Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 152: Nhu Phong Quyền




Lâm Hàn âm thầm cảm nhận sự tê cứng trên tay trái, trong lòng khiếp sợ đến tột cùng. Thậm chí chỉ vừa tiếp xúc một chút, bàn tay trái của hắn đã dễ dàng bị đóng băng, hệ thống gân mạch đều bị đông cứng lại, không thể sử dụng chakra và di chuyển. Đương nhiên, thứ này chỉ làm khó Lâm Hàn được nhất thời, chứ không thể làm khó hắn lâu dài được.

Nhưng như thế đã đủ khiến Lâm Hàn buồn bực lắm rồi. Chakra sinh cơ của hắn có thể hóa giải mọi hiệu quả xấu, nhưng hiện giờ lại nhất thời không thể hóa giải tình trạng đóng băng của bàn tay, đủ để thấy sức mạnh hệ băng kia khủng khiếp đến mức nào. Ít nhất, hắn cần có năm đến mười phút tích tụ chakra mới có thể hóa giải tình trạng này.

Đương nhiên, kết quả này còn có một phần rất lớn là do Lâm Hàn không lường trước được tình huống, hơn nữa lại có tâm che giấu thủ đoạn! Nhưng chỉ giao thủ một lần duy nhất, hắn đã có thể hiểu được đại khái tình huống.

Đấu với Băng Phượng, tuyệt đối không nên cận chiến! Đối công với nàng, thậm chí có thể hóa thành tượng Băng lúc nào không hay!

Hiện tại tay trái vì khinh địch mà bị đóng băng, đồng nghĩa với việc không thể kết sử dụng độn thuật. Nhưng Lâm Hàn vẫn rất bình tĩnh! Dù gì hắn cũng không muốn sử dụng độn thuật ở chỗ này. Thanh thế quá lớn, bị người khác nhìn thấy sẽ phiền phức! Mặc dù chưa chắc sẽ đến mức đó, nhưng chung quy cũng nên cẩn thận, không phải sao?

Nhìn lại bàn tay trái bị đóng băng, đồ án hình hoa tuyết trên cánh tay cũng đang lập lòe ánh sáng, nhưng chưa thể đột phá ra được, Lâm Hàn biết, dùng kiếm Hàn Tuyết chiến đấu hiện tại cũng không còn khả thi nữa rồi. Aiz, cũng tại lần trước kiếm Hàn Tuyết đã dung nhập với chú ấn, ẩn vào sau hình xăm hoa tuyết trên tay, hiện giờ không ngờ lại bị đóng băng đến mức không nhúc nhích được như vậy!

Đúng là sảy một ly, đi một dặm a!

Nhưng Lâm Hàn không hề hoảng hốt, đôi mắt đã nổi lên những đường gân kỳ dị, bình tĩnh đến lạ thường nhìn Băng Phượng. Đáp lại hắn là một cái nhìn khinh khỉnh, giống như nhìn con lợn chết không sợ nước sôi vậy.

Được rồi! Hôm nay ta sẽ để Băng Phượng ngươi trở thành người đầu tiên nếm tư vị của Nhu Phong Quyền Pháp do ta thôi diễn ra! Đảm bảo sẽ có bất ngờ thú vị!

Lâm Hàn thầm nói trong lòng.

- Sao hả? Quên nói cho ngươi biết! Băng Phượng này từ nhỏ đã có danh sát tinh, những kẻ động đến lớp nguyên lực phòng ngự của ta đều bị đóng băng. Nhẹ thì chỉ chỗ tiếp xúc ảnh hưởng, không thể sử dụng, nặng thì cả người thành băng côn, tan xương nát thịt! Khách khách, tư vị này cũng không tồi chứ?

Băng Phượng cười khanh khách với Lâm Hàn, giống như cố ý chọc giận hắn. Nhưng đáp trả nàng vẫn chỉ là ánh mắt lạnh nhạt vô cùng, khiến tâm tư của Băng Phượng rơi vào khoảng không.

Hừ!

Băng Phượng buồn bực hừ một tiếng, thân hình một lần nữa biến thành tàn ảnh, khí thế như đại bàng vồ thỏ, lao đi vun vút trong không khí công tới Lâm Hàn. Trảo pháp lăng lệ ác liệt, mang theo hàn khí khủng bố như có như không, không gian xung quanh cũng bị khí thế trên người nàng làm cô đọng đến cùng cực, không chỉ lạnh lẽo, mà còn cứng chắc vô bì, khiến thuật phi lôi thần của Lâm Hàn hoàn toàn bị khắc chế.

Nhưng nhìn kỹ lại, đòn công kích của Băng Phượng này cũng không có gì gọi là quá đặc biệt, so với những chiêu số tinh diệu tuyệt luân của Lã Thiên Thanh thì còn kém mười vạn tám ngàn dặm, điều này cũng là vì xuất thân rừng rậm của Băng Phượng, khiến chiến kỹ của nàng khá bản năng, không được tốt cho lắm. Hơn nữa Băng Phượng cũng chỉ luôn tập trung tăng cường tu vi, chiến kỹ cũng không được coi trọng nên mới như vậy.

Chỉ là, chiêu số có tinh diệu hay không cũng không ảnh hưởng, quan trọng nhất chính là tốc độ của Băng Phượng rất nhanh, hơn nữa toàn bộ thân thể như một khối băng lạnh sẵn sàng hút lấy toàn bộ nhiệt năng của kẻ khác, biến họ thành Băng. Chính cái thứ mà nàng gọi là nguyên lực hộ thể đó mới là đáng sợ nhất, khiến người ta dù có nhìn ra sơ hở cũng không dám công kích nàng.

Nhưng người khác không dám, không có nghĩa là Lâm Hàn không dám!

Nhu quyền pháp!

Điểm huyệt chỉ.

Không khó để nhận ra được điểm yếu trong chiêu thức của Băng Phượng, Lâm Hàn dùng một điểm huyệt chỉ đơn giản đã phá đi chiêu thức của Băng Phượng, khiến nàng không thể không một lần nữa lui lại.

Lâm Hàn vẫn không truy kích, Băng Phượng kỳ quái nhìn hắn, tên này đâu có ngu như vậy chứ? Tay trái đã bị tê liệt, lại còn đưa tay phải ra để bị vô hiệu hóa nốt! Nàng đã gặp nhiều đối thủ, nhưng chưa có ai ngu ngốc như tên này, bất giác khiến cho nàng thấy thất vọng.

Vậy thì ngươi đi chết đi! Ngu xuẩn!

Băng Phượng cảm thấy tức giận trong lòng, giống như tiếp xúc với một tên ngu ngốc như vậy khiến nàng cực kỳ mất thân phận vậy! Một lần nữa dùng tốc độ mạnh mẽ lao tới. Chiêu thức cũng chẳng khác gì so với vừa nãy. Băng Phượng không tin, hai tay đều đã bị tê liệt, Lâm Hàn còn có thể làm gì được mình! Cứ cho là hắn còn hai chân đi, nàng sẵn sàng cho cả hai chân hắn biến thành que kem!

Hả?

Băng Phượng một lần nữa bị kinh ngạc!

Cánh tay phải của hắn...

Không ngờ vẫn còn có thể sử dụng, không hề có một chút dấu hiệu nào là bị đóng băng, hoàn hảo y hệt như ban đầu! Hắn vẫn chỉ đơn giản điểm nhẹ một cái, một cỗ kình lực kỳ dị tràn vào trong thân thể, quấy nhiễu quá trình vận chuyển nguyên lực của Băng Phượng, trong tích tắc khiến chiêu thức của nàng trở nên mềm nhũn, không thể không một lần nữa lui lại.

Tại sao lại như vậy?

Băng Phượng không thể tin được nhìn Lâm Hàn! Năng lực của hắn tới đâu nàng cũng biết đại khái, rõ ràng không thể phá vỡ băng phong của mình nhanh tới vậy, nếu không tay trái của hắn đã hồi phục trở lại và sử dụng bình thường từ lâu rồi!

Băng Phượng không tin, nhưng thử thêm vài lần nữa, kết quả vẫn không hề thay đổi, Lâm Hàn vẫn ung dung dùng tay phải, một chỉ phá đi chiêu thức của nàng. Mỗi lần đều không hề truy kích, mà chỉ dùng đôi mắt quái dị kia nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn lột sạch quần áo của nàng ra, khiến Băng Phượng cả người khó chịu.

Nàng đâu có biết, Lâm Hàn mỗi lần dùng thuật điểm huyệt đều tiến hành Mộc Hóa hai ngón tay trước, mặc dù làm như vậy sẽ làm uy lực điểm huyệt yếu đi rất nhiều, nhưng hắn cũng không hy vọng gì dùng thuật điểm huyệt bình thường đánh bại Băng Phượng. Hắn chỉ cần phá đi chiêu thức của nàng, vậy là đủ rồi!

Trong mắt Lâm Hàn, Băng Phượng đã biến thành một hệ thống kinh mạch dày đặc, có vẻ hoàn toàn khác biệt với nhân loại. Nghĩ cũng đúng, nếu tộc Phượng Hoàng có hệ thống kinh mạch giống nhân loại vậy thì chẳng phải loạn rồi sao.

Hắn đã quan sát rất kỹ Băng Phượng, từ nãy tới giờ nàng tấn công năm lần, mỗi lần đều là một chiêu thức khác nhau, có điểm yếu khác nhau, nhưng có một điểm chung, đó là dòng năng lượng luôn đi qua một huyệt đạo nằm ở chỗ lõm của xương đòn, khoảng dưới cổ một chút, là vị trí tương ứng với huyệt Khuyết Bồn của nhân loại!

Lúc này, Băng Phượng dường như cũng đã thấy chơi đùa đủ rồi. Nàng quyết định sử dụng thủ đoạn chân chính.

Đừng có đùa, Băng Phượng là một Thánh Thú đỉnh phong, đến cường giả cấp Thần còn phải e ngại, nào có chuyện chỉ có mấy chiêu công phu mèo quào như thế kia?

Xoảng!

Lâm Hàn nheo mắt, thân hình nhanh chóng lùi lại mười bước! Từ vị trí hắn vừa đứng, một bàn chông hoàn toàn bằng băng đột ngột xuyên phá mặt nước, gai góc bày ra tua tủa, mặt biển xung quanh cũng hoàn toàn biến thành băng lạnh, tỏa ra hàn khí thấu xương cốt.

Hàn khí lạnh lẽo, khiến không gian ngưng đọng đến mức hóa sương mù liễu nhiễu, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh. Bầu trời đen kịt cũng như xoay vần chuyển động, mây đen mịt mùng kéo đến, che lấp hoàn toàn ánh trăng le lói của màn đêm. Lâm Hàn lắng tai nghe, giống như có âm thanh như mũi tên rạch phá không gian, lao đi vun vút xuống vậy...

Âm thanh này... giống như tiếng của một trận mưa tên!

Không đúng!

Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại, không phải là mưa tên, mà là một trận mưa băng thứ!

Băng Thiên Tuyết Địa!

Chỉ có từ ngữ như vậy mới có thể biểu hiện rõ tình trạng hiện giờ! Băng Phượng này cũng quá kinh khủng, mặt nước dưới chân này cũng thôi đi, nhưng không ngờ mây trên trời nàng cũng có thể thao túng, biến chúng thành băng thứ dày đặc như thiên la địa võng, hoàn toàn bao phủ khu vực di chuyển của Lâm Hàn, thậm chí còn trải rộng hơn nữa, thậm chí sắp lan dần về phía đội tàu của đám người Lộ Bách Linh.

Dưới chân là hàn khí mờ ảo. Lâm Hàn vừa chạm chân xuống mặt nước đã cảm thấy lạnh buốt từ chân tới đầu, nếu không phải hắn kịp thời di chuyển, có lẽ hai chân đã bị đóng thành băng rồi! Trên trời, băng thứ đang lao vun vút xuống, hoàn toàn vây kín đường di chuyển của Lâm Hàn. Hắn biết, nếu trúng phải vài thanh băng thứ như vậy, bản thân mình không chết cũng ăn no hành!

Chưa dừng lại ở đó, Lâm Hàn có thể mãnh liệt cảm nhận được, không chỉ là mặt nước, mà ngay cả không gian xung quanh hắn cũng đang đau khổ phát ra âm thanh kẽo kẹt, môi trường như đặc sệt lại khiến di chuyển cũng trở nên khó khăn. Lâm Hàn liếc mắt nhìn qua, năng lượng khủng bố lấy Băng Phượng làm trung tâm, lan tỏa ra xung quanh, sau đó dần dần khóa chặt lại vị trí của hắn, dần dần ép chặt lại không gian xung quanh Lâm Hàn.

Chẳng mấy chốc, ngay cả khối không gian này cũng sẽ mạc danh kỳ diệu mà biến thành băng, nhốt cứng Lâm Hàn trong đó, đóng băng và hủy hoại thân thể cùng linh hồn của hắn.

Hơn nữa, khối không gian này này là khóa chặt Lâm Hàn, theo hắn di chuyển mà di chuyển, giống như chỉ nhằm vào duy nhất mình hắn. Nó không giống như lĩnh vực hay đạo cảnh mà Lâm Hàn đã từng gặp trước đây, vốn chỉ có thể trải rộng ra xung quanh chứ không thể tập trung lên một người.

Thủ đoạn như vậy... có lẽ đã mang hơi thở của cường giả cấp Thần rồi!

Phập!

Phập phập phập!

Liên tiếp những âm thanh đâm vào da thịt vang lên. Lâm Hàn chẳng mấy chốc bị đâm thành con nhím, sau đó, mặt băng bên dưới cũng theo hắn dừng lại mà nhanh chóng lan tỏa, biến hắn thành một bức tượng băng.

Cạch cạch cạch...

Khối băng ngày càng ép chặt lại Lâm Hàn bên trong, thân thể của hắn lại dần dần, dần dần đổi, màu, cuối cùng hoàn toàn biến mất!

Cái gì?

Không gian đã khóa chặt như vậy, hắn không thể dùng thuật không gian kia được!

Là Thủy thế thân sao?

Không đúng! Băng Phong của ta đã hoàn toàn ép chặt thân thể hắn, không có bất cứ một cơ hội động đậy nào, kết ấn càng không thể, không thể là Thủy thế thân!

Là Thủy phân thân! Nhưng hắn đã sử dụng lúc nào? Ta đã nhìn chằm chằm hắn từ đầu tới cuối! Không thể có chuyện đó được!

Băng Phượng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nàng đâu có biết, Lâm Hàn này vốn dĩ từ đầu vẫn chỉ là một thủy phân thân, còn Lâm Hàn chân chính hôm nay lại nổi hứng trở về tâm sự với Lê Ân Tĩnh rồi!

Nhưng hiện tại, Lâm Hàn chân chính đã tới nơi, và...

Nhu Quyền Pháp!

Nhu Phong Quyền!

Mặt nước đột ngột sôi lên ùng ục, Lâm Hàn cứ như vậy quỷ dị xuất hiện ngay bên cạnh Băng Phượng. Chỉ pháp mãnh liệt kéo tới trong ánh mắt kinh ngạc của Băng Phượng.

Hự...

Huyệt khuyết bồn của Băng Phượng đã trúng chiêu! Hơn nữa Lâm Hàn còn dùng hai ngón tay bằng xương bằng thịt công kích, lực phá hoại khủng khiếp khiến Băng Phượng gần như muốn thổ huyết.

Một kích thành công, toàn bộ trận thế của Băng Phượng như mất đi năng lượng cung cấp, băng thiên tuyết địa tiếp tục diễn ra nhờ quán tính, nhưng cũng nhanh chóng tan rã. Mặt biển và bầu trời dần dần trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng, chỉ như thế vẫn chưa phải là tất cả!

Nhu Phong Quyền! Quyền cũng như tên, là nhu quyền kết hợp với thuật phong ấn!

Theo chỉ pháp của Lâm Hàn, một luồng chakra kỳ dị xâm nhập vào kinh mạch của Băng Phượng, thoáng chốc đã chạm tới huyệt đạo quan trọng nhất trong cơ thể nàng. Từng đợt hoa văn kỳ dị thoáng chốc lan tỏa trong thân thể Băng Phượng, khóa chặt lấy huyệt đạo đó, khiến nàng nhất thời không làm cách nào cởi bỏ. Năng lượng cũng không thể nào di chuyển qua huyệt khuyết bồn này dù chỉ một chút.

Đó! Mới là Nhu Phong Quyền chân chính!