Editor: HaLinh
Trong thiên lao của Hoàng gia, Thất Nhàn bị nhốt, tay chân đều mang gông to xiềng nặng. Đứng đối diện nàng là mấy quan sai hình bộ, bộ dạng ra vẻ hung thần ác sát.
Thất nhàn thấy thật buồn cười, tên Hách Liên Vân Lam kia nói rằng muốn cho nàng tâm phục khẩu phục nghĩa là muốn vu oan giá họa cho nàng sao?
Nghĩ lại, chỉ có chừng này sao có thể cầm tù nàng? Chẳng qua, nếu lúc này nàng trốn đi, sẽ mang đến không biết bao nhiêu là tai họa với Chiến gia.
Nhưng rốt cuộc là Chiến gia đắc tội gì với Hách Liên Vân Lam, mà khiến hắn mất nhiều tâm tư mưu kế đến vậy? Hay là do gia tài đồ sộ của Chiến gia cuối cùng cũng khiến Hách Liên Vân Lam ngứa mắt?
“Chiến phu nhân, ta khuyên ngươi nhận tội sớm một chút. Đại hình của Hình bộ chúng ta không phải thứ một cô gái bình thường có thể chịu đựng được.” Một vị quan trên ‘tốt bụng’ nhắc nhở.
Thất Nhàn bật cười: “Ta vốn vô tội, sao lại muốn ta nhận tội được?”
Quan sai đối diện nhíu mày: “Chiến phu nhân, hình như ngài hơi cứng đầu quá thì phải, chuyện này với ngài cũng không có lợi gì.”
Thất Nhàn thở dài, tên hoàng đế này, định dùng chiêu vừa đấm vừa xoa sao?
Đột nhiên khóe mắt quét đến bên cạnh cửa thấy có khói nhẹ, vội vàng nín thở.
Mấy viên quan sai trước mắt lại muốn nói thêm gì đó đột nhiên đều mềm nhũn người ngã xuống.
Một người áo trắng đứng cạnh cửa đi vào.
Thất Nhàn phì cười, nam nhân này mà cũng dùng thủ đoạn nhỏ nhen như vậy sao?
“Chàng làm thế nào mà vào được trong hoàng cung, đến tận Thiên Lao này?” Thất Nhàn hỏi, cười nắc nẻ, hoàn toàn không giống phạm nhân bị cầm tù chút nào.
“Cố Ninh vương giúp ta.” Chiến Sênh Ca thấp giọng nói.
Cố Ninh vương? Thất Nhàn nhướng mày. Là Cố Ninh vương, ca ca của Cố Khuynh Thành kia, là nhân vật thần bí đến ở cung yến này cũng không lộ mặt sao? Lại dám lén lút sau lưng hoàng đế giúp Chiến Sênh Ca làm ra chuyện này?
“Đã bảo nàng xuất cung nhanh một chút, nàng lại không nghe.” Chiến Sênh Ca nói, mang theo một chút trách cứ và đau lòng.
“Dạ, là lỗi của ta thưa lão gia.” Thất Nhàn khẽ nở nụ cười, nàng cũng muốn ra ngoài sớm một chút mà, chẳng qua là không ngờ được Hách Liên Vân Lam lại ra tay nhanh như vậy.
Chiến Sênh Ca lục ra một chuỗi chìa khóa trên người mấy kẻ vẫn đang mê man, mở khóa xiềng xích hộ Thất Nhàn.
“Làm sao bây giờ, chuẩn bị chạy trốn đến chân trời góc biển sao?” Thất Nhàn duỗi duỗi cánh tay, cười đùa thoải mái.
Chiến Sênh Ca liếc nàng một cái: “Nàng đứng đắn chút đi.”
Thất Nhàn lập tức thu lại nụ cười, bắt chước Chiến Sênh Ca, vẻ mặt cũng như khối băng: “Dạ vâng, thưa lão gia.”
Chiến Sênh Ca không thèm để ý đến nàng nữa, đi thẳng ra ngoài, đúng là không còn gì để nói với nữ nhân này. Lòng hắn như lửa đốt, mà nàng lại hết lần này tới lần khác coi như việc không đáng lo.
Thất Nhàn “Xìii” một tiếng, phì cười đi theo hắn lên: “Bây giờ đi đâu nhỉ?”
“Nàng nói xem trong tình huống này thì nên đi đâu?”
“Tử đạo hữu bất tử bần đạo.*” Thất Nhàn cười hai tiếng u ám, “Nếu muốn vu oan thì cho lời vu oan vững chắc hơn tí nữa đi!” (Ý chỉ sự ích kỷ, ~ ‘Anh đi mà chết, bần đạo đây không chết làm gì.’)
Dám nói nàng hạ độc! Giỏi lắm, đã thế thì nàng hạ độc thật luôn! Khiến cho cả hoàng cung của hắn không được yên bình! Còn cả thái y kia nữa, hẳn là kẻ biết rõ sự tình. Vậy thì ra tay từ chỗ hắn cũng tốt.
Chiến Sênh Ca liếc nhìn nàng một cái, biết là cô nàng này sẽ không chịu thiệt thòi mà nuốt nhục.
Bên trong hoàng cung, hai bóng dáng to lớn đáng sợ hiện lên, một vệt trắng lóe lên đầy quỷ mị, trông như đang mang trong ngực thứ gì đó như con chuột trong túi nhỏ, khiến thị vệ tuần tra ban đêm sợ hãi run rẩy.
Trong cung có quá nhiều oan hồn, chẳng thiếu những thứ quỷ quái như thế này.
Bên trong ngự dược phòng, toàn bộ đen kịt, có hai bóng người đang vội vàng chế thuốc. Chỉ một lát sau liền hoàn thành mĩ mãn.
Thân ảnh lại bay vút ra ngoài, đi đến điện Triêu Các.
Trong thái y viện, đêm nay thái y Thạc Ý là người đang trục nhiệm vụ, cũng chính là người bẩm báo tình hình trúng độc của Tam Huệ cho Hách Liên Vân Lam trong bữa tiệc.
Lúc này lão đang thở dài liên tục. Bên trong hoàng cung này toàn những điều xấu xa hèn hạ, cũng không phải lần đầu tiên lão thấy. Chẳng qua là việc đế vương ngay cả con mình cũng hại thì thật sự mới thấy lần đầu.
Hôm trước, công công bên cạnh bệ hạ tới chỗ hắn lấy độc dược, lão còn cảm thấy bực mình. Không ngờ là hôm nay lại dùng để hạ trên người Huệ phi nương nương, thảo nào bệ hạ đã bảo trước bọn hắn chờ bên ngoài, nguyên lai là chuyện như vậy.
Hết lần này tới lần khác muốn giá họa lên người một cô gái vô tội, lão cũng không đành lòng. Nhưng bệ hạ là Quân, lão là thần, sao có thể đối nghịch với ý của bệ hạ.
Chỉ mong cô nương kia có thể tránh được kiếp này. Nhưng ý tứ của bệ hạ thì nàng cũng chẳng tránh được. Sao bệ hạ lại cho nàng sống được chứ. Còn không biết nàng còn có thể bình an qua được đêm nay không?
Cho dù tránh không được thì cũng đừng tìm đến lão, lão chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, nói cho cũng thì cũng chỉ là tên lâu la bé nhỏ.
Thật là nhắc đến Tào Tháo, lão đưa mắt quét qua cửa sổ, lại thấy bên ngoài cửa sổ có một gương mặt con gái xầm xì. Khóe mắt chảy máu, sắc mặt tái nhợt khiến hai hàng máu lại càng chói mắt, làm cho lòng người hoảng sợ.
Mặc dù không còn vẻ hoạt bát sinh động như lúc trong cung yến, nhưng đấy chính là khuôn mặt của Chiến phu nhân, lão chắc chắn sẽ không nhận nhầm. Dưới ánh trăng lạnh lẽo soi rọi, càng thêm xấu xí khiến lòng người ta lạnh phát run.
Thạch Ý hét lên một tiếng “A!” to, vội vàng lúi về phía sau, chân tay lảo đảo, đạp phải bàn chân, ngã chổng vó trên mặt đất.
“Đừng, ngươi đừng…tới đây!” Thạch Ý sợ quá chui tọt dưới bàn, giọng nói đã bắt đầu run rẩy.
Làn gió âm tà thổi qua, “Oành” một cái xuống, của lớn tự động mở ra, cô gái mặc áo tơ trắng u ám lơ lửng bay vào. “Thạch thái y…Thạch thái y…” Âm thanh lúc có lúc không như truyền từ trên chín tầng trời truyền xuống, “Trả lại mạng cho ta…Trả lại mạng cho ta…”
“Chuyện này không liên quan đến ta! Chuyện này không liên quan đến ta!” Thạch Ý ôm đầu thật chặt, co rúm lại một cục, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn, “Là do bệ hạ! Do bệ hạ!”
Ánh mắt cô gái mặc áo tơ trắng chợt lóe lên, lại tiếp tục: “Ngươi hãm hại ta…Ngươi hãm hại ta….Ta đau quá…Đau quá….” Vừa nói, nàng vừa đưa ra hai tay đầy vết máu.
“Á!” Thạch thái y lại càng co rúm lại chặt hơn, “Phu nhân, thật sư là chuyện này không liên quan đến ta. Ta cũng không muốn phải làm thế. Ngươi ở trên trời có linh, người nào hại ngươi thì ngươi đi tìm người đó! Ngươi có yêu cầu gì nhất định ta sẽ thỏa mãn ngươi! Ngươi mau đi đi!” Thạch thái y đã khóc nức nở tù trước, quý xuống dập đến u đầu.
“Trả lại sự trong sạch cho ta…Trả lại sự trong sạch cho ta….” Âm thanh u ám tiếp tục vang lên.
Hả? Sự trong sạch của nàng sao còn được nữa? Thạch Ý sửng sột một lúc. Trả lại trong sạch cho nàng tức là vạch trần bí mật của bệ hạ. Kết quả của việc này thì chỉ có đường chết.
“Vậy ngươi sẽ bám theo ta sao…” Sự do dự trong nháy mắt của Thạch Ý hình như đã chọc giận con quỷ, nó lại bay tới trước mấy bước, hàm răng trắng ởn lóe lên hướng về phía Thạch Ý, trên răng trắng cũng là vết máu loang lổ, kèm theo làn gió như từ âm phủ bay tới, khiến Thạch Ý run rẩy tận đáy lòng.
Trong nháy mắt, hai mắt Thạc Ý trừng to, chẳng còn quan tâm đến lẽ quân thần là cái gì, đế vương là cái gì, lập tức tè ra quần, bò ra ngoài, hướng về phía cổng lớn mà bỏ chạy. “Đừng tới tìm ta, đừng tới tìm ta! Ta trả lại sự trong sạch cho ngươi! Trả lại sự trong sạch cho ngươi!”
Âm thanh của lão lại hướng đến tẩm cung ở điện Chiêu Hoa.
Con quỷ trong nhà để lộ ra một nụ cười sảng khoái giảo hoạt.
Phía sau cửa, một người áo trắng bước ra.
‘Quỷ’ liền ra nghênh đón: “Chàng nhìn bộ dạng thái y mà xem, thật là yếu bóng vía!”
Chiến Sênh Ca nhìn bóng dáng thái y hoảng hốt, chạy mất dép cũng chẳng thèm nhặt: “Trong cung vốn không phải nơi sạch sẽ gì, phải cố gắng sinh tồn ở chỗ này cũng là kẻ máu tanh đầy người. Vì thế nên oan hồn là thứ người trong cung sợ nhất.”
Con quỷ mang hình dáng Thất Nhàn nở nụ cười: “Oan hồn? So với quỷ thì người còn đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần!” Cười một chút, vẻ mặt tái nhợt lại đầm đìa máu nhìn thật đáng sợ.
Chiến Sênh Ca nhìn nàng, há hốc miệng như định nói gì đó.
Thất Nhàn nhíu mày: “Sao vậy? Ta nói sai sao?”
Chiến Sênh Ca lúc này mới thong thả nói: “Nàng mà không đi rửa mặt đi thì trông sợ hơn cả người cả quỷ.” Đi kèm là cái sắc mặt không có chút gợn sóng nào, muốn chân thật cỡ nào thì có chân thật cỡ đó.
Thất Nhàn như cảm thấy có quạ quang quác bay qua đỉnh đầu, tên này học cách nói mỉa mà mặt lạnh như tiền từ lúc nào vậy?
Trong điện Chiêu Hoa, Thác Bạt Quy cùng Quân Nghị một lúc lâu sau vẫn không chịu dời đi, khiến Hách Liên Vân Lam mất cả kiên nhẫn. Hách Liên Vân Băng và Cơ Y Duệ cũng đứng đợi một bên.
“Bệ hạ, Quân Nghị cũng biết việc quý phi nương nương trúng độc là chuyện lớn. Nhưng nếu nói Chiến phu nhân là kẻ hạ độc thì chuyện này cũng lộ ra nhiều điểm cổ quái.” Vẻ mặt Quân Nghị rất nghiêm túc.
Hách Liên Vân Lam liếc qua hắn một cái, tên Quân Nghị này đã nói cả buổi tối rồi, thật là không bình thường: “Quân tướng quân, ngươi cùng Chiến thị kia có giao tình thâm hậu thế nào mà lại cầu tình cho nàng?”
Quân Nghị sửng sốt một chút rồi nói: “Bệ hạ, Quân Nghị chẳng qua là bàn luận chuyện này thôi. Cũng không muốn một cô gái như vậy gặp chuyện oan khuất.” Nếu cô nương không muốn thừa nhận quan hệ này thì coi như không quen luôn chứ sao.
“Giải oan?” Hách Liên Vân Lam hừ lạnh, “Ý của ngươi là quả nhân đã đổ oan cho nàng?”
Thác Bạt Quy vội kéo Quân Nghị: “Bệ hạ, Quân Nghị nói không phải có ý này…”
Đang nói chuyện thì lại nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào.
“Bệ hạ! Ta muốn gặp bệ hạ!” Một âm thanh kinh sợ thất thanh vang lên.
“Thạch thái y, chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?”
“Thạch thái y, ngươi không thể đi vào!”
Lại có tiếng thị vệ ngăn cản.
Hách Liên Vân Lam cau mày, gật đầu với thái giám bên cạnh. Thái giám vội vàng mở cửa, lạnh lùng hỏi: “Thạch Ý, ngươi ra đây náo loạn làm gì?”
Thạch Ý bộ dạng thất hồn lạc phách, chật vật vô cùng, giày chỉ còn lại một cái, trên y phục đầy tro bụi mệt mỏi, lại có mấy chỗ không biết va vào nơi nào, thủng lỗ chỗ.
Đây là Thạch Ý vốn ngày thường luôn tao nhã lịch sự, sao lại thành cái bộ dạng này?
Hách Liên Vân Lam nhìn chằm chằm Thạch Ý, chờ đợi hắn giải thích.
Thạch Ý quỳ xuống “phục” một tiếng: “Bệ hạ, có người chết rồi!”
Người chết! Lông mày Hách Liên Vân Lam càng nhăn chặt hơn, tên này có biết mình đang nói gì không đấy?
“Bệ hạ, Chiến phu nhân kia chết oan rồi!” Lại nghe thấy Thạch Ý nói tiếp.
Chiến phu nhân? Chết oan sao?
Mọi người trong phòng đều khiếp sợ.
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế?” Hách Liên Vân Lam vỗ án, quát to.
“Bệ hạ, chẳng lẽ người đã quên, hôm trước người bảo Tào công công đến chỗ vi thần lấy Bách Lí Hương này, cũng bảo Thái y viện chuẩn bị xong xuôi giải dược Bách Lí Hương. Hôm nay, độc trong người Huệ phi nương nương đúng là Bách Lí Hương. Bách Lí Hương kia là thuốc do viện thái y chuẩn bị, vị Chiến phu nhân kia không thể lấy được. Bệ hạ, Chiến phu nhân vậy là bị chết oan rồi!” Thạch Ý lúc trước bị Thất Nhàn dọa cho sợ vỡ mật, chỉ một chốc đã nôn hết mọi việc ra.
Thoáng cái, mọi vật đều tĩnh lặng.
Quân Nghị cùng Thác Bạt Quy không thể tin được, nhìn về phía Hách Liên Vân Lam.
Cơ Y Duệ nheo mắt lại, Hách Liên Vân lam lại càng ho khan dữ dội hơn.
Trong nhay mắt, mặt Hách Liên Vân Lam xnah mét: “Thạch Ý, ngươi có biết ngươi vừa nói gì không?”
Lời nói ẩn tiếng gươm đao, lạnh lẽo xuyên tới.
Thạch Ý như đột nhiên thức tỉnh, trừng to hai mắt, lúc trước sợ thứ quỷ dị, lúc này hắn lại chọc cho bệ hạ nổi giận, cuối cùng tinh thần hắn chịu thua hoàn toàn, lăn đùng ra đất ngất xỉu.
“Bệ hạ, sao thái y này lại nói như vậy?” Quân Nghị hỏi. Trong lòng hắn lại tức giận, thì ra là do hoàng đế bệ hạ sai hạ nhân đầu độc, để hãm hại cô nương sao? Khó trách thái độ bệ hạ vẫn cứng rắn như vậy.
“Lời nói lung tung của kẻ điên mà ngươi cũng có thể tin tưởng túy tiện như vậy?” Hách Liên Vân Lam lạnh lùng nói: “Người đâu, mang kẻ điên này xuống!”
Thạch Ý lập tức bị lôi đi.
“Bệ hạ, không có lửa làm sao có khói.” Quân Nghị cũng lạnh giọng, “Thái y kia làm sao có thể vô duyên vô cớ nói gở như vậy?
Hách Liên Vân Lam giận dữ nhìn thẳng vào Quân Nghị: “Quân Nghị, việc của quả nhân cho tướng lĩnh phiên bang ngoại tộc xen vào từ khi nào vậy?
Quân Nghị đang định đáp lại thì một thái giám trong cung vội vã chạy tới bên mấy cung nữ thái giám, đứng lại ở bên ngoài điện Chiêu Hoa, dáng vẻ rất cấp bách.
“Khởi bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương hộc máu hôn mê rồi ạ!”
“Khởi bẩm bệ hạ, Lan phi nương nương trúng độc.”
“Khởi bẩm bệ hạ, Mai phi nương nương đột nhiên ngất xỉu.”