Lâm Hàn vò đầu bứt tai, cuối cùng cũng coi như cái khó ló cái khôn.
Theo một đại thánh tán gái nào đó, khi mà một người con gái chơi chiến tranh lạnh, cách tốt nhất để công phá là tấn công nàng từ hai mặt, một là thứ mà nàng thích, và thứ hai là nhược điểm của nàng.
Đương nhiên, cách này chỉ có tác dụng khi mà phụ nữ đang làm mình làm mẩy muốn ngươi đến dỗ dành nàng, còn nếu nàng thực sự tức giận,... ách, tốt nhất ngươi nên tránh đi chỗ khác để nàng nguôi giận, hoặc chơi lầy áp cái mặt nóng vào mông lạnh của nàng, rồi sẽ đến lúc nàng sẽ mủi lòng.
Trong trường hợp hiện tại, Lê Ân Tĩnh có vẻ như giống làm mình làm mẩy hơn.
Xem nào, Lê Ân Tĩnh thích cái gì?
Cô nàng này cái gì cũng có, cái gì cũng không cần, nàng chỉ thích lãng mạn mà thôi! Càng lãng mạn tình tứ sướt mướt thì nàng càng thích.
Còn nhược điểm? Đó là hay thẹn thùng, mặc dù nhiều thứ thích gần chết, nhưng vì da mặt mỏng nên lúc nào cũng bị nổi da gà và phải tỏ ra là mình rất kinh tởm điều đó.
Đúng vậy, có cách rồi!
Hấp!
Mộc Độn – Hoa sinh hoa!
Mặt đất dưới chân nứt ra một khe hở, một cành cây nhỏ bé nhanh chóng sinh trưởng, dần dần cao lớn, rồi đơm hoa, nở rộ, tỏa ra mùi hương thơm ngát. Toàn bộ quá trình chỉ mất có hai giây mà thôi.
Là một cây hoa oải hương tím cực kỳ quyến rũ và lung linh, là loài hoa mà Lê Ân Tĩnh thích nhất.
Ngắt lấy cành hoa, Lâm Hàn quỳ phịch một gối xuống, cao giọng nói như một hiệp sĩ lịch lãm trong truyện cổ Tây phương:
- Hỡi công chúa cao quý đang ngủ say đằng kia ơi! Ta, hoàng tử Lâm Hàn đã đến rồi đây! Ta nguyện cài cành oải hương diễm lệ này lên tóc nàng, để hương thơm của nó có thể theo nàng sống mãi với thời gian. Ta nguyện dùng nụ hôn và linh hồn nhỏ bé của ta để đánh thức nàng khỏi lời nguyền ngủ say hàng ngàn năm của phù thủy độc ác! Chỉ xin nàng sau này có thể nhớ đến ta, một người si tình với nàng mà thôi!
Vừa nói, hắn vừa rất thành kính cài cành oải hương lên tóc mai của Lê Ân Tĩnh, cũng rất vô sỉ nhảy tót lên giường, mặt đối mặt với Lê Ân Tĩnh, muốn công khai đoạt đi cặp môi thơm của nàng.
Thân thể Lê Ân Tĩnh run lên, âm thầm nổi da gà. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền ra vẻ không biết, nhưng thân thể lại đột nhiên lật một cái, xoay lưng lại với Lâm Hàn.
Lâm Hàn đột nhiên nở nụ cười quái dị. Ha ha... xem ra rất hiệu nghiệm.
- Ây dà! Sao nàng lại đột nhiên né tránh như vậy? Không đúng, chắc chắn là do lời nguyền của mụ phù thủy độc ác, nhưng ta làm sao có thể chịu thua như vậy?
Lâm Hàn ra vẻ rất kinh ngạc lẩm bẩm, một lần nữa nhảy tới trước mặt Lê Ân Tĩnh, một lần nữa định làm trò đồi bại.
Xoạt!
Lại quay đi!
- Ta không chịu thua đâu!
Tiếp tục quay đi.
...
Sau năm lần như vậy, cuối cùng Lê Ân Tĩnh cũng không chịu nổi nữa, toàn thân nổi da gà, khuôn mặt nhỏ nhắn ức chế đến đỏ chót, tức giận vùng dậy đạp cho Lâm Hàn một cái, miệng gào thét:
- Cút! Tên biến thái ghê tởm! Đừng có mơ làm ô uế bản tiểu thư!
Lâm Hàn rất hoa lệ bay ngược lại ba mét, máu mũi chảy dài, hai cái răng không biết từ đâu bay ra ngoài, có vẻ cực kỳ chật vật, miệng còn kinh ngạc thốt lên:
- Cái gì? Lời nguyền còn có thể khiến công chúa phản kháng? Không được! Ta không thể chịu thua như vậy! Công chúa, ta đến đây... Ách!
Lâm Hàn vô sỉ chu môi muốn liều mình lao đến, nào ngờ “công chúa” này hoàn toàn khác với trong cổ tích, cực kỳ bạo lực dùng quyền cước tẩn cho hắn một trận bầm dập, miệng còn tức tối mắng:
- Này thì biến thái! Này thì làm trò kinh tởm làm bà cô nổi da gà! Này thì bỏ bà cô đi tìm đứa khác! Này thì mang nó về ra mắt trước rồi mới tới thăm bà cô! Đánh chết mi, đánh chết tên bội tình bạc nghĩa hoa tâm phóng đãng, đứng núi này trông núi nọ nhà mi! Chết đi, chết...
Lâm Hàn đau khổ co mình như con tôm, chỉ biết nằm một chỗ rên rỉ cả ngoài miệng lẫn trong lòng, còn cố gắng xin tha:
- Công chúa tha mạng, đại tỷ tha mạng! Tiểu nhân biết lỗi rồi,... aaaaa.
Lâm Hàn đột nhiên la lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, khuôn mặt co rúm lại, hai tay run lẩy bẩy ôm lấy tiểu huynh đệ dưới thân, người co cụm lại thành một đống tròn vo.
Lê Ân Tĩnh cũng dừng tay, hốt hốt hoảng hoảng ngồi xuống hỏi han:
- Chết! Có sao không? Tôi không cố ý! Thực sự không cố ý đá vào đó...
Lâm Hàn thở hồng hộc, đau đớn dùng giọng điệu ngắt quãng nói:
- Không cố... ý... là được... hả? Chị... chị làm tôi... bị... trọng... trọng thương rồi! Sau... sau này... không nối dõi... tông... đường được... nữa. Chị... phải... chịu... trách nhiệm!
Khuôn mặt vốn hơi tái của Lê Ân Tĩnh một lần nữa đỏ lên, tức giận mắng:
- Chịu cái con khỉ! Định trục lợi của bà cô, không có cửa! Muốn chịu trách nhiệm? Để bà cô đập nát thằng ranh kia cho chắc rồi nói.
Dứt lời, một cước hừng hực như lửa lao đến, khiến Lâm Hàn đột nhiên nhảy dựng lên, như con nai sợ hãi núp vào góc tường, trán toát mồ hôi lạnh lắp bắp:
- Chơi thiệt hả? Nè nè... tội này là mưu sát chồng, rất nặng đó nghe chưa? Nó mà bị tổn thương thật thì sau này chị cũng không sống tốt đâu!
Phi!
Lê Ân Tĩnh cũng không truy kích, đứng tại chỗ phỉ nhổ:
- Cái gì mà mưu sát chồng? Bà cô đây không có lấy mi! Mà kể cả mi không được bà cô cũng có thể đi tìm người khác! Ưm ưm...
Nàng còn chưa nói hết đã bị Lâm Hàn dùng tay bịt chặt miệng lại, nghiêm túc nói:
- Nói cho chị biết, chị mà léng phéng với thằng nào, tôi thiến hắn! Còn nữa, ở thành Băng Nguyên mẹ chị với cha mẹ tôi đính hôn cho cả hai rồi. Chị bị bán cho nhà họ Lâm từ lúc đấy, cấm chối bỏ trách nhiệm!
Lâm Hàn buông tay, Lê Ân Tĩnh cũng không sừng sộ mắng mỏ nữa, chỉ ra vẻ hơi uất ức lẩm bẩm:
- Biết rồi... nhưng nói khó nghe như vậy làm gì? Người ta không phải đồ vật mà bán...
Thấy tình thế đã hòa hoãn trở lại, Lê Ân Tĩnh dường như cũng đã nguôi giận, Lâm Hàn mới cười hì hì ôm lấy nàng, thủ thỉ nói:
- Có nhớ tôi không?
- Không thèm...
Tựa vào ngực hắn, Lê Ân Tĩnh không hề giãy dụa, giọng điệu cũng mềm yếu rất nhiều, nhưng vẫn cố chối đây đẩy.
- Vậy coi như là có! Tôi cũng rất nhớ chị nha! Ngày nào cũng nhớ, mỗi đêm đều đếm sao trời xem có bao nhiêu để ngày mai nhớ chị từng ấy lần!
Lâm Hàn mặt không đỏ tim không đập nhanh, liên tục tuôn ra những lời buồn nôn nhất có thể.
- Tôi tưởng ở Võ Đạo Môn gần đây là mùa mưa, ban đêm không có mấy sao trời cơ mà!
Lê Ân Tĩnh lí nhí nói, khiến mặt Lâm Hàn đen lại. Nàng vẫn tựa vào ngực hắn, cười hì hì nói:
- Chẳng bù cho tôi không thèm nhớ cậu, vì trong đầu ngoài Lâm Hàn ra chẳng còn có gì khác...
Ách...
Nhìn nụ cười hạnh phúc rạng ngời của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn bất giác cũng thấy trong lòng ấm áp lạ thường! Chết tiệt, chết tiệt, ta bị những lời buồn nôn này làm cảm động rồi! Cực kỳ không ổn a!
...
Sau đó lại là một quá trình kể chuyện đêm khuya, Lâm Hàn lần lượt lôi tim móc mật nói tỉ mỉ từng chi tiết chuyến đi lần này cho Lê Ân Tĩnh, một chút cũng không giấu diếm! Với hắn, Lê Ân Tĩnh chính là một tri kỷ thật sự, luôn sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ hắn. Mấy chuyện như vậy, hắn không cần thiết phải giấu Lê Ân Tĩnh làm gì.
Nghe quá trình cả chuyến đi, Lê Ân Tĩnh cũng liên tục gật đầu, tán thưởng Lâm Hàn làm việc rất cẩn thận và đúng chừng mực, không trêu chọc phải phiền toái không cần thiết. Đây cũng là một điểm mà Lê Ân Tĩnh rất thích ở Lâm Hàn, hắn có thể nhí nhố thiếu chừng mực khi ở bên người thân, nhưng hành xử với người ngoài thì luôn đúng mực, không quá câu nệ, nhưng cũng không hề vô lễ. Không khiến người ta thấy khách sáo giả tạo, nhưng cũng không có vẻ gì là thô lỗ muốn ăn đòn. Đó cũng là lý do mà hắn rất ít khi chọc phải phiền toái vô nghĩa, cũng là mỵ lực của riêng hắn, mỵ lực khiến Lê Ân Tĩnh say mê.
- Tôi hiểu rồi! Vậy là cậu trở về lần này là muốn tính kế cứu viện Phong nhi phải không?
Nghe xong câu chuyện, Lê Ân Tĩnh cũng trầm ngâm hỏi.
- Đúng vậy! Mặc dù cũng muốn ở bên chị lâu hơn, nhưng làm một người cha, lương tâm không cho phép tôi bỏ mặc thằng bé như vậy! Tôi không có quyền phán xét Võ Đạo Môn, nhưng ít nhất tôi cũng muốn Phong nhi lớn lên khi có cả cha và mẹ thương yêu, điều đó Võ Đạo Môn không làm được!
- Vậy có kế hoạch gì chưa?
Lê Ân Tĩnh tiếp tục hỏi. Câu chuyện hiện tại trở nên cực kỳ nghiêm túc.
- Chưa có kế hoạch cụ thể! Nhưng có một điều chắc chắn là tôi phải tự thân lẻn vào đưa Phong nhi đi, sau đó dùng thuật không gian đưa nó cao chạy xa bay! Nhưng vấn đề bây giờ còn rất nhiều...
- Để tôi đoán nhé!
Lê Ân Tĩnh nói:
- Thứ nhất, cậu không chắc có thể trót lọt lẻn vào lớp phòng ngự vững chãi của tám ngọn sơn phong được trấn thủ bởi tám Võ Thần hay không! Thứ hai, đưa Phong nhi đi bằng cách nào? Thuật phi lôi thần cũng không phải có thể tùy tiện dùng, rất dễ bại lộ thân phận, hơn nữa còn chỉ dịch chuyển được trong phạm vi ngắn bởi Phong nhi còn nhỏ. Thứ ba, đó là nhẫn thuật mà cậu sử dụng, đó chính là chiêu bài của Lâm Hàn học viện Cửu Long. Chỉ cần lộ ra một chút mà thôi cũng có thể khiến người ta biết Phong nhi bị cậu nắm trong tay, gây ra phiền phức rất lớn! Theo như lời của cậu, tiềm lực của Phong nhi thực sự là không thể đo lường, Võ Đạo Môn chắc chắn không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Lâm Hàn gật đầu đồng ý, đó cũng là những điều mà hắn lo lắng.
- Vậy cậu đã có ý tưởng gì cho những vấn đề này rồi! Nói đi, xem tôi có thể giúp gì cho cậu không?
Lâm Hàn hơi quái dị nhìn Lê Ân Tĩnh:
- Nè, tôi đang đi cứu con người khác đó! Chị không ghen hả?
Lê Ân Tĩnh tức giận vỗ đầu hắn một cái:
- Im! Đang nghiêm túc, nói linh tinh cái gì? Chuyện của tôi và họ Tuyết kia thì để chúng tôi tự giải quyết, sớm mang cô ta tới đây gặp tôi! Còn trẻ con không có tội, tôi cũng không muốn hai bác phải khổ sở chờ đợi cháu trai đâu.
Lâm Hàn ngốc nghếch sờ sờ đầu, xem ra cô nương này mạnh miệng, nhưng còn rất lương thiện và hiểu chuyện mà, mình đúng là tuệ nhãn như đuốc a... Ha ha ha.
- Được rồi! Đầu tiên, đó là tôi cần truyền tống trận để mang được Phong nhi đi!
Lâm Hàn nói.
- Không thể!
Lê Ân Tĩnh quả quyết phủ nhận:
- Truyền tống trận nào có dễ lấy được như thế? Bố trí nó cũng là cả một vấn đề! Công nghệ chế tạo truyền tống trận là bí mật thuộc hàng cao cấp nhất của công hội ma pháp. Dù cậu có sở hữu truyền tống trận, nhưng không biết cách bố trí thì cũng chỉ là một đống phế thải mà thôi!
Lâm Hàn bất đắc dĩ gật đầu, xem ra ý tưởng đầu tiên đã là không ổn rồi a...
- Thực ra, cũng không phải là không có cách!
Đột nhiên, Lê Ân Tĩnh lại nói ra một câu khiến hai mắt Lâm Hàn sáng ngời.