Editor: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Hải Đường nhìn Thất Nhàn đang vui chết đi được ở đằng trước, trên trán chảy xuống một đống hắc tuyến
Có người như vậy sao? Không giúp cứu hoả, ngược lại nơi nơi đổ thêm dầu, trợ lửa. Dáng vẻ cực kỳ thích thú!
Thất Nhàn thấy Hải Đường ở phía sau không hề có dấu hiệu động đậy, cầm một thùng dầu quăng qua: “Nhanh đổ đi a!”
Hải Đường thật sự là nhịn không nổi nữa: “Vương phi, sao phải giúp hoàng hậu thiêu Thanh Huệ cung?”
Thất Nhàn liếc nhìn nàng một cái: “Đương nhiên làm muốn đem đám cháy này thiêu càng to một chút mới được, vậy mới có lợn sữa nướng để ăn a!”
Hải đường tiếp tục hắc tuyến, lợn sữa nướng? Nữ nhân này lại đang nói lung tung cái gì đó? Trong đám cháy, hình như là tỷ tỷ nhà nàng đi.
Nữ nhân này lúc thì kêu nàng làm mặt nạ da người, chốc lát lại bảo nàng phóng hỏa. Kế tiếp, còn muốn làm chuyện kỳ quái gì nữa đây?
Nhìn thùng dầu trong tay, được rồi, quên đi, đổ đi. Bên trong kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chết cháy cho đời bớt tai họa. Vơ lấy thùng dầu, cật lực hắt.
Thất Nhàn liếc mắt nhìn một cái, Hoa Hồ Điệp này lúc nãy còn giả bộ làm người tốt. Hiện tại xem tư thế nàng hắt dầu kia, so với mình càng thêm mãnh liệt.
Lại ngẩng đầu nhìn sang đám người đang tụ tập, Thất Nhàn cười cực kỳ sáng lạn. Không sợ loạn, chỉ sợ không đủ loạn.
“Bệ hạ giá lâm!” Cung giám vội vàng báo.
Long loan (kiệu rồng) vội vàng đến. Hách Liên Vân Lam giống như vừa mới leo ra từ ổ mỹ nhân, trên người chỉ khoác một kiện long bào liền chạy lại đây.
Trong mắt tất cả đều là lửa cháy điên cuồng, nuốt hết thảy Thanh Huệ cung.
Lửa kia như đang thiêu lòng Hách Liên Vân Lam. Không đợi long loan dừng lại, hắn liền nhảy xuống. Cấp tốc đến gần, không còn vẻ trầm ổn của hoàng thượng ngày thường.
“Bệ hạ, bệ hạ, cẩn thận!” Cung giám vội vàng giữ chặt Hách Liên Vân Lam, “Đằng trước lửa rất mạnh, bệ hạ đứng ở chỗ này mới an toàn.”
“Hỗn trướng! Cút ngay!” Hách Liên Vân Lam rống giận, Thanh Huệ cung cháy! Huệ Nhi còn bên trong!
Đẩy cung giám ra tiếp tục sải bước đi nhanh về phía trước.
Huệ Nhi làm sao có thể xảy ra chuyện? Nếu không phải mấy ngày gần đây mình tức giận với Huệ Nhi, lại cố ý đi chỗ phi tần khác, mà vẫn ở cùng Huệ Nhi, có phải sẽ không có chuyện Thanh Huệ cung cháy hôm nay hay không?
Hắn thân là hoàng đế, muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Nhưng hết lần này đến lần khác lại nhất kiến chung tình với Tam Huệ, tái kiến ái mộ. Hắn thừa nhận mình cực kỳ ngoan độc, vì sự nghiệp thống trị của mình có thể hy sinh bất luận kẻ nào, bao gồm cả đứa nhỏ của chính mình. Nhưng, cũng chỉ có Tam Huệ, là hắn luyến tiếc.
Thậm chí lúc thấy Tam Huệ vì đứa con đã chết mà khóc đứt ruột đứt gan, hắn lần đầu tiên cảm thấy chán ghét bản thân mình.
Hắn biết mình là đế vương, không thể để một nữ nhân chiếm vị trí trong lòng mình, ảnh hưởng hết thảy đến mọi phán đoán của hắn, đế vương nếu có tình, nhất định sẽ thất bại.
Hắn cũng từng nghĩ tới phải gạt bỏ Tam Huệ, chấm dứt ý niệm trong đầu mình. Nhưng hắn không làm được.
Hắn còn chưa ra được quyết định, Huệ Nhi của hắn làm sao có thể cứ như vậy bỏ hắn mà đi!
“Bệ hạ, xin bảo trọng long thể!” Nhóm cung nô dồn dập tiến lên khuyên can.
“Hỗn trướng! Mau đi cứu hoả!” Hét to rống giận. Một mảnh cuồng nộ.
Mọi người vội vàng tuân theo thánh mệnh chạy.
“Chậc chậc, bệ hạ đối với Huệ phi nương nương cũng là một mảnh chân tình đó” Trong bóng đêm, hai bóng người xinh đẹp đứng bên ngoài nhìn sự tình phát triển, “Cũng không uổng công một mảnh tình ý của Huệ phi nương nương.” Hải Đường thở dài.
Thất Nhàn gật đầu, lần đầu tiên đối với Hách Liên Vân Lam có chút xíu hảo cảm, con người khi ở tình thế cấp bách, mới có thể bộc lộ ý niệm chân thật trong lòng.
Trước kia nàng cảm thấy Hách Liên Vân Lam lợi dụng Tam Huệ, ngày càng lấn sâu, đoạn cảm tình này, là Tam Huệ cứ một mình cam chịu, hoàn toàn không nhận được hồi báo tương ứng từ Hách Liên Vân Lam.
Mà bây giờ, xem phản ứng của nam nhân này, thật ngoài dự kiến của nàng.
Vốn nàng thiết kế tất cả chuyện này, có một chút là làm cho Tam Huệ nhìn rõ bộ mặt của nam nhân này, cho dù Tam Huệ muốn ở lại trong cung, về sau cũng không cần si tình như vậy mới tốt.
Không hiểu thế nào lại được nhìn thấy một màn như vậy.
Nâng mắt, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh Tam tỷ nàng.
Tam Huệ bên miệng ôn nhu cười, chậm rãi đến gần Hách Liên Vân Lam đang nổi giận.
Hách Liên Vân Lam lấy một khối chăn bông, choàng trên người, múc nước, đổ lên người mình. Đám nô tài này, đến thời khắc mấu chốt, tại sao lại vô dụng như vậy! Chậm như thế, vạn nhất Huệ Nhi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
“Bệ hạ……” Nhóm cung nô một đám ôm lấy Hách Liên Vân Lam,“Bệ hạ, vạn vạn lần không thể! Ngài là thiên tử chí tôn, có thể nào đi chịu nguy hiểm như vậy?”
“Cút ngay!” Hách Liên Vân Lam đá văng những người này, hướng vào bên trong phóng đi.
“Bệ hạ……” Tam Huệ khẽ mở môi, giọng nói nhu hòa đến cực điểm truyền ra.
Nhóm cung nô trong lúc nhất thời đều kinh ngạc đứng yên, Huệ phi nương nương ở bên ngoài, bệ hạ bọn họ kích động làm gì? Vậy trong Thanh Huệ cung là người nào?
Hách Liên Vân Lam vẫn như trước dồn lực chú ý ở biển lửa bên kia, nói một tiếng: “Lăn……” Bỗng nhiên dừng miệng, không thể tin quay đầu lại.
Thấy rõ người phía sau, vui sướng trong mắt Hách Liên Vân Lam lập tức thay thế sự phẫn nộ. Ném chăn bông trên người xuống, mặc kệ ẩm ướt cùng chật vật trên người, nhanh bước lên, bắt lấy Tam Huệ, vội vàng cao thấp xem xét: “Huệ Nhi, có bị thương hay không?”
“Bệ hạ, nô tì tốt lắm.” Tam Huệ ôn nhu đáp. Giơ tay lên, mềm nhẹ lau đi những giọt nước trên mặt cho hắn.
Nàng thấy Hách Liên Vân Lam vì mình gấp gáp giận dữ như vậy, liền biết mình lựa chọn đúng rồi. Hắn có lẽ không phải một quân vương tốt, nhưng hắn đối với nàng mà nói, đã là một phu quân đủ tốt.
“Nàng đi đâu?” Hách Liên Vân Lam như là nghĩ qua chút gì liền sợ, “Không ở bên trong là tốt!”
Tam Huệ nâng tay cầm bài trường sinh của tiểu hoàng tử, thần sắc nhiễm bi thương: “Hôm nay vẫn còn quỷ lễ, nô tì mang theo bài vị hoàng nhi đi đến chỗ hoa viên ngày đó hoàng nhi yêu nhất, hy vọng hoàng nhi có thể nghe được nô tì trông mong, mà trở về nhìn nô tì.”
Nói một phen làm nội tâm Hách Liên Vân Lam chua xót cùng áy náy một trận.
“Nhưng không ngờ được,” Tam Huệ ngẩng đầu nhìn Thanh Huệ cung đã thành biển lửa, làm như sợ hãi, “Lúc trở về, nơi này thành bộ dáng này.” Dừng lại, Tam Huệ lại nói, lau bài vị, mang theo chút suy nghĩ sâu xa, “Nô tì nghĩ, có phải bên trong u tối, nên hoàng nhi mang theo nô tì tránh khỏi trận tai hoạ này hay không?”
Tam Huệ tất nhiên là hiểu được lý do trận hỏa hoạn này. Trận này là kế hoạch, nàng và Thất Nhàn cùng thương lượng. Hỏa thiêu Thanh Huệ cung, cũng là hành động mạo hiểm, không nghĩ sẽ đem tất cả tai họa đều cuốn lên thân mình. Nhưng theo như lời Thất Nhàn nói, tiếc rẻ cái nhỏ, sẽ không lớn đại sự. Vì báo thù cho hoàng nhi, nàng nguyện ý làm hết thảy.
Hách Liên Vân Lam nghe xong, trong lòng tức giận. Rốt cuộc là ai chủ đạo trận hỏa lớn này? Là ai, muốn đẩy Tam Huệ vào chỗ chết?
“Bệ hạ……” Thị vệ vội vàng báo lại, “Trong đám cháy là Mi phi nương nương.”
Mi phi? Hách Liên Vân Lam cau mi. Ngũ Nhiêu sao lại liên quan tới đám cháy Thanh Huệ cung?
“Mi phi?” Tam Huệ hỏi, cuống quý nghi hoặc, “Như thế nào lại ở trong này?”
Ngẩng đầu, thấy một nữ tử cháy đen nửa bên mặt, bờ môi biến thành hai cây lạp xườn, quần áo còn lưu lại một vài đốm lửa, cư nhiên chìm vào hôn mê được nâng đi ra.
“Mi phi!” Hách Liên Vân Lam tỉ mỉ nhìn một hồi, chấn động, “Làm sao lại thành cái dạng này? Nhanh truyền Thái y a!” Tướng mạo trước giờ luôn là một phần quan trọng nhất trong sinh mạng nữ tử, vốn là bộ dáng xinh đẹp, dung mạo bị hủy thành như vậy, về sau nên làm sao bây giờ?
Ngũ Nhiêu này vẫn có chỗ dùng, tiểu hổ phù còn trong tay bác. Hắn vẫn chưa lấy được, sao dễ dàng để Ngũ Nhiêu xảy ra chuyện?
“Dạ! Dạ!” Cung nô cũng bị bên mặt cháy xém của Mi phi dọa, khuôn mặt cháy đen giống như mới từ trong lò than đi ra, giống như mặt hắc quỷ vô thường, thật làm cho người ta muốn ói.
“Thế nào? Tiết mục quay lợn sữa nướng như thế nào? Tuy rằng chỉ nướng một nửa.” Thất Nhàn lành lạnh nói một câu.
Hải Đường liếc nhìn nàng một cái: “Lợn sữa này cũng có chút gầy yếu đi. Ta thích lợn béo hơn.”
Hai người hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sống chết của Ngũ Nhiêu, nói chuyện phiếm đã sớm quên mình chính là đầu sỏ nướng con lợn sữa này.
“Kế tiếp liền chờ màn trình diễn chó điên cắn cuồng đi.” Thất Nhàn lại lạnh lùng tiếp một câu.
Tính về hãm hại vu oan, thì nàng tuyệt đối không thua bất cứ người nào trong cung.
“A –” Mi Di cung truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
“Choang” một tiếng, ngay sau đó là tiếng gương vỡ vụn.
“Vì sao lại như vậy? Vì sao?” Ngũ Nhiêu xé họng kêu lên, nhưng cũng khàn khàn, sớm không còn giọng nói trong veo kiều mỵ như nước giống trước.
Ngũ Nhiêu hoảng sợ che mặt mình, đây là mặt ai vậy? Không phải của nàng? Tuyệt đối không phải dung nhan như hoa nở của nàng. Là ai? Là ai lén lút thay đổi mặt của nàng?
“Nương nương, ngài bình tĩnh một chút. Thái y nói nương nương hiện tại không nên kích động.” Tỳ nữ vội vàng tới khuyên bảo.
Bình tĩnh? Phải! Nàng phải bình tĩnh! Nàng muốn biết rõ ràng rốt cuộc là ai hại nàng?
Bỗng dưng nhớ lại khi nàng bố trí xong người đến Thanh Huệ cung phóng hỏa, lão mama bên người hoàng hậu nương nương xuất hiện, nói là hoàng hậu ời.
Nàng tất nhiên là không nghi ngờ gì, liền đi theo.
Nào biết nửa đường lão mama kia đột nhiên cười quái dị vài tiếng: “Nương nương, hoàng hậu nương nương có lệnh, cho ngươi đi theo bồi Thanh Huệ cung, ngày này sang năm, lão nô sẽ vì ngươi đốt vài nén hương.”
Đang lúc nàng cảm thấy chuyện không thích hợp thì bỗng đầu trầm xuống, như bị người ta đánh hôn mê!
Tỉnh lại, liền thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy.
Giỏi! Hay cho hoàng hậu nương nương ngươi! Đúng là tàn nhẫn như thế, muốn nhất tiễn song điêu (một tên bắn chết hai con chim) sao? Ngay cả nàng cũng muốn cùng trừ khử sao? Trong mắt Ngũ Nhiêu ánh lên cừu hận.
Cũng may mình mệnh lớn. Nếu không, đã thực sự trở thành oan hồn! Nếu mình chưa chết, làm sao có thể để hoàng hậu vừa lòng, như ý?
Nếu diện mạo đã như thế này, nàng cũng không sợ gì nữa. Cho dù muốn xuống địa ngục, nàng cũng muốn kéo hoàng hậu làm đệm lưng ình!
“Bệ hạ! Ta muốn gặp bệ hạ!” Ngũ Nhiêu hô to lên. Nàng làm sao có thể để cho hoàng hậu kia sống ung dung tự tại qua ngày?
Đang hốt hoảng lại thấy Hách Liên Vân Lam cùng Tam Huệ đến thăm hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?” Hách Liên Vân Lam sải bước tiến vào, trầm giọng hỏi.
“Bệ hạ!” Ngũ Nhiêu vừa thấy hắn, lập tức muốn từ trên giường đứng dậy, nhưng không có khí lực gì, đành ngã nhào xuống dưới.
“Mi phi, ngươi nên nghỉ ngơi.” Hách Liên Vân Lam nhíu mày, phất tay kêu nhóm thị tì chạy đến nâng Ngũ Nhiêu dậy.
“Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho thần thiếp!” Ngũ Nhiêu nửa giận nửa khóc.
“Mi phi, ngươi cứ nói từng cái là được. Quả nhân sẽ không để ngươi bị ủy khuất gì.” Hách Liên Vân Lam hòa ái nói.
Tam Huệ bộ dạng thuận theo. Chờ trò hay lên sàn.