Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 125: Manh mối – Ma Tướng




Bốp!

Một cái tát như trời giáng khiến gương mặt anh tuấn của Lã Thiên Thanh lật từ trước ra sau. Hắn căm nhổ ra một bãi máu, căm tức nhìn Lâm Hàn, hừ hừ cười lạnh:
- Tốt nhất ngươi nên giết ta đi! Nếu không, sẽ có ngày ta sẽ giết ngươi để rửa mối nhục hôm nay! Đôi cẩu nam nữ các ngươi, một người đánh không lại ta, lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ lấy hai đánh một! Ta bây giờ cũng đã biết, hóa ra người của học viện Cửu Long các ngươi đều rác rưởi đến như vậy!

Thấy Lã Thiên Thanh có vẻ đã bình tĩnh trở lại, Lâm Hàn không thể không công nhận, định lực của tên này thực sự rất tốt, trong cái tình huống tâm ma lấn thần thế này mà hắn vẫn có thể kiềm chế bản thân, bình tĩnh đối mặt với Lâm Hàn.

Bình tĩnh rất tốt! Tra hỏi một kẻ đang điên cuồng mới thực sự là khó khăn.

- Yên tâm! Ta sớm muộn cũng sẽ giết ngươi! Nhưng ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu mà thôi! Rốt cuộc là vì lý do gì mà ngươi lại thù hận bọn ta tới vậy? Ta tự hỏi chưa từng quen biết với ngươi, chị Ân Tĩnh cũng vậy, rốt cuộc bọn ta có lỗi với ngươi ở điểm nào?
Lâm Hàn cười cười hỏi Lã Thiên Thanh, theo hắn nghĩ, cái vấn đề này cũng không phải là bí mật gì, Lã Thiên Thanh chắc chắn đang có ý tưởng kéo dài thời gian, để hắn nói ra có lẽ cũng không khó!

Lã Thiên Thanh trầm mặc, chỉ hừ một cái rồi quay đầu sang một bên, giống như khinh thường nói chuyện với Lâm Hàn!

- Đừng có giở trò này với ta! Ta thừa biết ngươi đang kéo dài thời gian để bài trừ ma pháp hệ nhiệt, nhằm thoát vòng vây! Nhưng ta vẫn mặc ngươi làm vậy, chỉ là vì ta muốn biết vì lý do gì! Ngươi biết đó, có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm, ta cũng không muốn vì hiểu lầm này mà làm mọi việc thêm trầm trọng, khiến học viện của ta và môn phái của ngươi xảy ra xích mích lớn. Ta đếm từ một tới ba, nếu ngươi không nói, vậy thì ta rất tiếc, ta chỉ có thể diệt cỏ tận gốc, tránh phiền toái sau này mà thôi!

Lâm Hàn cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất nói ra sự thật này với Lã Thiên Thanh.

Một!

Lã Thiên Thanh vẫn trầm mặc, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ thiệt hơn, đúng là hắn cũng đang suy tính kéo dài thời gian, nhưng Lâm Hàn thoáng chốc đã nắm đúng điểm mấu chốt của hắn, khiến hắn không thể không suy nghĩ lại.

Ba!

Mẹ kiếp!

Lã Thiên Thanh trở tay không kịp! Vốn dĩ hắn tưởng còn hai giây, nhưng tên khốn nạn kia trực tiếp nhảy qua hai, từ một lên thẳng ba, khiến hắn có chút suy nghĩ không kịp.

Xeng!

Ánh đao sáng loáng lóe lên, Lã Thiên Thanh ngửi thấy mùi tử vong càng ngày càng tới gần mình. Sát khí tanh tưởi như ngưng thành thực chất, khiến hắn gần như thở không nổi! Chân khí yếu ớt còn sót lại trong người cũng im thin thít, không vận chuyển được dù chỉ một chút.

- Ta nói ngươi bạc tình bạc nghĩa, còn sai sao?
Lã Thiên Thanh cố gắng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào lưỡi đao kia, hơi gấp nói.

Lưỡi đao sắc bén kề lên cổ hắn, một dòng máu tươi đỏ thắm chảy ra, bám lên thân đao, nhanh chóng khô đặc lại vì sát khí đặc thù. Lã Thiên Thanh nhìn chằm chằm Lâm Hàn, gằn từng chữ nói:
- Ta không biết bằng cách nào! Nhưng ngươi đã làm nhục sư tỷ ta, khiến một đời cường giả của sư tỷ chấm dứt, không thể tiến thêm một bước, ô danh tứ phía! Hơn nữa còn phải mang tiếng sinh ra nghiệt chủng! Sư tỷ lập bàn thờ cho ngươi, những tưởng ngươi đã chết, ngày ngày tưởng nhớ mà hao gầy! Phong nhi cũng vì vậy mà mang tiếng đứa trẻ không cha! Vậy mà hóa ra ngươi lại giả chết, lén lút ở đây tình chàng ý thiếp với một ả tiện nhân khác! Buồn cười, thật là buồn cười, sư tỷ từ chối tình cảm chân thành hơn mười năm của ta chỉ vì một tên ti tiện như ngươi? Lã Thiên Thanh ta không phục, cả ngươi và ả tiện nhân kia... đều đáng chết!

Cái gì?

Lâm Hàn điếng người, như bị sét đánh đứng chết trân tại chỗ! Trong đầu của hắn như nổ vang, từng âm thanh ong ong trong óc khiến hắn đứng không vững. Sau đó, tinh thần Lâm Hàn cũng dần trở nên kích động, đôi mắt mở trừng trừng, hắn nắm chặt lấy cổ áo Lã Thiên Thanh, gần như là gào thét hỏi:
- Ngươi đang nói cái gì? Nàng... có phải nàng là Tuyết Thiên Lăng hay không? Tuyết Thiên Lăng là sư tỷ của ngươi? Là sư tỷ của ngươi đúng không?

- Câm miệng!
Lã Thiên Thanh cũng gầm lên giận dữ:
- Ngươi không xứng gọi tên sư tỷ! Không có bất kỳ ai xứng gọi tên nàng! Nàng là Thiên Tuyết tiên tử băng thanh ngọc khiết, mãi mãi là như vậy! Ngươi cũng đừng có vờ vịt với ta! Sư tỷ vang danh thiên hạ từ hơn mười năm trước, chỉ đến khi ngươi... hai năm trước thì mới dần lui xuống, ta không tin là ngươi lại không biết!

Những lời của Lã Thiên Thanh lúc này, Lâm Hàn gần như đã nghe không lọt tai được nữa.

Trong đầu hắn lúc này chỉ tràn ngập cảm giác vui mừng! Đây là lần đầu tiên sau hai năm, hắn nghe được tin tức của Tuyết Thiên Lăng!

Hơn nữa còn là tin tức khá chính xác, ít nhất, hắn biết được thân thế của nàng, việc tìm kiếm sau này có lẽ cũng dễ dàng hơn nhiều.

Hơn nữa, hắn còn biết được, hắn thực sự làm cha rồi!

Là con trai đúng không? Phong nhi! Nó là Lâm Phong, hay là Tuyết Phong? Gì cũng được, chỉ miễn nó là con của mình là được rồi.

Chỉ là, nghĩ đến hai mẹ con nàng đang phải chịu khổ sở ở nơi kia. Tuyết Thiên Lăng tu vi không thể tiến bước, giá trị với sư môn cũng sẽ giảm mạnh, còn may, Phong nhi lại là một sự đảm bảo cho địa vị của nàng nên mới nhất thời yên ổn. Nhưng sự yên ổn này liệu còn kéo dài được bao lâu, Lâm Hàn không đoán trước được điều gì. Phong nhi... nếu theo đúng những gì ghi chép về thân thể Vạn Chúc, vậy thì nó sẽ là một thiên tài tuyệt thế, thiên phú độc nhất vô nhị. Chỉ là... từ nhỏ không có cha bên cạnh, sau này lớn lên, tuổi thơ của nó cũng không được trọn vẹn, sẽ bị chúng bạn cười nhạo... Chỉ nghĩ đến đó thôi, Lâm Hàn đã thấy ruột đau như cắt, thống khổ vô bờ.

Đây cũng là do hắn quan tâm tất loạn mà thôi, trên thực tế, có lẽ tình huống cũng không có đến nỗi bết bát như thế, dù gì thì hai mẹ con nàng cũng rất được cao tầng Võ Đạo Môn quan tâm, tình huống kia chưa chắc đã xảy ra.

Thấy biểu hiện thiên biến vạn hóa của Lâm Hàn, khi thì vui mừng, khi thì khổ sở, khi thì lo lắng, Lê Ân Tĩnh bên cạnh cũng không biết nói gì, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác chua xót mờ mịt. Hóa ra... từ trước tới nay, cô ta mới thực sự là người quan trọng nhất của hắn! Còn mình... mình là gì đây?

- Nhưng... nhưng mà... Mẹ con nàng hiện tại sống có tốt không? Có phải chịu uất ức gì không? Bọn họ hiện tại ở Võ Đạo Môn, hay là ở đâu? Nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết! Ta muốn đi tìm bọn họ...
Lâm Hàn lắp bắp hỏi từng câu, không ngừng nắm lấy hai vai Lã Thiên Thanh mà lắc lắc, hắn không biết rằng, biểu hiện của mình bây giờ thực sự rất ấu trĩ, rõ ràng đã được nói từ trước, nhưng vẫn cố mà hỏi lại, đó cũng là vì hắn quá lo lắng mà thôi, hắn thực sự không mong nghe được hai mẹ con Tuyết Thiên Lăng phải chịu bất cứ khổ sở gì.

- Tốt?
Lã Thiên Thanh cười lạnh nhìn Lâm Hàn, đôi mắt đột nhiên đen kịt lại, tỏa ra tràn ngập khí tức hắc ám, khuôn mặt nổi đầy gân xanh, tràn ngập dữ tợn, trong miệng bất giác cũng dài ra hai cái răng nanh cực kỳ khủng bố:
- Tốt! Rất tốt! Ít ra hiện tại thì còn có thể chống chịu được! Nhưng tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi vẫn sống sờ sờ ở đây, rõ ràng không phải là thân thể vạn chúc chó má kia! Phong nhi dù thừa hưởng huyết mạch của sư tỷ, chắc chắn sẽ là thiên tài, nhưng còn lâu mới tới mức tuyệt thế trăm ngàn năm có một như vậy! Ngươi nói tương lai họ có thể thế nào? Tên khốn kiếp, ngươi lại dám dùng thủ đoạn lừa đi thân thể của sư tỷ, ta phải giết ngươi! Giết ngươi!

Lâm Hàn nhe răng nhếch miệng, nhanh chóng phát động Mộc giáp thuật bao bọc toàn thân, thuận theo khí thế của Lã Thiên Thanh lùi về phía sau, ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào đối thủ.

Xung quanh Lã Thiên Thanh bây giờ là một lớp hào quang đen đặc, xen lẫn với màu tím than tử vong, khí tức ma quái tản ra xung quanh tràn ngập sự tà ác, kích thích dục vọng và những thứ dơ bẩn nhất trong tâm trí người khác. Trên tay hắn không còn là thanh trường kiếm hoàng kim tràn ngập chính khí, mà thay vào đó là một thanh ma đao đen đặc, có đao cách là hình đầu lâu có đôi mắt đỏ rực đang gào thét.

Chính bản thân Lã Thiên Thanh cũng như biến đổi hoàn toàn, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập cao ngạo kia đã biến mất, thay vào đó là diện mạo người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, đôi mắt tam giác, hàm không có môi, để lộ hàm ra lởm chởm dữ tợn, khuôn mặt hóp lại, hao gầy gần như xương khô vậy!

- Ha ha ha ha... Cuối cùng cũng đã thành công rồi! Cám ơn các ngươi vì đã quá ngu xuẩn như vậy! Rõ ràng đã có thể tiêu diệt hắn nhưng lại vì vài chuyện cỏn con mà để ta có cơ hội! Tốt... tốt... rất tốt! Tên này oán hận thật là sâu! Ha ha ha... Ta đợi ngày này đã hai vạn năm rồi! Đám người học viện Cửu Long khốn kiếp, nhân loại khốn kiếp! Đã đến thời ma tộc bọn ta càn quét thế gian, biến các ngươi thành nô lệ rồi! Phong ấn rác rưởi này, ta sẽ phá tan nó thành trăm ngàn mảnh!

Cười như điên như dại, Lã Thiên Thanh ma hóa lại nhìn qua Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh, liếm cái mép vốn dĩ không tồn tại của hắn, tràn ngập khát máu nói:
- Các ngươi nên mừng rỡ, bởi các ngươi sẽ là nhân loại đầu tiên được vinh hạnh tiếp đón ta! Khặc khặc... đã hai vạn năm không giết người rồi, cảm giác thật là hoài niệm a! Ha ha ha...

Trong ánh mắt kinh hoảng và kiêng kỵ của Lâm Hàn, ma tướng kia xách đao lao lên, thân hình nhìn như cục mịch với bộ giáp trụ hắc ám nặng trình trịch, nhưng lại nhanh đến khó có thể tưởng tượng, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Lâm Hàn, khí thế như trời xanh biển rộng khóa chặt hoàn toàn thân thể hắn. Trong phút chốc, Lâm Hàn cảm thấy như trời đất đảo ngược, bản thân đang rơi tự do mà lại không thể nhúc nhích, từng bước từng bước kinh hãi nhìn tử vong đến với mình.