Pháp Thần đấu với Võ Thần.
Đây là một trận đấu kinh điển, mặc dù trong quá khứ cũng từng diễn ra không ít, nhưng so với chiều dài lịch sử của đại lục Ma Võ, số trận chiến như vậy cũng chỉ là kim dưới đáy bể mà thôi.
Mỗi lần đều là một trận chiến long trời lở đất, kịch tính khôn cùng. Nhất là khi mà thực lực hai đối thủ lại không chênh lệch quá xa.
Về nguyên tắc, đạo cảnh và quốc độ có thể cân bằng với nhau, hai người ai cũng không dám tiến vào khu vực của đối phương, tiến vào đó, khác nào bỏ thế giới của mình lao vào hang ổ của kẻ địch? Như vậy rất không sáng suốt.
Nhưng ma pháp sư như Lê Ân Tĩnh có ưu thế quá lớn, công kích xa với cường độ dồn dập, cấm chú hủy thiên diệt địa, từng chiêu từng chiêu xuất ra đều có thể dồn đối thủ vào chỗ chết!
Còn võ giả, mặc dù lên đến Võ Thần, việc sử dụng phi kiếm “thiên lý sát nhân” đã không còn là truyền thuyết, nhưng một thanh phi kiếm nhỏ bé, so với ma pháp trùng trùng điệp điệp của Pháp Thần cũng là quá bất công rồi.
Keng!
Không ngoài dự đoán, phi kiếm chui ra khỏi đám lửa, cắt phá không gian lao về phía trái tim của Lê Ân Tĩnh, nàng không chút nao núng vung pháp trượng lên đón đỡ, dễ dàng đánh lệch nó sang một bên. Thần khí Huyền Thủy Ngưng Băng cũng theo đó mà gãy vỡ, trở lại hình dạng con dao găm nhỏ bay ngược trở lại.
Lưỡi kiếm của nó được huyền thủy và hàn khí tụ thành, rời tay Tuyết Thiên Lăng, lưỡi kiếm đã yếu đi một phần, đi vào quốc độ, lại tiếp tục suy yếu, đến mức không chịu nổi một kích từ Hỏa Diễm Trượng.
Phi kiếm bay ngược trở lại, thoáng chốc đã trở về tay Tuyết Thiên Lăng, một lần nữa phát ra ánh hào quang rực rỡ, lưỡi kiếm trở nên sắc bén như ngày nào.
Tuyết Thiên Lăng vẫn đứng đó, quần áo có không ít vết cháy bỏng, khóe miệng vẫn còn vết máu rỉ ra, nhưng thần sắc nàng vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng, từ tốn thu lại chiếc bình đang phát sáng trước ngực.
Chính là chiếc bình chế tác từ Tinh Quang Tức Nhưỡng kia. Tuyết Thiên Lăng đã tỉ mỉ tế luyện nó, biến nó thành một pháp khí của mình, ngoài dùng để chứa đựng đan dược, còn có thể thủ hộ chủ nhân, cũng nhờ có nó mà nàng mới không chịu tổn thương quá nặng trước công kích vừa rồi.
Thở dốc vài hơi, trong đầu nhớ lại kinh nghiệm chiến đấu với Pháp Thần từng được sư phụ nàng dạy dỗ từ rất lâu...
- Võ Thần đấu với Pháp Thần, tỷ lệ thắng thua vẫn chia đều cho hai bên. Không hề có ưu thế tuyệt đối nào, thứ mà hai bên tranh đoạt, chính là thời gian!
Pháp Thần dựa vào chính bản thân, cắt xé nguyên tố từ thiên địa để tạo thành thế giới của riêng mình, gọi là quốc độ. Mặc dù mạnh mẽ, thậm chí có thời điểm có thể cắt xé cả đạo cảnh để hòa vào quốc độ, nhưng nó không bền bỉ, bởi quốc độ vẫn còn rất sơ khai, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, còn cần Pháp Thần liên tục duy trì nó.
Võ Thần thì khác, đạo cảnh dựa vào thiên đạo, một thế giới hoàn chỉnh và cực kỳ mạnh mẽ, cảm ngộ tới đâu thì có thể dẫn động pháp tắc tới đó, hơn nữa là mượn sức nên không quá tiêu hao, nếu so về sự bền bỉ, đạo cảnh vượt quá xa so với quốc độ!
Chỉ cần chịu đựng được công kích của Pháp Thần, chờ đến khi quốc độ suy yếu, Võ Thần có thể áp sát, lấy trường chế đoản đưa kẻ địch vào chỗ chết!
Vì vậy mới nói, hai bên tranh đoạt chính là thời gian!
Thuật pháp – Tật phong hóa ảnh!
Đạo cảnh vẫn bình thản chống đỡ với quốc độ, nhưng gió lạnh bên trong lại càng trở nên cuồng bạo. Một cơn gió bình thường có thể khiến thế lửa thêm mạnh, nhưng một cơn gió băng giá như bão bắc cực thế này lại có thể khiến cho mọi ngọn lửa phải suy yếu.
Đó chính là sự khác biệt của Phong và Hàn Phong!
Theo cơn gió cuồng bạo ấy, thân hình Tuyết Thiên Lăng cũng trở nên nhanh như tật phong, những vệt tàn ảnh để lại trong bão tuyết khiến đối thủ không thể nhìn rõ được tung tích của nàng. Tuyết Thiên Lăng xưa nay vẫn rất tự tin vào tốc độ của mình, nàng lựa chọn né tránh, du đấu để kéo dài thời gian.
Lê Ân Tĩnh sao mà không nhìn ra? Công kích của nàng thoáng chốc càng trở nên cuồng bạo, những đòn hỏa công liên tiếp tràn vào đạo cảnh của Tuyết Thiên Lăng, những vụ nổ kinh hồn vang vọng trong thiên địa khiến thế giới màu trắng cũng phải đổi màu, trở nên tràn ngập lửa nóng và hơi nước.
Đã qua mười phút, Lê Ân Tĩnh vẫn không thể công kích trúng được Tuyết Thiên Lăng, dù cho nàng có tính toán kỹ đến đâu đi nữa. Bởi thân pháp kia quá cao minh, quá khó lường, công kích xa như vậy, chỉ cần cô ta có thể cảm nhận được công kích, là có thể dễ dàng đổi hướng né tránh bất cứ lúc nào.
Còn nếu bị quây vào giữa vòng vây, cô ta dứt khoát dùng đạo cảnh chèn ép uy lực tàn phá, mạnh mẽ dùng chiếc bình kia đón đỡ, tuy vẫn bị thương, nhưng không thể ảnh hưởng gì đến sức chiến đấu của cô ta.
Không thể kéo dài như vậy được!
Aaaaaa
Lê Ân Tĩnh hét lớn một tiếng, đấu khí và cả tinh thần lực đồng thời bùng phát, thân thể nàng như một thanh nam châm thu hút toàn bộ hỏa nguyên tố từ thiên địa xung quanh tới, khiến quốc độ vốn đã cuồng bạo nay càng trở nên nóng như địa ngục. Cả ngọn núi sáng rực lên ánh sáng màu trắng, không khí vặn vẹo kinh khủng lại càng trở nên đè nén.
Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc kinh sợ, quốc độ kia vậy mà thực sự cắn nuốt đạo cảnh của nàng, giống như cắt xé thiên địa này vậy, khiến đạo cảnh co rút lại một nửa, phạm vi né tránh vốn đã hẹp của nàng lại càng trở nên hẹp hơn. Cả bầu trời sáng rực lên, quốc độ của Lê Ân Tĩnh vậy mà lại trở nên phập phù bất ổn.
Giống như một quả bóng phải chịu áp suất quá lớn từ bên trong vậy...
Phừng...
Quả bóng như bị chọc thủng, táng thiên hỏa cùng vật chất hủy diệt trong quốc độ theo đó phụt ra với áp lực kinh hồn, mặc dù vô hình, nhưng nó đi tới đâu, người ta có thể cảm nhận được vật chất bị hủy diệt tới đó. Đạo cảnh của Tuyết Thiên Lăng cũng vì “vòi rồng khí” này mà bị xuyên phá, thân hình nàng trở nên trơ chọi, đối đầu với làn sóng khí hủy diệt này...
Nhưng, Tuyết Thiên Lăng lại thở phào một hơi, còn may Lê Ân Tĩnh còn chưa điên rồ tới mức cho bạo tạc quốc độ đó. Nếu không, không chỉ hai người bọn nàng tan xác, mà ngay cả thành Cửu Long cũng phải chịu đến liên lụy, chiêu thức đó... thuần túy là một quả bom hủy diệt, không khác tự bạo là mấy!
Nhưng, chỉ là như hiện tại thôi cũng đã mang theo sức mạnh diệt thế rồi. Hiện tại là sóng phun lên trời, nếu phun xuống đất... chắc chắn có thể vạch ra một con đường dài đến vạn dặm không vật sống!
Lúc này, không chỉ Tuyết Thiên Lăng vã mồ hôi, mà cả Lê Ân Tĩnh cũng sốt ruột không kém. Lần này chơi lớn rồi, cô ta chẳng may không chịu nổi thì làm thế nào bây giờ? Ách... lại cái tính đánh đấm không biết nặng nhẹ làm hại!
Trong tầm mắt của Lê Ân Tĩnh, Tuyết Thiên Lăng hoàn toàn bị bao trùm trong sóng nhiệt, không biết là bị hủy diệt tức thì, hay là cố chống đỡ rồi bị sóng nhiệt thổi bay... Lê Ân Tĩnh cũng cảm thấy sức lực của mình đang suy giảm, quốc độ dần dần thu lại, đôi mắt có phần hơi bối rối nhìn lên trên.
Năm giây...
Mười giây...
Lê Ân Tĩnh đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, pháp trượng trong tay tách làm hai, trở thành hai thanh đao loan nguyệt, một đao che sườn, một đao chém ngược tới sau lưng.
Keng!
Pặc.
Đao kiếm va chạm, cổ tay Lê Ân Tĩnh cũng bị một trảo của đối phương bắt lấy, hai đôi mắt nhìn thẳng nhau, không biết là biểu tình gì.
- Quả nhiên không làm tôi thất vọng! Chị không có dễ chết như vậy!
Lê Ân Tĩnh nhếch mép cười một tiếng.
- Cũng không phải ta lợi hại! Chẳng qua là có phi lôi thần ấn của phu quân giúp đỡ mà thôi!
Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt đáp.
- Phi lôi thần ấn?
- Là thuật phi lôi thần kết hợp với thuật phong ấn, ghi lại thuật thức vào hai điểm. Sử dụng giống truyền tống phù, nhưng chỉ có tác dụng trong vòng trăm mét, hơn nữa còn cần đặt thuật thức định vị từ trước, thứ hữu ích như vậy, nhưng phu quân ngu ngốc của ta lại cho là vô dụng!
Nói đến đây, Tuyết Thiên Lăng có vẻ hơi chán nản lắc đầu với độ ngu ngốc của Lâm Hàn, có lẽ là do hắn có thuật phi lôi thần quá lợi hại nên không nhìn ra được giá trị của thứ này hay sao?
Lê Ân Tĩnh ban đầu còn có chút ghen tỵ, nhưng nghe thấy Lâm Hàn còn cho đó là thứ bỏ đi, trong lòng nàng cũng hơi bình ổn trở lại. Hắn còn đang tìm truyền tống trận để cứu Lâm Phong, trong tiềm thức cho thứ này là đồ bỏ cũng đúng thôi.
Mà Tuyết Thiên Lăng này cũng quá thật thà, nếu là mình, không lợi dụng đả kích cô ta một chút là không được!
Khi nào về, có lẽ cũng phải bóc lột tên này vài tấm, để phòng thân mới được!
Nhưng liếc nhìn ngực áo bị cháy xém, để lộ ra da thịt trắng muốt bên dưới của Tuyết Thiên Lăng, lại nhìn khóe miệng đang rỉ máu của nàng, Lê Ân Tĩnh một lần nữa cười lạnh:
- Chị cũng bị thương không nhẹ! Không kịp sử dụng thứ kia? Xem ra chiến thuật kéo dài của chị không được hiệu quả cho lắm!
Tuyết Thiên Lăng lạnh lùng nói:
- Hiệu quả hay không không biết! Nhưng cô thì có hơn gì ta mà dám mỉa mai? Vừa rồi dùng cạn tinh thần lực rồi chứ? Bây giờ quốc độ của cô không đủ chèn ép ta, không thể kéo dài khoảng cách, ta xem cô làm thế nào?
- Tên kia chưa kể cho chị rằng tôi còn là Đấu sĩ hay sao? Không cần ma pháp, tôi cũng thắng được chị!
- Vậy thì thử xem!
Lê Ân Tĩnh chớp lấy tiên cơ, mạnh mẽ hất kiếm của Tuyết Thiên Lăng ra, vung mạnh lên tay còn lại của nàng. Tuyết Thiên Lăng không chút nao núng buông tay, thân thể thuận theo thế kiếm xoay một vòng, chém lên vai đối thủ.
Lê Ân Tĩnh bình tĩnh cầm ngược một đao lên đón đỡ, đao còn lại đồng thời đâm tới, một công một thủ cực kỳ hoàn mỹ.
Kiếm thế của Tuyết Thiên Lăng biến đổi, tốc độ lập lòe như ánh sáng chuyển hướng, bỏ qua đao thủ của Lê Ân Tĩnh, chém tới cổ tay đang công kích của nàng. Lê Ân Tĩnh cũng không chịu thu chiêu, đao thủ một lần nữa biến chiêu, đuổi theo kiếm thế của Tuyết Thiên Lăng.
Một người kiếm pháp cực nhanh và tinh diệu, biến chiêu khôn lường, không thể đoán trước, vừa độc vừa hiểm.
Người còn lại chiêu thức cuồng liệt, mỗi đao đều thanh thế to lớn, như muốn hủy diệt kẻ địch. Hai đao cùng xuất, như độc lập hoạt động, lại phối hợp thiên y vô phùng, cách đánh ưa thích chính là “vây ngụy cứu triệu”, khiến Tuyết Thiên Lăng phải liên tục biến chiêu tránh bị thương. Nàng lấy hai đánh một, lấy số lượng chế tốc độ, vậy mà nhất thời có thể cân bằng với kiếm pháp tinh diệu của Tuyết Thiên Lăng.
Qua trăm chiêu, cả hai bên đều không ai chiếm được ưu thế. Đúng lúc này, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên hét lớn một tiếng, lợi dụng thời cơ một đao của Lê Ân Tĩnh vừa bị đỡ ngược lại, nàng đột ngột biến chiêu chặn đứng lưỡi đao đang định công kích của đối thủ, thủ chưởng tay trái vốn rảnh rỗi nãy giờ thốt nhiên tỏa ra chân khí lạnh lẽo, dẻo như linh xà uốn lượn xuyên qua mọi phòng thủ của Lê Ân Tĩnh, kéo đến ngực nàng.
Lê Ân Tĩnh cũng không chịu thua kém, miệng lẩm bẩm những chú ngữ khó hiểu, cây đao bị đánh ngược kia chĩa chuôi về phía Tuyết Thiên Lăng, hỏa diệm châu phát ra ánh sáng đỏ rực, một hỏa cầu màu lam xuất hiện, gào thét lao tới bên vai Tuyết tiên tử.
Trận thế như muốn đồng quy vu tận...
Chíu...
Ngay lúc này, một tia chớp trắng lóe lên, xuất hiện tại vị trí thuật thức mà Tuyết Thiên Lăng đã cắm xuống định vị, cặp mắt đầy gân guốc trợn tròn nhìn vào tình cảnh trong tràng...