Nhàn Thê Đương Gia

Chương 84: Tiểu nhân đắc chí




Editor: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Đủ rồi!” Hách Liên Vân Lam trầm giọng gầm lên. Vừa nãy tỷ thí còn tốt đẹp, hiện tại lại giống như cảnh chửi đổng, còn ra thể thống gì?

Một mảnh yên tĩnh.

Thiên nhan tức giận, còn có ai dám liều lĩnh nói?

Nhưng vẫn có người cố tình không ý thức được điều này.

“Bệ hạ, kết quả này……” Hách Liên Vân Lẫm sải từng bước lên trước, trong mắt chờ mong nhìn Hách Liên Vân Lam, có chút tiểu nhân đắc chí.

Một câu liền khiến cho bao nhiêu người ở dưới bắt đầu nói thầm. Đúng a, kết quả này nên tính như thế nào? Bắc Đường thái tử thắng cuộc tỷ thí vốn là chuyện chắc như đinh đóng cột, nhưng là, cuối cùng cư nhiên lại xảy ra thành như vậy. Ngoài dự đoán của mọi người, lại tự động phủ định kết quả bệ hạ tuyên bố lúc trước. Dù sao, thái tử kia cũng đã ăn cực lạc phấn trước mới tỷ thí, như vậy kết quả tỷ thí sẽ không thể làm người ta tin phục .

Hách Liên Vân Lam híp con mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm Dực vương không nói lời nào, có thể thấy ra chút căm tức.

“Bệ hạ, Bắc Đường thái tử đã làm trái quy củ trước, tất nhiên là mất tư cách. Lần tỷ thí này, nên là Dực vương thắng.” Một đại thần đứng dậy, vẻ mặt kính cẩn, nói những câu có lý.

“Đó là Tả tướng.” Tam Huệ nhẹ nhàng giải thích với Thất Nhàn.

Thì ra là lão cha của Lãnh Tiêm Vũ! Thất Nhàn nhìn về phía Lãnh tướng, người này đứng ra thật đúng lúc. Vừa không làm chim đầu đàn, lại rất hợp thời nịnh bợ Dực vương. Nghĩ cũng đúng, có thể ngồi vào vị trí này, nên là tên cáo già.

“Ninh vương, ngươi nghĩ thế nào?” Hách Liên Vân Lam từ chối cho ý kiến, chuyển hướng Cố Thanh Ảnh.

“Tất cả do bệ hạ làm chủ.” Cố Thanh Ảnh nhìn như cung kính, kỳ thật là đem vấn đề đá trở về.

Hắn không làm chủ được cái này. Chuyện thỏa mãn sói, đắc tội hổ, thì đừng tìm hắn. Hắn còn chưa có vợ, còn muốn lưu cái mạng để hưởng thụ thêm vài năm nữa.

Hách Liên Vân Lam tức giận hừ liên tục, trợn mắt liếc nhìn Cố Thanh Ảnh một cái, người này, cho tới bây giờ đều luôn mơ hồ không rõ thái độ.

“Lần tỷ thí này vốn là vì chiêu quốc phu nhân tìm một lang quân như ý. Kết quả, đương nhiên là chiêu quốc phu nhân tự mình nói mới tính.” Hách Liên Vân Lam xoay chuyển, hướng về phía Thất Nhàn.

Thất Nhàn nội tâm cười lạnh, vậy tại sao lúc trước phán Bắc Đường Tẫn thắng lại không có hỏi qua ý kiến của nàng.

Thật sự là giả dối!

Đứng dậy, đi ra phía trước, hành lễ: “Dân phụ chỉ là người bình thường, Bắc Đường thái tử là nhật vật tinh anh như vậy, dân phụ tự nhận không xứng. Cho dù là Dực vương gia, dân phụ cũng thấy là trèo cao. Trong cuộc tỷ thí này, Dực vương gia tuân thủ quy tắc, tất nhiên là thắng. Bệ hạ là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh. Dân phụ tất nhiên là thuận theo ý bệ hạ.”

Một câu “Nhất ngôn cửu đỉnh” nói ra liền khiến Hách Liên Vân Lam nghẹn tại đó, cho dù không muốn thừa nhận kết quả lần này, không muốn thuận theo ý Dực vương, thì cũng không có cách phát tác.

Chỉ có thể âm thầm bực mình, bên ngoài vẫn phải giả trang, nhưng dù thế nào cũng không dấu được khó chịu trên mặt: “Chiêu quốc phu nhân quả nhiên hiểu rõ đại nghĩa. Tỷ thí hôm nay, là Dực vương gia thắng. Chiêu quốc phu nhân tứ hôn cùng Dực vương Hách Liên Vân Lẫm!”

“Tạ bệ hạ!” Hách Liên Vân Lẫm tạ thánh ân.

“Bệ hạ anh minh!” Đại thần phía dưới nhìn thấy rốt cục có kết quả, cùng hô to.

“Dựa vào cái gì?” Bị điểm huyệt ở một bên Bắc Đường Tẫn lại nổi giận. Rõ ràng là hắn thắng, vì cái gì kết quả cuối cùng lại như vậy? Cực lạc phấn? Hắn khi nào thì dùng qua loại này? Rốt cuộc là ai hãm hại hắn?

Hách Liên Vân Lam hung hăng liếc mắt quét hắn một cái, ra lệnh: “Đưa Bắc Hãn thái tử điện hạ đi nghỉ ngơi!” Trong lòng đối với Bắc Đường Tẫn cũng cực kỳ tức giận. Bắc Hãn thái tử này, làm vỡ kế hoạch của hắn, cư nhiên khiến cho Dực vương dễ dàng thực hiện được như vậy! Thật là thành sự không đủ, bại sự có thừa!

Đứng dậy, phất long bào, mang theo một đám cung nhân rời đi.

Còn lại một ít cung nô thu thập hiện trường.

“Chúc mừng Dực vương! Chúc mừng Dực vương!” Nhóm triều thần dồn dập tiến lên chúc mừng, vây quanh Hách Liên Vân Lẫm.

Trong hỗn loạn, thuộc hạ Thất Nhàn ngầm đưa cái túi, một quyển tranh cuốn chui vào tay áo. Xa xa liếc nhìn Vân Lẫm một cái, đi theo Tam Huệ.

Chờ dược trên người Bắc Đường Tẫn tan hết, nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ Thất Nhàn ở, Thất Nhàn nâng cao bụng tinh tế thưởng thức bức họa cuộn tròn của Vân Lẫm.

“Ngươi sao có thể gả ột kẻ bất lực như thế?” Nhíu mày.

“Cũng tốt, cũng tốt.” Không muốn quan tâm.

“Hắn không xứng với ngươi!” Tức giận bùng ra.

“Ta xứng không nổi với các hạ.” Thật sự là đáng ghét.

“Hắn ngầm sử dụng kế!” Tức giận tăng vọt.

“Cũng là một bản lãnh.” Người nọ vốn không phải người tốt.

“Ngươi! Thật phải gả hắn sao?” Nói đến lúc này, dù không thừa nhận như thế nào, Bắc Đường Tẫn vẫn coi như là hiểu được. Thất Nhàn không phải người mà người khác bức nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Nếu không tại sao khi hắn dùng vị trí hoàng hậu Bắc Hãn để đánh cược, lại không thấy Thất Nhàn gật đầu đáp ứng. Nhưng mà, hắn thật sự không hiểu, Thất Nhàn rốt cuộc là coi trọng Hách Liên Vân Lẫm kia ở chỗ nào?

“Thánh ngôn của bệ hạ là thiên diệm (lửa trời), cũng không phải tùy ý là có thể sửa đổi.” Thất Nhàn rốt cục ngẩng đầu lên, buồn cười nhìn hắn.

“Nhưng là……”

Không đợi Bắc Đường Tẫn nói xong, Thất Nhàn lập tức đánh gãy: “Thái tử điện hạ, dân phụ thật sự là không có sở trường gì, thực không đáng để ngài như thế. Dân phụ chỉ là nông gia chi phụ, sánh đôi với Dực vương- một vương gia bất lực, không phải vừa vặn sao? Thái tử điện hạ có chí lớn, nhưng là dân phụ chỉ có dã hạc chi tâm.”

Tầm mắt lại lần nữa di chuyển lên bức hoạ cuộn tròn, trong mắt hiện ý cười liên tục: “Thái tử điện hạ không biết là hai dã hạc này cũng có một phong vị khác sao?”

“Ngươi……” Bắc Đường Tẫn lập tức ngẩn cả người. Mấy ngày qua, có khi nào hắn gặp qua Thất Nhàn có thần sắc vui vẻ như vậy? Dã hạc? Đó là cuộc sống Thất Nhàn mong muốn sao? Cho nên nàng mới cam nguyện chọn Dực vương gia không tài không đức kia sao?

“Phu nhân!” Một giọng nói kiều mị vang lên.

Thất Nhàn khóe mắt nhảy mạnh. Hoa Hồ Điệp mà đến đây, tất loạn!

Quả nhiên, khi Bắc Đường Tẫn nhìn thấy Đường tỷ, trong nháy mắt, sắc mặt thay đổi mấy lần, tức thì dường như suy nghĩ cẩn thận cái gì: “Ngươi! Thì lai chính là ngươi hãm hại bổn vương!”

“Thái tử điện hạ nói cái gì, tì nữ nghe không hiểu?” Hồ Điệp nháy cặp mắt to vô tội kia với hắn, khiến cho người ta nghĩ chỉ trích nàng chính là lỗi lầm.

Nhưng Bắc Đường Tẫn đâu phải người thường, làm sao bị mê hoặc: “Chính là chén trà kia của ngươi! Nói, là ai phái ngươi tới ?”

Hồ Điệp ủy khuất muốn khóc ra nước mắt: “Thái tử điện hạ sao lại vu tội tì nữ như vậy? Tì nữ là người của phu nhân a!” Giương mắt, nhìn về phía Thất Nhàn đầy mong đợi.

Thất Nhàn khóe mắt co rút, đủ vô sỉ, cư nhiên đem trách nhiệm đổ lên trên người nàng.

Lập tức, nhếch miệng: “Đúng, người là của ta.” Thủ hạ của Hách Liên Vân Lẫm, cũng chính là người của nàng. Cũng không tính lừa Bắc Đường Tẫn.

“Ngao” Một thanh âm vang lên. Thất Nhàn cực kỳ bất đắc dĩ, bên này loạn chưa bình xong đã có lớp khác tiến đến.

Bên ngoài, Hỉ Nhi mang theo cẩu nhi chạy lại đây.

Cẩu nhi vốn đang hoan hỉ vui mừng nhìn thấy tình địch Bắc Đường Tẫn, lập tức trong mắt hung ác, thẳng tắp đánh tới phía hắn.

Bắc Đường Tẫn vội vàng tránh đi.

Hỉ Nhi sửng sốt một chút, vội vàng chạy đến bên người Thất Nhàn, nói thầm: “Dực vương gia nói bên cạnh phu nhân có ác quỷ, bảo ta mang theo cẩu nhi chạy tới đây, như thế nào chỉ có mình thái tử điện hạ?” Nghi hoặc liên tục.

Thất Nhàn hắc tuyến. Có quỷ? Thật đúng là dám nói.

Hồ Điệp che miệng lại cười khẽ: “Nha đầu ngốc, hiện tại không phải đang diễn cẩu nhi anh dũng đại chiến ác quỷ háo sắc sao?”

Ai ai, quả nhiên có chủ tử gì, sẽ gặp dạng thuộc hạ như thế. Đồng dạng đều cực kỳ nham hiểm!

Thất Nhàn đen mặt.

Đầu kia, một người một chó càng đấu càng hăng!

Bắc Đường Tẫn hai tay gắt gao để ở trán cẩu nhi, quay đầu: “Nếu là lựa chọn của ngươi, bổn vương liền không cản trở. Chính là, bổn vương tuyệt đối không buông tha.”

Thất Nhàn thở dài, quả nhiên là bản tính đế vương, nói dễ nghe như vậy, không cản trở? Vậy còn không buông tay để làm gì? Thực chất chính là bản tính chiếm đoạt!

Cẩu nhi “Ngao ngô” một tiếng, miệng nhe ra đầy răng nhọn trắng hếu, muốn cắn một ngụm, lại là một trận gà bay chó sủa.

Thất Nhàn không để ý tới, tiếp tục xem tranh của nàng. Trực tiếp không nhìn, chỉ xem như ác quỷ nghe không hiểu tiếng người.

Vốn Dực vương đón dâu, chiêu quốc phu nhân tái giá cũng là đại sự của hoàng tộc, phải nên chuẩn bị nửa năm đến một năm mới đúng.

Nhưng nghe nói Dực vương chờ không kịp, thần tốc chuẩn bị tốt tất cả, cư nhiên tấu thỉnh bệ hạ, muốn sớm cưới chiêu quốc phu nhân vào cửa. Nói là vì để tránh đêm dài lắm mộng, dù sao vẫn còn có Bắc Đường thái tử đang giương giương mắt hổ.

Bệ hạ không làm sao được, đành phải chuẩn. Dù sao người ta cũng là lưỡng tình tương duyệt, mình cũng không có lý do gì cản trở chuyện tốt của người ta. Nếu nói nghi lễ không hợp, Dực vương sớm đã đem tất cả cấp bậc lễ nghĩa đều làm chu toàn hết rồi.

Tuy cảm thấy thập phần không thoải mái, nhưng cũng không có biện pháp.

Tháng bảy, kinh đô khắp nơi vui mừng.

Thất Nhàn ngồi ở Thanh Huệ cung của Tam Huệ, lại một lần nữa để cho Tam Huệ trang điểm ình, lần thứ hai lập gia đình.

Cùng một nhân vật, cùng một sự kiện, chỉ là địa điểm thay đổi.

Tam Huệ chải một đầu đầy tóc tơ đen nhánh của Thất Nhàn, cảm khái một câu: “Tiểu Thất, không nghĩ tới, quanh đi quẩn lại, tỷ muội chúng ta đều thành phụ nhân hoàng gia.” Nhiều khúc chiết như vậy, nhiều thị phi như vậy, nhiều bi thương như vậy. Không biết từ nay về sau, sẽ là quang cảnh như thế nào.

Thất Nhàn cười yếu ớt: “Tam tỷ, chúng ta về sau không chỉ là tỷ muội, còn thành chị em dâu.”

“Chính là…… Bệ hạ cùng Dực vương……” Tam Huệ muốn nói lại thôi.

Thất Nhàn rung động. Tâm tư linh động như Tam Huệ, sao không biết sóng ngầm mãnh liệt trong cung đình này?

“Chỉ mong Tiểu Thất từ nay về sau thuận lợi làm việc, vô lo vô sầu.” Tam Huệ tự mình sửa miệng lại. “Tỷ tỷ không bảo hộ được con, lần này tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt con của Tiểu Thất muội.” Mềm nhẹ mở miệng.

Thất Nhàn nhìn qua gương khuôn mặt Tam Huệ mệt mỏi không nguôi, đau lòng một trận. Tâm tư cũng quay cuồng không thôi.

Thất Nhàn được bệ hạ đặc biệt cho phép, lấy nghi lễ công chúa, từ hoàng cung xuất phát, nâng vào phủ Dực vương.

Tân nương là phụ nữ có thai tám tháng, gả vào hoàng gia, từ xưa đến giờ chưa từng có, khiến ọi người ở kinh đô vây xem dọc hai bên đường. Đoàn xe hoa lệ, kêu mọi người líu lưỡi không thôi.

Nghe nói tân nương này có tài khiến người ta kinh hãi, được bệ hạ tứ phong là chiêu quốc phu nhân; Nghe nói tân nương này sau khi chồng mất, chống đỡ toàn bộ Chiến gia; Nghe nói tân nương này có dung mạo như tiên nữ, khiến Dực vương gia cùng Bắc hãn thái tử lâm vào cảnh tranh giành tình nhân.

Tóm lại, đem Thất Nhàn đồn đãi vô cùng kì diệu .

Thất Nhàn mặc hỉ phục đặc chế vô cùng tôn quý, được người săn sóc dâu nâng vào cỗ kiệu.

Đều nói tân nương xinh đẹp nhất, nhưng nhìn Thất Nhàn đeo khăn cùng cái bụng tựa hồ sắp nổ tung ra, thật sự không biết làm sao xứng được với chữ mĩ.

Lại nghe bên tai tiếng pháo mấy ngày liền, tiếng người sôi trào, nội tâm không khỏi than thở một trận.

Ngày đó gả cho Chiến gia cũng không có phái đoàn lớn như vậy, ngay cả cửa cũng là đi cửa hông. Lại càng không nói gì đến bái đường hành lễ, không nghĩ tới thời điểm mình chật vật lại bù ình mặt mũi lớn như vậy, đây là gả lần hai, gả thật đúng là hoa lệ đến cực điểm!