thế để hắn bế nàng lên.
- Cha! Con muốn ăn thịt dê nướng!
Băng nhi đáng thương xoa xoa cái bụng nhỏ, ánh mắt lại mơ hồ u oán nhìn qua Lê Ân Tĩnh.
Không cần nói cũng biết, bé con này chắc chắn lại vòi vĩnh dì Ân Tĩnh, sau đó bị cương quyết, hoặc là khéo léo từ chối rồi.
Lâm Hàn lảo đảo suýt xỉu, cảm thấy có vài con quạ đen đang quác quác bay qua đầu mình. Má phải giật liên hồi, Lâm Hàn cố nín lại xúc động muốn đánh mông con bé này mấy cái! Quá bạc bẽo, quá thực dụng, quá đau lòng người làm cha như hắn rồi!
- Không được! Còn nhỏ đã ngang ngược thích chiều chuộng như vậy, mai này lớn lên chẳng phải làm loạn sao? Thịt nướng có thể ăn, nhưng không thể ăn nhiều, sẽ có hại cho thân thể!
Lâm Hàn còn chưa nói gì, Lê Ân Tĩnh đã nghiêm mặt nói, rất có khí thế của nhà giáo mẫu mực.
Lâm Băng không thể làm gì, chỉ biết rưng rưng nhìn qua Lâm Hàn, đôi mắt to tròn rưng rưng như sắp khóc kia khiến Lâm Hàn suýt nữa sụp đổ.
- Băng nhi! Đừng vòi vĩnh cha nữa, ông bà nội đang chờ bữa tối, mau vào đi!
Lâm Hàn đang khó xử, Tuyết Thiên Lăng không biết từ bao giờ đã xuất hiện, một câu nói nhàn nhạt lại làm Băng nhi sợ tới rụt đầu lại. Mặc dù mẹ rất ôn nhu, nhưng lúc nào nghiêm túc cũng rất đáng sợ nha! Băng nhi không dám làm trái, chỉ có thể le cái lưỡi đáng yêu, làm bộ sợ hãi rùng mình trước mặt Lâm Hàn, sau đó như con thỏ nhỏ chạy đi mất.
Lâm Hàn dở khóc dở cười nhìn vòng tay trống trơn! Đây là chuyện gì nha? Con gái vậy mà lại sợ mẹ, sợ dì, ngược lại không sợ cha? Uy nghiêm chủ nhà ở đâu? Bá khí làm cha ở đâu? Loạn, loạn hết rồi!
E hèm!
Lâm Hàn đấm ngực giậm chân, khiến hai cô gái vừa giận vừa buồn cười, vẫn là Lê Ân Tĩnh hắng giọng một cái, nhắc nhở hắn chú ý hình tượng trước mặt con cái.
Ạch, Lâm Hàn ngẩn ra, sau đó cười hì hì tiến lại bên cạnh, vỗ vỗ vai Lâm Phong:
- Sao rồi con trai? Hôm nay đi học vui chứ?
Lâm Phong cũng không tránh, chỉ là thái độ rất dửng dưng, trống không đáp:
- Cũng bình thường! Chỉ là có một số con ruồi rất đáng ghét, lại dám chọc ghẹo Băng nhi!
Lâm Hàn hào hứng:
- Rồi sao? Rồi sao? Con có đập cho chúng nó một trận không?
Lâm Phong ngạo nghễ khoanh tay, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Đương nhiên! Kẻ nào dám chạm đến mộc cọng tóc của Băng nhi! Lâm Phong sẽ cho hắn một trận nhừ tử!
- Đúng đúng! Phải như thế mới đúng! Từ nay cha giao cho con nhiệm vụ bảo vệ Băng nhi lúc ở trường! Có việc gì không giải quyết được cứ cắm mạnh cái kunai này xuống đất, cha sẽ đến cân hết cho hai đứa, khà khà… Băng nhi là bảo bối của chúng ta, không cho phép bất cứ kẻ nào trêu chọc!
Có chủ đề chung, hai cha con bạo lực này trò chuyện có vẻ ăn nhập vô cùng. Mặc dù vẫn chỉ là Lâm Hàn luyến thoắng huyễn diệu về tài năng của mình, còn Lâm Phong gật gù tán đồng, nhưng như vậy đã là tiến bộ rất nhiều so với mấy ngày trước rồi.
Tuyết Thiên Lăng và Lê Ân Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, lại bất đắc dĩ nhìn hai tên bệnh hoạn một tên nữ nhi khống, một tên muội khống này! Đây là ai với ai vậy? Có kẻ nào làm cha lại có thể khốn kiếp lưu manh đến mức này không?
Còn cả Lâm Phong, không biết có phải là vì kìm nén quá lâu, hiện giờ được buông thả nên mới triệt để thể hiện tính cách hay không. Mấy ngày nay hai nàng cảm thấy nó thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn lạnh lùng khó gần như vậy, nhưng từ xương tủy lại bắt đầu bộc phát một cỗ bá khí ngập trời. Cái đầu nhỏ lúc nào cũng ngẩng lên tận trán, biểu lộ một bộ Long ngạo thiên, lão tử là số một!
Kiêu ngạo rất tốt, con người ai mà không có kiêu ngạo? Chỉ có những kẻ kiêu ngạo mới có thể đủ tư cách trở thành cường giả. Nhưng con trẻ mà quá kiêu ngạo như vậy lại rất dễ bị biến tướng, trở thành ngạo mạn, tự phụ, coi trời bằng vung… Dù sao Lâm Phong hiện giờ cũng chỉ là thiên tài mà thôi, còn chưa phải cường giả!
Lâm Hàn hiện tại còn đang áp dụng điểm chung giữa hai cha con, là sự quan tâm với Băng nhi để gắn kết cả hai, nhưng hai người phụ nữ lại nhận ra có chút bất ổn trong tính cách của Lâm Phong, nhất thời đều cảm thấy có chút đau đầu!
Aiz… dạy con đúng là một môn tuyệt học khó nhằn nhất thiên hạ a! Cũng chỉ có kẻ thô người thô não như Lâm Hàn mới có thể dửng dưng hùa theo như vậy!
…
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn cứ yên bình như vậy. Hai đứa trẻ sáng theo Lê Ân Tĩnh đi học, chiều được Lê Ân Tĩnh đưa về. Lâm Hàn cả buổi sáng cũng chỉ có nhàn nhã bồi dưỡng tình cảm với Tuyết Thiên Lăng, đến tối lại lén lút trốn ra khỏi viện đi hẹn hò với Lê Ân Tĩnh, tầm hoan tác nhạc cả đêm mới mò về.
Hai nàng đều nhìn thấy, đều hiểu, nhưng không ai nói gì. Thế giới của hai người dường như chia thành hai nửa khác nhau, không chung đụng, không va chạm, cũng không có mâu thuẫn. Nhưng ai mà biết được ẩn đằng sau tình huống này là những tính toán và hiểu ngầm vi diệu đến mức nào?
Chỉ có Lâm Hàn là thích ý nhất, vô ưu vô lo trôi qua cuộc sống. Mỗi ngày lại chạy ra đón hai đứa nhỏ, nghe Băng nhi hờn dỗi vòi vĩnh cái này cái kia, thỉnh thoảng đáp ứng, thỉnh thoảng lại được hai nàng ngăn lại. Sau đó lại chạy ra thân mật với con trai, đàm luận chuyện hôm nay đi học thế nào, còn đứa nào dám bén mảng tới trêu chọc Băng nhi bảo bối hay không?
Không thể không nói, thiên tài vĩnh viễn là thiên tài, Lâm Phong vừa tới lớp đã trở thành một ngôi sao sáng chói, là tình nhân trong mộng của vài bé gái đang tuổi mộng mơ. Không những đẹp trai, địa vị lớn, mà còn rất mạnh mẽ, tư thái cao ngạo kia đúng là rất khốc, rất ấn tượng, làm biết bao nhiêu bé gái sùng bái đến phát rồ.
Nhưng Lâm Phong cũng không để ý đến mấy con người này, nó chỉ chú ý đến một kẻ duy nhất, cũng là kẻ khiến nó hứng thú nhất trong lớp học đó.
William Đạt! Thiên tài nhỏ tuổi được Uy gia bồi dưỡng trọng điểm, đồng thời cũng coi như truyền nhân y bát của Lê Ân Tĩnh.
Mặc dù hiện tại William Đạt biểu lộ ra tu vi chỉ có Đại Pháp Sư, trong mắt Võ Tông như Lâm Phong thì vẫn chỉ là con kiến. Nhưng Lâm Phong không coi thường thằng nhóc kia. Thứ nhất, nó còn ẩn giấu tu vi, thứ hai tâm trí của nó rất thành thục, hành sự còn trưởng thành hơn Lâm Phong rất nhiều. Thứ ba, Lâm Phong biết bản thân mình có tu vi ngày hôm nay là vì cái gì, chẳng phải đều là đan dược, linh thực, linh dược chồng chất lên, củng cố - đột phá, rồi lại củng cố - đột phá sao?
Mặc dù căn cơ của bản thân vẫn rất vững chắc, do có lương sư giáo dục chỉ đạo từng bước, nhưng so về kinh nghiệm thực chiến, Lâm Phong cảm thấy mình vẫn còn kém William Đạt!
Qua lời kể, Lâm Hàn nghe ra Lâm Phong là vừa kiêng kỵ, vừa bội phục, lại có chút hiếu chiến khi đối mặt với William Đạt. Nghe rất có mùi vị của đối thủ truyền kiếp! Lâm Hàn nghĩ nghĩ, thấy như vậy cũng tốt. Với tính cách của Lâm Phong, rất khó để có được một người bạn đúng nghĩa, có lẽ bạn bè của nó chỉ có thể tồn tại dưới dạng “đối thủ cùng tiến” như thế này!
Và cũng vì William Đạt, Lâm Phong mới có chút hứng thú với cái lớp học này, nếu không, mục đích duy nhất của nó khi đến lớp cũng chỉ là hộ tống em gái mà thôi!
Ừm, ít ra Lâm Phong tự cho là như vậy, những thứ cần học nó đều đã học, đám nhóc con ở lớp lại không gây được hứng thú cho nó, ngoài việc bảo hộ Băng nhi ra, đúng là không còn việc gì thú vị.
…
Cuộc sống cứ mãi êm đềm như vậy thật tốt biết bao? Nhưng định mệnh đã an bài, kể từ khi Lâm Hàn quyết tâm nhúng chàm cái thế giới này, cuộc đời của hắn sẽ không thể an bình nữa.
Trừ phi hắn có thể siêu thoát tất cả, trở thành người trên người, mới có thể chính thức tiêu dao thiên địa.
Một ngày này, Lâm Hàn vừa mới đủng đỉnh dắt tay Tuyết Thiên Lăng trở về sau một buổi dạo chơi, hôm nay hắn dẫn nàng đi tham quan công viên mà hắn dàn dựng, hiện tại, nhờ Lâm gia bố trí các loại trận pháp, máy móc trong công viên đã có thể tự động vận hành, trở thành một điểm vui chơi nóng nhất trong cả thành Cửu Long, không chỉ đám trẻ con thích tới đây, mà ngay cả thanh niên trẻ tuổi cũng không ít người tò mò tìm đến.
Mấy chuyện này nói sau, hiện tại, Lâm Hàn vừa về đã bị một hầu gái chặn đường, cung kính bẩm báo:
- Đại thiếu gia, trong nhà có khách, chỉ đích danh muốn tìm đại thiếu gia!
- Ai vậy?
Lâm Hàn nghiêng đầu hỏi.
Hầu gái lắc đầu:
- Không biết thưa thiếu gia! Chỉ là một người trong đó rất hống hách, liên tục quát tới bảo lui với lão gia…
- Ừm! Cám ơn em! Ừm, tên gì nhỉ?
Lâm Hàn bình tĩnh nói, nhìn không ra chút nào tức giận. Nhưng người hiểu hắn như Tuyết Thiên Lăng lại có thể nhận ra, hắn đang nổi bão rồi!
Hầu gái hơi lắp bắp, đầu cũng không dám ngẩng lên:
- Dạ… em là Hải Nguyệt, là hầu gái của phu nhân!
- Được rồi! Cám ơn Hải Nguyệt, ta đi trước!
Lâm Hàn cười cười cảm ơn rồi đi trước, để lại Hải Nguyệt phía sau có chút lúng túng chẳng biết làm sao.
Đại thiếu gia… đại thiếu gia vậy mà cười với ta… aaaaa…
…
- Lâm Tuyệt! Ta cho lão thêm mười phút! Mau mau gọi Lâm Hàn ra đây! Chúng ta tới đây là nể mặt hắn, vậy mà hắn dám để chúng ta chờ lâu như vậy! Hắn còn tưởng mình là ai? Thực sự là nhị thiếu gia của Lâm gia sao? Đừng tưởng ta không biết mấy trò mèo này là do lão bất tử Lâm Chấn Giang kia giở trò quỷ!
Vừa tới cửa phòng, một giọng nói hống hách đã truyền tới, khiến Lâm Hàn nhíu chặt lông mày. Đó là một giọng nói trẻ tuổi, cực kỳ ngạo mạn và bá đạo. Rốt cuộc là ai mà dám lớn lối như vậy?
Nhưng tính cách Lâm Hàn cũng thuộc dạng ăn mềm không ăn cứng! Không có thực lực thì cũng thôi đi! Hiện tại ở Lâm gia, ngoại trừ đại nhị trưởng lão, nhà hắn chính là số một! Lâm Hàn hắn chưa tính, chỉ riêng Tuyết Thiên Lăng đã đủ đàn áp mọi phe cánh trong Lâm gia rồi! Có thực lực, lại còn có thể ngồi im cho kẻ khác giẫm lên đầu lên cổ mình sao?
Kẽo kẹt…
Cửa phòng mở ra, Lâm Hàn mặt không biểu tình bước vào, đi tới vị trí chủ nhà bên Lâm Tuyệt, ngồi xuống, Tuyết Thiên Lăng ôn nhu chậm rãi đi phía sau. Nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng, cả ba người lạ trong phòng đều lóe lên vẻ kinh diễm, đặc biệt là tên thanh niên ngạo mạn kia còn đặc biệt ngẩn ra một chút. Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ngạo nghễ nói:
- Nếu ta đoán không nhầm, ngươi là Lâm Hàn đúng không?
Một bộ dạng giương giương tự đắc.
Một đôi mắt vểnh tận lên trời.
Đáp lại hắn…
… chỉ là hai chữ nhàn nhạt:
- Câm miệng!