Triều khổng tước, một chiêu mang theo khí thế kinh hồn, sức hủy diệt trên diện rộng sánh ngang với nhẫn thuật, nhưng trên thực tế, nó lại là thể thuật, thể thuật cực kỳ thuần túy.
Về bản chất, triều khổng tước là những cú đấm liên tục với tốc độ vượt qua sức chịu đựng của không khí, chỉ lực xuất quyền cũng đủ để không khí bốc cháy, tạo nên những tia lửa như thiên la địa võng bao trùm toàn bộ không gian.
Nhưng chỉ như thế, triều khổng tước cũng không có xứng đáng xếp ngang hàng với cấm thuật. Bí quyết của nó nằm ở chính “chakra”.
Cổng thứ sáu, cảnh môn, cũng là bước đánh dấu đột phá kỳ diệu của bát môn độn giáp. Mở ra sáu cổng, chakra trong cơ thể Ninja đã bùng cháy cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể phóng xuất ra ngoài, dùng chakra thuần túy công kích từ tầm xa.
Trong nguyên tác, ngoại trừ Rasengan của tập đoàn Naruto, gần như không có nhẫn thuật nào có thể phóng thích chakra thuần túy, hầu hết đều phải biến đổi tính chất, trở thành độn thuật để có được sức công phá kinh hồn. Ngay cả rasengan cũng là tinh hoa của hình thái biến hóa, dùng sự xoay tròn xoắn ốc của chakra để tạo thành sức phá hoại, chứ không thể tuần túy phóng thích chakra để công kích.
Vậy mà bát môn độn giáp làm được.
Hơn nữa sức công kích còn khủng bố đến lạ thường. Để làm được điều ấy, chakra bùng nổ trong thân thể Lan Hồng Tuệ lúc này là cực kỳ kinh khủng, thậm chí đã có phần lấn át cả Vũ Linh Hà.
Oành...
Như sao hỏa đụng phải địa cầu, hỏa quyền chi chít như hàng ngàn vạn khỏa lưu tinh dung mãnh lao về phía thủy long đang gầm thét bên trong cơn sóng thần.
Hơi nước bốc hơi kịch liệt, tạo nên màn sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ không gian, thanh thế cực kỳ to lớn.
Nhưng chung quy, triều khổng tước vẫn là thể thuật, nó mới chỉ là bước đầu của việc phóng thích chakra khỏi thân thể, uy lực nhất vẫn nằm ở những cú đấm, tấn công từ xa làm sao so được với độn thuật bài sơn đào hải của Vũ Linh Hà? Bát môn độn giáp chỉ thực sự hoàn thiện việc phóng thích chakra khi đột phá đến cổng thứ bảy, kinh môn! Đến lúc đó, chakra không những có thể hoàn mỹ phóng thích, mà còn sở hữu cả hình thái biến hóa, đại biểu điều đó chính là tuyệt kỹ Trú Hổ mà Guy đã dùng để đánh bại Kisame.
Lẽ đương nhiên, Lan Hồng Tuệ đã nhanh chóng rơi vào hạ phong!
Xẹt
Vũ Linh Hà đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ thường đến từ bên trái.
Không chút do dự, nàng từ đâu đó xuất ra một thanh chủy thủ, hung ác chém mạnh về phía âm thanh kia, trên chủy thủ vậy mà còn có hắc mang nhàn nhạt, khiến người ta thấy mấy phần âm u.
Vút!
Trượt rồi?
Vũ Linh Hà kinh ngạc, một đao này nàng xuất ra cực nhanh, vậy mà đối thủ lại có thể dễ dàng né tránh! Một là ả ta đã có chuẩn bị từ trước, còn nếu không, chỉ có thể là vì ả quá nhanh so với mình hiện tại!
Câu trả lời rất nhanh đã có.
Lan Hồng Tuệ ngửa người một cái né qua đao thức của Vũ Linh Hà, thuận thế một cước vung lên, mạnh mẽ tới mức ma sát ra lửa trong không khí, như trời giáng kích thẳng vào cằm Vũ Linh Hà.
Aaaaaaaa...
Vũ Linh Hà hét thảm một tiếng, thân thể như tên bắn bay ngược lên trời. Phía dưới, Lan Hồng Tuệ một lần nữa biến thành tàn ảnh biến mất, dùng thuật thuấn thân xuất hiện ngay trước mặt Vũ Linh Hà!
Triều Khổng Tước!
Hiện giờ mới là Triều Khổng Tước chân chính!
Không khí như bùng cháy, từng quyền từng quyền mang theo lửa nóng, từng quyền đều như muốn nện nát thân thể kiều tiểu của Vũ Linh Hà, hàng trăm hàng nghìn quyền như vậy điên cuồng công tới, khiến Vũ Linh Hà như muốn hộc máu!
Chỉ trong năm giây, Lan Hồng Tuệ đã tung ra hơn ba trăm quyền, hơn ba trăm quyền uy lực khủng bố chồng chất lên nhau, hơn nữa còn là trực diện công kích... uy lực ấy đã đủ để hạ sát một Võ Đế rồi!
Hạ Xuống!
Lan Hồng Tuệ hét lớn một tiếng, một quyền cuối cùng bùng lên ngọn lửa mãnh liệt hơn bao giờ hết, giáng thẳng vào bụng Vũ Linh Hà.
Hự...
Không một chút năng lực phản kháng, Vũ Linh Hà một lần nữa bắn xuống như đạn đạo, thân thể nàng hiện giờ khác nào một quả đạn pháo hạng nặng, đâm thẳng xuống xuyên ra một cái hố lớn giữa mặt biển.
Oành!
Đại dương cuộn trào, mặt nước đáng thương như bị đạn đại bác siêu hạng bắn trúng, dâng lên một cột nước cao hơn mười mét, những cơn sóng cuồn cuộn ập về bốn phương tám hướng, giống như ngày tận thế đã tới với quần đảo.
Kết quả đã định.
- Lan nhi thua rồi...
Lâm Hàn thở dài một hơi.
Lan nhi hiện giờ còn chưa nhìn ra, Lê Ân Tĩnh có thể nhận ra một hai, Tuyết Thiên Lăng còn hơi ngờ vực, chỉ có Lâm Hàn, vốn đã quá quen với thủ đoạn chiến đấu của Ninja mới có thể nhận rõ mồn một.
Bát môn độn giáp thu đi, Lan Hồng Tuệ thở hồng hộc đáp xuống mặt nước, tìm kiếm tung tích Vũ Linh Hà. Đối thủ đã linh trọn sức công kích của Triều Khổng Tước, nàng cũng không tin Linh Hà còn có thể tái chiến.
Mặt nước phía sau Lan Hồng Tuệ hơi dao động, dần dần trồi lên, hình thành bóng hình một người, thanh kunai đen đặc trong tay đang tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, đâm tới gáy nàng.
Pặc!
Âm thanh như cái gì bị bắt trúng khiến Lan Hồng Tuệ sực tỉnh. Nàng kinh ngạc xoay đầu, không biết từ bao giờ, Lâm Hàn đã đứng vững trên mặt nước, một tay vững chãi bắt lấy cổ tay Vũ Linh Hà. Mặc cho Vũ Linh Hà có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra.
- Thầy... thầy Lâm... em...
Lan Hồng Tuệ có phần hơi lắp bắp, chủ yếu là vì nàng không tin được vì sao Vũ Linh Hà vẫn còn có thể công kích nàng, hơn nữa sức lực còn rất dồi dào, dồi dào đến mức dùng được thuật ẩn thân, khiến người đã suy yếu như nàng không thể phát giác.
- Em thua rồi! Con bé này không ngờ lại phát triển được thuật thủy hóa, vừa rồi nó đã biến toàn bộ thân mình thành nước, né khỏi đòn trí mạng của em, đồng thời lẩn trốn vào lòng biển. Hiện giờ em đã vô lực tái chiến, mà chakra của nó vẫn còn dồi dào vô cùng, xem ra...
Lâm Hàn không nói nữa, Lan Hồng Tuệ cũng không hỏi, nhưng nàng biết, hắn muốn nói rằng, mình thua rồi.
Hơn nữa là thua rất triệt để!
Mình đã dùng toàn bộ sức mạnh, bộc phát đến cổng thứ sáu, hiện giờ phản ứng xấu bắt đầu hiển lộ, khiến mình toàn thân đau đớn. Mình cũng chỉ là cố chống chịu không ngã, làm gì còn lực mà tái chiến?
Xem ra... mình còn cần phấn đấu rất nhiều a!
Pặc!
Nhẹ nhàng chặt một cái lên gáy Vũ Linh Hà, ném cho Lan nhi, Lâm Hàn cười nhẹ nói:
- Đi thôi! Tuyết tỷ tỷ của ta tự có cách cứu giúp!
Lan Hồng Tuệ gật đầu, chậm rãi khiêng lấy thân thể Vũ Linh Hà, bước vào trong quán rượu trên ốc đảo.
Nghĩ lại cũng kỳ, chiến đấu kịch liệt diễn ra ngay gần đó, thủy độn của Vũ Linh Hà mạnh mẽ khác nào thiên tai, vậy mà quán rượu rách này lại sừng sững không ngã, chắc chắn là có cao thủ bảo hộ, hơn nữa thủ đoạn cũng rất kỳ diệu.
Nhìn theo bóng lưng Lan Hồng Tuệ, Lâm Hàn chậm rãi nhếch lên nụ cười lạnh, hài hước nói:
- Ra đi! Ẩn một bên xem kịch lâu như vậy, ngươi cảm thấy thú vị lắm sao?
Hoàn toàn tĩnh lặng, không một âm thanh nào đáp lại hắn.
- Nếu ngươi không ra, vậy thì để ta đích thân lôi ngươi ra!
Lâm Hàn quát lạnh một tiếng, tay phải đặt lên chuôi kiếm, ánh sáng lạnh lẽo chỉ lóe lên rồi tắt, khi mà người ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thanh katana Hàn Tuyết đã một lần nữa trở về vỏ bao, lặng im không tiếng động.
Cách đó gần một dặm, một hòn đảo đá cao hơn năm mươi mét chợt bị cắt chéo, nửa trên trượt dài một cái, nặng nề rơi xuống mặt biển, nhấc lên từng cơn sóng dập dềnh hung mãnh.
Theo đảo đá sụp đổ, một thân ảnh màu tím lặng yên không tiếng động xuất hiện, chân đạp phi kiếm, hai tay nắm trước bụng, bày ra một bộ tư thái hiền thục xuất hiện ngay trên không trung.
Thần nữ Thiên Thánh Tông – Tống Huyền Ly.
Nhưng Lâm Hàn quen gọi nàng là ma nữ Tà tông hơn, vì Tuyết Thiên Lăng cũng gọi như vậy.
Xuất hiện trước mặt Lâm Hàn, giống như lần đầu tương kiến, Tống Huyền Ly đeo lên một chiếc mặt nạ cực kỳ dữ tợn, che đậy toàn bộ nhan sắc đứng thứ ba mỹ nhân bảng của mình.
Nhìn Tống Huyền Ly còn không chịu dùng mặt thật, Lâm Hàn khinh thường hừ một tiếng:
- Tống Huyền Ly, ẩn ẩn núp núp, che mặt giấu sắc có cái gì thú vị? Lợi hại thì đường đường chính chính tới đây tương kiến, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta biết được thân phận của ngươi rồi, đuổi đến tận Tà tông hay sao?
Tống Huyền Ly chậm rãi tiến lại gần ốc đảo Thiên Sứ, giọng cười khanh khách quyến rũ nói:
- Khách khách... ta đúng là sợ ngươi biết được ta sẽ đuổi đến tận Tà tông, sau đó quỳ xuống dưới váy ta cầu xin tình ái! Khách khách!
Lâm Hàn bĩu môi khinh thường:
- Ngươi nghĩ mình là ai? Quý báu lắm sao?
- Cũng không quý báu lắm, nhưng ít nhất cũng đã có trên một ngàn người làm như vậy, còn nhiều kẻ không đủ tư cách ta cũng không biết!
Tống Huyền Ly thản nhiên nói, nhẹ nhàng gỡ đi mặt nạ, để lộ ra dung nhan khoáng tuyệt thiên hạ, cùng làn da trắng băng cơ ngọc cốt. Dung mạo đầy tú khí, kết hợp với đôi mắt ngập nước đầy quyến rũ, Lâm Hàn đúng là đã tin tưởng lời nàng nói. Chỉ riêng dung mạo và khí chất này đã đủ khiến đại đa số đàn ông ngã gục rồi.
- Được rồi! Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn theo đuổi ta, cũng không cần phải dùng cách thô lỗ như vậy chứ?
Lâm Hàn còn chưa lên tiếng, Tống Huyền Ly đã vừa quyến rũ vừa ngạo mạn tra hỏi.
Nhưng Lâm Hàn nhìn kỹ vào mắt nàng, hắn không nhìn thấy bất cứ sự ngạo mạn nào, có chăng chỉ là bình tĩnh đến lạ thường!
Đúng như Tuyết Thiên Lăng nói, ma nữ này cực kỳ lãnh tĩnh và thủ đoạn, nhưng luôn biểu lộ ra vẻ ngoài vừa lẳng lơ vừa ngạo mạn, khiến người ta cảm thấy nàng chỉ là hạng nữ nhân bất tài mà mắt để trên đầu.
Nhưng nếu ai coi thường nàng, vậy thì sai rồi, sai hoàn toàn! Nàng bản chất chính là một ma nữ ăn thịt không nhả xương!
- Ồ! Ngươi không nhớ ta?
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng:
- Năm năm trước cướp đi đồ đệ của ta! Dùng thủ đoạn đê hèn khống chế nó, trộm đi nhẫn thuật của ta, bây giờ ngươi lại không nhận ra ta? Đúng là nực cười!
Tống Huyền Ly nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn một hồi lâu, như muốn mường tượng lại cái gì đó. Mất một phút, nàng mới thực sự hồi ức lại chút ấn tượng nhạt nhòa về Lâm Hàn, thần thái ngờ ngợ nhìn hắn.