Thời gian nhanh chóng trôi qua, mấy ngày này, Lâm Hàn cố gắng hết sức bồi tiếp con gái, rồi lại chạy qua chạy lại giữa Tuyết Thiên Lăng và Lê Ân Tĩnh. Chỉ là, mặc dù cuộc sống vẫn bình thản như thế, nhưng tâm hắn lại không thể bình lặng. Càng tới gần cái thời điểm mấu chốt đó, dù cho có chuẩn bị kỹ càng đến mấy, Lâm Hàn vẫn cảm thấy căng thẳng, trong lòng ngày càng nặng trĩu. Có thể nói là ăn không ngon, ngủ không yên!
Chuyện cười, một chuyện mạo hiểm và quan trọng như vậy, có thể không căng thẳng được sao?
Để lập ra kế hoạch này, có thể nói Lâm Hàn đã phí hết tâm tư, toàn tâm toàn ý đánh cuộc một lần. Tuy nhiên, hắn cũng có tiền vốn để đánh cuộc. Năm năm trời chìm đắm trong không gian thôi diễn, mặc dù thực lực của Lâm Hàn không đến nỗi tăng mạnh, nhưng khả năng sử dụng nhẫn thuật và độ thuần thục đã tăng trưởng mạnh mẽ. Có thể nói, cho đến hiện tại, Lâm Hàn đã là một tông sư về nhẫn thuật, kể cả nhẫn thuật khó nhất cũng có thể thuần thục sử dụng, toàn bộ truyền thừa từ Hashirama, Lâm Hàn đã tiêu hóa hoàn toàn, thủ đoạn quỷ dị hơn gấp bội, khiến bản thân hắn lúc này cũng tự tin hơn nhiều.
Đầu tiên là phải sử dụng thuật Mộc phân thân!
Không phải là thuật mộc phân thân nửa mùa mà Lâm Hàn tự thôi diễn năm năm trước, mà là thuật mộc phân thân chân thực, là thuật phân thân bá đạo nhất trong các loại phân thân, được xếp hàng nhẫn thuật cấp SS, vượt qua cả ảnh phân thân của Uzumaki Naruto!
Thứ này cũng là sau khi Lâm Hàn sử dụng Tu La Thiên Thủ mới được hệ thống trao tặng, nằm trong danh sách truyền thừa trọn vẹn của Hashirama!
Khác với các loại phân thân khác, Mộc phân thân này có hai điểm khiến nó trở thành độc nhất vô nhị.
Thứ nhất, phân thân như người thật, thậm chí có cả chakra, sinh cơ tràn ngập, có tư duy và hành động riêng biệt. Có thể nói, phân thân này chính là một sinh linh chân thực, có khí tức giống hệt Lâm Hàn, vì vậy, trên đời này vốn dĩ không ai có thể nhìn thấy đó là phân thân.
Dù cho có là cường giả cấp Thần đi chăng nữa.
Phương diện này có lẽ Ảnh phân thân có thể làm được, nhưng có một điểm khác, mộc phân thân tuyệt đối vượt trội so với ảnh phân thân.
Mộc phân thân sẽ không bị biến mất khi trúng đòn, trừ phi là đòn trí mạng, khiến sinh cơ đoạn tuyệt. Không giống như phân thân mỏng như giấy của Naruto, chỉ cần chạm nhẹ đã tan thành khói. Chính nhờ đó, Mộc phân thân sẽ là một nhẫn thuật cực kỳ đắc lực khi giao chiến, hơn nữa, nhờ đặc điểm này, mộc phân thân cũng có thể chịu đựng được áp lực của phi lôi thần thuật, đáp ứng được điều kiện làm phân thân hoàn mỹ nhất của Lâm Hàn.
Tuy vậy, hiện tại Lâm Hàn cũng chỉ có thể sử dụng được hai Mộc phân thân cùng lúc, đó đã là cực hạn của hắn. Hắn không giống Madara hay Hashirama, có thể dễ dàng sử dụng năm phân thân cùng lúc, hơn nữa không biết đó có phải cực hạn của bọn họ hay không.
Lâm Hàn không biết Hashirama cảm thấy sao khi sử dụng thuật này, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ rệt chakra trong người mình đã giảm đi một nửa. Tuy vậy, lượng chakra của Lâm Hàn vốn dĩ đã rất nhiều, tốc độ khôi phục cũng thuộc dạng độc bộ thiên hạ, nếu hắn một lòng muốn ẩn núp, không một ai có thể ép hắn sử dụng hết một nửa chakra này, vì vậy thực lực của Lâm Hàn có thể nói chưa hề thay đổi, có chăng chỉ là sức bền bỉ bị giảm đi một nửa mà thôi!
Còn nhớ lần trước một trận đè Tống Huyền Ly ra đánh, Lâm Hàn thậm chí còn chẳng tiêu hao đến một phần mười chakra, hơn nữa chỉ cần hít một hơi đã hồi phục hoàn toàn, một nửa này… đã đủ rồi.
Đây là lá bài tẩy đầu tiên được sử dụng. Ấn tượng về thuật phân thân trong mắt thế nhân vẫn chỉ là dùng trong chiến đấu, chạm cái là vỡ, hơn nữa có thể là không cách quá xa được bản thể. Hiện tại Lâm Hàn làm như vậy, vừa vặn thần không biết, quỷ không hay.
Phân thân và bản thể Lâm Hàn cùng nhìn nhau một cái, trong mắt cùng lóe ra sự quyết tâm.
Phân thân lóe lên một cái, đã dùng phi lôi thần thuật dịch chuyển đến một nơi xa xôi, sẵn sàng chờ đợi thời điểm chính xác.
Cùng đi với phân thân còn có Tuyết Thiên Lăng…
Còn bản thể Lâm Hàn lại yên lặng sử dụng thuật biến thân, khiến dung mạo bản thân trở thành một người xa lạ, lại có chút quen thuộc, nếu Tống Huyền Ly ở đây, có lẽ nàng sẽ nhận ra được đây là Đại Nhẫn của Nhẫn Tổ.
…
Một ngày này, gió thổi mây vần, sóng ngầm trên đại lục cuộn trào mãnh liệt. Bởi hôm nay là ngày quyết chiến của hai thiên tài đứng đầu đại lục: Võ Đạo Môn – Lã Thiên Thanh đối chiến với Học Viện Cửu Long – Lâm Thế Tuyền!
Đây không chỉ đơn thuần là cuộc đối chiến giữa hai người, trong mắt trí giả, đây là cuộc đối đầu trực diện giữa hai thế lực, đại biểu cho lợi ích cực lớn. Bởi đã có thông tin truyền ra, cao tầng học viện Cửu Long dùng ba phần mỏ tiên thạch trực thuộc học viện để đánh cuộc với hai phần của Võ Đạo Môn. Nên nhớ, mỏ tiên thạch này là độc nhất vô nhị, trữ lượng cũng cực lớn, nếu khai thác cẩn thận, có lẽ trong ba ngàn năm cũng chưa chắc cạn kiệt.
Võ Đạo Môn là thế lực nắm giữ phần lớn nhất của mỏ tiên thạch, hai phần này không phải trò đùa. Nếu tính toàn bộ trữ lượng đó, hai phần mỏ tiên thạch của Võ Đạo Môn đủ để bồi dưỡng ra hai Võ Thần, là Võ Thần dùng tài nguyên chồng chất lên, số tiên thạch hao phí còn khủng khiếp hơn bồi dưỡng một thiên tài trở thành Võ Thần vô số lần.
Nếu cung cấp số tiên thạch này cho các thiên tài một cách hợp lý, có lẽ còn có thể giúp đến hàng chục người mắc bình cảnh đột phá, đồng nghĩa với bồi dưỡng ra hàng chục Võ Thần, đưa thế lực của mình lên một tầm cao mới. Giống như Lâm Thế Tuyền, trước đây con đường trở thành Võ Thần của hắn vẫn còn khá mờ mịt, nhưng hiện giờ đã có tiên thạch trợ giúp, việc hắn trở thành Võ Thần đã là chắc chắn, vấn đề chỉ còn là thời gian mà thôi!
Tiền cược như vậy, không thể nói là không lớn!
Cũng là mục đích ban đầu mà học viện Cửu Long tính toán!
Đó là Dương mưu, Dương mưu trần trụi. Nhắm vào sự tự kiêu tự phụ, lại chết vì sĩ diện của Võ Đạo Môn. Hơn nữa, theo tình báo hoàn chỉnh của học viện, tình huống của Lã Thiên Thanh trong mắt họ cũng không còn xa lạ gì. Học viện Cửu Long cực kỳ tự tin Lâm Thế Tuyền có thể đánh bại Lã Thiên Thanh, giành lại lợi ích khổng lồ về cho học viện.
Còn những âm mưu quỷ kế, có lẽ chẳng còn đất dụng võ ở đây. Mỏ tiên thạch nằm sừng sững ở đó, Võ Đạo Môn cũng không phải quả hồng mềm dễ nắn, dùng âm mưu quỷ kế có thể dứt được miếng thịt trên người họ sao? Nằm mơ!
Chỉ có dương mưu đường đường chính chính, dùng thực lực để giành lấy lợi ích mới là vương đạo. Trong thế giới của cường giả, âm mưu là tiểu đạo, không những khó thành, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng và tâm cảnh, không ai ngu xuẩn mà làm vậy!
Đương nhiên, nếu âm mưu có thể thành công, vậy thì có thể suy nghĩ một hai, nhưng trường hợp này thì không được.
Địa điểm quyết đấu đã được xác định, ngay tại cửa biển thành Hải Phong, cũng là nơi mà Lâm Hàn đặt chân tới đầu tiên khi bước lên địa giới Võ Đạo Môn!
Lúc này, trong thành Hải Phong đã tụ tập đầy cường giả, không thuộc môn này thì thuộc phái khác, quốc gia, tổ chức,… không thiếu. Đương nhiên cũng tồn tại những thành phần tán tu, du hiệp, lãng khách… Những kẻ này đều sống trên đầu lưỡi dao, là kẻ hung hăng một lời không hợp rút đao tương bác, khiến tình huống trong thành mấy ngày nay cũng không ổn cho lắm. May mà thành chủ thành Hải Phong được Võ Đạo Môn ủng hộ, lấy lực lượng tuyệt đối áp chế xung đột mới tạm thời có được tràng diện bình tĩnh như hiện giờ!
Những kẻ này cũng chỉ là lâu nhâu mà thôi! Trong thành Hải Phong hiện tại đang có ba Võ Thần của Võ Đạo Môn trấn thủ, dù cho bọn chúng có gấp mười lần nhân số lên cũng không gây được sóng gió gì.
Đúng, không phải hai, mà là ba!
Võ Đạo Môn lần này lại điều động tới hai vị hộ trận Võ Thần xuống núi, không phải là vì họ thừa hơi không có việc làm, mà là vì Học Viện Cửu Long cũng tới ba người!
Lâm gia – Lâm Chấn Sơn.
Uy gia – Uy Thanh Liên.
Uy gia – Đại tiểu thư Uy Liêm Ân Tĩnh.
Cả ba người này, không có bất cứ người nào đơn giản. Đặc biệt là Đại tiểu thư Uy gia! Năm năm trước nàng mới chỉ là Pháp Thánh cấp năm, khó khăn lắm mới chống đỡ được dưới tay Lã Thiên Thanh, hơn nữa còn nhờ Lâm Hàn liều mạng tới cứu mới có thể thoát được. Vậy mà bây giờ, chỉ năm năm sau, địa vị của nàng đã là một trời một vực, đứng trên Lã Thiên Thanh một đầu, sóng vai với các bậc tiền bối trước mười mâý hai mươi đời, không thể không khiến người ta kinh hãi.
Năm năm, từ Pháp Thánh cấp năm tấn cấp Pháp Thần! Trong lịch sử không phải là không có, nhưng con số được biết đến chỉ là trên đầu ngón tay!
Nghe được tin này, người trong thiên hạ kinh ngạc mà nhìn, cao tầng các thế lực âm thầm thán phục. Chỉ có Lã Thiên Thanh, trong lòng hắn dấy lên một ngọn nộ diễm, một ngọn lửa xấu hổ tràn ngập trong lòng mà chính hắn cũng không biết tại sao.
Bại tướng dưới tay hiện giờ lại có thể mạnh đến mức đó! Còn bản thân hắn thì sao? Vẫn giậm chân tại chỗ, thậm chí còn có chỗ thụt lùi, làm sao hắn không phẫn nộ, không gấp gáp, không xấu hổ cho được?
Đặc biệt hắn còn từng là đại lục đệ nhất thiên tài!
Tình huống của Lã Thiên Thanh, Võ Đạo Môn không phải là không biết, nhưng tại sao vẫn chấp nhận để hắn ra trận. Nếu bọn họ một mực không tiếp, cũng có thể thay người khác đối chiến được cơ mà!
Câu trả lời rất đơn giản, Võ Đạo Môn đã không thể cử một ai khác ra mặt nữa!
Thiên tài thế hệ này của Võ Đạo Môn vô số, nhưng sánh được Lâm Thế Tuyền chỉ có hai người. Một là Lã Thiên Thanh, hai là Tuyết Thiên Lăng. Người sau càng tốt hơn một chút, nhưng chuyện đã đến nước này, có thể điều động nàng ra trận sao? Võ Đạo Môn còn tự biết lấy, bọn họ khó khăn lắm mới đuổi được Tuyết Thiên Lăng ra khỏi trung tâm, đầy ải nàng đến vùng khỉ ho cò gáy kia, không lẽ nào lại cho nàng cơ hội ngóc đầu, tiếp xúc Lâm Phong một lần nữa. So với trận so đấu này, Lâm Phong càng quan trọng hơn với Võ Đạo Môn!
Thua lần này, lợi ích cũng chỉ là mất tạm thời, năm mười năm sau, Võ Đạo Môn lại có thiên tài xuất thế, có thể thách đầu giành lại lợi ích! Cái việc thách đấu giành giật mỏ tiên thạch giữa sáu thế lực không phải diễn ra một hai lần trong năm năm nay, trận này chỉ là thanh thế lớn nhất, hai đối thủ cũng cực kỳ nặng ký mà thôi.
Không sợ thua cuộc, chỉ sợ không tiếp! Đó coi như hiệp định ngầm giữa sáu thế lực. Nếu không tiếp, cả sáu thế lực sẽ liên hợp đánh chiếm mỏ tiên thạch của Võ Đạo Môn. Mỏ tiên thạch này lợi ích quá lớn, ai cũng muốn có phần hơn, không ai muốn nhượng bộ, nhưng lại không thể ngay lập tức công khai giành giật, nên quy tắc ngầm theo kiểu thách đấu này mới sinh ra!
…
Những việc này, không còn liên quan gì tới Lâm Hàn.
À không, có một việc liên quan, đó là hắn ngoài ý muốn biết được, có hai Võ Thần đã rời núi, trấn áp thành Hải Phong. Nhờ đó Lâm Hàn lại có thêm lựa chọn, thêm cơ hội đột nhập nơi này.
Một lần nữa tiến vào sơn môn Võ Đạo Môn, vẫn là dãy núi đồ sộ và hùng vĩ ấy, nhưng hiện tại, tâm thái của Lâm Hàn đã khác, hắn không còn tâm trạng mà nhìn sông ngắm núi, trong mắt hắn, tất cả chỉ là một tầng trắng xám, tầm nhìn của Lâm Hàn đã bao phủ toàn bộ diện tích một trăm dặm quanh đây. Không một cành cây ngọn cỏ nào thoát khỏi.
Lần này… không thể thất bại!
Kế hoạch, phải áp dụng, nhưng cũng phải cẩn thận từng ly từng tý. Nếu bất cẩn bị phát hiện quá sớm, mọi kế hoạch cũng chỉ là bọt nước mà thôi.