Cuối cùng Lâm Chấn Sơn cũng không đành lòng làm hại bộ râu vô tội của Lâm Chấn Giang, đành phải nháy nháy mắt ra hiệu cho lão rời đi trước, bề ngoài lại ra vẻ hùng hổ tiến lên, bộ dạng như muốn làm thật.
Nhìn thấy ánh mắt lập lòe gian giảo của Lâm Chấn Sơn, Lâm Chấn Giang cực kỳ đề phòng lui lại hai bước, sau đó dứt khoát xoay người chạy thẳng. Tính tình của Nhị trưởng lão thế nào lão biết rõ, nếu lúc này mình không rời đi nhanh, bộ râu mềm mại yêu quý của mình chắc chắn sẽ bị lão già kia hung hăng mà chà đạp, tuyệt không còn đường sống.
Hi hi… ha ha ha…
Lâm Băng ló ló cái đầu nhỏ qua vai Lâm Chấn Sơn, cười khanh khách nhìn theo bộ dáng chật vật rời đi của Lâm Chấn Giang, hồn nhiên không thèm để ý lão già này chính là cụ nội nhà mình!
Ách… thực ra thì chính Lâm Hàn cũng chưa từng xem lão già mới gặp mặt một lần này là ông nội! Tư tưởng của Lâm Băng và hắn xem ra vẫn luôn đồng bộ a!
Lâm Chấn Sơn lúc này cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, trong lòng thầm xin lỗi lão thất một trăm lần. Nhưng vì tương lai của Lâm gia, thôi thì lão thất ngươi đành chịu oan ức tạm thời vậy nha.
Ai bảo thằng nhóc này có tiềm năng quá kinh khủng? Mà không chỉ Lâm Phong, ngay cả con bé ngây ngô đang được lão bế bồng trên tay này cũng là một phần tử khó lường. Mặc dù trắc thí ra tư chất luyện võ của Lâm Băng cũng bình thường (do luyện chakra nên băng khí đã được khống chế, không cản trở luyện võ như trước), tư chất luyện ma pháp thuộc hàng cực phẩm, cũng coi như thiên tài hiếm có. Chỉ là, nghe nói con bé này theo Lâm Hàn tu luyện nhẫn thuật, đối với cái thứ chưa biết rõ này, Lâm Chấn Sơn vẫn luôn thấy có tiềm năng rất lớn.
Chuyển dời ánh mắt, Lâm Chấn Sơn lại chờ mong nhìn Lâm Băng. Với con mắt già đời của lão, làm sao mà không thấy địa vị của Lâm Băng rất quan trọng trong lòng Lâm Phong. Chỉ cần Lâm Băng chịu lên tiếng, chuyện vô cùng không thể cũng trở thành có thể! Chứ chưa nói chuyện này vốn dĩ đã rất khả thi rồi.
Lâm Băng cười hì hì hai tiếng, hai tay hí hoáy nãy giờ cũng buông ra, tung tăng nhảy khỏi lòng Lâm Chấn Sơn, kéo Lâm Phong đi chơi, không thèm để ý tới mấy người nơi này.
Lâm Băng đi rồi, Lâm Chấn Sơn lại cười khổ vuốt râu một cái, nào ngờ đụng đến không phải bộ râu mượt mà của mình mà lại là thứ gì đó cồm cộm. Nhìn lại, không biết bao giờ nơi đó đã được tết thành hai cái đuôi sam, còn được buộc hai cái nơ con bướm hồng hồng rất đáng yêu.
Lâm Chấn Sơn khóc không ra nước mắt, cái này… cái này…
Aiz… tuổi già thất tiết, tuổi già thất tiết a!
Lâm Chấn Sơn đấm ngực giậm chân, cực kỳ đau lòng. Lão đại nha, sau này ngươi phải đền bù, tuyệt đối phải đền bù lại tiết tháo cho ta! Nếu lần này ngươi không chịu ra mặt với Uy gia cầu hôn Thanh Liên, lão tử mặc kệ…
Ha ha ha…
Lâm Hàn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, há to miệng cười phá như vỡ đê, hắn lăn lộn ra đất, bốn vó chổng lên trời, cực kỳ mất hình tượng. Lâm Chấn Sơn tức sạm cả mặt, hằm hằm sát khí nhìn hắn, kết hợp với bộ râu đáng yêu vô bì, càng nhìn, Lâm Hàn lại càng cười như nắc nẻ.
Không biết qua bao lâu…
- Cười đủ chưa?
Lâm Chấn Sơn lạnh lẽo hỏi, Lâm Hàn đột nhiên thấy có sát khí ập tới, sau lưng lạnh lẽo một mảng, trán toát mồ hôi cười trừ:
- Đủ! Đủ rồi! Tuyệt đối đủ…
Nhìn vẻ mặt hèn mọn của hắn, thỉnh thoảng con mắt lại lén lén lút lút liếc bộ râu của mình, Lâm Chấn Sơn kích động muốn lao lên dần cho hắn một trận, nhưng cuối cùng cũng coi như nhịn được. Lão nghiêm mặt đứng thẳng, trầm giọng nói:
- Đùa giỡn đủ rồi! Nói chuyện chính sự! Lần này nhóc con mi làm rất tốt, ta rất hài lòng!
Hài lòng?
Lâm Hàn hỏi lại:
- Phản ứng của Võ Đạo Môn thế nào?
Lâm Chấn Sơn điềm tĩnh nói:
- Đúng như kế hoạch mà ngươi đã lập ra, hiện tại Võ Đạo Môn đã xác định là do Tà tông làm, khắp nơi nhằm vào Tà tông! Lại thêm phong cách làm việc của Tà tông xưa nay vốn quỷ quái không từ thủ đoạn, hơn nữa vốn dĩ đó là tông phái người gặp người đánh, cũng không thể đứng ra giải thích cái gì, chỉ có thể cắn răng mà gánh vũng nước bẩn này! Ha ha!
Nghe Lâm Chấn Sơn cao hứng tự thuật, Lâm Hàn lại hơi nhíu mày lại đôi chút, chuyện này… cứ như vậy thôi sao?
Dường như nhìn ra điều hắn lo nghĩ, Lâm Chấn Sơn chậm rãi giải thích:
- Thực ra đã có người nhận ra nhẫn thuật thủy độn mà ngươi sử dụng, nhưng vào thời điểm đó ngươi lại đang chiến đấu với Tuyết Thiên Lăng tại dãy Côn Sơn, chuyện này cả thiên hạ đều biết, bọn họ có thể nghi ngờ gì? Hơn nữa, trước đó ngươi cũng đã bố trí cực kỳ tinh vi, đưa chuyện của Nhẫn Tổ ra ngoài ánh sáng, đồng thời tự dựng lên ân oán giữa ngươi cùng Nhẫn tổ và Tà Tông, với phong cách của Tà Tông, thù lớn như vậy chắc chắn sẽ không hợp tác với ngươi! Vì vậy mọi hiềm nghi trên người ngươi đã được hóa giải.
Lâm Hàn cũng cười gật đầu, cảm thấy có chút đắc ý với kế hoạch mà mình bày ra! Ngay cả truyền tống trận bị bỏ lại kia cũng được giáo sư Barry tuyên bố do thánh nữ Tống Huyền Ly trộm cắp cách đó không lâu, mọi đầu mối đều hướng về Tà tông, chậu nước bẩn này bọn họ có muốn không chịu cũng không được rồi!
- Tuy nhiên…
Lâm Chấn Sơn đột nhiên đổi giọng:
- Sự tình mặt ngoài thì là như vậy! Nhưng mấy lão già của Võ Đạo Môn kia cũng không phải dạng đơn giản, chắc chắn sẽ nhìn ra được manh mối gì đó, dù sao thì mọi chuyện quá hoàn mỹ đôi khi lại chính là tì vết! Chẳng qua chút manh mối này vẫn không có nhiều giá trị, lại thêm học viện Cửu Long chúng ta cũng không phải dễ đụng vào, nên bọn họ sẽ không chính diện khiêu khích. Chỉ là… có thể Võ Đạo Môn sẽ kiếm cớ gây chuyện với ngươi, hoặc âm thầm sử dụng thủ đoạn! Chuyện này ta không thể kiểm soát, chỉ có thể chính ngươi đề phòng mà thôi!
Lâm Hàn gật đầu, không đàm luận gì thêm, trong lòng lại thầm khinh bỉ Lâm Chấn Sơn, cái gì mà không thể kiểm soát? Nói trắng ra là không muốn nhúng tay mà thôi!
Lâm Hàn cũng không có cái gì bất mãn ở đây. Bình thường hắn cũng là dạng lười chảy thây chẳng chịu nhúng tay việc gì, không có quyền trách cứ người khác. Chẳng qua là có chút khinh thường phong cách chém gió sai thực tế mà mặt không đổi sắc của Lâm Chấn Sơn mà thôi!
Oành!
Đột nhiên mặt đất rung lên một trận, khiến Lâm Hàn có chút đứng không vững, bình ổn lại thân hình, hắn có chút vui mừng nhìn về phía luyện công điện, khí thế của nàng ngày càng mạnh, đồng nghĩa với việc cách đột phá ngày càng gần.
Lâm Chấn Sơn cũng gật gù, tay vuốt lên bộ râu bị tết sam buộc nơ, nhìn thế nào cũng cực kỳ quái dị, nhưng lão già này dường như đã quen, không thèm để ý mà lại ra vẻ cao thâm tán thưởng:
- Rất tốt, lại thêm một chút nữa là có thể đột phá đến Hóa Thần cảnh! Xem ra lần này Lâm gia chúng ta nhặt được bảo rồi!
- Hóa Thần?
Lâm Hàn lần thứ hai nghe được từ này, lần đầu là tự miệng Lê Ân Tĩnh, nhưng lúc đó hắn không để ý cho lắm bởi còn đang vội lo cho Tuyết Thiên Lăng, đến bây giờ nghe lại, hắn mới có đủ thời gian mà thắc mắc.
- Ngươi không biết?
Lâm Chấn Sơn ngạc nhiên hỏi lại.
Lâm Hàn rất vô tội trợn tròn mắt, một vẻ “vì sao ta phải biết a?”
- Bất học vô thuật!
Lâm Chấn Sơn thở dài ngao ngán, cực kỳ thất vọng phủi phủi Lâm Hàn, giống như có một hậu bối như hắn là chuyện rất mất mặt. Nhưng lão cũng rất kiên trì hỏi lại:
- Vậy ngươi biết sau Võ Thánh là cảnh giới gì không?
- Sau Pháp Thánh là Pháp Thần, sau Võ Thánh là Võ Thần, vẫn là mười cảnh giới, không phải sao?
Lâm Hàn đương nhiên hồi đáp.
Lâm Chấn Sơn nhấp một ngụm trà, phất tay để hắn im miệng, thở dài thườn thượt giải nói:
- Aiz… bất học vô thuật đến trình độ này! Không hiểu tại sao ngươi còn có thể đột phá đến cảnh giới hiện tại? Ta biết ngươi tu luyện nhẫn thuật là một hệ thống riêng, nhưng nếu không nắm bắt tường tận cảnh giới của đại lục này, vậy thì ngươi làm sao nắm được tình huống tương quan giữa hệ thống tu luyện của ngươi và cảnh giới trên đại lục?
Lâm Hàn hiếm khi xấu hổ đỏ mặt, trước đó hắn vẫn cho rằng Thần Nhẫn sẽ có sức mạnh tương đương với Võ Thần, Pháp Thần. Nhưng nghe giọng điệu của Lâm Chấn Sơn, xem ra Võ Thần và Pháp Thần cũng không phải chỉ đơn giản như vậy, có lẽ là có cảnh giới phía trên, hoặc là có sự phân chia rõ rệt hơn rất nhiều.
Nghĩ lại cũng đúng, tu luyện đến Võ Thần, mỗi một lần đột phá đều là một lần lột xác hoàn toàn, tu vi đâu phải chỉ tăng một hai thành. Đến đẳng cấp này, tu vi lại càng lộ ra sự trọng yếu, vai trò của võ kỹ, thuật pháp ngày càng nhỏ. Tuy rằng vẫn có những võ kỹ, ma pháp nghịch thiên có thể thay đổi chiến cuộc, nhưng số lượng ít ỏi của chúng nay lại càng lộ ra hiếm có.
Nếu cho rằng chỉ dựa vào tiên thuật đột phá Thần Nhẫn là có thể tung hoành đại lục… không khỏi có chút ngây thơ rồi.
Lâm Hàn ngoan ngoãn ngồi im, chờ đợi Lâm Chấn Sơn giải thích, bộ dạng hậu bối thỉnh giáo tiền bối cực kỳ ra dáng, khiến Lâm Chấn Sơn cực kỳ hài lòng.
Rung đùi đắc ý, Lâm Chấn Sơn bắt đầu thuyết giáo:
- Nói đến, mười tầng Võ Thần, mười tầng Pháp Thần đều không sai, nhưng đó đều là kiến thức đơn giản hóa để đám hậu bối và tầng lớp bên dưới dễ hiểu, không quá quan tâm được mất mà lỡ mất con đường riêng của mình. Chỉ có những người thực sự tinh anh, đạt đến tu vi đầy đủ, hoặc lâm vào bình cảnh cực hạn mới bắt đầu tìm hiểu những thứ này, hy vọng tìm được điểm đột phá.
Võ Thần có mười tầng, nhưng được chia làm ba cảnh giới chính:
- Tam Hoa Tụ Đỉnh cảnh: Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Phản Hư, gọi tắt là Hóa Khí, Hóa Thần, Phản Hư! Đây là cảnh giới đúc kết toàn bộ tu vi, hoàn thiện và dung hợp ba tu pháp chính trong suốt quá trình tu luyện của võ giả, đưa tinh – khí – thần đạt đến viên mãn, tạo trụ cột vững chắc tuyệt đối cho bản thân! Có một vài thiên tài có thiên phú kinh thiên, thậm chí từ khi bắt đầu tu luyện đã đưa tinh – khí – thần đạt đến viên mãn tuyệt đối, một khi đột phá có thể ngay lập tức vượt qua toàn bộ ba tầng này, đạt đến tu vi Luyện Thần Phản Hư, cũng chính là cái mà ngươi gọi là Võ Thần cấp ba!
- Ngũ Khí Triều Nguyên Cảnh: Dùng công pháp cải tạo nội tạng, dùng đạo pháp cảm ngộ thiên đạo, dùng tâm tình làm trong sạch bản thân, cả ba tiến hành cùng lúc, ngộ ra thiên địa tạo hóa, dẫn thân nhập đạo, thành tựu Tiên Thể. Năm tầng này không phân chia trước sau, đều tùy tâm tính của mỗi người mà có lĩnh ngộ khác biệt, cũng tạo nên các con đường khác biệt, bởi ngũ hành là tương sinh tương khắc.
Khi Võ giả không còn nóng nảy, không căm thù, không hờn giận, Can khí trong sạch, lại luyện gan đến mức độ nhất định, có thể dẫn Mộc khí trong thiên địa nhập thể, Là Mộc Khí Triều Nguyên!
Khi Võ giả không còn buồn rầu, Phế khí trong sạch, lại luyện phổi đến mức độ nhất định, có thể dẫn Kim khí nhập thể, là Kim Khí Triều Nguyên.
Khi Võ giả không còn sợ sệt, Thận khí trong sạch, lại luyện thận, có thể dẫn Thủy khí nhập thể, là Thủy Khí Triều Nguyên.
Khi Võ giả không còn buồn vui thái quá, Tâm khí trong sạch, lại luyện tim, có thể dẫn Hỏa khí nhập thể, là Hỏa Khí Triều Nguyên.
Khi Võ giả không còn toan tính theo tham dục, Tỳ khí trong sạch, lại luyện tỳ, có thể dẫn Thổ Khí nhập thể, là Thổ Khí Triều Nguyên.
Nên nhớ, ngũ khí này không phải là nguyên tố, bản chất chúng vẫn chỉ là linh khí thiên địa, nhưng lại tương thích với những pháp tắc huyền bí của thiên đạo, được người tu hành dẫn dắt khi tâm tình không minh, thiên nhân hợp nhất. Nói đến rất trừu tượng, nhưng ngũ khí này lại thực sự tương thích với ngũ tạng, lại rất dễ luyện hóa thành những loại chân khí tương ứng, vì vậy, chúng mới được gọi với cái tên như thế.
Đương nhiên, đến đẳng cấp này rồi, không một võ giả nào lại đi luyện hóa ngũ khí trở thành chân khí của bản thân. Họ sử dụng trực tiếp ngũ khí này để câu thông bản thân với thiên địa, từ đó có được sinh mệnh và lực lượng vô cùng vô tận. Có thể nói, đến cảnh giới này, võ giả đã tiếp cận vô hạn với luyện khí sĩ, dù sao thì khởi nguyên của hai lưu phái này vẫn là một, chỉ là đi hai con đường khác nhau, đích đến vẫn giống nhau mà thôi.
Nếu đã hoàn thành Ngũ Khí Triều Nguyên cảnh, thân thể Võ giả sẽ một lần nữa thoát thai hoán cốt hoàn toàn, đạt đến trình độ thân thể Bán Tiên! Đây cũng là cảnh giới mà Lâm Hàn định nghĩa là Võ Thần cấp chín!
Còn đột phá Bán Tiên! Hoàn toàn dung hợp Ngũ khí, dùng bản thân làm một vật dẫn, cân bằng và tuần hoàn Ngũ Hành đang tán loạn trong thiên địa thì sao?
Vậy thì là một tiên nhân chân chính!
Địa Tiên!
Cảnh giới tối cao của đại lục Ma Võ, vị thần tiên của lục địa, uy năng khôn cùng, giơ tay nhấc chân đều có uy lực hủy thiên diệt địa. Chỉ một cái phất tay, ngay lập tức có thể phá hủy một nửa đại lục khổng lồ này. Cường giả dưới cấp Thần trước mắt hắn chẳng khác gì một con kiến hôi, chỉ cần chớp mắt là có thể tiêu diệt.
Nói đến đây, Lâm Hàn mới biết mình may mắn thế nào khi mà đại chưởng môn bế quan! Nếu xâm nhập lúc lão đang ở ngoài…
Lâm Hàn không nghĩ nữa, kết quả thê thảm thế nào, chính hắn cũng không tưởng tượng ra nổi.
Chỉ biết, nếu điều đó xảy ra, ngày mai trên thế giới này sẽ không còn ai tên Lâm Hàn nữa!
- Vậy còn Ma Pháp Sư thì sao?
Lâm Hàn vẫn nghe rất chăm chú, khắc ghi từng lời của Lâm Chấn Sơn vào đầu, khắc họa lên không gian thôi diễn. Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn cần biết cả về cảnh giới của ma pháp sư mới có thể khắc họa một mối tương quan rõ ràng nhất, đồng thời hoạch định lại đôi chút cảnh giới tương lai của chính bản thân mình.