Trong không gian trạch viện của Lâm gia.
Một khu vườn thuốc rộng bạt ngàn, khắp nơi hoặc xanh ngắt, hoặc hoa nở đỏ xanh vàng tím, hoặc chỉ có lác đác vài cọng cây, chính giữa những ô đất hình chữ điền, có một cái đình nghỉ mát nho nhỏ, nhìn qua cũng có mấy phần đơn bạc giữa cái không gian rộng lớn này.
Thực ra, nếu nhìn kỹ có thể nhận thấy, cái đình này nằm ngay vị trí cao nhất giữa cánh đồng, không những nhìn được bao quát, mà còn có thể ngửi thấu hương thơm thảo dược tràn ngập linh khí nơi này.
Nếu nói cho chính xác, cả khu vườn này là một con đồi cực thoải, và cái đình thì nằm ở ngay trên đỉnh ngọn đồi đó.
Lúc này, hai thân ảnh một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau trong đình, không khí có vẻ phá lệ yên tĩnh lặng, cả hai đều ai uống trà người nấy, là loại trà xanh cực phẩm mà Lâm Chấn Sơn phải khó khăn lắm mới trồng ra được.
Trà xanh này diệu dụng thế nào tạm thời không nói, chuyện chính ở đây là Lâm Hàn đã nói ra toàn bộ câu chuyện, cũng như thỉnh cầu Lâm Chấn Sơn áp trận, đến Võ Đạo Môn quan chiến cuộc thách đấu lần này.
Lâm Hàn không định úp mở với Lâm Chấn Sơn, chưa nói đây là một lão hồ ly thấu hiểu sự đời, Lâm Hàn vốn dĩ cũng rất thực tâm muốn nhờ vả, hắn biết, nếu đã muốn nhờ mà còn điêu toa bốc phét che che giấu giấu, trước sau gì cũng lộ ra kẽ hở, chưa kể biên chuyện cũng khiến quỹ đạo mọi chuyện chệch đi, một bước sai ngàn bước sai, hơn nữa để Lâm Chấn Sơn biết được chẳng phải mua dây buộc mình sao? Lâm Hàn còn chưa có điên như vậy.
Nghe xong Lâm Hàn trình bày xong mọi việc, lại hỏi rất kỹ kế hoạch của hắn, Lâm Chấn Sơn bắt đầu trầm tư, một lời cũng không nói. Lâm Hàn cũng nhất thời không gấp, bình tĩnh uống trà xanh, chờ đợi Lâm Chấn Sơn trả lời.
Lời cần nói cũng đã nói, Lâm Hàn cũng đã chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, lập một kế hoạch kín kẽ nhất có thể, tỷ lệ thành công theo thôi diễn là trên bảy phần, kể cả thất bại cũng là một mình hắn chịu, không liên lụy đến bất cứ người nào. Lâm Hàn biết, chỉ có như vậy mới có thể đánh động tầng lớp cáo già này chấp nhận.
- Ta có một điều kiện.
Lâm Chấn Sơn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn Lâm Hàn lé mắt, vẻ mặt có chút chột dạ, Lâm Chấn Sơn thầm buồn cười, ta có đáng sợ như vậy sao?
Lâm Chấn Sơn không biết, lão càng tươi cười thân cận bao nhiêu, Lâm Hàn lại càng thấy đáng sợ bấy nhiêu, giống như một ác ma đang tà tà chuẩn bị dụ dỗ hắn bán đi linh hồn vậy.
- Thực ra cũng không có gì! Ta chỉ nghĩ rằng, dù sao Lâm Phong cũng là huyết mạch của Lâm gia, sau khi mọi chuyện sóng yên biển lặng, người làm trưởng bối như ta cũng nên truyền thụ cho nó một chút tuyệt kỹ Lâm gia, đúng chứ?
Lâm Hàn thoáng chốc rùng mình.
Lời này có thể hiểu thế nào đây?
Là đưa Phong nhi cho bọn họ bồi dưỡng? Để biến nó thành cái gì thì biến sao?
Sắc mặt Lâm Hàn thoáng chốc trầm lại, có chút âm tình bất định, không biết phải trả lời thế nào.
Chuyện khác dù khó khăn đến đâu, Lâm Hàn cũng có thể nghĩ cách, nhưng Lâm Hàn đưa Lâm Phong ra khỏi Võ Đạo Môn là vì cái gì? Là vì cho nó có được tự do! Bây giờ lại nhét nó vào một cái lò khác, đáng giá sao?
Thực ra, Lâm Hàn cũng là trách oan Lâm Chấn Sơn rồi. Thực tế, cũng là do hắn quá mẫn cảm với vấn đề này mà thôi! Học viện Cửu Long cũng không phải thế lực đi con đường tinh anh, yêu cầu độ trung thành đến cực đoan như Võ Đạo Môn. Cái họ nhắm đến là môn sinh trải rộng thiên hạ, khắp các thế lực đều có bóng dáng của mình, đến lúc gặp khó khăn nhất hô bách ứng, viện thủ rậm rạp cả đại lục.
Có thể nói, học viện Cửu Long là một học viện đúng nghĩa, đào tạo ra học trò không yêu cầu nhất thiết phải toàn tâm phục vụ cho mình, chỉ cần khi trưởng thành vẫn còn tri ân học viện, nhớ mình cũng là người của học viện, vậy là đủ rồi.
Đương nhiên, nếu có những người xuất sắc, học viện cũng sẽ tìm cách đưa ra những điều kiện mê người nhất để giữ họ lại phục vụ cho mình. Học viện Cửu Long bản thân đã là một thế lực cực kỳ mạnh mẽ, tài nguyên không ít, người khác mơ được giữ lại mà không được, vì vậy cao tầng của học viện cũng cực kỳ khủng bố, hơn nữa người người đều là tự nguyện, hoặc vì tình nghĩa, hoặc vì lợi ích, nhưng hoàn toàn không có chuyện bắt buộc.
Ngược lại, những kẻ ngỗ nghịch, từ trong xương có phản cốt, chắc chắn đã bị đuổi khỏi học viện từ sớm. Học viện Cửu Long xưa nay vẫn là nơi sàng lọc phẩm tính con người có một không hai! Tiêu chí luôn là “Chưa cầu ngộ tính, trước cầu đức tính”, nếu ngươi có ngộ tính tốt, nhưng trong xương vốn đã là kẻ phản phúc vô thường, tối ngày muốn chiếm tiện nghi, vậy không những chỉ bị đuổi, đôi khi còn bị học viện diệt sát từ trong trứng nước!
Đương nhiên, cách làm như vậy cũng không tránh khỏi đổ oan người tốt, hoặc tiến hành diệt sát thất bại, dẫn đến trả thù, trong lịch sử cũng có không ít lần học viện Cửu Long phạm phải sai lầm như vậy. Nhưng cho đến giờ, học viện Cửu Long vẫn đứng sừng sững, điều đó chứng minh những sai lầm kia vẫn chưa phải điều gì to tát đối với họ.
Những chuyện hư hỏng này tạm thời không bàn đến, vấn đề ở đây là Lâm Hàn đang rất khó xử với điều kiện mà Lâm Chấn Sơn đưa ra. Thời gian của hắn hiện tại đã rất gấp, ngoài Lâm Chấn Sơn, hắn không biết mình còn nhờ vả được ai nữa, nhưng cứ như vậy định đoạt Phong nhi, quả thực…
Thấy Lâm Hàn do dự bất quyết, Lâm Chấn Sơn hồi tưởng lại những điều hắn miêu tả, thoáng chốc đã có chút suy đoán.
Cười nhẹ một tiếng, Lâm Chấn Sơn tiếp tục đưa điều kiện:
- Thấy không đủ sao? Đơn giản, ta sẽ kéo thêm Thanh Liên cùng đi. Hai chúng ta mặc dù cũng không phải là cao thủ hàng đầu, nhưng mặt mũi cũng đủ rồi chứ? Hơn nữa, ngươi cũng không cần lo lắng cứu Phong nhi ra khỏi Võ Đạo Môn rồi lại đưa nó vào tay một Võ Đạo Môn khác, học viện chúng ta xưa nay chủ trương là bồi dưỡng nhân tài, trải môn sinh khắp thiên hạ, không nhất thiết vào học viện là phải trung tâm tuyệt đối. Giống như thằng nhóc ngươi, hàng ngày bay nhảy, dùng tình báo của Lâm gia, nhưng có ai hạn chế ngươi không? Chẳng phải cũng chỉ là thỉnh thoảng làm chút nhiệm vụ nhỏ thôi sao? Hứ, nghĩ ngươi là người Lâm gia, ông đây mới cho ngươi chút việc làm, nếu ngươi là người ngoài, ta còn ngại quản!
Lâm Hàn hơi có chút mừng rỡ, đầu óc lúc này cũng động một chút linh quang. Hắn đã nghĩ lại vài lời mà Gary từng nói, và cả những lời Tuyết Thiên Lăng nói về Lâm Phong.
Tự do… tự do…
Nghĩ lại, bản thân mình bây giờ cũng rất tự do, làm những gì mình muốn, không bị ai gò bó, không bị ai coi như thằng ở bắt chạy đi chạy lại. Ngay cả cha mẹ cũng không ép hắn cái gì, kể cả việc trở lại Lâm gia năm năm trước cũng là cha mong muốn, chứ không phải là ép buộc.
Phong nhi muốn tự do, vậy thì phải là tự do của nó, chứ không phải thứ tự do mà mình định ra! Cha mẹ mình làm được, vậy sao mình không làm được?
Nghĩ thông suốt, Lâm Hàn nở một nụ cười nhạt nhòa đáp:
- Ông Chấn Sơn, cháu đã nói rồi. Phong nhi muốn tự do không trói buộc, vậy thì cháu sẽ cho nó tự do! Việc có vào học viện này hay không là do nó quyết định, không phải do cháu! Vì vậy, xin ông hãy đổi điều kiện khác đi!
Lâm Chấn Sơn cũng không tức, ngược lại có chút tán thưởng nhìn Lâm Hàn gật đầu:
- Vậy được! Chuyện này không nhắc lại nữa. Nhóc con sau này sẽ phải thi hành ba nhiệm vụ cấp Thiên, hoặc một nhiệm vụ cấp Đạo! Được chứ?
Nhiệm vụ cấp Thiên, thánh giả có thể hoàn thành.
Nhiệm vụ cấp Đạo, đó là nhiệm vụ của thần giả! Cường giả cấp Thần!
Có thể huy động đến cường giả cấp Thần làm nhiệm vụ, xưa nay đã ít lại càng ít. Thứ như vậy, Lâm Hàn cũng không chắc nó có tồn tại hay không. Lúc này, Lâm Hàn cũng không có nhiều cơ hội để suy nghĩ, hắn biết Lâm Chấn Sơn đưa ra điều kiện là nhiệm vụ đã hết sức nhượng bộ, bản thân hắn cũng chỉ có năng lực thi hành nhiệm vụ là có thể đánh động Lâm Chấn Sơn.
Vì vậy, hắn dứt khoát gật đầu.
Sau đó lầm lũi rời đi.
Lâm Hàn đi rồi, Uy Thanh Liên đột nhiên như quỷ ảnh xuất hiện bên cạnh Lâm Chấn Sơn, khinh bỉ nói:
- Lão cáo già! Ngay cả đồ tử đồ tôn nhà mình cũng không buông tha! Rõ ràng là phải đi áp trận cho Lâm Thế Tuyền, lại còn lợi dụng rút xương Lâm Hàn một lần! Vô liêm sỉ!
Lâm Chấn Sơn cũng không tức, ngược lại còn cười nói:
- Thằng ranh con này xưa nay chỉ bo bo giữ mình, ích kỷ đến mức nợ người khác cũng không muốn, có muốn tình báo cũng đi tìm tình nhân trong nhà đòi, điều động nó làm việc còn khó hơn lên trời. Nhưng ít ra còn có chút chừng mực, những thứ nhỏ nhặt như tình báo hoặc vài món đồ thì có mặt mũi đi tìm tình nhân, nhưng tuyệt đối không mở miệng kêu nàng giúp mình cứu con trai. Thoải mái lấy đồ của nữ nhân là không câu nệ tiểu tiết! Không nhờ nàng giúp đỡ là có chừng có mực, rất tốt! Ha ha, thằng nhóc này, làm việc gì cũng nghĩ đến người khác đầu tiên, cũng có chút xứng danh kỳ nhân!
Uy Thanh Liên khó chịu phản bác:
- Không cho phép dùng hai chữ tình nhân kia để nói về Đại Tiểu Thư. Hơn nữa, ta cũng có thể nói lấy đồ của đại tiểu thư là vô liêm sỉ, không dám nhờ giúp đỡ là hèn kém, ngụy quân tử! Ta không hiểu hắn kỳ nhân ở chỗ nào?
Trong lời nói lộ ra sự buồn bực không hề nhẹ với Lâm Hàn.
Lâm Chấn Sơn vẫn cười phản bác:
- Không hề! Nó biết Lê Ân Tĩnh sẽ không tức khi hắn lấy mấy thứ nhỏ nhặt kia, vì vậy có thể thoải mái lấy, đó là không câu nệ tiểu tiết, nếu còn ngại ngùng không dám nhận, đó là cổ hủ! Nó biết, nếu nó nhờ Lê Ân Tĩnh sẽ khiến nàng khó chịu, vì vậy không nói, đó là có chừng mực. Biết tiến biết thối, biết cái gì nên làm cái gì không, người như vậy, trên đời này không khó tìm, nhưng một thiên tài đang tuổi sung mãn đắc ý, có được tâm trí như vậy lại như mò kim đáy bể! Ít nhất cả Lâm gia này không đứa nào sánh được nó về mặt này, Thế Tuyền mặc dù tu luyện xuất sắc, nhưng tính tình lại hiếu chiến đến cực đoan, mặc dù nhất thời chưa gây họa lớn, nhưng cứ như vậy, ta làm sao yên lòng a!
Nhìn Lâm Chấn Sơn như có chút bất đắc dĩ mệt mỏi, Uy Thanh Liên cũng có chút mủi lòng an ủi:
- Đừng bi quan như vậy! Chẳng phải chúng ta cũng có một thời thường xuyên gây họa sao? Đến giờ thì sao?
Nhìn nàng kiêu ngạo mỉm cười, Lâm Chấn Sơn trong lòng đại chấn, không phải vì được giải khai cái gì, mà là vì bị phong tư của Uy Thanh Liên làm con mèo trong lòng rục rịch. Nhìn nàng, lão lại nhớ đến tiên tử uy phong bát diện, vô địch toàn học viện cả ngàn năm trước, vào cái thời điểm ấy, lão hình như vẫn chỉ là một đứa con rơi của Lâm gia đang đánh lộn với đời, không được mấy ai coi trọng mà thôi. Ai mà biết được, gần ba ngàn năm sau, lão và nàng lại có thể ngang hàng tương xứng. Thế sự vô thường như vậy, ai có thể nói trước đây?
Lâm Hàn tâm trí và thiên phú đều tốt, chỉ tiếc quá thích bo bo giữ mình, không nhận được trọng trách. Nếu không, tương lai của Lâm gia sau này giao vào tay hắn cũng không phải là không thể.
Đáng tiếc, đáng tiếc!
Thôi thôi, kệ nó đi thôi! Chỉ cần nó vẫn luôn là người của Lâm gia, không hùa vào với thế lực thù địch chống đối học viện là được rồi! Cái gọi là môn sinh học viện trong thiên hạ vốn dĩ chẳng phải là như thế hay sao?