Editor: Aquarius8713
Tháng tư, trời đã phá lệ ấm áp lên. Trời xanh nước trong, cành liễu phất phơ. Nếu như bỏ việc qua xe ngựa xóc nảy cùng một thân bị giam cầm, thì Thất Nhàn sẽ cảm thấy khí trời như vậy đi du lịch là vô cùng phù hợp.
Mặc dù đã có người tỉ mỉ đặt dưới ghế ngồi chăn bông thật dày, có thể thấy được chủ nhân đối với tù binh là phụ nữ có thai như nàng vẫn rất là chăm sóc. Nhưng mà, bị điểm huyệt đạo, toàn thân một chút cũng không thể động đậy, dù chiếu cố thế nào mà so sánh cùng cái này cũng không có ý nghĩa gì.
Thử nghĩ xem tình hình đêm trước, rồi lại nghĩ đến việc bị bắt nhốt trong xe ngựa này, Thất Nhàn thật muốn hô to một tiếng, nàng đây là chọc phải ôn thần nào nha?
Đêm trước, ở bên trong Liên Nhu Uyển, đụng phải hắc y nhân tập kích bất ngờ. Cũng may có Chiến Nhược Thủy cùng Đường tỷ ở đó, cùng hắc y nhân triền đấu. Mình một thân bụng bầu to năm tháng, nên cũng không dám gây chiến.
Ai lường trước, trên đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim, lúc nàng chưa kịp phòng bị, một ngón tay điểm huyệt đạo của nàng, liền nhanh chóng bắt nàng đi, nên mới có tình cảnh hiện tại.
Trong nội tâm Thất Nhàn ám thối, người này không phải là rõ ràng tính khi dễ nàng, đã biết người không có nội lực nên không thể phá giải huyệt đạo này, mới yên lòng để một mình nàng ở trên xe như vậy sao?
Nếu nói hắc y nhân đêm đó, nàng còn có chút đầu mối, nếu nói cừu gia kia, kiêm chủ tử của Nhạc nhi sao. Đại khái là tới Chiến gia trảm thảo trừ căn.
Hai tháng này, nàng đang chờ đối phương có dị động.
Nhưng mà, người nửa đường bắt đi nàng lại là vị kia sao?
“Hự” một tiếng, xe ngựa dừng lại, cửa xe rốt cục mở ra, thân hình một nam tử xuất hiện ở cửa. Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người hắn, rất chói mắt.
Thất Nhàn thoáng cái sửng sốt, người này ước chừng hai mươi tuổi, mái tóc xù mắt màu xanh. Ở kiếp trước, người như thế nàng thấy nhiều.
Đến nơi Thiên Diễm hoàng triều này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hẳn là người dị tộc đi.
Lần nữa nhìn ngũ quan của hắn, giống như là điêu khắc ra, từng cử chỉ trên mặt của hắn, hẳn là rất lạnh lùng.
Một ngón tay của người nọ lướt trên người Thất Nhàn, rốt cục giải huyệt đạo cho nàng.
Thất Nhàn hoạt động cánh tay đã gần đến cứng ngắc của mình nói: “Ngươi là ai?” Rồi lại quét qua số người tùy tùng bên ngoài, âm thầm tự định giá lấy tình huống của nàng bây giờ có thể chạy thoát được không.
“Nàng. . . . . .” Nam tử kia ngẩng đầu nhìn nàng: “Không nhận ra ta?” Tiếng nói có chút đông cứng, xen lẫn khẩu âm nước ngoài nồng đậm.
Thất Nhàn thành thật lắc đầu: “Không nhận biết.” Nàng tin chắc mình chưa từng gặp mặt người này, trừ phi là ở trong khe luân hồi gặp qua.
“Hai năm trước, trong ngôi chùa ở Phi Thành, một bữa cơm chi ân.” Đôi mắt nam tử trong trẻo lạnh lùng thật chặt nhìn về phía Thất Nhàn, tràn đầy mong đợi, hi vọng nàng có thể nhớ lại.
Khóe miệng Thất Nhàn run lên mấy cái. Hai năm trước? Khi đó thân thể này vẫn là chính chủ Thất Nhàn của Cơ gia. Vậy người hắn biết là chính chủ trước đây.
Một bữa cơm chi ân sao? Thất Nhàn càng thêm buồn bực. Tuy chỉ có một bữa cơm, nhưng rốt cuộc cũng là ân. Nếu là ân, vậy còn bắt nàng tới làm cái gì?
Nam tử kia đại khái là nhìn thấu nghi ngờ của Thất Nhàn, lúc này mới lại nói tiếp: “Lời thề ngày đó, tất sẽ trở về cưới nàng làm vợ.”
Thất Nhàn chợt cảm thấy quạ đen bay qua đầu.
Nàng phải nói gì đây? Chuyện nhà đừng quản, chuyện nhàn đừng quản. Không phải là một bữa cơm chi ân thôi sao, làm sao lại muốn lấy nàng làm vợ chứ? Huống chi người có ân đối với hắn chính là chủ của bản thân, sao hắn không đi đến Diêm La điện tìm nàng ấy chứ, hôm nay tìm đến mình thực hiện cái hứa hẹn kia sao? Rõ ràng mình không có làm chuyện gì mà.
Nhưng mà, lời này hết lần này tới lần khác lại không thể nói cùng người trước mắt này.
“Nàng nhớ kỹ, tên ta là Bắc Đường Tẫn, là tên phu quân sau này của nàng.” Người nọ liền bổ sung thêm một câu, không phải là thương lượng, mà là ra lệnh.
Người này, cũng quá tự quyết định đi.
Thất Nhàn nhếch nhếch miệng: “Vị công tử này, Thất Nhàn đã gả cho người.”
Bắc Đường Tẫn liếc nhìn nàng một cái: “Gả cho ai cũng không còn quan hệ, ta cũng sẽ đoạt lại.”
Đủ bá đạo. Không phải là của mình, liền đoạt. Tóm lại kết quả đúng là bị hắn cướp được.
Thất Nhàn miệng càng mở rộng, ngón tay chỉ bụng mình đã đội lên: “Công tử, Thất Nhàn đã có bầu.”
Bắc Đường Tẫn lần nữa quét mắt một vòng: “Không sao, ta sẽ coi như con của mình mà đối đãi.”
Trước không nói tới diện mạo của mình, bản thân mình còn là phụ nữ có thai bụng to như vậy, lại còn có thể nổi tiếng như vậy. Thất Nhàn hoàn toàn chìm trong im lặng. Trình độ cố chấp của nam nhân này, có thể so sánh với Chiến Sênh Ca.
Lập tức, Thất Nhàn không hề phản ứng nữa. Với những lời không muốn nghe, xem như không nghe thấy là được. Nghỉ ngơi dưỡng sức, thử nghĩ xem làm sao đấu thắng đám hộ vệ nhân thủ bên ngoài mà chạy trốn, mới là việc chân chính.
Tính tình của Bắc Đường Tẫn cũng tốt, chỉ an vị đối diện, đưa tới một miếng bánh tráng, một bình nước, rồi thẳng tắp nhìn Thất Nhàn.
Trong lúc nhất thời, không khí bên trong buồng xe mập mờ tăng mạnh.
Thất Nhàn thở dài, loại không khí này thật là quá nghẹn. Đứng dậy, muốn đi xuống dưới.
“Nàng muốn đi đâu?” Bắc Đường Tẫn một phát liền bắt được Thất Nhàn.
Thất Nhàn quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Người có ba cái gấp.” Cái này không đến nỗi không để cho nàng đi chứ. Mặc dù không trông cậy vào có thể ở nơi này trong lúc này chạy đi, nhưng tóm lại so sánh với việc ở chung một không gian bị đè nén với nam nhân cũng tốt hơn.
Bắc Đường Tẫn cũng đứng dậy: “Ta, đi cùng nàng.”
Thất Nhàn quái dị nhìn: “Công tử, ta là nữ nhân. Ngươi đi theo sợ rằng không ổn.” Ngừng một chút, liền bổ sung: “Ngươi nếu như không yên lòng, có thể gọi tỳ nữ đến xem ta.” Biết rõ trong đội ngũ này không có nữ nhân, hết lần này tới lần khác nói lên yêu cầu này, để biểu hiện mình không có tâm tư trốn, để cho đối phương yên tâm.
Không nghĩ tới Bắc Đường Tẫn nói một câu: “Nàng là nữ nhân của ta, có cái gì không ổn.”
Một câu khiến cho Thất Nhàn nhanh hộc máu. Quyết tâm nhất định cách nam nhân này thật xa.
Ban đêm, trong bóng đêm linh hoạt kỳ ảo, một thân ảnh tinh tế vừa bảo vệ bụng, vừa nhanh chóng né tránh cành cây ở trong rừng.
Nhớ tới một nhóm người sắc mặt đậm xanh lục bao gồm Bắc Đường Tẫn ở bên trong kia, trong nội tâm Thất Nhàn càng tóm tcàng buồn cười.
Mình cũng là rất may mắn. Vào ban ngày lúc xuống xe lại phát hiện bên cạnh có chút cây thảo dược gây tả mọc gần đó. Liền bí mật hái một chút, trộn trong chỗ thịt nướng để buổi tối nướng, giờ phút này những người đó cũng bị kéo đến mãnh liệt đi, mình mới có thể thừa dịp chạy loạn đi ra ngoài.
Nghĩ đến, cây thuốc này không biết hiệu quả như thế nào, dược tính không biết có thể chống đở tới khi nào. Mình vẫn là tận lực chạy xa chút mới an toàn.
“Vị phu nhân này, cô đang tản bộ buổi chiều sao?” Đột nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo mang theo tiếng cười.
Thất Nhàn trong lòng cả kinh, nàng lại hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của đối phương, mà tiếng nói người này đã gần thân. Vạn nhất là kẻ địch, vậy nàng chẳng phải là chết mấy lần đi.
Thất Nhàn cảnh giác ngẩng đầu, trên cành cây nơi đỉnh đầu, tháng này hoa bắt đầu nở, một nam tử áo tím đứng trên đó, con ngươi trong trẻo phát sáng, nụ cười trong trẻo phát sáng, dưới ánh trăng, càng thêm yêu mị.
Thất Nhàn liếc mắt nhìn, không ngừng bước chân, càng thêm dồn dập đi về phía trước. Nam nhân này, tuyệt đối là một cao thủ, xuất hiện không minh bạch, ít chọc mới tốt.
Chạy ra mấy bước, lại nghe được trên đầu giọng nói trong trẻo: “Vị phu nhân này, hay là nói cô đang rèn luyện thân thể sao?”
Thất Nhàn chỉ cảm thấy quạ đen bay qua đỉnh đầu. Người này, còn có thể nói đến không thể suy nghĩ thế sao?
Tiếp tục chạy! Không nhìn, không nhìn!
“Vị này phu nhân, vậy cô cảm thấy đứa bé trong bụng kia rất nặng sao, muốn chạy cho bé ra là hết chuyện sao?” Giọng nói trong trẻo tiếp tục không thuận theo không buông tha.
Thất Nhàn rốt cục không thể nhịn được nữa: “Câm miệng!” Cuối cùng bộc phát ra.
Người này, còn có gì để nói hay không?
Nhặt lên cục đá, liền bắn về phía người kia.
“Ai ô ô, giết người.” Người nọ không kịp đề phòng, thật bị Thất Nhàn đánh trúng gáy, kêu loạn một trận.
Thất Nhàn hắc tuyến thật sâu, vội vàng chạy.
Thật là trước có sói, sau có hổ.
Thất Nhàn còn không chạy được mấy bước, liền trông thấy một đội nhân mã đã chờ ở đằng trước.
Cầm đầu chính là Bắc Đường Tẫn sắc mặt không tốt.
Trong nội tâm Thất Nhàn ám thối, thằng nhãi này lại nhanh như vậy đã đuổi tới. Hành động này cũng quá nhanh đi.
Dừng bước, Thất Nhàn phất tay chào hỏi, nụ cười chân thành: “Công tử, thật là rất đúng lúc. Ánh trăng hôm nay thật là không tệ, các người đều muốn đi tản bộ sao?” Mượn lời của mỗ yêu nghiệt vừa rồi.
Bắc Đường Tẫn xanh mặt, chỉ gắt gao nhìn thẳng Thất Nhàn.
Thất Nhàn tiếp tục nói: “Vậy Thất Nhàn sẽ không quấy rầy nhã hứng của các vị. Ai đi đường nấy. Các vị, hữu duyên gặp lại.” Vừa nói, trong lúc khoát tay, vội vàng tiếp tục chạy đi.
“Đứng lại!” Giọng nói trầm thấp, kèm theo tức giận bị đè nén.
Thất Nhàn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tức giận ngất trời của Bắc Đường Tẫn, trên mặt vốn lạnh lùng lại càng đen một vòng.
Thất Nhàn đang muốn mở miệng, thình lình nghe “phốc” một tiếng phát ra từ cái mông của Bắc Đường Tẫn, ngay sau đó là “phốc, phốc, phốc” liên tục ba tiếng giống như súng máy.
Trong rừng nháy mắt liền yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi, mây bay.
Mùi thối theo gió bay vào trong lỗ mũi của Thất Nhàn.
Thất Nhàn nhìn về phía Bắc Đường Tẫn, sắc mặt trong nháy mắt quái dị. Xem ra, dược thảo kia quả là dựng sau thấy bóng (*). Người này, lại bị kéo nữa sao.
Nhìn lại khuôn mặt của Bắc Đường Tẫn, đủ mọi màu sắc, ngũ thải tân phân, rất đẹp mắt. Đỏ thẫm xanh đậm đều hiện ra, còn có chút ít hồng nhạt.
Đại khái là bị thủ lĩnh dẫn dắt, chỉ nghe phía sau Bắc Đường Tẫn “phốc, phốc, phốc, phốc” có tiếng càng lớn.
Thất Nhàn ho nhẹ ra tiếng nói, cực kỳ nghiêm trang: “Công tử, còn có các vị, có cần thay đổi quần áo hay không?”
Lời này còn chưa dứt lời, liền thấy các nam nhân này mặt lập tức đỏ lên. Nhiều năm như vậy, chưa từng bị mất mặt mũi thế.
“Nàng!” Bắc Đường Tẫn quát một tiếng, “Làm cái gì?” Nghĩ đến cũng là do nữ nhân này động tay động chân. Khó trách buổi tối heo nướng kia hương vị đặc biệt thơm ngon, vốn tưởng rằng cô gái này chỉ là nữ tử yếu đuối tay không tấc sắt, thật cũng không có phòng bị. Lại không nghĩ, lại trúng chiêu của nàng.
Cẩn thận nhìn cô gái này, tuy là phụ nữa gả cho người ta, trên khuôn mặt vẫn không có biến hóa gì. Nhưng mà, đôi mắt hai năm trước hắn không thấy sự cơ trí cùng giảo hoạt. Mặc dù hai năm trước lúc nhìn thấy cô gái này ôn nhu thiện lương, thậm chí đã cứu mình một mạng, nhưng rốt cuộc không linh động giống như người trước mắt này.
Tuy nói bắt đầu ý niệm trong đầu chỉ là lời thề báo ân, nhưng lúc này, thật sự là bị sự bách biến của người trước mắt hấp dẫn.
“À. . . . . . Thêm chút gia vị mà thôi.” Thất Nhàn nói xong mặt không đỏ tim không đập.
“Ha ha ha ha” Thất Nhàn cứng miệng nói xong, liền nghe được sau lưng một trận tiếng cười cuồng vọng lớn lối, trong trẻo, thanh thấu truyền vào lỗ tai mọi người.
Khóe mắt Thất Nhàn rút rút, nam nhân kia, còn có thể lớn lối hơn một chút sao?
Quay đầu lại, nam tử áo tím đứng ở trên nhánh cây, đang vuốt thân cây khô, một khuôn mặt yêu nghiệt cười đến run rẩy cả người : “Ha ha, lại thỉ niệu thất cấm (không khống chế được tiểu tiện)! Ha ha, mấy vị huynh đài thật là hài hước quá. Ha ha, thật lâu không có nhìn thấy người thú vị như vậy.” Khóe mắt, đọng giọt nước trong suốt, lại ngạnh sanh khiến cho hắn không khỏi cười ra nước mắt .
Thỉ niệu thất cấm? Thất Nhàn khóe miệng giật giật, hắn thật đúng là dám nói ra.
Nâng mắt nhìn Bắc Đường Tẫn sắc mặt vốn có chút tái nhợt, lúc này lại càng xanh tới cực điểm.
Một đám phía sau, cũng là sát khí ngất trời. Loại chuyện xấu hổ này, vốn đã khiến cho bọn họ không thể ngẩng đầu lên được. Lúc này, cư nhiên bị người lấy ra chế nhạo, thật sự là không thể nhẫn, không thể nhẫn.
Bắc Đường Tẫn quơ lấy một thanh đại đao trên lưng ngựa, cũng không nhiều nói, phi thân bay lên cây, tấn công về phía nam tử mặc áo tím kia.
“Nha nha nha.” Nam nhân áo tím kêu giống như bối rối, dưới lòng bàn chân cũng bình tĩnh, thành thạo, nhảy tới một nhánh cây khác: “Quân tử động khẩu bất động thủ. Cho dù ngươi muốn động thủ, cũng phải nói trước với ta một tiếng chứ, để cho ta chuẩn bị mới được chứ.”
Thất Nhàn thầm mắng, người muốn đánh còn phải báo cáo chuẩn bị một tiếng. Người này, thật đúng là thích nói nhảm.
Bắc Đường Tẫn vượt qua một cái đi qua, giương đao, lại chém tới về phía nam nhân áo tím.
“Ngừng ngừng ngừng!” Mỗ yêu nghiệt vội vàng hô to.
Bắc Đường Tẫn dừng tay, ngắm nhìn người này xem lại muốn nói những gì.
Chỉ thấy mỗ yêu nghiệt kia vẻ mặt ghét bỏ, làm ra vẻ ghét bỏ mùi bốc lên che lại mũi: “Thối như vậy, không nên tới gần ta.” Sau đó rất khinh thường khoát tay áo: “Huynh đài, ta không có hứng thú đối với ngươi.”
Trong lúc nhất thời, yên tĩnh vô cùng.
Thất Nhàn sau khi kinh ngạc một lúc, bất chợt cười ra tiếng. Trâu! Quá trâu! Người này, thật đúng là không chọc giận Bắc Đường Tẫn hắn cũng không cam lòng đi.
Vẻ mặt của Bắc Đường Tẫn lạnh lùng vặn vẹo, không hề chờ mỗ yêu nghiệt nói nhảm xong. Vung đao liền chém, lực lượng đủ mười phần, không hề có bất kỳ do dự.
Chỉ nghe “bá” một tiếng, vốn là nhánh cây dưới chân của mỗ yêu nghiệt đã vinh quang hy sinh.
Mỗ yêu nghiệt vội vàng nhảy ra, vừa chạy trốn, trong miệng vẫn không quên nói: “Huynh đài, không nên kích động. Kích động đối với thân thể mình thật không tốt. Ngươi đã là Thỉ niệu thất cấm, nói rõ thận có vấn đề. Nếu như quá kích động, trái tim lại có vấn đề chẳng phải là bù không nổi được mất?”
Thất Nhàn rốt cục không nhịn được “ha ha” cười ra tiếng.
Một phen nghe đi tới giống như là hướng dẫn từng bước, nhưng bao hàm ý tứ hàm xúc châm chọc, khiến Bắc Đường Tẫn lại càng tức giận công tâm. Lúc này lại nghe Thất Nhàn cười một tiếng, lại càng làm cho lửa giận tăng lên.
Mắt lạnh quét Thất Nhàn một vòng.
Thất Nhàn lập tức ngưng cười. Đứng đắn! Nghiêm túc! Không có biện pháp, người ở dưới mái hiên người khác, không thể không cúi đầu. Huống chi, nàng cũng không có tài hoa giống như mỗ yêu nghiệt chọc loại phiền toái này. Nàng rất muốn an an ổn ổn rời đi nơi này, cũng không muốn thành kẻ địch của người này.
Bắc Đường Tẫn lúc này mới hài lòng đảo mắt về phía mỗ yêu nghiệt.
Mọi người phía dưới lại hỏa khí càng thịnh vượng, lúc nào thì thiếu chủ của bọn họ gặp phải vũ nhục quá đáng như vậy. Lập tức rút đao ra, xuống ngựa, phi thân mà lên, nhảy lên nhánh cây, tạo thành xu thế bọc đánh đối với mỗ yêu nghiệt.
Cho dù không thể toàn quyền mà lên, như vậy cũng có thể giúp thiếu chủ gia tăng chút ít khí thế cũng tốt.
“Ai nha nha!” Mỗ yêu nghiệt lại ngạc nhiên một trận: “Làm sao không nói quy củ như vậy, tính toán lấy nhiều khi ít sao?”
Mọi người cho là hắn sợ, hô một tiếng: ” Nói xin lỗi với thiếu chủ, chúng ta liền tha ngươi.”
Mỗ yêu nghiệt phát ra một tiếng cười trong trẻo, khiến ọi người hoa mắt: “Cho dù các ngươi tất cả đều lên, ta cũng không sợ các ngươi.” Tới đây, còn không có kết thúc, lại tăng thêm một câu: “Không phải là một đám người thỉ niệu thất cấm thôi sao?”
Mọi người nổi giận!
Thất Nhàn vui vẻ!
Người này, quả thật là rất thú vị.