Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 229: Chỉ chỗ sai Hiện ra




Ba ngày sau.

Một tia chớp lóe lên, thân ảnh Lâm Hàn đã xuất hiện trong căn phòng được Gary bố trí. Lông mày hắn cau lại, có chút sầu mi khổ kiểm ngồi xuống, một tay chống xuống bàn vò vò trán.

Ba ngày nay, hắn đã thăm dò rất nhiều vị trí, gần như đã quét ngang tất cả chín quận của công quốc Phong Thủy Tượng, nhưng một chút manh mối cũng không có. Mặc cho khả năng xuyên phá ma pháp trận phong thủy của hắn ngày càng được trui rèn, quan sát ngày càng tỉ mỉ, nhưng vẫn không thể ra được bất cứ manh mối gì!

Là do mình đã tìm sai hướng? Hay do bản thân quá tự coi trọng, chứ chưa từng nhìn thấu được Phong Thủy trận do Thiên Kế bày ra?

Không phải, bản thân đã kết hợp khả năng nhìn xuyên thấu độc bá thiên hạ của Byakugan và khả năng thôi diễn chính xác đến 90% của hệ thống, chắc chắn đã nhìn xuyên phá toàn bộ bí mật của đám ma pháp trận phong thủy kia. Cũng may Thiên Kế còn chưa học nghệ đến nơi đến chốn nên bản thân mới làm được như vậy, nếu hắn thực sự trí kế đến mức quỷ thần khó dò, bản thân mình có thất bại cũng là điều khó tránh.

Nhưng trường hợp nào cũng đều không ổn, nếu tìm sai hướng, bây giờ chuyển lại thành tìm ở những nơi hẻo lánh, vậy thì còn phức tạp hơn nhiều, bởi những nơi được gọi là “hẻo lánh” trên cái vùng đất này thậm chí còn nhiều hơn nơi thủ vệ sâm nghiêm hàng chục lần.

Nơi này... vẫn còn hoang sơ lắm!

Phải làm thế nào? Làm thế nào đây? Thời gian không có nhiều, mà bản thân lại cứ lãng phí như vậy, chết tiệt.

Đến bây giờ, Lâm Hàn mới biết lực một người mỏng manh thế nào. Hắn là kẻ thế đơn lực cô, dù bây giờ có lợi hại đi nữa, nhưng vẫn không thể nhanh chóng có được thông tin mình muốn! So với hệ thống tình báo khổng lồ của Lê Ân Tĩnh, một thân một mình như hắn bây giờ xứng đáng với hai chữ thảm hại!

- Vẫn chưa tìm ra sao?

Lâm Hàn bất giác cảm thấy trên cổ ấm áp, một đôi tay trắng như ngó sen vòng qua ôm lấy hắn, thân thể mát lạnh áp tới, vậy mà lại khiến hắn cảm thấy ấm áp đến lạ thường.

- Thiên Lăng! Nàng chưa nghỉ sao?
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má nàng, Lâm Hàn quan tâm nói.

- Chàng chưa về, tâm ta bất ổn... Bây giờ Phong nhi và Băng nhi không ở đây, chỉ có chàng làm tâm ta bình lặng mà thôi!

Nghe lời nói mềm mại nhu mì thốt ra từ miệng một tiên tử băng giá, xương cốt Lâm Hàn bỗng chốc như mềm nhũn, một luồng cảm giác hạnh phúc từ dưới chân xông lên đến đầu, khiến đầu óc có mấy phần ủ dột của hắn một lần nữa trở lại phấn chấn.

- Cám ơn nàng!
Lâm Hàn hạnh phúc nắm lấy tay nàng. Tuyết Thiên Lăng vẫn giống bảy năm trước, một hiền thê điển hình, mọi lúc đều chú ý tâm tình của hắn, dùng những hành động nhẹ nhàng nhất, lời nói ôn nhu nhất để xoa dịu tâm linh đang rối bời của hắn.

- Là ta phải cảm ơn chàng mới đúng!
Tuyết Thiên Lăng lại ôm hắn chặt hơn một chút, ôn uyển nói:
- Là chàng trở lại bên ta! Khiến lòng ta được giải tỏa! Là chàng tha thứ cho ta, khiến tâm ta không bị dằn vặt! Vẫn là chàng cố gắng mọi điều để tìm về Phong nhi, muốn ta không phải chịu bất cứ khổ sở gì! Chàng tốt với Thiên Lăng như vậy, nhưng từ trước tới nay ta vẫn chỉ làm những điều ta muốn! Ta...

- Đừng nói mấy lời này, chẳng phải nàng cũng đang ở lại bên ta, khiến ta cảm thấy hạnh phúc hay sao?
Lâm Hàn đột ngột ôm lấy nàng, bế thốc thân thể mảnh mai ấy đặt lên đùi mình, hai mắt rất chân thành nói.

- Không phải đâu! Ta làm tất cả cũng là vì mình, là ta muốn thấy chàng cười, muốn thấy chàng vui vẻ, bởi như vậy trong lòng ta lại thấy... thấy thật thoải mái!

Chụt!

Lâm Hàn cảm thấy máu nóng trong người đang sôi lên, hắn không nhịn nổi hôn nhẹ một cái lên môi Tuyết Thiên Lăng, lại say mê ngắm kỹ khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

Khi nói ra những lời vừa rồi, khuôn mặt Tuyết Thiên Lăng có mấy phần nghi hoặc, mấy phần khó hiểu, giống như chính nàng cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác đó.

Giống như... nàng chỉ thấy như vậy là rất vui, nên nàng mới thực hiện vì chính mình mà thôi.

Tuyết Thiên Lăng đúng là một cô gái rất đặc biệt, tư duy tình cảm và cách thể hiện ra ngoài của nàng cũng đặc biệt không kém.

Sở hữu cái tư duy tình cảm ích kỷ đến lạ đời như vậy, nhưng Tuyết Thiên Lăng lúc nào cũng nghĩ cho Lâm Hàn, đúng là rất mâu thuẫn, lại đủ để khiến Lâm Hàn say đắm như điếu đổ, càng ngày càng mê luyến tiên tử lạnh lùng mà ôn nhu bên cạnh mình.

Chẳng phải, chính hắn làm mọi điều cho Tuyết Thiên Lăng, cũng là vì muốn nhìn thấy khuôn mặt nhẹ nhõm hạnh phúc của nàng hay sao?

- Cám ơn nàng!
Lâm Hàn lần thứ hai nói ra câu này.
- Đúng là ta có chút nôn nóng rồi!

- Ừm!
Thấy Lâm Hàn đã bình tĩnh trở lại, Tuyết Thiên Lăng cũng hài lòng gật đầu rồi nói tiếp:
- Ta nghĩ chàng cũng là vì sốt ruột nên nhất thời nghĩ quẩn thôi! Thực ra, chàng đang ở trong bóng tối, lại có thủ đoạn lén lút tuyệt luân, dò la ra bí mật của một người cũng không phải là chuyện khó khăn đến thế! Hà cớ gì phải bỏ trường lấy đoản, dùng thực lực để tìm kiếm manh mối?

- Ý nàng là...
Thấy Tuyết Thiên Lăng đột nhiên trở nên nghiêm túc, khuôn mặt lạnh nhạt mà tràn ngập trí tuệ, Lâm Hàn cũng có chút phản ứng không kịp.

- Chàng đó!
Tuyết Thiên Lăng giận dỗi ấn lên trán hắn một cái trách móc:
- Lúc bình thường thông minh tinh quái, bây giờ lại vừa khờ vừa ngốc! Chàng không tìm được từ manh mối bên ngoài, vậy thì không biết lợi dụng người khác để điều tra hay sao? Ta cũng không tin Thiên Kế một người lại có thể làm tất cả mọi chuyện. Hơn nữa Truyền tống trận này không chỉ có một cái, đều là đồ hỏng nên giá trị có lẽ cũng chẳng lớn đến vậy, hắn còn cần giao nó cho người khác để nghiên cứu học tập. Đôi khi tung tích của mấy thứ này còn không phải thứ bí mật gì. Chàng cứ xách thân đi tìm, hỏi han cũng không chịu, vậy thì đến bao giờ mới tìm được thứ mình muốn?

- Nhưng mà Gary nói...
Lâm Hàn còn định phản pháo đôi chút, nhưng nhất thời hắn thức thời ngậm miệng, bởi nói ra điều này trước mặt Tuyết Thiên Lăng là quá ngu ngốc.

Gary nói là chuyện của Gary, bản thân hắn dù tin “thằng cháu” này nhưng cũng phải tự suy xét xem đó là đúng hay sai chứ?

Gary có thể hiểu được thói quen của Thiên Kế, không sai, nhưng đôi khi hắn lại đánh giá sai tầm quan trọng của một số thứ, giống như đám truyền tống trận hỏng kia chẳng hạn. Gary mới xuất đầu được vài năm, đến truyền tống trận như thế nào còn chưa được tiếp xúc, công quốc Phong Thủy Tượng cũng vì Thiên Kế uy hiếp mà không dám tới, làm sao biết truyền tống trận là thứ cực kỳ quan trọng, khiến Thiên Kế phải dốc lực giấu diếm như mèo giấu...

Mà cứ cho là Thiên Kế đúng là giấu diếm, chẳng lẽ Lâm Hàn hắn không biết điều tra từ những người thân cận của Thiên Kế hay sao?

Ây dà! Lâm Hàn à Lâm Hàn, lần này đặt quá nhiều hy vọng vào Gary, đến khi biết được hắn là người đáng tin tưởng, thì lại đi tin tưởng quá đà rồi!

Đầu óc tỉnh ra một chút, Lâm Hàn cũng trỗi lên hy vọng, đầu óc có mấy phần sảng khoái, vậy mà bắt đầu cười hì hì trêu đùa Tuyết Thiên Lăng:
- Ây zà! Tuyết tỷ tỷ của ta! Nàng đúng là phúc tinh của tiểu Hàn, lúc nào cũng tỉnh táo thông minh như vậy, tiểu Hàn cam bái hạ phong, nguyện cúi đầu lĩnh giáo a...

Vừa nói, Lâm Hàn vừa tự nhiên như ruồi “cúi đầu” áp vào chỗ mềm mại nào đó, còn vô sỉ cọ qua cọ lại hưởng thụ mùi hương thơm ngát say đắm lòng người.

Tuyết Thiên Lăng hơi đỏ mặt, cắn môi vài lần rồi mới ra vẻ lạnh nhạt nói:
- Thực ra... ta đã đến đợi chàng từ chiều. Ta cảm thấy mình lại sắp đột phá, cần chàng giải trừ thêm một chút Thái Âm giúp...

Ách...

Lâm Hàn ngớ ra một cái, sau đó đột nhiên cười khùng khục như sói đói nhào tới. “Giúp” Tuyết Thiên Lăng kiểu này, Lâm Hàn đúng là nguyện ý một trăm một ngàn lần!

Trong phòng dần qua phát ra âm thanh sột soạt của quần áo, tiếng cười dâm đãng của tên hèn mọn nào đó, cùng với tiếng thư thích cố kìm nén của tiên tử. Sau cùng, một cái kết giới nhỏ được bố trí, cách biệt toàn bộ âm thanh trong phòng với bên ngoài, biến nơi đây thành thế giới riêng chỉ của hai người.

Ngoài phòng, một thân ảnh thon gầy mặc pháp bào đỏ đột nhiên nhếch mép mỉm cười, không một tiếng động lặng lẽ rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm mấy tiếng nhạo báng:
- Khiêu khích chị mấy ngày, cũng đã bắt đầu phản kích rồi! Lần này đúng là chơi đủ bạo, không những chờ sớm từ chiều, mà mấy lời buồn nôn như vậy mà cũng có thể mở miệng, đúng là... không thể tin nổi! Hừ hừ... lần này cho chị thắng một lần.

Một đêm giải tỏa bức bối, cuối cùng Lâm Hàn cũng suy nghĩ tỉnh táo hơn một chút. Sáng sớm, Lâm Hàn lưu luyến rời giường, không quên hung hăng ngắm nhìn Tuyết Thiên Lăng đang tập trung tu luyện bên kia một lần nữa rồi mới ra khỏi phòng.

- Lâm công tử, một đêm xuân phong mãn ý có khác, nhìn thật là tinh thần nha!

Vừa bước ra khỏi cửa, Lâm Hàn đã đụng ngay phải một âm thanh cực kỳ châm chọc. Nhìn lại, một mỹ nữ tóc tím mặc pháp bào đỏ đang đứng tựa lưng vào tường, miệng nhếch lên đầy châm biếm nhìn hắn.

Ách...

Lâm Hàn cũng có chút xấu hổ, từ khi rời khỏi học viện Cửu Long, hắn vẫn đúng là khó xử, bởi hai cô nương này vẫn luôn kè kè bên cạnh như chị em thân mật, khiến hắn không tiện hạ thủ bất cứ người nào.

Hai đại mỹ nhân bên cạnh mà không được nhấm nháp, đúng là khiến Lâm Hàn ngứa ngáy như mèo cào. Cho đến hôm qua, Tuyết tỷ tỷ tự mình dâng tới miệng, cơ hội tốt như vậy, cớ gì mà không hưởng dụng?

Chỉ là... chơi trò lén lút rất vui, nhưng bị phát hiện thì chẳng vui tý nào!

Ấy ấy, khoan! Sao ta lại là lén lút? Rõ ràng ta và Tuyết tỷ tỷ đã bái đường thành thân, danh chính ngôn thuận động phòng có cái gì mà không được?

Đúng! Chính là như vậy!

Tự lấy cho mình một cái lý do, Lâm Hàn một lần nữa tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang soi mói Lê Ân Tĩnh từ trên xuống dưới, khiến Lê đại tiểu thư cảm thấy khắp thân thể vừa nóng vừa nhột:
- Lê đại tỷ, Lê đại tiểu thư,... chị... đang ghen?

Cười khà khà dâm đãng, Lâm Hàn rất là khả ố đánh giá!

- Linh tinh! Tôi chỉ nhìn không hợp mắt kẻ nào đó vừa làm việc chính sự vừa làm mấy trò bại hoại này mà thôi!
Lê Ân Tĩnh nhảy dựng lên phản bác.

Nhìn nàng phản ứng mạnh như vậy, Lâm Hàn càng được đà lấn tới, soi mói còn kỹ hơn vừa rồi, thậm chí còn vô liêm sỉ hít hít sâu vài cái.

- Chỉ là... tôi ngửi thế nào cũng thấy mùi chua rất nồng ta?
Thơm thật, mùi oải hương này đúng là rất đặc thù, đến một rừng hoa thật cũng chưa chắc thơm được thế này! – Trong đầu lại thầm nghĩ.

- Chua cái đầu cậu! Cút!
Lê Ân Tĩnh tức giận đạp một cước, thậm chí còn ẩn ẩn đấu khí đỏ rực như lửa, khiến Lâm Hàn đứng gần nàng mà thấy bỏng rát.

Nhưng cước này cũng chỉ là làm dáng mà không có lực, Lâm Hàn dễ dàng né qua một bên, thuận thế xoay một vòng áp sát tới bên cạnh Lê Ân Tĩnh, thuận tay ôm lấy eo nàng, như chuồn chuồn đạp nước hôn một cái lên má nàng, cái tay heo thuận tiện nắn nắn bộ bị mềm mại nào đó hai cái, cười dâm đãng nói:
- Em yêu đừng giận nha! Để hôm nay anh xử đẹp vụ này xong, sẽ về với em yêu! Nha... được không?

Lê Ân Tĩnh bị sàm sỡ một chập, khuôn mặt đỏ bừng lại càng thêm đỏ, không biết vì thẹn hay tức. Nàng rất mạnh tay huých một cái vào bụng hắn, khiến thân thể Lâm Hàn cong như con tôm luộc. Lê Ân Tĩnh trừng mắt hạnh quát:
- Vậy thì cút đi mà làm việc đi! Lảm nhảm cái gì? Không biết ngượng sao?

- Chị... chị giỏi! Cứ chờ đấy...
Lâm Hàn đau đớn ôm bụng, rất “phẫn hận” để lại một câu nói, sau đó biến mất sau tia chớp trong tích tắc.

Chỉ còn Lê Ân Tĩnh ở lại, khuôn mặt hồng hồng phỉ nhổ:
- Dâm tặc chết tiệt! Hoa tâm chết tiệt! Đồ vô lương tâm! Vậy mà dám... dám... quên mất bà cô đây!
Sâu trong mắt nàng lại có chút gì đó chờ mong.