Editor: Aquarius8713
Ánh đao vung lên, sát khí, lạnh thấu xương.
Mọi người nhìn chằm chằm vị nam tử áo tím trên cành cây kia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vào bụng, lực chú ý hoàn toàn tập trung đến trên người mỗ yêu nghiệt.
Mỗ yêu nghiệt vẫn cười khì khì như cũ , trong đáy mắt cũng cẩn thận nhìn bốn phía, mang theo chút cẩn thận. Mặc dù trong miệng nói thật dễ nghe, nhưng rốt cuộc thật muốn cùng nhiều người như vậy đánh nhau, lấy một địch nhiều, cuối cùng cũng không chiếm được tiện nghi. Trong bụng cấp tốc chuyển động lên phương pháp thoát thân.
Thất Nhàn hé miệng cười một tiếng. Yêu nghiệt này tới quá kịp thời rồi, thật sự là vì chuẩn bị thời gian cho nàng chạy.
Liếc mắt nhìn Bắc Đường Tẫn, cũng đã sớm không có tinh lực cố cạnh mình.
Thời gian tốt như vậy không chạy trốn, còn đợi đến khi nào?
Xoay người, một bước, hai bước.
Đang bước ra bước thứ ba, thình lình nghe mỗ yêu nghiệt phía sau kinh hô một trận: “Vị này phu nhân, ngươi đi vội vã như vậy, muốn đi đâu sao?” Ý tứ hàm xúc tràn đầy nghi ngờ.
Khóe miệng Thất Nhàn co quắp co giật, chân cứ ngừng ở giữa không trung như vậy . Cố ý, người này tuyệt đối là cố ý.
Xoát, xoát, xoát —— ánh mắt mọi người nhất tề bắn về phía Thất Nhàn.
Thất Nhàn quay đầu, nhếch miệng: “Không có chuyện gì. Các người cứ tiếp tục.”
Ánh mắt như hiểu rõ, chỉ thấy Bắc Đường Tẫn bỏ lại nam tử mặc đồ tím ở trên cây, phi thân bay về phía mình.
Mọi người nhìn thấy tự nhiên cũng theo thiếu chủ xuống.
Lại thấy yêu nghiệt ở chỗ cao kia sáng sủa cười một tiếng, cấp tốc lui về phía sau bỏ đi: “Nếu các vị có việc cần làm, vậy chúng ta sau này còn gặp lại.” Bộ dáng đường hoàng.
Khóe mắt Thất Nhàn nhảy nhót, trơ mắt nhìn người kia phi thân đi. Vốn muốn mượn người này hấp dẫn ánh mắt người bên cạnh, mình có cơ hội chuồn đi. Không nghĩ tới bị phản lại một quân. Mình thật sự lại là con mồi.
Mọi người đầy bụng tức giận, cầm đao muốn đuổi theo.
“Không cần đuổi theo!” Bắc Đường Tẫn hét lớn một tiếng. Hắn lần này vào Thiên Diễm quốc vốn là vì tìm Thất Nhàn, những người không cần thiết cũng không cần dây dưa nhiều hơn.
Đảo mắt nhìn Thất Nhàn, một phát bắt được cánh tay của nàng: “Nàng muốn đi?”
Thất Nhàn vốn là thành đá đặt chân của nam tử áo tím kia, trong lòng cực kỳ không thoải mái, lúc này đối với Bắc Đường Tẫn tự nhiên không có sắc mặt tốt: “Buông tay!”
Bắc Đường Tẫn cau chặt chân mày: “Nàng theo ta trở về, có thể làm thái tử trắc phi của Bắc Hãn quốc ta.” Một câu hứa hẹn.
Bắc Hãn quốc? Thái tử? Trắc phi? Người này thật đúng là không phải là người bình thường.
Thất Nhàn liếc nhìn hắn một cái: “Thái tử trắc phi? Cùng ta có quan hệ gì đâu?”
Bắc Đường Tẫn thật chặt nhìn thẳng Thất Nhàn: “Nàng không hài lòng vị trí thái tử trắc phi?” Trong giọng nói, có một tia chán ghét. Nữ nhân, quả nhiên không dễ dàng thỏa mãn.
“Ngươi nghe không hiểu lời của ta sao?” Thất Nhàn hung hăng trừng hắn: “Mặc kệ ngươi là Bắc Hãn quốc hay là Nam Hãn quốc, mặc kệ ngươi là thái tử hay là tên khất cái, có quan hệ gì tới ta chứ?”
Vừa nói, liền muốn hất ra cánh tay của Bắc Đường Tẫn đang đặt trên tay của mình.
Bắc Đường Tẫn trở tay một cái, không để cho Thất Nhàn chạy trốn.
“Ngày đó ta gặp rủi ro, nàng cứu ta một mạng. Ta muốn thực hiện hứa hẹn ngày đó. Lấy thân phận của nàng làm thái tử trắc phi đã là năng lực lớn nhất ta có thể đạt được. Thái tử trắc phi mặc dù không bằng với thái tử phi, nhưng ta lấy bảo đảm tất cả đãi ngộ của nàng sẽ không hề kém thái tử phi . . . . .”
“Nói xong chưa?” Thất Nhàn nghe tới trong nội tâm bốc lửa, lạnh giọng nói, thoáng cái cắt đứt lời hắn. Hắn cho là cái vị trí thái tử trắc phi của hắn là ân tứ với nàng sao? Thật là không rõ ràng tình huống. Nàng khi nào nói nguyện ý đi cùng hắn? Bỗng nhiên phá hỏng kế hoạch nàng chuẩn bị hai tháng không nói, còn mạc danh kỳ diệu, không giải thích nguyên do.
“Bắc Hãn thái tử đúng không?” Thất Nhàn có chút không nhịn được: “Ta một lần nói rõ ràng, rất rõ ràng nói một lần, ta đối với vị trí thái tử phi, thái tử trắc phi, thái tử sủng phi hoặc là tất cả những thân phận khác cũng không có bất cứ hứng thú gì.”
Vừa nói liền một tay đánh rớt cánh tay đang bị hắn nắm chặt, xoay người rời đi.
Bắc Đường Tẫn sao chịu thả cho nàng đi như vậy. Kể từ khi hắn đi lên vị trí dưới một người trên vạn người kia, có ai không cung kính đối với hắn, có nữ nhân nào không phải vội vàng dán lên tới, sao nữ nhân này cũng chẳng thèm ngó tới, đối với vị trí thái tử của hắn cũng không hứng thú.
“Nàng theo ta đi! Ta hứa cho nàng hậu vị sau này như thế nào?” Vội vàng giơ tay bắt được bả vai của Thất Nhàn.
Thất Nhàn mắt lạnh lẽo, tay phải hung không kiên nhẫn bắt lấy bàn tay hắn bẻ quặt qua vai quát lên: “Ngươi có phiền hay không hả?”
Một cái bắt tay, đã chân chân thực thực đem một đại nam nhân không có kịp phòng bị quặt qua vai .
Bắc Đường Tẫn cảm thấy kinh hãi, một chiêu Yến tử hồi đầu, bay lên không trung một vòng, lúc này mới có thể vững vàng đứng lại.
Một hồi công phu, Thất Nhàn đã nhảy lên một tuấn mã, kẹp lên bụng ngựa, vỗ một cái đuôi, chạy về phía trước.
Không lường trước được con ngựa kia là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, rất hung hăn, không phải dễ khống chế như vậy. Lúc này cảm giác được người trên lưng của mình không phải chủ nhân của mình, hí to một tiếng, lập tức vó trước tung lên không.
Thất Nhàn không có chú ý, liền bị con ngựa này hất tung ra ngoài. Không kịp suy nghĩ, hai cánh tay bảo vệ bụng của mình thật chặt. Trong tiềm thức, đứa nhỏ trong bụng đã sớm quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Hết thảy phát sinh ở trong nháy mắt, Bắc Đường Tẫn không nghĩ tới lại sẽ xảy ra như vậy, còn không kịp ra tay giúp đỡ, chỉ đành phải trơ mắt nhìn Thất Nhàn lăn xuống.
Lộn mấy vòng, Thất Nhàn chỉ cảm thấy trong bụng cứng lại. Đứa bé này, đi theo mình bị bao nhiêu khó khăn, rốt cục cảm giác mình thật không xứng làm mẫu thân sao? Trước mắt liền tối sầm, ngất đi.
Trong bóng tối, một mảnh sương mù mịt mờ, Thất Nhàn nghi ngờ, đây là chỗ nào. Lúc mông mông lung lung đột nhiên nghe được trẻ con cười “khanh khách” đến hoan khoái. Theo tiếngcười nhìn lại, thấy một vòng tròn linh lợi, thịt cuồn cuộn, đứa nhỏ phấn nộn từ từ rõ ràng hiện ra.
Trong nội tâm Thất Nhàn một trận mềm mại, dâng lên trận trận rung động. Nếu là con của nàng, cũng sẽ khả ái hoạt bát như thế sao.
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, làm cho lòng của Thất Nhàn cũng ngứa lên. Đưa tay muốn sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ.
Đột nhiên, hình ảnh vừa chuyển, đứa nhỏ phấn nộn trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn chói lọi như nở hoa trong nháy mắt biến sắc thành huyết sắc dầm dề.
Thất Nhàn chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh tái nhợt. Con, con của nàng.
Bỗng dưng mở mắt, vội vàng xoa bụng. Vẫn đội lên như cũ. Con của nàng, vẫn còn
Hoàn hảo, hoàn hảo. . . . . . Chỉ là mộng.
Ánh mặt trời chiếu vào, sắc trời đã sáng choang.
Đảo mắt bốn phía, phong cách cổ xưa cũng không mất đi bài biện trang trọng, hiển thị rõ chủ nhân nơi này nghiêm túc cùng với không qua loa.
Thất Nhàn đứng dậy, nhớ lại tất cả trước khi bất tỉnh.
Nơi này, chắc là địa bàn của Bắc Đường Tẫn đi.
Đang tự định giá, thình lình nghe bên ngoài “xôn xao” một trận tiếng nói lạ, lại có nữ tử, trong thanh âm lộ vẻ cao ngạo ương ngạnh, hình như xảy ra xung đột cùng thị vệ bên ngoài.
Sau đó, cũng chỉ nghe nàng kia đổi lại tiếng nói Thất Nhàn có thể nghe hiểu, cũng là có chút ít mang theo khẩu âm đông cứng của nước ngoài: “Đi ra ngoài! Ngươi đi ra cho ta! Đừng tưởng rằng ẩn núp ta liền không làm gì được ngươi.”
Thất Nhàn cau mày, nàng khi nào ẩn núp chứ? Tình huống lộn xộn này là cái gì?
Đứng dậy, xuống giường, mở cửa.
Ngoài cửa hai thủ vệ huyền y, đang ngăn một thiếu nữ mặc váy màu phấn hoàng. Thiếu nữ kia phấn nhan kiều mỵ, cũng là một mỹ nữ. Đáng tiếc giữa lông mày ương ngạnh, khiến cho Thất Nhàn không có hảo cảm với nàng ta.
Thủ vệ thấy Thất Nhàn đi ra ngoài, thì cung kính cúi đầu.
Thiếu nữ kia đánh giá Thất Nhàn từ trên xuống dưới rất mấy lần, mặt tràn đầy ý khinh thường: “Ngươi chính là lý do Tẫn ca ca tới Thiên Diễm quốc? Cũng không phải là quốc sắc thiên hương gì.” Vốn tưởng rằng Tẫn ca ca coi trọng nữ nhân phải là chim sa cá lặn như thế nào, dung nhan tuyệt sắc như thế nào. Không nghĩ tới cũng chỉ bình thường như thế mà thôi. Trong bụng lập tức xem thường Thất Nhàn, ngay tiếp theo càng thêm phẫn uất bất bình.
Nữ nhân tư sắc như vậy cũng có thể được Tẫn ca ca chú ý, còn thân tới mức nấu thuốc cho nàng ta. Nàng đi theo tới Thiên Diễm quốc, nhưng cũng chưa từng thấy Tẫn ca ca thân mật như thế đối với nàng. Có thể nào không ghen ghét?
Thất Nhàn cau mày: “Hời hợt mà thôi. Đẹp xấu có gì quan hệ?” Giọng nói không nhanh không chậm, trong ý tứ nói cô gái trước mắt này là một kẻ nông cạn.
Trong lúc nhất thời khiến cho thiếu nữ này càng thêm tức giận, uy vũ trừng lớn cặp mắt to kia nhìn nàng: “Loại nữ nhân như ngươi ở Thiên Diễm quốc này đừng tưởng rằng có thể bám vào Tẫn ca ca leo lên địa vị vinh hoa phú quý. Ngươi phải biết rằng, trong vương cung Bắc Hãn còn nhiều người đẹp hơn ngươi gấp trăm ngàn lần. Tẫn ca ca nhất định sẽ rất nhanh chán ghét ngươi”
Thất Nhàn vân đạm phong khinh như cũ: “Nữ nhân nơi đó tất cũng đẹp hơn cô nương nghìn lần vạn lần.”
“Ngươi!” Thiếu nữ tức giận: “Lớn mật!” Nàng vốn là quận chúa của Bắc Hãn quốc, từ nhỏ rất ngang ngược, có ai dám nói những lời vô lễ với nàng như vậy chứ?
Trong cơn tức giận, rút ra roi bên hông, hung hăng vung, trong đôi mắt đẹp, hận ý toát ra liên tục: “Ngươi nữ nhân này, thật là quá cuồng vọng rồi.”
Cuồng vọng? Cuồng vọng là thiếu nữ này mà không phải mình mới đúng. Trong mắt Thất Nhàn lạnh xuống. Đánh nàng? Người này trước khi làm nên nghĩ kỹ phân lượng của mình mới đúng. Huống chi, nàng sao có thể cho phép đứa nhỏ trong bụng mình có thương tổn gì chứ?
Lúc này nghĩ tới vết máu liên tục trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong mộng, như cũ làm tim nàng đập nhanh không dứt.
“Quận chúa! Xin dừng tay! Điện hạ tuyệt đối sẽ không cho phép!” Hai thủ vệ vội vàng ngăn cản.
Thiếu nữ trước hết đi xuống, lập tức trên người một thủ vệ một đạo vết máu hiện ra: “Cẩu nô tài. Các ngươi cũng muốn phản sao? Tránh ra!”
Thủ vệ cũng là rất trung thành nói: “Quận chúa, xin nghĩ lại!”
Thiếu nữ quất vài roi lên thân hắn, khẽ kêu liên tục: “Nếu như không tránh ra thì liền cùng nhau đánh.”
Người ta rốt cuộc là quận chúa, hai thủ vệ tự nhiên không dám hoàn thủ. Chỉ có thể sinh sôi bị đánh lánh ra.
Trước người Thất Nhàn lập tức không người nào ngăn cản, khe hở hiện ra.
Đáy mắt thiếu nữ càng nảy sinh ác độc, trường tiên giống như ngân xà “vụt vụt” liền nhắm thẳng về phía Thất Nhàn.
Đáy mắt Thất Nhàn sâu lạnh lẽo, thẳng tắp ngó chừng thân ảnh ngọn roi kia tiến gần về phía mình.
Đang muốn ra tay, lại thấy thân ảnh màu tím chợt lóe trước mắt.
“Vị tiểu cô nương xinh đẹp này, ngang ngược như thế, ngay cả phụ nữ có thai cũng dám đánh sao? Coi chừng sẽ gặp báo ứng nha.” Trong trẻo phát sáng, tiếng cười quen thuộc vang lên.
Thất Nhàn ngẩng đầu, nhìn thấy tóc đen dài đến eo, nụ cười thuộc loại yêu nghiệt, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lại càng yêu dị.
Thiếu nữ ngang ngược trong lúc nhất thời bị nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt mê hoặc ánh mắt, rồi lại nghe được lời châm chọc của nam tử, trên mặt nhất thời xanh hồng nảy ra: “Ngươi là ai? Sao dám tự tiện xông vào nơi này?”
Nơi này là sơn trang Bắc Hãn quốc bọn họ xây dựng trụ sở ở Thiên Diễm quốc, người bình thường như thế nào xông qua được tầng tầng thủ vệ kia đi vào đây chứ? Thiếu nữ lập tức nổi lên cảnh giác.
Nam tử áo tím như cũ “ha ha” cười đến yêu nghiệt: “Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là … Các ngươi thái tử Bắc Hãn quốc điện hạ không có thông báo liền đi tới vào Thiên Diễm quốc của ta?” Xoay người đi sang một bên khác: “Ngươi cứ nói đi, Bắc Hãn thái tử điện hạ?”
Thất Nhàn nhìn lại, cách đó không xa, Bắc Đường Tẫn một khuôn mặt băng hàn đang tới gần.