Editor: Thu Hồng
“Lâm công tử, làm sao vậy?” Thất Nhàn quay đầu, nhìn thẳng Lâm Duẫn Chi. Phải bỏ qua ánh mắt nóng rực lại mang chút nghi ngờ của Lâm Duẫn Chi, thật đúng là rất khó.
Bốn mắt nhìn nhau , trong mắt Lâm Duẫn Chi lộ ra tán thưởng: “Thích phu nhân hảo công phu, thật là can đảm, kiến văn rộng rãi, thật khiến tại hạ bội phục không dứt. Không biết sư môn của phu nhân ở nơi nào?”
Thất Nhàn khanh khách cười nói: “Tiểu nữ tử bất quá chỉ là một phụ nhân bị bỏ rơi thôi, nho nhỏ thủ đoạn lại càng không đáng nhắc tới. Sao có thể được mỹ danh trên thiên hạ như Lâm công tử khen ngợi, cũng là thẹn không dám nhận. Huống chi, hữu duyên tất thành bằng hữu, cần gì phải hỏi xuất sứ?”
Lâm Duẫn Chi than phục nói: “Phu nhân nói rất đúng, hữu duyên tất thành bằng hữu, cần gì phải hỏi xuất sứ! Cũng là Duẫn Chi hẹp hòi, phu nhân rộng rãi, không câu chấp như thế, khiến cho Duẫn Chi khâm phục.”
Thất Nhàn mỉm cười: “Công tử quá khen. Thích Huyền đã là phụ nhân, công tử có thể gọi Thích Huyền, không cần lại thêm hai chữ phu nhân.” Vẫn kêu phu nhân, phu nhân, thật đúng là đang nhắc nhở mình về sự tồn tại của Chiến Sanh Ca, muốn quên cũng khó khăn a.
Lâm Duẫn Chi làm như có chút lúng túng, trên mặt hơi ửng hồng: “Tại hạ xác thực so với Thích Huyền lớn hơn mấy tuổi, liền gọi ngươi Thích muội được không?”
Thất Nhàn cau mày, may mắn hắn gọi chính là Thích muội, chợt nghe ra giống như chính là “Thất muội”, thật cũng không đột ngột. Nếu hắn muốn gọi nàng là Huyền muội, nàng đoán chừng sẽ không kiềm chế mà lạnh run.
“Vậy Thích Huyền liền gọi công tử là đại ca tốt lắm.” Thất Nhàn cười nói.
“Thích muội là một cô nương kỳ tài như thế, phu lang muội buông tha đi sợ là phải hối hận rồi.” Lâm Duẫn Chi làm ra một dạng tiếc hận không thôi.
Thất Nhàn khóe mắt giật giật, không phải là Chiến đại gia bỏ nàng. Nói đúng ra, chính là nàng từ bỏ Chiến Sanh Ca.
“Đại ca, chuyện đã qua không nên đề cập thêm.” Thất Nhàn nói sang chuyện khác, “Thích Huyền là nhất giới phụ nhân, không hiểu được quốc gia đại sự. Đại ca có thể hay không giảng cho Thích Huyền chuyện của Lôi, Phong Nhị tướng quân?”
Lâm Duẫn Chi nhìn nàng một chút: “Đây vốn là triều đại cấm kỵ. Nhưng bây giờ nói cùng Thích muội, cũng không sao.
Như Thích muội đã nghe, hai vị tướng quân Lôi, Phong đều là triều đại khó gặp, mở cương Thác Thổ, không thể bỏ qua công lao của hai vị tướng quân. Lôi, Phong nhị quân lại càng không thể bỏ qua, Lôi, Phong gia tộc trị quân nghiêm cẩn, trăm trận trăm thắng.
Mười năm trước, Lôi, Phong hai vị tướng quân bị người vu hãm, bị định tội phản loạn, phán xử cực hình. Thủ hạ dưới trướng hai vị tướng quân chính là Lôi Phong quân dưới cơn nóng giận liền lên núi, vào rừng lập trại làm thổ phỉ.”
Thở dài một hơi, Lâm Duẫn Chi nói tiếp, “Lôi Dã bọn họ mỗi ngày bị vây trong đau khổ, hỗn loạn giữa trung nghĩa cùng báo thù. Không nghĩ tới, hôm nay lại được Thích muội nói một câu làm thức tỉnh.”
Phản loạn chi tội? Khóe miệng Thất Nhàn nhẹ run, tội này thật đúng là lớn. Bất quá, nhóm quân ngũ này có thể núp ở nơi sơn cùng này mà mười năm như cũ không mất nhuệ khí, đúng là một quân đội tốt hiếm có. Năm đó đánh được trăm trận trăm thắng, quả nhiên không phải là truyền kỳ. Hoàng đế kia thật không biết cách dùng người, nếu có được một đội quân như thế, căn bản chính là như hổ thêm cánh.
Lúc này, bên ngoài chỉ nghe một loạt thanh âm ba quân giống như trước khi xuất chinh truyền đến rung trời, đội ngũ, khí thế lập tức hiển lộ ra.
“Thích muội muốn đi ra ngoài xem một chút không?” Lâm Duẫn Chi hỏi.
Thất Nhàn cười khẽ: “Không cần. Nếu là nói về đánh trận, hẳn là Lôi Phong nhị quân so sánh với muội tử tinh thông hơn nhiều lắm.”
Nữ tử này không chỉ có một thân hào khí, lại càng thêm thông minh, hiểu được cách phát huy sở trường của người khác, che lại hòa quang của mình, quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản. Trong lòng Lâm Duẫn Chi đối với Thất Nhàn lại càng thán phục.
Thất Nhàn thật đoán không sai, kết hợp địa hình núi cao dễ thủ khó công, hơn nữa dưới khí thế như phá phủ trầm chu của Lôi Phong quân, không quá nửa ngày, đại đội diệt Sơn tặc của triều đình liền bị đánh lùi.
Trong chánh đường Lôi Phong trại hân hoan bày thịnh yến, đánh thắng trận, giải tỏa bớt những ấm ức bao năm qua, trong nội tâm quân sĩ sướng khoái không dứt.
Thất Nhàn cùng Lâm Duẫn Chi tất nhiên được tôn làm thượng khách.
“Thích cô nương, Lôi Dã ta lúc trước có nhiều chỗ đắc tội, hy vọng cô nương nhiều khoan dung.” Lôi Dã nâng chén, hướng Thất Nhàn tạ tội.
Thất Nhàn cười cười, không để ý lắm: “Thích Huyền cũng chưa chịu quá tội hình, Lôi đương gia có tội gì?”
Mấy người Phong Lập cũng đứng dậy: “Cô nương đại nhân đại lượng, làm cho chúng ta xấu hổ không thôi.”
Thất Nhàn khoát khoát tay: “Chuyện quá khứ đều đã trôi qua rồi. Chính là các ngươi có tính toán gì về sau không? Quanh năm chiếm cứ nơi này cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Qua thêm mười năm, Lôi, Phong nhị quân không muốn xuống dốc cũng không được.”
Một câu nói làm nội tâm mọi người đều trầm xuống. Bọn họ tất nhiên cũng nghĩ đến điểm này, mới vội vả tìm người có kiến giải đến vì bọn họ bày mưu tính kế.
“Theo cô nương chứng kiến, chúng ta phải làm như thế nào?” Lôi Dã nghiêm túc hỏi.
“Tìm thế lực có thể cùng hoàng gia đối kháng mà kết minh.” Thất Nhàn vỗ mặt bàn, nói. Cho tới bây giờ tung hoành liên hiệp chính là đạo thủ thắng.
Lôi Dã nhìn một chút Thất nhàn: “Lúc trước thật là có một cổ thế lực ngầm nhiều lần tới tìm chúng ta, nói là hậu duệ của Dực Vương. Lúc ấy chúng ta nghĩ không thể phản bội triều đình, liền dứt khoát từ chối.”
“Hậu duệ của Dực Vương?” Thất Nhàn cau mày, đây lại là người nào?
“Thích muội không biết cũng là bình thường.” Lâm Duẫn Chi nhìn thần sắc Thất Nhàn, bận rộn vì nàng giải thích nghi hoặc, “Dực Vương là đệ đệ tiên Vương, theo truyền thuyết năm đó Dực Vương văn thao vũ lược, mấy vị hoàng tử, Dực Vương là vị ưu tú nhất, cũng được sủng ái nhất. Lại không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiễm tật bệnh, anh niên tảo thệ.”
Thất Nhàn bỉu môi, nội dung vở kịch rất rõ ràng, đột nhiên nhiễm tật bệnh? Làm sao sẽ trùng hợp như vậy? Xem chừng chính là Tiên Vương ghen tỵ với tài hoa của đệ đệ, hại chết Dực Vương, mới có chuyện hậu duệ Dực Vương liên lạc Lôi Phong quân, bí mật mưu đồ lật đổ triều đình hiện tại.
“Hậu duệ Dực Vương là như thế nào người?” Thất Nhàn hỏi.
Lôi Dã suy nghĩ một chút, nói: “Năm đó tiên Vương đăng vị, liền đem Lẫm thành ở biên thùy ban cho nhi tử của Dực Vương là Hách Liên Vân Lẫm. Từ đó về sau, liền không người nào nhìn thấy tiểu Dực Vương.”
“Chính là không biết Hách Liên Vân Lẫm này rốt cuộc có năng lực làm chỗ dựa cho Lôi Phong quân hay không?” Thất Nhàn cau mày.
“Thật đúng là như thế.” Lôi Dã đáp.
“Vậy thì đi dò xét thử xem Hách Liên Vân Lẫm kia rốt cuộc có có năng lực này hay không.” Thất Nhàn phun ra một câu.
Lôi Dã nhìn một chút Thất Nhàn cùng Lâm Duẫn Chi, làm như có chút quẫn bách, rốt cục lấy dũng khí nói: “Cô nương, công tử, Lôi Dã có một yêu cầu quá đáng. Lôi Dã nơi này đều là người thô kệch, đối với việc đàm phán liên minh thật là tìm không ra nhân tài có thể đảm đương. Hy vọng cô nương cùng với công tử giúp Lôi Phong trại chúng ta lần này, đi dò thám tiểu Dực Vương kia.”
Thất Nhàn không khỏi nghĩ muốn thở dài, nhóm quân này rốt cuộc là làm thế nào có thể tránh thoát đuổi bắt, sống quá mười năm này chứ?
Được rồi, nàng đành làm người tốt đến cùng, giúp hắn lần này vậy. Coi như là cấp cho bọn họ, những người có cảnh ngộ tương tự kiếp trước của mình một cái công đạo cũng tốt.