Lâm Phong gật đầu rồi.
Có muôn vàn lý do để nó chấp thuận, nhưng cơ bản nhất, vẫn là nó muốn trở về bên mẹ, cùng với việc nó đã chán ghét cái hoàn cảnh sinh hoạt như bị giam lỏng thế này!
Lâm Phong chỉ muốn làm một áng mây trời, tự do thưởng ngoạn nhân gian này. Trong lòng nó tràn ngập ước mơ, tràn ngập hướng tới những đô thị phồn hoa, những danh sơn thắng thủy, những câu chuyện anh hùng mỹ nhân tràn ngập bản sắc hào hiệp mà mẹ kể. Mặc dù nó biết, cuộc sống này, đại lục này nhiều lúc cũng không giống như những gì nó nghĩ, nhưng Lâm Phong vẫn ước ao.
Kể cả trên thế gian này không có những câu chuyện đẹp như trong mơ ấy, nhưng Lâm Phong cũng muốn tự tay vẽ nên câu chuyện của riêng mình.
Nó là một thằng bé tràn ngập hoài bão và ước vọng! Điều này ảnh hưởng rất nhiều từ Tuyết Thiên Lăng, bởi sâu trong thâm tâm nàng cũng có một ước mơ về sự tự do khoáng đạt.
Có lẽ, không chỉ riêng nàng, bất cứ một ai trên đời này đều mong muốn có được tự do, có được quyền lực làm những gì mình muốn, chỉ như vậy tâm cảnh của một người mới có được sự thanh thản, thăng hoa, tu vi mới có thể thăng tiến bắt tới đỉnh cao! Chỉ là quan niệm của mỗi người khác nhau, đạo mà họ truy tìm cũng khác nhau mà thôi! Hiển nhiên, Võ Đạo Môn không cho được hai mẹ con Tuyết Thiên Lăng tự do mà họ muốn!
Thứ mà Võ Đạo Môn mang lại được là tài nguyên vô tận, nhưng đồng thời theo đó cũng là xiềng xích vô tận! Trói buộc họ vào khuôn phép, lễ nghi, ép họ phải làm theo những mệnh lệnh trời ơi đất hỡi như một điều hiển nhiên mà họ phải chấp nhận! Tuyết Thiên Lăng chịu đủ rồi, nàng đã từng nhận đãi ngộ của sư môn, cũng từng nguyện ý cống hiến sức lực vì nó, nhưng một sư môn có thể nuôi nàng như con dê đợi thịt, sẵn sàng hy sinh nàng bất cứ lúc nào… Tuyết Thiên Lăng không thể chấp nhận được! Lẽ dĩ nhiên, Lâm Phong là do nàng nuôi lớn, nó cũng không thể nào chấp nhận một sư môn như vậy!
Ai mà biết đến một ngày, Lâm Phong có thể trở thành Tuyết Thiên Lăng thứ hai, hoặc là bị sư môn mang ra làm vật hiến tế, hoặc là vì tai nạn mà bị vứt bỏ hay không? Không nói đâu xa, ngay chính em gái Lâm Băng của nó chẳng phải cũng chịu đãi ngộ không công bằng đó sao?
Loại sư môn như thế, dù chỗ tốt có nhiều hơn gấp bội, Lâm Phong cũng không cần!
Mà cơ bản Lâm Phong cũng chưa có khái niệm chỗ tốt là cái gì, tài nguyên là cái gì. Trong lòng nó, chỉ có mẹ và em gái mới là quan trọng nhất.
Vì vậy Lâm Phong không chút do dự đi theo Lâm Hàn!
Lâm Hàn cũng đã có thể thở ra một hơi! Xem ra Tuyết Thiên Lăng giáo dục thằng bé cũng rất có cách, chẳng trách nàng từ đầu tới cuối không hề lo lắng việc Lâm Phong không muốn rời đi! Cái này người ta gọi là: “Hiểu con không ai bằng mẹ”.
Cũng chỉ là Lâm Hàn hắn lo lắng vu vơ mà thôi!
Được rồi, vấn đề nội bộ đã giải quyết, trước mắt vẫn còn một vấn đề rất nghiêm túc cần được giải quyết.
Rời đi bằng cách nào?
Đột nhập vào là một chuyện, Lâm Hàn có một thân bản lĩnh, mình hắn đột nhập vào đây cũng phải phí sức lực một phen, hiện giờ mang theo Lâm Phong, mặc dù nó là thiên tài khoáng thế, nhưng hiện tại còn nhỏ, bản lĩnh không đủ, thuần túy là một vướng bận. Lâm Hàn không có cách nào lặng yên mang Lâm Phong ra khỏi trận pháp này.
Ngay lập tức sử dụng phi lôi thần thoát đi cũng không khả thi cho lắm, trận pháp này có tác dụng phong bế không gian không Lâm Hàn không rõ, cũng không dám thử. Nếu thực sự bị phong bế, chỉ cần hắn vừa động, ngay lập tức sẽ có người chạy tới, khả năng cao là Võ Thánh, nhưng không trừ trường hợp có Võ Thần xuất hiện. Đến lúc ấy chạy không được, lại bị vây công, kế hoạch coi như thất bại hoàn toàn. Hiện giờ đã là thời điểm mấu chốt, Lâm Hàn không định mạo hiểm như vậy.
Mà kể cả không có phong bế không gian, trận pháp này cũng không hoàn toàn đơn giản như vậy. Rất có thể vì mình đánh phá không gian chạy trốn mà bị trận pháp ghi lại khí tức, đến lúc đó bị Quách trưởng lão hoặc là kẻ nào khác cao minh nhận ra là phi lôi thần, vậy thì bản thân hắn cũng khóc không ra nước mắt.
Cách duy nhất mà Lâm Hàn có thể nghĩ ra.
Đó là phá vỡ trận pháp này, sau đó nhanh chân chuồn mất trước khi đại trận được phát động! Tất cả những chuyện này phải làm nhanh nhất có thể, chậm một ly là bản thân sẽ lâm vào thế vạn kiếp bất phục!
Thực ra cũng còn vài phương án khác, nhưng tất cả đều có tỷ lệ rủi ro, hơn nữa những rủi ro đó có thể xảy ra dựa trên điều kiện là Lâm Hàn không đủ tình báo! Bình thường có thể thử một chút, nhưng hiện tại thì không có cơ hội thứ hai cho hắn để thử!
Chỉ có cách trực tiếp này, dùng thế lôi đình khiến kẻ địch trở tay không kịp mới là ít rủi ro nhất! Bởi cách này không cần tính toán nhiều, không cần nhiều tình báo, hoàn toàn dựa trên cơ sở là năng lực Lâm Hàn đủ mạnh!
Hiển nhiên, Lâm Hàn vẫn rất có lòng tin vào năng lực của mình. Dựa vào năng lực của mình, lúc nào cũng chắc chắn hơn tính kế đối phương dựa trên một mớ tình báo không hoàn chỉnh, không phải sao?
Quyết định chủ ý, Lâm Hàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Lâm Phong đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó cũng ngoan ngoãn trầm mặc không nói gì.
Kẽo kẽo kẽo…
Âm thanh cơ thịt bị kéo căng truyền tới khiến Lâm Phong giật mình nhìn lại. Đã qua năm phút, Lâm Hàn đã điều chỉnh bản thân tới trạng thái tốt nhất kể cả về thể chất và tinh thần. Hai mắt hắn mở choàng, những đường gân dữ tợn hiện lên hai bên thái dương, đồng tử đen kịt cũng co rút lại, hết sức nguy hiểm.
Lâm Phong đứng bên cạnh có chút giật mình nhìn hắn, cặp mắt quái dị như vậy, nó đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lại qua thêm năm phút, Byakugan đã nhìn xuyên thấu tất cả mắt trận của hệ thống trận pháp này, đồng thời cũng bắt được phương án đối phó tốt nhất nhờ vào công năng thôi diễn nghịch thiên của hệ thống.
Tổng cộng có sáu trận! Ba ảo trận, hai sát trận, một tổng trận! Thiết kế cực kỳ tinh vi, không cần người thao túng, tổng trận cũng có thể tự xác định tình huống để vận dụng và chuyển đổi trận pháp thích hợp nhất! Năm trận pháp còn lại không những uy lực vô cùng, còn có thể tương sinh tương khắc hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên sức sát thương gấp bội, một bước bất cẩn có thể bị trận pháp này khốn chết bên trong, có muốn thoát thân cũng không kịp.
Nhưng thực ra, nó vẫn không thoát khỏi nhược điểm chung của trận pháp, đó là ngoại xâm dễ chống, nội hoạn khó phòng. Nói đơn giản thì là phá từ bên trong dễ dàng hơn phá từ bên ngoài nhiều.
Đặc biệt là khi người phá trận có thể nắm bắt được mắt trận! Giống như Lâm Hàn, Byakugan có thể làm chuyện này dễ như ăn cháo.
Sáu mắt trận, trần trần trụi trụi bày ra trước mắt hắn, không có chút nào khó khăn để chạm tới…
Mộc Độn – Mộc Phân Thân!
Lần này không phải sử dụng siêu cấp Mộc Phân thân nghịch thiên kia, Lâm Hàn cũng là xe nhẹ đường quen, trong sân thoáng chốc đã xuất hiện sáu Lâm Hàn giống nhau như đúc, khiến Lâm Phong thoáng chốc trợn tròn mắt.
Thân ngoại hóa thân? Trảm thi? Chẳng phải đó đều là các cảnh giới trong truyền thuyết, chỉ có các bậc Tiên Nhân thượng cổ mới nắm giữ sao? Vậy trước mắt là cái gì?
Không phải là loại phân thân ảo ảnh tầm thường như mình biết, mà hoàn toàn là những tồn tại chân thực…
Còn chưa hoàn hồn lại, sáu Lâm Hàn lại một lần nữa kết ấn, lặng im biến thành hình dạng của sáu người khác nhau, bản thân Lâm Hàn cũng nhanh chóng kết ấn biến thành hình dạng một thiếu nữ chừng mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp tràn ngập khí tức thủy linh, nhu mì lại mang theo chút ít tinh quái.
Lâm Phong một lần nữa trợn mắt, cuối cùng thằng bé cũng đã hiểu lần trước Lâm Hàn xuất hiện trước mặt mình với bộ dạng kia là chuyện gì xảy ra.
Kỳ thuật có thể che mắt cả Võ Thần! Không thể không nói là quá thần diệu!
Ít nhất những loại thuật mượn dược vật dịch dung trên đại lục này tuyệt đối không thể sánh bằng.
- Phong nhi! Hiện tại ta là kẻ muốn bắt cóc con, con biết phải làm gì rồi chứ?
Lâm Hàn vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nào ngờ Lâm Phong thoáng chốc đã nghiêm túc gật đầu, sắc mặt lộ ra một vẻ thành thục khác xa so với số tuổi của nó, ngưng trọng nói:
- Con biết!
Lâm Hàn có chút ngạc nhiên nhìn lại, sau đó đột nhiên mỉm cười gật đầu, có vẻ rất vui mừng, lại có chút thương cảm trước phản ứng của Lâm Phong.
Có một đứa con hiểu chuyện rất đáng mừng, nhưng nghĩ đến một đứa trẻ ở cái tuổi đó lại lộ ra thần sắc thành thục nghiêm chỉnh như vậy, Lâm Hàn lại thấy có chút chạnh lòng.
So với vẻ thành thục của Lâm Phong, Lâm Hàn lại càng mong thằng bé có được chút vui tươi hoạt bát như Lâm Băng hơn. Dù nghịch ngợm một chút, nhưng thấy được con trẻ được vui mới là điều mà Lâm Hàn muốn.
E hèm…
Tự xốc lại tinh thần, Lâm Hàn nhếch miệng nhìn sáu phân thân trước mắt. Nếu Tống Huyền Ly ở đây, nàng chắc chắn sẽ nhận ra đây chẳng phải ai khác mà chính là Nhẫn Tổ nhà mình.
Thủy Độn – Thiết Thủy Pháo!
Cả sáu phân thân cùng lúc kết ấn, chakra bạo phát, ngực căng phồng, sáu tia nước dồn nét áp lực đến cùng cực, gào thét lao về sáu phía khác nhau. Theo một tiếng răng rắc giòn giã, cả trận pháp thoáng chốc run rẩy kịch liệt, cảnh quan vặn vẹo, rừng trúc mờ mờ ảo ảo, chuyển qua hàng chục vị trí khác nhau, chỉ qua tích tắc khung cảnh đã đại biến, hiện ra một thung lũng hoang vu nằm bên một dòng suối đang ào ào chảy xiết.
Trận pháp, phá!
- Cuồng đồ lớn mật! Cư nhiên dám xâm phạm Thánh Sơn! Bỏ mạng lại!
Một lần nữa được hít thở không khí trong lành, được ngắm nhìn trời xanh mây trắng, Lâm Phong còn chưa kịp hít hai hơi đã đột nhiên biến sắc, một luồng khí tức tuyệt cường áp thẳng tới, khiến lồng ngực nó cảm thấy cực kỳ khó chịu, hít thở không thông.
Nhưng nó ngay lập tức đã phản ứng lại, sợ hãi hô to:
- Mai sư huynh, cứu ta, bọn chúng là… aaaaa…
Còn chưa kịp hô hoán, một dòng thác khổng lồ vậy mà hư không xuất hiện, rầm rầm chảy xuống nhấn chìm thân ảnh nhỏ bé của nó, ngay cả đám người kia cũng không ngoại lệ bị nuốt chửng.
Thủy Độn – Đại Thác Nước Thuật!
Mai sư huynh vừa sợ vừa tức, khóe mắt muốn nứt ra. Hắn hét lớn một tiếng, đạo cảnh toàn lực phát động, một kiếm mang theo thiên uy cuồn cuộn bổ xuống, giống như chẻ đôi thiên địa, gạt phăng thác nước ra, để lộ ra tình cảnh bên trong.
Một tia sáng chập chờn còn sót lại, hai người Lâm Hàn đã biến mất, sáu tên còn lại cũng nhanh chóng chui vào, bộ dạng như muốn đào tẩu.
Đây là… truyền tống?
Còn truyền tống nhiều người như vậy, tuyệt đối là truyền tống trận!
Làm một cường giả của Võ Đạo Môn, đích truyền của Thánh Sơn, đồ tử đồ tôn của Đại Chưởng Môn, Mai sư huynh không khó để nhận ra tình huống này. Hắn điên cuồng gầm lên một tiếng, kiếm rời tay, như một tia chớp đâm về phía vòng sáng kia, cắm phập xuống vị trí dưới chân đám người kia.
Không cho bọn chúng thời gian phản ứng, kiếm khí bạo phát ra bốn phương tám hướng, tạo thành uy thế kinh thiên động địa…
Oành…
Kiếm khí siêu cường phát nổ, thoáng chốc đã khiến không gian hoàn toàn vặn vẹo, sáu người kia còn chưa kịp rời đi đã bị không gian xoắn loạn thành từng mảnh, thi cốt vô tồn!
Bọn chúng… là Nhẫn tổ chân thực!
Sớm muộn Võ Đạo Môn cũng sẽ tra ra! Đó cũng là điều mà Lâm Hàn tính toán!
Chậu nước bẩn này, Tà tông chịu chắc rồi!
Ha ha ha ha!