Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 233: Cơ hội tới




Một tuần sau.

Biệt thự của Trần Trấn Xuyên.

Một bé gái miệt mài khổ luyện, sử dụng tinh thần lực yếu ớt của mình học theo đám ma pháp chú ngữ đầy huyền diệu trong sách, cố gắng cảm nhận và điều động từng chút pháp tắc không gian trong trời đất.

Mấy ngày này, Trần Trấn Xuyên càng ngày càng thấy mừng rỡ, quả nhiên hắn nhìn người không sai, đúng là nhặt được bảo rồi!

Thiên phú của bé con này… đúng là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, ngay cả hắn tự xưng thiên tài trong thiên tài mà cũng tự thấy mặc cảm không bằng.

Chỉ mấy ngày như vậy, từ một cô nhóc chưa biết gì về ma pháp, con bé đã hoàn toàn nắm giữ ma pháp cấp hoàng, thậm chí còn nắm giữ một vài ma pháp cấp huyền. Ma pháp hệ không gian mà nó sử dụng thậm chí không vấp phải một chút vướng mắc nào, giống như bản năng, chỉ cần nhẹ nhàng làm theo là được, không cần cố gắng, không gặp khó khăn!

Ngay cả tinh thần lực cũng tăng trưởng nhanh như gió. Mới chỉ qua một tuần đã tăng từ đẳng cấp của ma pháp học đồ tới pháp sư cấp bốn, tốc độ như vậy xưng là tuyệt thế thiên tài cũng không đủ.

Nếu được, Trần Trấn Xuyên rất nguyện ý nhận bé con này làm đồ đệ, chỉ là, hắn lại không am hiểu gì về hệ không gian, chuyện tốt này cũng chỉ đành để rơi vào tay người khác.

- Thế nào? Thầy Henry, đứa bé này cũng không tồi chứ?

Đứng bên cạnh Trần Trấn Xuyên, một người đàn ông gầy gò với khuôn mặt vuông vức trầm lặng ở đó. Hắn tỉ mỉ quan sát cô bé, tinh mang trong đôi mắt ngày càng sáng hơn.

- Không phải là không tồi!
Người trung niên này nghiêm túc nói:
- Mà là một tiểu quái vật mà suốt đời này ta cũng chưa từng gặp phải!

Trần Trấn Xuyên cũng có đôi chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại bình thường trở lại, chỉ là, không ngờ thầy Henry cũng đánh giá cao đứa bé này đến vậy.

Thầy Henry không phải là một nhân vật tầm thường, người khác không biết, chứ Trần Trấn Xuyên sao mà không biết Henry là một trong ba đại cự đầu của công quốc Phong Thủy Tượng, cường giả ẩn thân bên người quốc công, vừa là hộ vệ, vừa là tai mắt giúp quốc công nắm giữ được mọi tình hình lớn nhỏ trong cái công quốc này.

Đồng thời cũng là một trong những sự đảm bảo để quốc công có thể kiềm chế Thiên Kế! Đừng nhìn bọn họ hợp tác thống khoái như vậy, đó là vì cả hai đều có kẻ thù chung là hai công quốc còn lại. Nhưng danh tiếng của Thiên Kế ngày càng lớn, thực tế cũng khiến cho quốc công ngày càng kiêng kỵ.

- Vậy giờ thầy tính sao?
Trần Trấn Xuyên thâm ý hỏi.

- Đứa bé này, ta thu nhận chắc rồi!
Henry kiên quyết nói.

- Lần này phải cám ơn trò, một đứa bé xuất sắc như vậy, phải nắm trong tay chúng ta! Nếu đưa đến chỗ lão già hiệu trưởng kia, Thiên Kế sẽ khác nào hổ mọc thêm cánh?

Trần Trấn Xuyên cười nhạt một tiếng:
- Chuyện nhỏ mà thôi! Thầy đừng quên Trần gia vẫn luôn là thủ hạ trung thành của quốc công! Chỉ mong quốc công sau này đừng quên Trần gia là được rồi!

Người trung niên gật đầu:
- Chuyện này quốc công sẽ ghi nhận, hi vọng trò cũng không nên tiết lộ hai mẹ con này cho bất cứ ai! Chuyện sẽ được liệt vào hàng tối cơ mật của công quốc. Tương lai sẽ là lá bài tẩy của chúng ta! Ta tin rằng, một thiên tài như vậy đủ để giáo sư Barry để tâm công quốc chúng ta rồi!

- Thầy yên tâm! Chuyện này chỉ có duy nhất hai người chúng ta biết được! Thầy ở lại nghiên cứu tiếp đi! Em còn một số chuyện nữa.
Trần Trấn Xuyên mỉm cười gật đầu, quyết định rời đi trước.

Henry cũng hiếm thấy mỉm cười:
- Có việc? Chẳng phải là đến Phượng Thiên Các tìm Dung Lệ cô nương nào đó sao?

Trấn Trấn Xuyên cười không nói, thân ảnh dần biến mất trong tầm mắt của Henry.

Còn một mình ở lại, Henry cực kỳ nghiền ngẫm nhìn cô bé đang hăng say tập luyện bên trong, còn cả đại mỹ nhân ngồi bên cạnh liên tục vỗ tay khen hay nữa. Một bức tranh duy mỹ, có lẽ cũng chỉ đến mức độ đó là cùng.

Tuy nhiên, Henry cũng không vì thế mà có chút khác thường, trong đầu hắn vẫn chỉ liên tục suy tư tiếp theo nên dạy dỗ bé con kia thế nào.

Mà không, có lẽ nên kiểm tra trước một chút!

Một thiên tài hệ không gian, chưa chắc đã có thể khắc lục và sửa chữa truyền tống trận. Để làm được điều ấy còn cần tính kiên trì, cần mẫn, và hơn hết là thiên phú chế luyện! Một loại thiên phú mà không phải ai cũng có thể nắm giữ.

Tuy rằng không có thiên phú chế luyện vẫn có thể cần cù bù thông minh, dùng kinh nghiệm để trở thành một luyện thuật sư, nhưng những sản phẩm xuất ra từ tay hắn còn lâu mới bằng được một thiên tài chế luyện.

Tay người trung niên phát ra ánh sáng lờ mờ, qua thời gian xuất hiện một cái la bàn, mặt kính của la bàn đã nứt toác, nhưng vẫn có thể chứng kiến lờ mờ những đường văn huyền ảo ẩn bên dưới, cả chiếc la bàn xám xịt, nhưng cũng được lau chùi khá cẩn thận, chứng minh người sở hữu đã giữ gìn nó như thế nào.

Năm xưa Henry từng có một lần cơ hội được ngồi trong giảng đường của giáo sư Barry, hắn cũng là một người nắm giữ ma pháp không gian, dưới cơ duyên xảo hợp được chính giáo sư tặng cho thứ này, để hắn có thể nghiên cứu và trau dồi thêm về kiến thức truyền tống trận, hy vọng một ngày có thể giúp giáo sư gia cố lại trận pháp trên đảo, giảm sự phụ thuộc vào giáo sư Hin Angelo!

Ice Barry và Hin Angelo mặc dù là bạn, nhưng nhờ vả nhau vẫn rất khó, hơn nữa còn hao phí tài nguyên không nhỏ, khiến tình hình trên đảo Bạch Tượng ngày càng bết bát, còn đảo Quang Hoàn của Angelo thì ngày càng giàu có. Mặc dù tâm tính Barry không quá hơn thua, nhưng nhìn quê nhà mình ngày càng yếu kém, trong lòng giáo sư chắc hẳn cũng không dễ chịu gì.

Chỉ tiếc, Henry phụ lòng giáo sư Barry, hắn cũng chỉ là người nắm giữ thiên phú không gian, ngoài ra tư chất rất bình thường, cố gắng cả đời vẫn chưa thể chạm tới ngưỡng cửa Pháp Thánh. Nếu hắn nguyện ý, với cái tu vi hiện tại vẫn có thể có được chút quyền lực trong công hội, nhưng địa vị chắc chắn cũng không cao, hắn cũng đã không còn trẻ nữa, hy vọng tiến xa là quá nhỏ, vì vậy hắn tình nguyện ở lại nơi này, phục vụ cho quê nhà mình còn hơn.

Đứa bé kia… coi như một chút hy vọng để ta đền đáp giáo sư Barry, và cả quốc công nữa!

Henry thở dài một tiếng, giấu đi tấm la bàn vào trong người, cố gắng trưng ra một bộ mặt hòa ái dễ gần nhất, từng bước từng bước tiến tới gần cô bé con kia.

- Cô bé, cháu luyện tập như vậy mặc dù không tệ, nhưng đột phá quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, căn cơ bất ổn, thành tựu sau này cũng sẽ không tiến quá xa được nha!

Nhìn thấy Henry, cô bé thoáng chốc ngừng lại, khuôn mặt nghi hoặc mà có mấy phần tò mò nhìn hắn.

Ách… đôi mắt long lanh kia… đúng là rất đáng yêu a!

Khụ khụ!

Henry ho khan một cái, hắng giọng giới thiệu:
- Giới thiệu một chút, ta là Henry, được Trần Trấn Xuyên mời tới chuyên dạy dỗ cháu ma pháp hệ không gian!

Cô bé lộ vẻ bừng tỉnh, ngoan ngoãn cúi chào:
- Ra là thầy Henry, con chào thầy!

Nữ tử áo tím bên cạnh cũng uyển chuyển đứng dậy cúi chào. Sau đó rất thức thời lui vào trong pha nước mời vị khách quý đã chờ đợi một tuần này.

Hai bên đều đã được Trần Trấn Xuyên bàn giao từ trước, một bên cần thầy, một bên cần trò, rất nhanh đã đi vào chuyện chính, chủ yếu là Henry khảo sát xem thiên phú của cô bé này thế nào.

Kết quả không làm hắn thất vọng, chỉ một tuần, cô bé đã tiến bộ ghê gớm như vậy, kiến thức cơ bản về ma pháp, tinh thần lực cũng cực kỳ vững chắc, quả nhiên là rất thông minh.

Chỉ còn duy nhất một phương diện cần kiểm tra.

Thiên phú về chế luyện, hay cụ thể hơn chính là truyền tống trận!

- Trò thử khắc họa lại những đồ án này theo phương pháp ta đã dạy, sau đó thử cảm nhận xem sao.
Henry mỉm cười nói, đồng thời vừa vẽ đồ án vừa chỉ dạy cho cô bé làm theo.

Cô bé ngoan ngoãn thực hiện, cực kỳ chăm chú. Mặc dù những họa tiết của nàng còn chút thô ráp, nhưng lại giống đồ án mà hắn vẽ đến lạ kỳ. Đến khi nàng vẽ xong, đồ án vậy mà phát ra hồng quang nhàn nhạt, khiến chính nàng cũng cảm thấy có chút tò mò.

Còn riêng Henry, lúc này hắn đã trợn mắt há hốc mồm, nghẹn ngào không nói nên lời. Vậy… vậy mà thực sự làm được? Hơn nữa còn là lần đầu tiên!

Nó… nó đã khắc lục truyền tống trận thành công.

Mặc dù chỉ là một truyền tống trận cỡ cực kỳ nhỏ, còn chưa bằng lòng bàn tay, đẳng cấp cũng cực kỳ tệ, nhưng lại chân chân chính chính là truyền tống trận!

Hơi run run nắm lấy một hòn sỏi nhỏ xíu, Henry nhẹ nhàng thả nó xuống góc phải của đồ án. Đồ án nhẹ nhàng lóe lên một cái, hòn sỏi đã xuất hiện ở góc trái, dao động không gian còn cực kỳ rõ ràng, không thể sai được!

Lại một lần!

Vẫn thành công!

Lại một lần nữa!

Vẫn là thành công, hơn nữa còn hoàn mỹ hơn hai lần vừa rồi!

Thiên tài! Đây mới thực sự là thiên tài a! Năm xưa ta đã phải mất đến nửa năm mới khắc được loại truyền tống trận cơ bản nhất này, vậy mà…

Trong lúc kích động, không biết từ bao giờ, Henry đã đưa truyền tống trận tới trước mặt cô bé, hắn muốn xem cô bé này có thể lĩnh ngộ ra được gì đó không.

Cầm tấm la bàn rách nát kia trong tay, khuôn mặt cô bé liên tục biến ảo, có vẻ cực kỳ do dự không quyết, khiến Henry cũng dần tỉnh táo lại đôi chút.

Haiz… dù sao cũng chỉ là một đứa bé, kiến thức nông cạn, bảo nó học vẹt làm theo mình còn được, chứ để nó tự lĩnh ngộ ảo diệu của thứ cao cấp như vậy… đến mình cũng chưa làm được!

Trên thực tế, cô bé đúng là không hiểu gì cho lắm.

Truyền tống trận này quá huyền ảo, ít nhất phải ẩn chứa đến hơn một triệu các loại ma pháp trận khác nhau, được chạm khắc cực kỳ tinh vi, gần như đồng nhất thành một thể.

Hơn nữa, đây còn chỉ là một nửa, nếu muốn sử dụng truyền tống trận, phải có hai tấm la bàn thế này đặt ở hai vị trí được định vị mới được! Không biết… một nửa còn lại cũng giống như thế này, hay là còn huyền diệu gì khác?

Cũng đừng hỏi cô bé này là ai, sự thật đã quá rõ ràng…

Lâm Hàn đang suy nghĩ, không biết có nên cầm truyền tống trận này, bỏ đi ngay lập tức hay không?

Bởi nhìn sắc mặt Henry, dường như hắn đang muốn thu lại tấm la bàn này!

Chỉ là… Lâm Hàn vẫn còn rất tiếc nuối! Ngày hôm nay, hắn đã học được rất nhiều từ Henry, toàn là những thứ cực kỳ cơ bản về ma pháp hệ không gian, những thứ mà từ trước đến nay Lâm Hàn chưa từng được biết!

Bất chợt trong lúc đó, hắn có chút cảm ngộ, nhỡ đâu mình có thể kết hợp ma pháp này cùng với phi lôi thần, tăng cường sức mạnh bản thân trong chiến đấu, hoặc ít nhất tạo thêm diệu dụng thì sao?

Còn về việc khắc lục mấy truyền tống trận đơn giản kia, Lâm Hàn đúng là vẫn có thể làm được, dù sao hắn cũng là một người tinh thông thuật phong ấn và có kiến thức không tồi về ma pháp trận, cái này Lê Ân Tĩnh cũng không dạy uổng hắn.

Vì vậy, Lâm Hàn có ý định ở lại đây thêm mấy ngày, theo học Henry nhiều hơn nữa. Mặc dù hắn biết thời gian của mình không có nhiều, nhưng hắn chỉ hi vọng học được mấy thứ da lông để áp dụng, vậy là được rồi!

Chỉ là… cơ hội lần này mà buông mất, không biết đến bao giờ mới có lại được?

Đó mới là điều khiến Lâm Hàn do dự!

Trong tích tắc suy nghĩ, Lâm Hàn đã đưa ra quyết định!