- Như vậy thật sự có thể có con gái sao?
Mưa gió đã qua, Lê Ân Tĩnh như con mèo nhỏ mềm nhũn nằm trong lòng Lâm Hàn, cao triều trên hai má vẫn còn chưa rút bớt, khiến nàng lại càng thêm một chút phong tình uyển chuyển. Một ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc vẽ vòng tròn luẩn quẩn lên ngực hắn, vậy mà vẽ ra được vài con mèo đang nhảy chồm chồm trong người Lâm Hàn.
Bốp!
Lê Ân Tĩnh kinh hô một tiếng, bờ mông căng tròn đã bị Lâm Hàn tức giận trừng phạt một cái.
Ừm, xúc cảm thật tốt, không những mềm còn rất săn chắc, để lần sau kiếm cơ hội thử lại vài lần, tốt nhất là cũng kiểm tra Tuyết tỷ tỷ một phen, tiện làm ra so sánh!
Aiz… hy sinh nhan sắc để có thể so sánh hai đệ nhất mỹ nhân, một cựu một tân, ka cũng thật là vĩ đại a!
Lâm Hàn rất vô liêm sỉ tự sướng trong đầu, rước lấy chỉ là một đôi mắt vừa thẹn vừa giận của Lê Ân Tĩnh:
- Làm gì mà đánh người ta?
Lâm Hàn cũng trợn trắng mắt:
- Chị nghĩ tôi là súng thần trăm phát trăm trúng sao? Hơn nữa còn kiểm soát được đạn mình bắn ra là đạn lồi hay đạn lõm?
Lê Ân Tĩnh cũng tức rồi, lập tức nổi đóa:
- Khốn nạn! Không nắm chắc được mà mi còn dám bắt bà cô phối hợp nhiều như vậy? Còn lôi cái quyển dâm thư đáng chết kia ra lừa bà cô? Còn làm ra nhiều trò khó xử như vậy! Bà cô giết mi…
- A… mưu sát chồng…
Lâm Hàn hoảng sợ la toáng lên, vừa chật vật trốn đông trốn tây. Chỉ cần Lê Ân Tĩnh vừa tiếp cận, ngay lập tức sẽ bị tên này vô sỉ tấn công vào những nơi nhạy cảm, mục đích là khiến nàng không thể không tránh. Nhưng Lê Ân Tĩnh cũng thuộc dạng nóng tính mất lý trí, đặc biệt với Lâm Hàn cũng không cần giữ lý trí gì đáng nói, trực tiếp mặc kệ công kích của hắn, chấp nhận trúng chiêu để đả kích đối thủ nặng nề hơn.
Kết quả, Lâm Hàn bị đè ra đánh một trận bầm dập, người không ra hồn người, máu chảy xuôi từ lỗ mũi xuống dưới chân, không biết là do bị đánh hay là do cái gì.
Đánh hắn một trận tơi bời, cảm giác vẫn chưa hết giận, Lê Ân Tĩnh dứt khoát không thèm để ý đến hắn. Hung hăng chui vào trong chăn, quay mặt vào tường, để lại cho hắn chỉ có một cái bóng lưng xinh đẹp.
Lâm Hàn rất vô tội nhún nhún vai, một mắt tròn một mắt dẹt nhì Lê Ân Tĩnh! Đây là chuyện gì a? Rõ ràng là mình chịu đòn đau, bây giờ vẫn là nàng giận dỗi! Rốt cuộc là Hàn ka tội nghiệp đã làm điều gì sai?
Cảm thấy vô tội chung quy là một chuyện, nhưng phụ nữ giận dỗi là để đàn ông dỗ dành. Lâm Hàn bĩu môi một cái, cũng chui vào chăn theo, một tay rất tự nhiên ôm lấy vòng eo xinh của nàng, ghé sát vào tai nàng thì thầm:
- Thôi mà! Em yêu tha thứ cho anh đi! Được không?
Không giãy dụa, cũng không thèm trả lời.
Đây là thái độ gì?
Lâm Hàn cười tà một tiếng, cái tay xấu xa cù cù lên cơ bụng Lê Ân Tĩnh hai cái, sau đó lại lần mò lên trên, muốn nằm giữ lại cái bộ vị nào đó.
Quả nhiên, thân thể Lê Ân Tĩnh hơi run lên, yếu huyệt của nàng Lâm Hàn đã biết từ lâu, hơn nữa còn là nội gián đã theo nàng từ nhỏ, Altar William cung cấp, tuyệt đối chính xác. Mặc kệ cô nàng này nghĩ gì, ka cũng có thể chế phục nàng dễ như trở bàn tay, hắc hắc!
Lê Ân Tĩnh run run một lúc, cũng không quá ngăn cản, bỏ mặc hắn tác oai tác quái trên người mình, nhưng giọng điệu run rẩy của nàng, Lâm Hàn nghe thế nào cũng có chút ưu sầu khổ não:
- Người ta cũng chỉ muốn có một đứa con gái thôi mà!
Lâm Hàn hơi cứng lại, nhẹ nhàng xoay người Lê Ân Tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu nói:
- Chị thực lòng muốn vậy sao?
- Ừm!
Lê Ân Tĩnh hơi đỏ mặt, nhưng vẫn bẽn lẽn gật đầu, trong mắt tràn ngập mong mỏi nhìn hắn.
- Vậy được rồi.
Lâm Hàn vẫn rất ôn nhu, cánh mũi nhẹ nhàng chạm vào mũi Lê Ân Tĩnh, hơi cọ cọ cực kỳ tình cảm:
- Thực ra cũng không phải là không có cách, nhưng chị phải trả lời tôi vài vấn đề.
Lâm Hàn ghé sát vào tai Lê Ân Tĩnh thì thầm, thời gian dần qua, sắc mặt vốn đã hồng lại càng trở nên nóng bỏng.
Nhưng nàng biết, Lâm Hàn lúc này rất nghiêm túc, không phải tà ác đùa cợt như hồi tối, nên cũng nhăn nhó trả lời:
- Không có! Không chỉ võ giả, mà cả đấu sĩ đều phong bế thứ này lại, tránh tiết Tinh Khí Thần ra ngoài! Tinh khí thần là bản nguyên của võ giả và đấu sĩ, nếu tiết ra ngoài quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tu vi, tệ hại hơn là hao tổn căn cơ, khiến tốc độ tu luyện chậm lại không nói, thậm chí còn gặp phải bình cảnh nặng nề, không thể đột phá!
Lâm Hàn gãi gãi đầu:
- Tôi cũng không hiểu lắm! Tránh né như vậy, chẳng phải là thành đồng tử công, cả đời không thể, không thể cái kia sao?
- Về cơ bản là như vậy!
Lê Ân Tĩnh đương nhiên gật đầu:
- Võ giả trừ phi đã đến bình cảnh lớn, biết đi đến cực hạn của bản thân, nếu không cũng không lựa chọn việc sinh sản hậu đại. Đương nhiên, như tôi đã nói, có một số phương pháp khác nhau để phong bế lại tinh khí thần, để bản thân dù có hoan hảo với người khác cũng không bị hao tổn. Tôi chính là dùng phương pháp đó cho nên… cho nên… cơ bản là từ mười năm nay đã không có cái việc hàng tháng kia nữa rồi!
Lê Ân Tĩnh nói đến đây đã xấu hổ cúi đầu, cực kỳ đáng yêu. Không phải là xấu hổ ngượng mồm, mà là vì hành động của bản thân, rõ ràng đã phong bế chuyện đó, làm sao có thể sinh con?
Nhìn sắc mặt Lâm Hàn, nàng cuống quýt bổ sung:
- Nhưng không sao, phương pháp của tôi rất hoàn thiện, có thể phong bế, cũng có thể buông ra, lại phong bế lại bất cứ lúc nào! Chỉ cần một chút thời gian là có thể trở lại bình thường rồi!
- Ừm!
Lâm Hàn như vậy mới chuyển lo thành mừng, hài lòng dặn dò:
- Như vậy thì tốt! Chị về quan sát chuyện này, tính rõ ràng chu kỳ đó rồi nói cho tôi! Tuy rằng không chắc lắm, nhưng ít nhất cũng có bảy tám phần có thể giúp chị sinh con gái!
- Lời này là thật?
Lê Ân Tĩnh mừng rỡ nói.
Bốp!
Đáp lại nàng chỉ là cảm giác tê dại trên bờ mông, Lê Ân Tĩnh u oán trừng mắt nhìn hắn, ủy khuất nói:
- Làm gì lại đánh người ta?
Nhìn cái vẻ mặt như thiếu nữ bị phụ bạc kia, Lâm Hàn suýt nữa sung huyết đại chiến thêm một trận! Cô nàng này, càng ngày càng biết chọc người rồi! Lúc mềm lúc cứng, lúc như nữ thần, lúc như cô gái nhỏ, lúc ra vẻ đại tỷ, lúc lại như tiểu muội yếu ớt cần được bao bọc, đặc biệt nhất là cặp mắt nâu đầy mơ mộng kia, lúc này có vẻ còn ầng ậng nước, đủ khiến cho Lâm Hàn lòng dạ mềm nhũn, không sinh nổi một tia ác độc.
Ngẩng cao cái đầu, Lâm Hàn cực kỳ chính khí nói:
- Không nhìn đây là đàn ông nhà ai? Nói có biện pháp là có biện pháp, tôi còn cần phải nói láo sao?
- Cũng không biết là ai cả đêm mở miệng phét lác để chiếm tiện nghi của người ta.
Lê Ân Tĩnh bĩu môi lẩm bẩm, Lâm Hàn lại tức giận giơ tay định trừng phạt, khiến nàng sợ đến mức rúc đầu vào ngực hắn, không chịu chui ra.
Ách… còn biết giả bộ sợ hãi? Thật sự là… thật sự là… đáng yêu chết mất!
- E hèm! Thứ tôi dặn, chị đã nhớ kỹ chưa?
Lâm Hàn hắng giọng tiếp tục chính sự.
- Nhớ rồi mà!
Lê Ân Tĩnh rầm rì nói, nhất quyết không chịu chui ra.
- Ừm!
Lâm Hàn không nói gì nữa, cũng học theo ôm chặt lấy Lê Ân Tĩnh, không gian trong phòng dần dần lắng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ của hai bên!
…
Thực ra, Lâm Hàn cũng không phải hỏi chuyện nguyệt sự của Lê Ân Tĩnh vì tâm lý xấu, hắn thực sự nghĩ ra cách khiến nàng có thể sinh con gái. Đây không phải là mê tín hay nói mò, mà là khoa học chân chân thực thực, là sự kết hợp của xác suất, tính chất và căn chỉnh thời gian!
Người của thế giới này không biết, nhưng Lâm Hàn lại biết rất rõ ràng quá trình sinh sản, kiếp trước hắn cũng từng là một học sinh không quá dốt nát. Theo đó, giới tính của con cái hoàn toàn phụ thuộc vào cha, ách, nói cho chính xác thì là phụ thuộc vào “giới tính” của một loài nòng nọc nào đó!
Bỏ qua mấy thứ này, Lâm Hàn còn biết được, “nòng nọc” phái nữ thường bơi chậm, nhưng bền bỉ, nòng nọc phái nam thì lại bơi nhanh hơn, nhưng cũng nhanh đuối sức hơn! Chính vì đặc tính này mà các nhà khoa học có thể nghiên cứu ra phương pháp dựa vào thời gian… kia của phụ nữ để tính toán cách sinh được con trai con gái rất hiệu quả. Mặc dù không phải chắc chắn, nhưng xác xuất thực sự rất cao!
Họ hàng của Lâm Hàn kiếp trước đã có ít nhất bốn nhà dùng phương pháp này thành công! Chỉ có một nhà thất bại, chứng minh nó rất hiệu quả và thực dụng! Lâm Hàn vốn đã quên, nhưng vì thấy Lê Ân Tĩnh thực sự rất nghiêm túc và mong mỏi, vì thương nàng nên hắn mới nhất thời nhớ lại được.
Theo đó thì nếu muốn sinh con gái, cần “…” trước khi trứng rụng lâu một chút, như vậy thì “nòng nọc” nam sẽ vì đuối sức mà thua cuộc, tỷ lệ sinh con gái sẽ cao hơn! Ngược lại, sinh con trai thì cần sát ngày một chút, nòng nọc nam vì tốc độ nhanh hơn mà tới trước, sẽ dễ sinh con trai hơn!
Còn cụ thể cái “một chút” này là bao nhiêu thì còn cần phụ thuộc vào thể chất từng người và rất nhiều yếu tố. Đặc biệt là Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh còn không phải người thường giống như hắn biết kiếp trước! Thân thể của cả hai đều mạnh và tinh khiết đến khủng bố, ai mà biết được mấy thứ kia sẽ ảo diệu đến mức nào?
Nhưng còn may, Lâm Hàn còn có một thứ nghịch thiên không gì không tính toán ra được!
Không gian thôi diễn!
Ách… mặc dù số lượng thôi diễn lần này lên tới hàng triệu, thậm chí hàng tỷ, có thể sẽ rất đau đầu và tổn hại tinh thần, nhưng Lâm Hàn không ngại. Vì chiều lòng Lê Ân Tĩnh, chịu chút khổ cực này có tính là gì?
…
Một đêm cứ thế yên bình trôi đi. Sáng hôm sau, Lê Ân Tĩnh đã rời đi từ sớm, như thường lệ, nàng còn cần đi đón Lâm Băng, sau đó cùng tới lớp.
Hơn nữa, hôm nay còn có thêm một việc, đó là Lâm Phong cũng đi học, thằng bé đã chấp nhận đến trường rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học.
Cũng không phải lão già Lâm Chấn Sơn làm thuyết khách giỏi đến đâu. Mấu chốt ở đây là Băng nhi nói, con bé muốn Phong nhi đi học cùng nàng!
Chỉ cần một câu nói, lại thêm cái nhìn long lanh đầy mong ngóng của Băng nhi, Lâm Phong trực tiếp đầu hàng vô điều kiện, không chút do dự gật đầu đồng ý. Ách… lực sát thương của Băng nhi điện hạ thực sự rất lợi hại a!
Ngoài ra, Lâm Hàn cũng đã nhận được tin tức, Tuyết Thiên Lăng xuất quan rồi.
Đột phá rất thuận lợi, tu vi cũng vô cùng vững chắc, hơn nữa còn là nhờ Khí Căn mà hắn trao tặng, đúng là khiến Lâm Hàn đắc ý một phen.
Lắc lắc đầu, Lâm Hàn quyết định tạm thời không về nhà vội, hắn đoán chắc giờ phút này mẹ mình đang giữ chặt Tuyết Thiên Lăng không tha, hỏi chuyện trên trời dưới biển. Tuyết Thiên Lăng biến mất cả tuần, ngày nào mẹ hắn cũng hỏi, quan tâm đến có chút quá đáng, khiến Lâm Hàn cũng có chút ghen tỵ, sao chưa thấy mẹ quan tâm mình như vậy bao giờ?
Thời điểm hiện tại, tốt hơn hết là đi tìm Lâm Chấn Sơn.
Nếu đã quyết định chinh phục học viện Cửu Long, Lâm Hàn cũng không định lén lén lút lút dùng thân phận giả. Hắn trên danh nghĩa vẫn là môn đồ của học viện, hiện tại có chút thành tựu, về trường giáo dục lớp trẻ cũng không gọi là quá đáng đi? Còn việc có lấy được tín vật Nhẫn Chủ Nhiệm hay không, Lâm Hàn nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ.
Không lấy được cũng phải cố mà lấy, đó là mục tiêu, không phải là hứng thú bản thân! Việc này liên quan trực tiếp đến tương lai của mình, Lâm Hàn không thể đùa bỡn được.