Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 119: Trận chung kết




Trên thực tế, Lục Mạch Thần Kiếm này cũng có rất nhiều điểm giống với thần công cùng tên trong tiểu thuyết Kim Dung, nhưng với người của Võ Đạo Môn, vốn có lịch sử tới hàng ngàn năm, vượt qua quá trình phát triển võ học ngắn ngủi trong tiểu thuyết khá nhiều, vì vậy thần công này cũng có những biến đổi nhất định, thậm chí là có vài biến thể khó lường hơn nhiều.

Nếu xét về thuộc tính, Lục Mạch ban đầu vốn không có thuộc tính gì đáng nói, là một loại công pháp không thuộc tính hiếm hoi trên đại lục Ma Võ! Trước đây, tên “thư sinh” Lâm Hàn cũng từng tơ tưởng đến một loại công pháp không thuộc tính như vậy, cuối cùng truyền đến khi Lâm Hàn xuyên việt, nhưng cuối cùng lại bị Tuyết Thiên Lăng mắng cho tỉnh ngộ, bởi công pháp hàng đầu như vậy đều yêu cầu về kinh mạch và thiên phú, thậm chí là căn cơ nội lực cực cao, thiên phú nát như hắn trước đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng trải qua quá trình phát triển, công pháp này lại được các thế hệ thiên tài biến tướng, dần dần dung nhập thuộc tính vào trong đó! Về cơ bản, tu luyện Lục Mạch Thần Kiếm vốn không cần thuộc tính, nhưng khi phát triển đến mức nhất định, có thể dung nhập thuộc tính của mình vào trong kiếm khí, các thuộc tính khác nhau sẽ cho ra các hiệu quả khác nhau, tạo thành đủ các loại sắc thái thiên biến vạn hóa cho môn thần công này!

Vì vậy, Lục Mạch Thần Kiếm trong tay những người khác nhau sẽ có uy lực khác nhau, độ quỷ dị khác nhau, rất khó để lường trước! Trừ phi trúng đòn mới có thể cảm nhận được sức mạnh thật sự trong đó, nhưng mấy ai đủ can đảm dùng thân để cảm nhận uy lực của Lục Mạch Thần Kiếm đây?

Chiu!

Một chiêu Trung Xung kiếm bắn ra, nhằm vào vai trái của Lê Ân Tĩnh, nhưng bị nàng nhạy bén né được sang một bên. Nhưng ngay lập tức, một chiêu Thiếu Xung kiếm lại lao tới, nhằm vào thận của Lê Ân Tĩnh.

Hừ!

Lê Ân Tĩnh cau mày hừ lạnh, cánh cung được sử dụng như trường đao, vung mạnh xuống muốn cắt ngang đường di chuyển của kiếm khí!

Rít!

Đúng lúc kiếm khí sắp bị trường đao cắt đứt, nó đột nhiên quỷ dị đổi hướng, từ việc nhằm vào thận lại gấp khúc một góc cực rộng, thoáng chốc đã lao vun vút tới tim của Lê Ân Tĩnh.

Nhưng...

Lê Ân Tĩnh dường như không ngạc nhiên cho lắm, thần thái vẫn cực kỳ bình tĩnh. Trước ngực nàng đột nhiên nổi lên một đóa hoa lửa, thoáng chốc đã nổ mạnh ngay trước ngực nàng. Vụ nổ được khống chế uy lực cực tốt, thậm chí có thể đánh chệch hướng của kiếm khí kia, nhưng lại không hề tổn thương đến Lê Ân Tĩnh dù chỉ một chút.

Quả nhiên...

Trong sáu mạch của thần kiếm này, Trung Xung kiếm chủ trợ công, uy lực chỉ bình thường, tốc độ cũng không cao, nhưng chỗ lợi hại của nó chính là có thể nhanh chóng thi triển kiếm chiêu tiếp theo ngay sau khi sử dụng. Ví như vừa rồi, Lã Thiên Thanh đã sử dụng Trung Xung kiếm bắt Lê Ân Tĩnh phải né tránh, sau đó nhanh như chớp tiếp tục sử dụng Thiếu Xung tấn công nàng!

Thiếu Xung kiếm lại thiên về biến chiêu là loại kiếm khí quỷ dị và khó lường nhất trong sáu kiếm, không những chỉ có thể đổi hướng, mà còn có thể khống chế kiếm khí sau khi đã xuất kiếm, điều này là nhờ một luồng thần thức và một khẩu chân khí nén lại đằng sau kiếm khí! Nguyên lý của nó giống như cơ chế tiếp lực của tên lửa vậy, vào thời điểm cần đổi hướng, khẩu chân khí này sẽ nhanh chóng phát nổ, vừa tiếp thêm sức mạnh cho kiếm khí, vừa có thể đổi hướng cho kiếm khí này!

Cũng vì vậy, nhiều khi đối thủ tưởng chừng đã bắt được quỹ tích của Thiếu Xung, nhưng chính vì sự quỷ dị này, dù là đột ngột tăng tốc, hay là đột ngột đổi hướng đi chăng nữa cũng có thể khiến cho đối thủ bất ngờ không kịp phản ứng.

Chính là lúc này.

Lê Ân Tĩnh nhanh chóng lùi lại, lợi dụng đóa hoa lửa bùng nổ che đi tầm mắt, nàng nhanh chóng giương cao cánh cung, hỏa diệm châu sáng rực lên màu lửa...

Phăng!

Cùng một thời điểm, bốn mũi tên sắc nhọn mang theo đầu tên trắng bạch của Táng Thiên Hỏa lao đi vun vút, xuyên thấu qua đóa hoa lửa, chỉ trong tích tắc đã tới sát thân thể của Lã Thiên Thanh, bao kín toàn bộ đường lui của Lã Thiên Thanh.

Lã Thiên Thanh hừ lạnh một tiếng, hắn đúng là đã đánh giá thấp Lê Ân Tĩnh, không ngờ có thể cùng lúc bắn ra bốn mũi tên vây kín đường lui của hắn như vậy, hiện tại mũi tên đã quá sát thân thể, tốc độ lại nhanh như vậy, Lã Thiên Thanh có muốn tung mình né tránh cũng không còn kịp nữa rồi.

Chân trái nhấc lên, tránh khỏi một mũi tên, kiếm hoàng kim rời vỏ, nhẹ nhàng vung lên, đánh bay mũi tên nhằm vào tim, và mũi tên bên tay phải. Đầu hơi nghiêng sang bên trái, định né tránh mũi tên cuối cùng, nhưng có vẻ như phản ứng của hắn còn hơi chậm, mũi tên trắng xóa kia đã sượt qua má phải của hắn, để lại một vết thương dài đến năm phân, máu tươi nhanh chóng chảy ra, nhưng bị Lã Thiên Thanh dùng chân khí hoàn toàn khống chế lại, Táng Thiên Hỏa dù có cố gắng xâm nhập vào bên trong nhưng cũng không thể xuyên qua bức tường chân khí này, chỉ đành bất đắc dĩ kẹt lại tại chỗ.

Hự!

Nhưng...

Tại sao Lã Thiên Thanh lại không né tránh kịp?

Vì trước đó hắn đã tung ra một chiêu Thiếu Thương kiếm, kiếm pháp bá đạo và mang tính công kích mạnh mẽ nhất trong sáu kiếm! Không những uy lực cực kỳ khủng bố, mà tốc độ xuất kiếm còn rất cao, dù không phải kiếm pháp có tốc độ nhanh nhất trong sáu kiếm, nhưng cũng cực kỳ khủng khiếp. Nhưng kiếm pháp uy lực như vậy cũng khiến cho Lã Thiên Thanh hơi khựng lại, vì chân khí của hắn bị tiêu hao một cách rất đột ngột khi sử dụng kiếm pháp này.

Dù thời gian khựng lại là rất nhỏ, nhưng như vậy cũng đã đủ để hắn trúng chiêu rồi!

Nhưng...

Đáp lại, Thiếu Thương kiếm của hắn có vẻ như cũng đã có hiệu quả!

Lê Ân Tĩnh cũng đã phát ra bốn mũi tên, nàng đã tính toán rất lâu, không sử dụng Táng Thiên Tiễn ngay từ đầu là để đợi cơ hội bất ngờ này, nhưng một đòn như thế cũng khiến nàng không né tránh được Thiếu Thương kiếm.

Nàng đúng là đã đánh giá thấp Lã Thiên Thanh! Không ngờ có đóa hoa lửa che mắt, vậy mà hắn vẫn có thể nắm bắt chính xác vị trí của nàng, hơn nữa còn xuất kiếm nhanh như vậy, rốt cuộc hắn đã làm cách nào?

Không né tránh được, Lê Ân Tĩnh chỉ có thể miễn cưỡng vung cánh cung ngược lại, đón đỡ Thiếu Thương kiếm. Nhưng một chiêu miễn cưỡng đón đỡ một luồng kiếm khí mạnh nhất của Lã Thiên Thanh hiển nhiên là điều phi lý! Không ngoài dự đoán, Lê Ân Tĩnh cũng đã bị kích thương, thân hình mảnh khảnh bị đánh bay lại gần trăm mét, khóe miệng cũng rỉ ra một dòng máu!

Chiêu đầu tiên, gần như ngang tay, nhưng hiển nhiên Lê Ân Tĩnh đã rơi vào thế hạ phong!

Hỏng bét rồi!

Lê Ân Tĩnh miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, tu vi của nàng hiển nhiên là thấp hơn Lã Thiên Thanh, Lĩnh Vực của nàng thậm chí không thể hóa giải hết uy lực đè ép do đạo cảnh của hắn tạo ra, mặc cho việc Lĩnh Vực của nàng là sự kết hợp giữa cả sức mạnh của ma pháp sư và đấu sĩ, còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lĩnh vực của một Pháp Thánh thông thường! Sở dĩ nàng có thể không chịu bất cứ ảnh hưởng nào trong tình huống này, thuần túy là vì thân thể của một đấu sĩ đủ mạnh mẽ để chống chọi với áp lực còn dư lại từ đạo cảnh, giống như Lâm Hàn đã làm với Long Hạo Nguyệt!

Nhưng... hiện tại nàng lại bị thương!

Hơn nữa còn là nội thương! Chỉ một vết thương không mấy nghiêm trọng như vậy, nhưng sức mạnh còn sót lại của đạo cảnh kia lại như muối xát vào vết thương hở, khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu và đè nén, đấu khí và tinh thần như hoạt động chậm lại, giống như nàng đã mất đi ba phần sức mạnh vậy!

Vụt.

Oành!

Lê Ân Tĩnh miễn cưỡng nhảy sang một bên, một luồng kiếm khí nhanh như chớp lao đến, vượt qua khoảng cách cả trăm mét trong tích tắc, xuyên thấu qua vị trí của nàng. Lê Ân Tĩnh cũng lạnh lùng giương cung, tiến hành bắn trả địch thủ. Mặc dù thủ pháp bắn cung của nàng cực nhanh, hơn nữa có thể bắn ra ba bốn mũi tên cùng lúc, nhưng hiển nhiên, nàng đang hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!

Kiếm pháp của hắn... sao đột nhiên lại nhanh như vậy?

Dường như là liên tục không ngừng nghỉ, không có một chút thời gian cách biệt nào giữa chiêu kiếm trước và chiêu kiếm sau, tốc độ của kiếm khí thậm chí còn nhanh gấp hai ba lần so với Thiếu Thương kiếm! Uy lực tuy không bằng Thiếu Thương, nhưng lại mang theo hiệu quả tê liệt cực kỳ khủng bố, khiến mỗi lần đón đỡ kiếm khí là một lần nàng bị chậm lại một nhịp!

Cứ như vậy, dần dà Lê Ân Tĩnh không thể bắn trả được nữa, bởi mỗi lần bắn trả là nàng sẽ phải đón đỡ lấy kiếm khí quỷ dị kia, khiến nàng đã chậm càng thêm chậm, dần dần bị vây lại giữa kiếm khí liên tục như súng tiểu liên kia!

Đơn giản, vì Lã Thiên Thanh đang sử dụng Thương Dương kiếm! Kiếm pháp chủ công và linh hoạt nhất trong sáu kiếm!

Thương Dương linh hoạt ở chỗ nào? Nó linh hoạt ở chỗ kiếm trước sử dụng là ngay lập tức có thể dùng kiếm sau, không cần biến chiêu hay vận thêm bất cứ luồng chân khí nào, không ngừng không nghỉ công kích để ép địch thủ vào chỗ chết!

Khả năng xuất chiêu liên tiếp không có thời gian nghỉ này thì Trung Xung kiếm cũng có, nhưng Trung Xung kiếm thì lại không có tốc độ kiếm khí khủng bố và uy lực mạnh mẽ như Thương Dương. Bù lại, Trung Xung kiếm có thể đổi sang kiếm pháp khác mà không có đoạn thời gian bị khựng lại kia, vì vậy nó mới là kiếm pháp chủ hỗ trợ tấn công, còn Thương Dương kiếm thì chỉ có thể tiếp nối Thương Dương kiếm, cứ như vậy liên tục không ngừng nghỉ mà thôi, còn nếu đổi sang kiếm pháp khác, rất có thể đối thủ sẽ có thời gian để né tránh, thậm chí là phản công!

Nhưng quan trọng nhất, Thương Dương kiếm này còn có một đặc tính kỳ diệu mà Trung Xung kiếm hay Thiếu Thương kiếm không có!

Thuộc tính!

Lã Thiên Thanh cũng là một thiên tài, hai mươi lăm tuổi, hắn đã là một Võ Thánh cấp tám, rất có hy vọng đạt tới Võ Thần trong tương lai, là một niềm tự hào của Võ Đạo Môn! Lục Mạch Thần kiếm đã theo hắn từ nhỏ, có lĩnh ngộ rất sâu, dựa vào kinh nghiệm của tiền bối, hắn đã bắt đầu dung nhập thuộc tính bản thân vào công pháp, và Thương Dương kiếm chính là kiếm chiêu đầu tiên mà hắn thành công! Dung nhập thuộc tính lôi của mình vào đó!

Lôi minh thiên giáng, Lã Thiên Thanh không làm được, hắn chỉ dung nhập thuộc tính lôi vốn không quá thuần thục vào Thương Dương, khiến đối thủ dù là trúng chiêu hay đón đỡ cũng bị lôi điện làm tê dại, khiến tốc độ chậm đi dần dần, một cách rất chậm rãi, chậm rãi! Đây chính là hiệu quả tê liệt dần cực kỳ bá đạo. Dù hiệu quả không thấy trước mắt, nhưng cũng giống như phương pháp luộc sống con ếch vậy, khi kẻ địch nhận ra thì đã quá muộn rồi, họ đã quá yếu để có thể phản kháng lại Lã Thiên Thanh hắn!

Nhưng, đối với một người kinh nghiệm đầy mình như Lê Ân Tĩnh, nàng đã nhanh chóng nhận ra hậu quả của việc kéo dài tình trạng này ngay từ lần giao tiếp đầu tiên! Nàng không thể tiếp tục kéo dài như vậy được nữa!

Vút!

Lê Ân Tĩnh một lần nữa đáp xuống đất, cánh cung nhanh chóng gập đôi lại, trở thành trạng thái pháp trượng với Hỏa Diễm Châu xoay tròn trên đỉnh, miệng liên tục niệm chú ngữ, nhãn thần Lê Ân Tĩnh vẫn nhìn chằm chằm vào từng động tác của Lã Thiên Thanh.

- Ha ha... Ngươi muốn chết, vậy thì ta đây thành toàn cho ngươi! Thiếu Thương kiếm!

Lại là Thiếu Thương!

Kiếm khí mạnh mẽ bá đạo nhất trong lục mạch. Lần này, uy lực của nó thậm chí còn mạnh hơn vài phần so với vừa rồi. Âm thanh rít gào trong không khí khiến người ta nghe mà rờn rợn, giống như nghe ngọn gió cảnh báo mình về tình trạng thê thảm của chúng.

Oành!

Thiếu thương kiếm đến sát gần Lê Ân Tĩnh, uy lực va chạm khủng khiếp khiến mặt đất xung quanh lún mạnh xuống dưới, trở thành một cái hố sâu hai ba mét. Nhưng uy lực lại cực kỳ tích tụ, chỉ tác động trong chu vi một mét chứ không hề lan rộng ra ngoài, đủ thấy được trình độ khống chế của Lã Thiên Thanh khủng khiếp đến mức nào.

Phất tay một cái, Lã Thiên Thanh xua tan đi khói bụi, hắn nhìn chằm chằm xuống Lê Ân Tĩnh vẫn không hề hấn gì bên dưới, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng:
- Trận pháp! Quả nhiên là vậy! Chắc hẳn ngươi đang chuẩn bị cấm chú chứ? Khặc khặc, ta chờ khoảnh khắc này lâu rồi...

Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng hai tay Lã Thiên Thanh lại không ngừng tung ra kiếm khí, chủ yếu nhất vẫn là Thương Dương kiếm và Thiếu Thương kiếm! Nhìn bên ngoài, giống như hắn đang muốn công phá trận pháp bằng mọi cách nhưng không được vậy!