Editor: Hà Linh Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Phụ thân, người thả hai người Nhị nương ra đi!” Thất Nhàn đưa trả bức thư. “Đem tất cả thư từ của Ngũ Nhiêu cho nàng!”
“Không được!” Cơ Nguyên kinh hãi nói. Lúc trước bọn họ đối đãi với hai người nhà Hách Liên Tâm Nhụy như vậy, nếu để cho hai kẻ này giành lại lợi thế, vậy thì Cơ gia bọn họ chẳng phải là đối tượng đầu tiên bị loại bỏ sao?
“Không được!” Nhị Tuyệt cũng kêu lên. Nếu không có Hách Liên Tâm Nhụy thì sao Cơ gia của hắn lại có thể lâm vào tình cảnh hiện tại được? Kẻ ác độc như vậy sao có thể dễ dàng tha thứ?
“Nhị ca, phải lấy đại cục làm trọng!” Thất Nhàn nghiêm mặt nói với Cơ Nhị Tuyệt, “Huynh ở Chiến gia lâu như vậy, nên biết rõ Chiến gia có toan tính gì chứ? Biết rõ tướng công của ta là người thế nào chứ? Tiểu muội biết ngươi hận hoàng gia nên mới theo giúp tướng công. Chỉ có điều, tiểu muội cần xác định lại lập trường của huynh.”
Thất Nhàn nói như vậy cũng không phải không có căn cứ. Tất cả người trong phòng lớn của Cơ gia, bao gồm cả bản thân Cơ Nguyên đều bị cừu hận làm mờ mắt, làm lòng dạ biến chất, mang tất cả cừu hận đổ lên cả chủ nhân trước của thân thể Thất Nhàn cùng Tam Huệ, đối với hai nữ tử này, căn bản là không có chút tình thân nào.
Cơ Y Duệ kia chính là ví dụ điển hình nhất, hoàn toàn không có quan điểm gì đáng tin cậy, làm gì cũng tùy hứng, giống như chỉ là khách qua đường, không đếm xỉa gì đến kẻ khác, thực chất chỉ là muốn phá bỏ cảm giác bi quan chán đời trong tận đáy lòng mà thôi.
Nàng cũng không thể bảo đảm Nhị Tuyệt không phải loại người này. Dù sao hắn và Cơ Y Duệ cũng là anh em ruột thịt. Vạn nhất Nhị Tuyệt đi được nửa đường mà nhất phách lưỡng tán (hồn phách chia làm hai ngả) thì nàng thật đúng là có khổ mà không có chỗ tố.
“Lập trường của ta tất nhiên gia biết rõ.” Nhị Tuyệt không chút do dự, mang vẻ mặt kiên định.
Tuy rằng ngay từ đầu động cơ của hắn không hoàn toàn thuần khiết, nhưng sau một thời gian ở chung, hắn thật sự khâm phục gia nhà mình. Chính những thủ đoạn cứng rắn, đầy ngạo khí của người đã khiến hắn cam tâm tình nguyện ở lại.
“Tốt!” Thất Nhàn liếc nhìn hắn, tán thưởng. Thực ra nàng cũng biết, Nhị Tuyệt so với Cơ Y Duệ có nhân tính hơn, lòng dạ so với Cơ Y Duệ lại thẳng thắn hơn không biết bao nhiêu lần. Người như vậy lại càng khiến người ta tín nhiệm, yêu quý hơn hẳn.
Chiến Sênh Ca lúc trước trọng dụng hắn cũng là vị nhìn trúng điểm này.
“Nếu đã như vậy thì Nhị ca, huynh chẳng lẽ không tin tưởng ta sao? Các huynh cũng đã từng nói, gia đối với người của mình vô cùng tốt. Ta đã là chủ mẫu Chiến gia, là vợ của gia, làm sao lại có thể hại Nhị ca? Tất cả những gì ta làm bây giờ, đều là suy tính cho gia, suy tính cho Cơ gia mà thôi.” Ánh mắt nàng kiên định, không chấp nhận phản bác.
Nhị Tuyệt cúi đầu không nói một lúc lâu mới thốt ra một chữ: “Được!” Người đứng trước mắt hắn có khí phách cùng loại với gia, như thể chỉ cần nàng nói là nhất định có thể làm được.
Hắn liền tin nàng thì sao? Đợi khi nghiệp lớn của gia thực hiện được thì sợ gì không báo được thù nhà?
Thất Nhàn thấy Nhị Tuyệt đã ra được quyết định, mới chuyển sang nói với Cơ Nguyên: “Phụ thân yên tâm, bọn Nhị Nương tất nhiên không phải Bồ Tát, nếu không có Cơ gia hậu thuẫn đằng sau thì cũng không làm trò bịp bợm gì được nên dĩ nhiên bọn họ sẽ không nóng lòng đối phó với Cơ gia. Nếu bọn họ đọc được phong thư này của Ngũ Nhiêu, thì tất nhiên sẽ đem mũi nhọn công kích hướng về phía hoàng cung. Đến lúc đó, công chúa đã chết sống lại, thiên tử thật sự xuất hiện, chuyện huynh muội ruột loạn luân mà vỡ lở thì sẽ náo loạn tới mức nào chứ?”
“A?” Cơ Nguyên kinh ngạc nhìn về phía con gái út, nàng định đem tất cả sự thật công bố ra sao? Thế nhưng đây là canh bạc lớn a, nếu không cẩn thận bị người ta đánh lại một đòn thì trở tay không kịp nữa.
“Phụ thân, người đoán đúng rồi!” Thất Nhàn cười một tiếng, “Con đúng là muốn làm như ý Hách Liên Vân Lam. Hách Liên Vân Lam muốn mượn dịp này thừa cơ thu lại món lợi ích kia thì ta liền đem hết tất cả dâng tới cho hắn! Có điều đến cuối cùng là hắn đắc ý hay là ta toại nguyện thì phải xem xem ai phóng hỏa to hơn đã!”
Cơ Nguyên suy nghĩ tỉ mỉ, thấy cũng đúng! Mặc dù mạo hiểm nhưng còn tốt hơn là trì hoãn không ra tay!
“Chỉ có điều lần này lại làm khổ phụ thân và đại nương rồi.” Thất Nhàn nói, “Hai người bên Hách Liên Tâm Nhụy chắc chắn sẽ đi khắp nơi gây sự, mượn cơ hội trả thù.” Ai, người trong Cơ gia này kể ra cũng là những kẻ đáng thương.
“Chịu đựng nhiều năm như vậy thì sao lại không chịu được chút này chứ.” Cơ Nguyên nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Thất Nhàn cười sảng khoái. Phụ thân này của nàng cũng thật thú vị, đúng là đem công phu ẩn nhẫn phát huy đến tầng cao nhất rồi.
“Chỉ có một chuyện…” Cơ Nguyên nhìn Thất Nhàn, có chụt ngại không dám mở miệng.
“Phụ thân cứ nói đừng ngại.” Làm sao lại cảm thấy ánh mắt này của Cơ lão cha giống như đang nhìn thổ phỉ vậy?
“Cái tiểu Hổ phù kia…có phải đem trả lại cho Hách Liên Tâm Nhụy hay không? Nếu không thì không tiện nói rõ với nàng ta.” Ai, lúc trước đứa con gái út này ngang nhiên cướp đồ của người ta như vậy, hôm nay hắn cũng rất trông mong Thất Nhàn có thể giao trả lại.
“A…vật kia à…” Còn tưởng là chuyện gì đáng lo. “Tìm một thợ điêu khắc mô phỏng lại giống như cái thật rồi đem trả cho Hách Liên Tâm Nhụy là được rồi.” Vật đã vào tay nàng thì làm gì có chuyện nhả ra trả lại?
“…” Quả nhiên, đứa con út này của hắn, xét về một mức độ nào đó mà nói thì thật đúng là không khác gì thổ phỉ a.
Vừa ra cửa phòng liền thấy hai bóng người từ trong nội viện bay ra.
Đằng trước là một con hồ điệp mặc áo hoa tung bay, động tác thanh thoát nhẹ nhàng; đằng sau là một tên đầu gỗ hiền lành, tốc độ cũng chẳng kém, cứ mỗi khi cô nàng Hoa Hồ Điệp nào đó cho rằng đã cắt đuôi được rồi thì hắn lại xuất hiện. (TNN: 2 ac tính chơi trò Tom & Jerry à =]])
Lại nhìn Cẩu Nhi nằm cuộn tròn phơi nắng, vẻ mặt cỡ nào bình thản. Mặc kệ hai kẻ kia bay qua bay lại trên người nó bao nhiêu lần, từ đầu đến cuối nó cũng chỉ duy trì có một tư thế- nằm sấp bụng, nhắm mắt ngủ! (TNN: em cẩu này cũng thật phong cách quá đi haha)
Thất Nhàn nhíu mày, hai người này thật đúng là oan gia rồi, mặc kệ đi! Nàng nhấc chân lên định bước qua sân, nhưng vừa đi được vài bước thì hai bóng người đã xẹt qua xẹt lại trước mặt nàng mấy lần, tốc độ làm nàng chóng cả mặt.
Thất Nhàn đứng lại, khóe miệng co giật, mắt nhìn Cẩu Nhi, trong lòng vô cùng sùng bái sự nhẫn nại của nó.
Nàng hắng giọng một cái: “Hai vị thật hăng hái nha! Chẳng lẽ ôm ấp còn chưa đủ nên mới làm đôi uyên ương dạo chơi trong nội viện sao? Viện này nhỏ lắm, không đủ cho hai vị bay nhảy đâu. Nếu không thì hai vị chuyển ra ngoại viện chơi được không?”
Nàng cũng chỉ là thật lòng muốn cho hai người nơi rộng rãi hơn mà chơi trò trốn tìm tình nhân thôi a!
Hoa Hồ Điệp dừng bước, mặt đỏ hồng cả lên, oán trách nhìn về phía tên ngốc đang vội vàng đuổi theo. Đều là tại tên ngốc này, cứ bảo nàng gả cho hắn, nàng nhịn không được mới phải trốn chui trốn lủi. Bây giờ thì hay chưa, lại làm cho người ta chê cười rồi!
Lại liếc xéo Thất Nhàn, người này cũng thật là, không trêu chọc người khác thì không sống được a?
Thất Nhàn giống như phát hiện ra một đại lục mới, ghé sát vào Hoa Hồ Điệp: “Chậc chậc, lần đầu tiên nha, lần đầu tiên nha, Hồ Điệp nhi, ngươi cũng biết xấu hổ sao?”
Hải Đường khóe mắt nhảy lên. Hồ Điệp nhi (Bướm nhỏ)? Là gọi mình sao? Người này còn có thể đặt thêm được cái tên nào tục hơn một chút nữa không?
Đang muốn mở miệng cãi lại thì lại nghe Thất Nhàn lập tức hướng về phía sau hắng giọng: “Nhị ca, Hồ Ly, các huynh nhìn xem có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi không?”
Da mặt Hải Đường lại giật vài cái. Mặt trời mọc đằng tây? Hồ ly? Nữ nhân này, ngươi có thể nói trừu tượng hơn một chút nữa không?
Nhị Tuyệt đang đi ra khỏi cửa sững sờ, nhưng ngay sau đó cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nhìn liếc qua người đang mơ hồ đứng trong sảnh.
Hắn dùng sức vỗ bả vai Chiến Nhược Thủy: “Hồ ly ơi hồ ly, tên này rất hay!”
Trong lòng hắn thật khoan khoái dễ chịu a! Từ trước tới nay hắn luôn bị tên quản gia gian trá này sai bảo, chuyện gì tốn sức làm không xong, tên âm hiểm này đều đẩy ình, ví dụ thì thật đúng là nhiều không đếm xuể rồi!
Bây giờ Thất Nhàn kêu tên âm hiểm này là hồ ly, thật là quá chuẩn! Nhìn xem, cái vẻ mặt xảo trá này, thật là so với hồ ly còn giống hồ ly hơn! Rốt cuộc cũng có người nhìn thấy rõ bản chất của ngươi, thật sự là làm cho lòng người nở rộ a!
Chiến Nhược Thủy híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn trời, một lúc sau thì cực kì nghiêm túc bẩm báo lại với Thất Nhàn: “Bẩm vương phi, mặt trời hôm nay vẫn giống như trước, mọc ở phía đông, lặn ở phía tây.”
Rồi hắn lại bình tĩnh quay mặt về phía Nhị Tuyệt đang cười ầm ỹ: “Cơ công tử, Nhị Tuyệt huynh, miệng ngươi lại rộng thêm một chút rồi a? Chỗ này nhiều năm hoang tàn vắng vẻ, có cả đống chim hư đốn, thích nhất là bay lên thật cao rồi thả xuống một bãi màu vàng to như quả trứng. Ta thấy bọn chúng cũng không ngại dùng ngươi làm bô đâu.”
Một câu nói làm tất cả mọi người trong nội viện á khẩu.
Con hồ ly này quả nhiên là không vừa a!
Cơ Nhị Tuyệt lập tức ngậm chặt miệng, phẫn hận nhìn kẻ đang đứng trước mặt. Con hồ ly này lại còn có bản lĩnh làm hắn hận đến nghiến nát cả răng.
“Thật là có lỗi, quấy rầy các vị rồi!” Một tên ngốc ‘nào đó’ có da mặt mỏng, làm sao có thể chịu được mấy màn trêu ghẹo của Thất Nhàn, đã sớm khom người thật thấp xuống, giấu kín gương mặt đỏ lừ, thở dài thườn thượt.
“Không quấy rầy đâu.” Thất Nhàn khoát khoát tay, “Chúng ta đều biết là hai vị đã lâu không gặp, đoàn tụ ngọt ngào, trong lòng rung động …”
Chiến Nhược Thủy sờ sờ cái cằm nhọn, không nể tình mà nói: “Vương phi, ngài lạc đề rồi.”
Thất Nhàn quay đầu trợn trắng mắt lườm hắn một cái. Tên này vẫn còn so đo lúc trước mình gọi hắn là hồ ly nên mới không cổ vũ đây mà! Đây là nàng làm nền trước! Im ngay, biết cái gì!
“Tóm lại,” Thất Nhàn tiếp tục chủ đề lúc trước, “Hai vị muốn tâm tình chúng ta thực sự có thể hiểu được. Chỉ có điều, điều kiện ở đây thực sự rất đơn sơ, các ngươi chỉ có thể chạy đuổi nhau chơi đùa ở trong sân này. Nếu hai vị không chê, có thể vào trong sảnh kia thỏa mãn nỗi tương tư.” Giọng nàng nói hết sức thành khẩn.
“Hứ!” Hoa Hồ Điệp trợn tròn cặp mắt kiều mỵ, mắng một câu, “Ai cùng cái tên kia nhớ nhung tương tư hả?” Rõ ràng là đuối lý còn mạnh miệng.
“Ta…” Tên ngốc kia lại cứ “Ta…” cả buổi, sửng sốt đến mức không nói ra được một câu nguyên vẹn. Sao Thích muội có thể đem chuyện này nói thẳng ra như vậy? Trêu chọc như thế chỉ tổ khiến hắn xấu hổ không biết chui vào chỗ nào.
Thất Nhàn quét mắt qua phía hai người này một cái, đã lâu thế rồi mà hai người còn chưa hoàn toàn hòa hợp sao? Lại còn cần trợ lực gì nữa chứ?
Nàng đã cho bọn hắn cơ hội ở chung một mình rồi a. Bọn hắn không cần thì cũng đừng trách nàng không phúc hậu: “Nếu hai vị đều không có ý nguyện này thì ta liền bắt đầu bàn chính sự nha!”
Thực ra thì nàng đúng là cũng có chút không phúc hậu. Nhìn hai người trước mắt, trong lòng nàng lại có ý tưởng muốn phá đám. Ai bảo nam nhân của nàng không ở đây? Không biết Hách Liên Vân Lẫm ở Nam Cương hiện tại đang làm gì?
“Đừng quên là mấy cơ sở ngầm của tên Hách Liên Vân Lam kia vẫn còn bị nhốt trong phòng giam dưới này.” Nàng lại nói thêm một câu.
Mấy người lập tức chỉnh đốn sắc mặt, tiếp ngay sau đây đúng là một cuộc chiến ác liệt, không cho phép thua.
Sai một bước là thua cả một trận, chỉ một nước cờ liền có thể thua cả bàn, thì có ai dám lười biếng?