Thứ giá trị nhất, trên người Lâm Hàn không gì khác ngoài mảnh Tinh Quang Tức Nhưỡng mà hắn tìm được, kiếm Hàn Tuyết và Trường Sinh bí điển đều không nhắc tới, vì không mấy ai có thể biết được chúng ở đâu, mà dù có biết thì cũng phải giết Lâm Hàn mới có thể lấy đi được.
Miếng Tinh Quang Tức Nhưỡng kia hiện ở đâu? Câu trả lời chính là quyển trục rách nát mà hắn cầm, Lâm Hàn đã phong ấn nó vào bên trong bằng thuật phong ấn của Ninja, trên thế giới này không mấy ai có thể nhận biết, đừng nói đến đám thủ vệ tầm thường này.
Bên trong quyển trục ngoài miếng tinh quang tức nhưỡng thì cũng còn kha khá linh thạch, hầu hết là do Lê Ân Tĩnh và lão già Lâm Chấn Sơn đưa cho hắn làm lộ phí, đảm bảo hắn có thể thả tay mà làm, không lo chuyện một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Hiện tại, thuật phong ấn cũng là một thủ đoạn mà Lâm Hàn có thể sử dụng, bởi trước đây hắn chưa từng lộ ra một tay này, nên bây giờ sẽ chẳng có ai vì thế mà nhận ra được thân phận của hắn.
Vừa vào thành, Lâm Hàn nhanh chóng nhận ra có người đang nhìn mình, hơn nữa còn không ít. Một người trong số đó nhanh chân chạy ra, niềm nở chào đón hắn:
- Hoan nghênh công tử tới thành Hải Phong, nếu công tử mới tới đây lần đầu, cần người hướng dẫn, vậy ta có thể giúp công tử được phần nào.
Lâm Hàn theo tiếng nhìn lại, đập vào mắt là một thiếu niên chừng mười ba tuổi, ăn mặc quần áo rất bình thường, nhưng cũng coi như sạch sẽ, khuôn mặt cũng dễ coi với nước da tiểu mạch, chắc hẳn không phải là con cháu thế gia gì. Nhìn qua tu vi của hắn, cũng không tệ, mười ba tuổi đã là đại võ sư rồi, nhưng ở cái mảnh đất này, tu vi như vậy cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Nghĩ lại, mấy năm nay người từ thế lực khác tới Võ Đạo Môn rất nhiều, dân chúng tự phát làm nghề “hướng dẫn viên” như vậy cũng là chuyện dễ hiểu. Vậy cũng tốt, bản thân đỡ mất thời gian tìm đường, tìm manh mối.
Tiện tay ném cho thiếu niên kia một viên linh thạch thượng phẩm, khiến tên kia mừng như bắt được bảo, đề phòng nhìn xung quanh rồi cẩn thận cất vào túi trữ vật, Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi:
- Ta đến đây làm gì thì chắc ngươi cũng biết! Mấy năm nay những người đến dự tuyển có thể làm gì, không được làm gì, ngươi biết được bao nhiêu cứ nói hết ra.
Vừa nói, Lâm Hàn vừa tiến lên phía trước thăm thú cảnh tượng trong thành, trên tay không biết từ bao giờ đã xuất hiện một cái quạt xếp mới tinh, vừa đi vừa phe phẩy, nhìn qua cũng có mấy phần phong lưu phóng khoáng.
Thiếu niên nhanh chân đi theo, vừa đi vừa giới thiệu:
- Thành Hải Phong xưa nay đều rất hoan nghênh khách từ nơi khác đến, mấy năm nay lại càng là như vậy. Về cơ bản công tử có thể thoải mái đi lại thăm thú, mua sắm tùy thích, cũng có thể tham gia tất cả các hoạt động trong thành, bái phỏng người mà công tử muốn gặp,... Chỉ có một quy tắc cơ bản nhất, đó là không được tùy tiện gây chuyện, đặc biệt là với các thái tử gia trong thành, vậy là được! Còn nếu có mâu thuẫn với người có cùng thân phận, công tử có thể hẹn người đó đến trường quyết đấu ở thành Tây, tiến hành giải quyết công bằng để tránh gây náo loạn là được!
Ồ!
Lâm Hàn gật đầu, coi như đã hiểu, sau đó lại lên tiếng hỏi:
- Ta hiện tại có chút nhu cầu đặt hàng làm gốm sứ! Ngươi có biết trong thành Hải Phong này, nơi nào có đại sư làm gốm tốt nhất không?
Thiếu niên kia suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Nếu nói về tài nghệ làm gốm sứ, trong thành này không ai vượt qua được Trần đại gia của Long Văn Các. Nghe nói ngài là người dùng gốm và họa để nhập Đạo, ngài cũng tự nhận mình là người tu Đạo chứ không phải là Võ giả. Họa kỹ và tài làm gốm của Trần đại gia đã được công nhận là đệ nhất thành Hải Phong, một tác phẩm của ngài cũng đều có giá trị liên thành, đều bị tranh giành đấu giá kịch liệt, bởi người ta cho rằng có thể tham ngộ được “đạo” từ trong họa tiết của Trần đại gia.
Lâm Hàn hứng thú!
Quả nhiên là đại lục rộng lớn, không gì là không thể. Không ngờ trên đời vẫn còn khá nhiều võ giả tu luyện mang theo dáng dấp Luyện Khí Sĩ thời thượng cổ. Với những người như vậy, không nhất thiết họ phải tới đẳng cấp Võ Thánh mới có thể tham ngộ thiên đạo, có được đạo cảnh, mà họ có thể bắt lấy thiên đạo từ rất sớm, dựa vào cảm ngộ để khiến tâm tình và tu vi thăng hoa, đạt tới tốc độ tu luyện khiến người người mơ ước
Luyện khí sĩ thời thượng cổ hoàn toàn dựa vào thiên đạo, dùng thân thể phàm tục ngộ ý trời, mượn lực lượng trời đất thanh lọc bản thân, đạt đến trường thọ. Thậm chí có những truyền thuyết đột ngột ngộ đạo, từ phàm thai hoàn toàn trở thành Khí Thần trong tích tắc cũng từng xuất hiện, tất cả đều chỉ dựa vào một chữ “Ngộ” mờ mịt mà không ai biết rõ nó ở đâu. Có thể nói, tu Đạo là một phương pháp tu luyện khó khăn và huyền diệu nhất mà không ai có thể giải thích.
Con đường võ giả thì sáng tỏ hơn, đó là hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, tăng cường kinh mạch, khiến bản thân trở thành một “tiểu thiên địa”, mượn đó mà ngộ ra được thiên đạo. Nhưng muốn thế, võ giả phải đạt đến đẳng cấp Võ Thánh mới làm được.
Thời đại Luyện khí sĩ đã qua, giờ là thiên hạ của Võ giả, nhưng vẫn có một số ít truyền thừa của Luyện Khí Sĩ tồn lưu lại, được các võ giả thiên tài mượn lấy dung nhập vào trong pháp môn của mình, ấy vậy mà có thể dùng tu vi võ đạo thấp kém để ngộ được thiên đạo, đi theo con đường của Luyện khí sĩ từ khi tu vi còn thấp kém.
Có thể nói, đây cũng là một biện pháp chiết trung không sai, dùng võ đạo để khiến bản thân mạnh mẽ hơn trước, khiến con đường cảm ngộ thiên đạo ngắn hơn rồi mới chuyển sang tu Đạo,... Không tệ, không tệ!
Lâm Hàn từ trong suy nghĩ dứt ra, thấy thiếu niên có vẻ hơi ngập ngừng, hắn tò mò hỏi:
- Sao vậy? Có gì cứ nói thẳng, ta cũng không tự ái hay làm sao. Hiện tại ta cần biết chi tiết rõ ràng mọi thứ, ngươi có thể thoải mái đưa ý kiến.
Thiếu niên thấy Lâm Hàn thoải mái như vậy cũng thả lỏng tâm tư đôi chút. Trước đây hắn từng phục vụ một tên công tử bột đích thực, vậy mà chỉ nói một câu khuyên bảo đã bị tát cho nổ đom đóm mắt, hắn cũng không muốn chịu cái vạ từ miệng ra a!
- Công tử đã không trách, vậy ta cũng nói thẳng! Trần đại gia là người có thân phận, không phải muốn gặp là gặp. Mỗi ngày đều có nhiều người bái phỏng Trần đại gia, họ đều phải trải qua ba điều kiện. Điều kiện thứ nhất là phải có họa kỹ siêu phàm hoặc có điểm gì đó đặc biệt, khiến lão gia đó hứng thú. Thứ hai là phải có tài tính toán, có thể giải được một bài toán đố do lão gia ngài đưa ra. Điều kiện thứ ba, đó là phải có được nguyên liệu khiến lão gia đó thích thú, nếu không thì dù có qua hai vòng đầu cũng sẽ bị đẩy ra ngoài.
- Kiêu ngạo như vậy?
Lâm Hàn kinh ngạc hỏi.
- Không kiêu ngạo chút nào đâu!
Thiếu niên lắc đầu nói:
- Điều kiện như vậy mà ngày nào cũng có hàng trăm người tới bái phỏng. Nếu không phải có điều kiện như vậy, Trần đại gia chẳng phải mệt chết sao?
Lâm Hàn nghĩ thấy cũng đúng, âm thầm gật đầu thừa nhận.
- Công tử...
Thiếu niên hơi chần chờ một lúc, thấy Lâm Hàn dường như đang suy tính gì đó, hắn dứt khoát nói ra:
- Ta biết công tử muốn nhờ Trần đại gia tạo ra lễ vật cho Thiên Tuyết Tiên Tử. Các tác phẩm của Trần đại gia cũng là lễ vật có đẳng cấp được Võ Đạo Môn thừa nhận, có thể vượt qua được giám định. Nhưng năm năm nay không ít người cũng đã mang lễ vật đó dâng lên, đều là một đi không trở lại, hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì đáng nói. Có thể thấy Thiên Tuyết tiên tử không có hứng thú gì với món đồ này, như vậy...
Thiếu niên không nói nữa, nhưng Lâm Hàn cũng hiểu ý của hắn.
Chẳng phải là khuyên mình không nên ném tiền và công sức ra biển sao? Cuối cùng vẫn là mất cả chì lẫn chài, chỉ có Võ Đạo Môn là người hưởng lợi.
Lâm Hàn tán thưởng nhìn thiếu niên, nhìn không ra tên này vẫn còn rất trung thực tốt bụng. Sống trong cái thế giới ngươi lừa ta gạt này, còn giữ được tâm tính như thế cũng là điều đáng quý lắm rồi.
- Không sao! Không sao!
Lâm Hàn cười xua tay:
- Ta là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Thiên Tuyết tiên tử. Món quà mọn này chỉ mong được thấy phương dung nàng một lần. Nếu may mắn được kết tóc với nàng một kiếp, vậy thì ta cũng nên thắp hương bái tạ tổ tiên mười tám đời rồi, còn nếu không, vậy thì chỉ trách ta phúc mỏng, không với tới mà thôi!
Thấy thái độ của Lâm Hàn như vậy, thiếu niên cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ dẫn đường cho hắn tiến về phía nam thành.