Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 207: Hẹn hò




- Là cách gì?
Lâm Hàn nắm chặt tay Lê Ân Tĩnh, mừng rỡ hỏi. Nào ngờ cô nàng kia lại gạt phắt tay hắn ra, cười nhạo hắn hai cái:

- Sao tôi phải nói với cậu?

Éc...

Lâm Hàn ngớ người, thoáng chốc khổ sở vò đầu bứt tai. Cô nàng này đây là cố tình chơi hắn mà, ra vẻ có cách rồi lại không chịu nói, chẳng phải muốn hắn sốt ruột chết sao?

Lâm Hàn tiu nghỉu buồn bực ngồi vẽ vòng tròn, cặp mắt đáng thương thỉnh thoảng năn nỉ nhìn Lê Ân Tĩnh, khiến nàng vừa bực vừa buồn cười. Tên này lớn đầu rồi mà lúc nào cũng khoái làm trò như trẻ con, đúng là khiến nàng rất bất đắc dĩ.

Về điểm này, cảm thụ của cả nàng và Tuyết Thiên Lăng đều hoàn toàn đồng nhất.

Nhưng chẳng phải, chính nàng cũng thích cảm giác này hay sao? Có một thằng nhóc lớn đầu, lúc nào cũng sẵn sàng cho mình bắt nạt, đúng là thỏa mãn một sở thích làm đại tỷ nho nhỏ của Lê Ân Tĩnh.

Đương nhiên, nếu Lê Ân Tĩnh thực sự muốn, sẽ có đến hàng hà sa số thanh niên tài tuấn đến xếp hàng nịnh nọt nàng. Nhưng những người đó không thiếu cái này thì cũng thiếu cái kia, chung quy lại, cũng chỉ có Lâm Hàn là hợp tính nàng nhất mà thôi...

Cái này... nói đơn giản thì là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi. Đại khái chính là như thế.

- Được rồi được rồi! Đừng làm cái vẻ mặt buồn nôn đó nữa! Nói cho cậu biết là được chứ gì?
Lê Ân Tĩnh thấy chơi cũng đủ rồi, cười hì hì vỗ vỗ vai Lâm Hàn, cực kỳ rộng lượng nói. Hành động đó khiến Lâm Hàn cảm động đến rơi nước mắt nước mũi, tranh thủ cầm lấy vạt áo Lê Ân Tĩnh chùi chùi hai cái, làm nàng lại phải tức giận vỗ hắn mấy cái vào đầu.

- Thực ra, không cần truyền tống trận, chỉ cần truyền tống phù là được rồi!
Lê Ân Tĩnh cười nhẹ nói:
- Về bản chất truyền tống phù chính là một truyền tống trận loại nhỏ, chỉ có thể truyền tống được một người, hơn nữa dùng một lần là tiêu hao. Ngoài ra tác dụng của chúng không khác nhau là bao.

Hai mắt Lâm Hàn sáng ngời:
- Đúng vậy! Sao tôi không nghĩ ra chứ? Ách, nhưng mà...

- Nhưng mà không kiếm được Truyền tống phù phải không?
Lê Ân Tĩnh một lần nữa dội cho Lâm Hàn một gáo nước lạnh.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:
- Đó chỉ là một chuyện! Vạn bất đắc dĩ tôi sẽ lại nhờ đến Lâm gia. Cùng lắm là phải bán sức thêm một lần hoặc vài lần mà thôi! Điều mà tôi nghĩ đến là truyền tống phù chỉ truyền được một người, vậy tôi sẽ phải dùng thuật phi lôi thần để dịch chuyển theo. Như vậy sẽ bại lộ thân phận trước truy binh!

Lê Ân Tĩnh cười một tiếng, một quyển trục nhỏ màu trắng đột ngột xuất hiện trên tay nàng, đưa tới trước mặt Lâm Hàn:
- Cậu tưởng rằng truyền tống phù dễ kiếm vậy sao? Đó là vật bảo mệnh có một không hai, loại cao cấp thậm chí có thể phá vỡ kết giới hoặc đạo cảnh để thoát vây, cả học viện Cửu Long này cũng chỉ có sáu tấm, dùng một là mất một! Vật lấy hiếm làm quý, giá trị của nó ở học viện là không thể đong đếm. Nhờ đến Lâm gia? Hừ! Còn sợ cậu không chịu nổi việc bị họ hút máu nữa kìa!

Lâm Hàn ngờ ngợ cầm lấy quyển trục nhỏ kia nói:
- Đây là...

- Truyền tống phù! Quên không nói với cậu, đây là tấm thứ bảy của học viện, là hàng tích trữ của riêng Altar William, không có bất cứ ai biết đến. Cậu có thể yên tâm mà dùng, không lo việc để lại manh mối, bởi mấy tấm phù kia đều bị người ta chú ý rồi! Nó không chỉ là vật bảo mệnh, mà còn là một biểu tượng thân phận nữa!

Lâm Hàn kinh ngạc, cảm động nhìn vào tấm phù, cũng không khách sáo thu lại, miệng nói:
- Vậy thì cảm ơn chị! Tôi lại thiếu chị một lần rồi!

Hắn tự giác không nhắc đến chuyện chỉ có một tấm thì sẽ phải tiếp tục tính kế khác. Lê Ân Tĩnh có thể vô tư tặng cho hắn một tấm duy nhất của nàng, hắn đã mừng rơi nước mắt rồi.

Lê Ân Tĩnh nghe vậy có vẻ không vui:
- Cảm ơn với thiếu cái gì? Coi tôi là người ngoài sao? Thấy thiếu nợ tôi thì sau này đối tốt với tôi một chút, còn nữa, tôi muốn làm bà lớn!

Lâm Hàn gật đầu như gà mổ thóc, trán toát mồ hôi:
- Đương nhiên, đương nhiên! Chị chắc chắn phải là bà lớn!

Trong lòng còn bồi thêm một câu: Cả hai đều là bà lớn, để ta ủy khuất làm tiểu đệ là được rồi!

Bàn đến đây, Lâm Hàn cũng cảm thấy không nên nói tiếp nữa. Lê Ân Tĩnh có thể nhiệt tình giúp hắn đến vậy, Lâm Hàn đã phải mừng rơi nước mắt rồi. Tiếp tục để nàng nghĩ cách cho hắn, Lâm Hàn cũng có chút cảm thấy áy náy.

Một phần là vì chủ nghĩa đại nam tử, một phần là vì cảm thấy để Lê Ân Tĩnh nghĩ cách cứu con của Tuyết Thiên Lăng là một hành động rất không công bằng,...

Aiz... Lâm Hàn a Lâm Hàn, có cái suy nghĩ đó thì còn lâu mới bình ổn được cái nhà này! Bởi chính ngươi còn phân biệt rõ ràng hai người phụ nữ a! – Tác giả thầm than thở hai câu!

Nhưng nghĩ lại, Lê Ân Tĩnh chưa gặp Phong nhi, cũng chẳng có tình cảm gì đáng nói, giúp đỡ hoàn toàn là vì Lâm Hàn hắn. Tình trạng hiện tại cũng là hai người phụ nữ đang tách biệt hoàn toàn, thậm chí còn là tình địch, vô tư yêu cầu Lê Ân Tĩnh giúp đỡ mới là hành động ngu xuẩn.

Ít nhất Lâm Hàn cho là thế.

- Được rồi! Hôm nay nói chuyện cũng mệt rồi, ra ngoài đi dạo một chút được không?
Lâm Hàn bắt đầu đề nghị một cuộc hẹn hò với Lê tiểu thư.

Trong mắt Lê Ân Tĩnh lóe lên vẻ vui mừng, ngoài mặt thì lại tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm:
- Đi thì đi! Tốt nhất cậu nên dẫn tôi đến chỗ nào thú vị một chút! Không thì liệu hồn!

- Đảm bảo không làm đại tiểu thư thất vọng!
Lâm Hàn cười hì hì, rất thân sĩ khom người đưa tay ra phía trước. Lê Ân Tĩnh cũng ngẩng đầu ngạo nghễ đưa tay cho hắn, hai người khoác lấy tay nhau đi ra ngoài như một cặp đôi quý tộc thứ thiệt.

Hai mươi phút sau.

Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh đã đến một nhà hàng trang nhã kiểu phương Tây, nằm ở ven hồ nước phía Đông học viện. Nhà hàng này là sản nghiệp của tộc Philz, vốn là một gia tộc ma pháp thuần túy, tràn ngập màu sắc huyền bí của phương Tây.

Nhà hàng này cũng vậy, cả tòa kiến trúc cao tám tầng, tầng một và hai cao năm mét, sáu tầng trên mỗi tầng hai mét, ngoài ra còn một tầng thượng, không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, ánh sáng từ các ngọn đèn ma pháp chiếu ra được kết hợp với các loại đá quý như hồng bảo thạch, lam bảo thạch, kim cương,... được bố trí cực kỳ vi diệu trên tường và trần nhà, khiến cả không gian trở nên lung linh và sặc sỡ đầy màu sắc.

Vừa vào nhà hàng, một nhân viên phục vụ tóc vàng cực kỳ điển trai đã mỉm cười tiến tới, lễ phép khom người nói:
- Kính chào quý ngài, quý cô! Chào mừng đến với nhà hàng Không Gian Quý Tộc! Xin hỏi hai vị đi cùng nhau, hay là còn có hẹn với người khác?

Khi nói, ánh mắt hắn hoàn toàn bình thản và tự tin nhìn Lâm Hàn cùng Lê Ân Tĩnh, một chút khúm núm hoặc hèn mọn cũng không có. Lâm Hàn rất tán thưởng thái độ này, xem ra sản nghiệp của tộc Philz cũng không phải là thứ đồ tầm thường gì, một nhân viên phục vụ cũng đúng mực như vậy, không dễ!

Lê Ân Tĩnh không nói gì, dành hoàn toàn quyền lên tiếng cho Lâm Hàn. Hắn cũng không khách sáo nói:
- Bọn tôi đi hai người, cần một gian riêng trên tầng thượng, nhìn được ra hồ nước.

Phục vụ gật đầu một cái, lẩm bẩm gì đó trong miệng như đang liên lạc với người khác. Qua hai giây mới mỉm cười nói với hai người Lâm Hàn:
- Mời hai vị theo tôi! Hiện tại còn trống ba gian như vậy!

Lâm Hàn khoác tay Lê Ân Tĩnh đi theo phục vụ, tiến tới một cánh cửa bằng gỗ đen bóng khá cổ điển. Phục vụ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, bên trong là một căn phòng nhỏ rộng chừng mười mét vuông, hoàn toàn không có đồ đạc gì ngoài mấy cây đèn treo trên tường, ở phía đối diện cũng có một cánh cửa gỗ khác giống y hệt.

Ba người tiến vào phòng, cánh cửa phía sau tự động đóng lại, phục vụ tiếp tục tiến lên phía trước, đẩy cánh cửa gỗ ở đối diện ra. Một không gian hoàn toàn khác đập vào mắt Lâm Hàn, là cảnh tượng một bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh, những cơn gió hồ thoang thoảng lúc mạnh lúc yếu lướt qua. Một khoảng sân thượng rộng rãi và thoáng đãng với những bố trí ánh sáng tinh xảo, khiến người ta cảm nhận được sự quyến rũ của màn đêm, nhưng không có chút nào u ám của bóng tối.

Lâm Hàn hơi kinh ngạc nhìn căn phòng mình đang đứng. Vừa rồi hắn thậm chí còn không cảm nhận được bất cứ sự dịch chuyển nào, vậy mà căn phòng này đã biến từ tầng dưới cùng lên tầng thượng. Nhanh tới mức mà ba người đi từ cánh cửa sau tới cánh cửa trước là đã xong.

Chặc chặc lưỡi, Lâm Hàn cũng phải thầm bội phục người đã thiết kế ra cái thứ này. Trận pháp áp dụng bên trong chắc hẳn cũng là loại cực kỳ cao cấp chứ không đơn giản gì. Thang máy mà so với căn phòng này thì chắc là con cháu gặp phải tổ tông.

Dẫn Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh tới phía trước, tới gần lan can. Phục vụ nhẹ nhàng đẩy một cái vào hư không, vậy mà thực sự có dao động như sóng nước nổi lên, một cánh cửa từ từ xuất hiện, Lâm Hàn có thể nhìn thấy bên trong có bàn có ghế đàng hoàng, trên bàn còn bày hai cái ly pha lê cùng một chai rượu không biết là loại gì.

Phục vụ đưa tay mời nói:
- Đây là gian của hai vị. Các gian trên tầng thượng đều được thiết kế bằng kính ma pháp, từ ngoài nhìn vào không hề thấy cảnh bên trong, gian phòng như hoàn toàn trong suốt, hơn nữa có thể nhìn từ trong ra ngoài. Hai vị có thể cảm thấy như mình hoàn toàn độc chiếm sân thượng rộng lớn này. Hy vọng hai vị thấy thoải mái! Trên bàn có thực đơn, hai vị chỉ cần ấn vào đó là chúng tôi có thể biết nhu cầu và phục vụ hai vị. Nếu có gì cần thiết, hai vị có thể ấn chuông trên bàn, Luis Acelo tôi sẽ ngay lập tức tới phục vụ hai vị. Cáo từ!

Phục vụ giải thích xong cũng lùi người ra khỏi căn phòng. Để lại không gian riêng cho Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh.

Đúng như Luis nói, ngồi trong gian mà cảm giác như ngồi ngoài trời. Vẫn có gió thổi đàng hoàng, vẫn có thể ngắm trăng sao, ngắm hồ, ngắm toàn cảnh sân thượng “trống rỗng”. Mặc dù Lâm Hàn biết vẫn còn khá nhiều gian phòng tồn tại trên này, chẳng qua hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn bất giác cảm thấy thoải mái hơn nhiều, giống như mình được độc chiếm không gian rộng lớn mà trang nhã này vậy.

Róc rách...

Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng rót hai chén rượu, bàn tay nhỏ bé nâng lên, tự nhiên nói:
- Nào, cụng một ly, không biết đã bao lâu rồi chúng ta mới được ngồi cùng nhau thế này!

Lâm Hàn cũng không khách sáo nhận lấy, cụng ly rồi uống cạn. Đây là loại rượu vang của phương Tây, không phải là rượu nặng gì, hơn nữa có mùi thơm của nho, còn hơi ngòn ngọt, kể ra thì nếu phải uống rượu, Lâm Hàn có thể thoải mái mà uống loại rượu vang thế này.

- Xem ra cậu cũng rất biết chọn địa điểm đó chứ! Ngắm cảnh ở đây cũng rất đẹp.
Lê Ân Tĩnh tiếp tục rót thêm hai ly, mỉm cười nói.

Lâm Hàn cầm lấy ly rượu, bĩu môi:
- Còn không phải đại tiểu thư nào đó rất thích lãng mạn hay sao? Ở đây đủ lãng mạn rồi chứ?

- Rất lãng mạn!
Lê Ân Tĩnh mỉm cười:
- Chỉ tiếc mấy năm nay cũng không có cơ hội thăm thú thành Cửu Long, còn không biết có một nơi như vậy.

Lê Ân Tĩnh mỉm cười, đôi mắt nâu mơ màng nhìn về phía những ngôi sao xa xăm, gió hồ thoang thoảng thổi tới khiến mái tóc mềm mại của nàng phiêu bồng tự do. Lời nói như có phần tiếc nuối, khiến trong lòng Lâm Hàn chợt nổi lên cảm giác chua xót.

- Xin lỗi...
Lâm Hàn biết, mấy năm nay Lê Ân Tĩnh không đi ra ngoài là vì ai, vì cái gì. Hắn nợ nàng, có lỗi với nàng nhiều lắm...