Chiến Nhược Thủy nói tiếp:“Gia đối với mọi người có lẽ lạnh lùng, nhưng nếu thật lòng đối với gia, gia nhất định cũng sẽ chân thành đối với người đó. Gia không cho phép nhất chính là phản bội, nhất là người một nhà.”
Thất Nhàn buông mắt. Ý của hắn Hỉ Nhi người của mình, sau khi làm ầm ĩ muốn thành người một nhà với Chiến Sanh Ca? Xem ra thực phiền toái a!
Chiến Nhược Thủy nhìn Thất Nhàn, đứng dậy nói: “Phu nhân, lời cần nói Nhược Thủy đã tận lực nói hết. Hy vọng phu nhân có thể cân nhắc kỹ lời của Nhược Thủy. Nhược Thủy trước hết xin cáo lui.”
Thất Nhàn tùy ý phất tay, nàng còn đắm chìm suy tính ở trong những lời “Người một nhà” này.
Chiến Nhược Thủy cười cười, cũng không thèm để ý.
Tới chỗ rẽ của cổng viện, không chú ý va chạm một người. Tay mắt Chiến Nhược Thủy lanh lẹ, nhanh chóng ổn định thân mình đối phương.
Chỉ nghe đối phương “A” thét một tiếng chói tai, sau đó là tiếng quát sắc sắc bén vang lên: “Người Liên nhu uyển không cần khinh người quá đáng……” Thanh âm líu lo đột nhiên im bặt.
Thất Nhàn lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nữ tử mặc y phục màu cam đang trợn mắt trừng trừng, đối diện với Chiến Nhược Thủy chỉ xa nửa bước hai mắt nhìn nhau.
Tốt! Hậu viện này rốt cục có nữ nhân dám lấy bộ mặt giận dữ đốiphó với hồ ly quản gia! Thất Nhàn chỉ thiếu nước vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đã thấy thần sắc nữ nhân kia cực kỳ vặn vẹo. Sau một trận hồng trắng rối rắm xong, đường nét của gương mặt rốt cục cũng nhu hòa xuống, dáng diệu hiền thục lương thiện: “Vốn ra là Chiến quản gia ở chỗ này! Tứ nương thất lễ !”
Nữ tử kia trở mặt với tốc độ làm mắt Thất Nhàn choáng váng trong nhất thời.
Nhưng Chiến Nhược Thủy chắp tay hành lễ: “Nhược Thủy mạo phạm Ân phu nhân, thỉnh Ân phu nhân thứ lỗi. Ân phu nhân hiện tại thân mình quý giá, còn thỉnh bảo trọng cho tốt. Gia rất là quan tâm!”
Trong mắt Ân phu nhân léo sáng trong nhất thời: “Gia thật sự lo lắng cho thiếp thân sao?”
Chiến Nhược Thủy nói:“Đó là tự nhiên, gia có thể nào không quan tâm con nối dòng của mình?”
Ân phu nhân làm như nhớ tới cái gì, ai oán nói:“Nhưng gia……”
Vốn là trong lòng nàng cũng có oán hận. Nguyên bản vốn lo ở trong viện có thêm một cái Cơ Ngũ Nhiêu, nhưng là cái nha đầu không nẩy nở này, dĩ nhiên là không có giá trị lo lắng.
Quả thật lúc ban đầu, gia chưa từng có chú ý quá Cơ Ngũ Nhiêu người này. Nhưng chỉ qua một lần gia yến, Cơ Ngũ Nhiêu liền hấp dẫn ánh mắt gia. Cơ Ngũ Nhiêu kia hiển nhiên là người tâm cơ thâm trầm, tâm kế thâm hậu.
Nàng trong lòng liền lo âu. Nàng không có gia thế kinh người như Lãnh phu nhân, Liên phu nhân, thậm chí xuất thân có thể xem như đê tiện. Như nàng bị gia nhìn trúng, tiếp vào phủ, lại thêm nhiều sủng ái. Tuy nàng thừa nhận rằng, nàng sử dụng chút thủ đoạn. Nhưng trong một đại gia tộc như dạng này, thân phận nàng như vậy nếu không chút thủ đoạn làm sao có thể sinh tồn được?
Ngày tháng tốt như vậy cũng mới chỉ qua có mấy tháng, nàng sao có thể cứ như vậy bị người kéo đi xuống!
Hôm qua nàng cố ý kêu nha hoàn truyền ra tin tức có thai, hy vọng thật sự được gia ban cho nhiều thứ. Lòng nàng tràn đầy vui mừng nghĩ đêm đó gia nhất định sẽ tới Y Linh uyển của nàng. Lại không nghĩ rằng, hôm qua, gia cư nhiên lại đến Liên Nhu uyển của nàng ta.
Càng giận là, Cơ Ngũ Nhiêu này tự nhiên sai nha đầu của mình đi đến chỗ gia nói như vậy. Cố tình chọn ngày hôm qua là ngày mình có tin vui, thực rõ ràng là không tha thứ được cho nàng ta.
Chiến Nhược Thủy nhìn nàng, nói:“Ân phu nhân nghĩ nhiều. Ân phu nhân đến Liên Nhu Uyển làm gì?”
Ân phu nhân thay vẻ mặt hòa ái dễ gần: “Chiến quản gia hỏi cái gì? Tứ nương nghe nói thân thể Nhiêu muội muội không tốt, nên đặc biệt đến thăm.”
Chiến Nhược Thủy nhìn nàng thật sâu vài lần, làm Ân phu nhân cả người không được tự nhiên.
Lúc này Chiến Nhược Thủy mới lại nói: “Vậy Nhược Thủy sẽ không quấy rầy hai vị phu nhân liên lạc cảm tình. Nhược Thủy cáo lui.”
Ân phu nhân thở một hơi thật dài.
Dần dần đi xa, đáy mắt Chiến Nhược Thủy là một mảnh âm trầm. Lại không có chuyện vui vẻ nữa sao?
Lúc mới vừa rồi hắn đỡ lấy Ân phu nhân xem mạch của nàng, căn bản không phải hỉ mạch! Hậu viện này, khi nào thì ngay cả việc này đều dám giả bộ!
Thất Nhàn rất muốn hô to một tiếng, chớ đi! Nàng không có lúc nào cần hồ ly hơn so với giờ phút này. Nàng cũng không nghĩ một người cùng Ân phu nhân kia đối mặt.
Nghe bọn hắn đối thoại, thực rất rõ ràng, nữ nhân này chính là nhị thập tứ phòng hôm qua truyền ra tin vui Ân Tứ Nương.
Nhìn Ân Tứ Nương tới gần từng bước một, biểu tình ôn nhu lương thiện trong nháy mắt biến thành bộ mặt dạ xoa. Thất Nhàn không khỏi cảm thán, nữ nhân này không đi biểu diễn hát hí khúc, thật sự là một tổn thất lớn cho giới hí khúc.
Thất Nhàn thật muốn gào khóc vài tiếng, hôm nay đến sân của nàng đều là các đại nhân vật a, phía trước là đại quản gia, lúc này lại là chủ mẫu tương lai. Chính xác thì không cần chiếu cố nàng như vậy, nàng chỉ thầm nghĩ làm một tiểu nhân vật mà thôi.
Thất Nhàn nhận mệnh đứng dậy:“Muội muội gặp qua Ân tỷ tỷ.”
Ân Tứ Nương liếc mắt nhìn nàng một cái:“Yêu, khách khí. Ta không nhận nổi tiếng tỷ tỷ của ngài.” Âm điệu kỳ quái.
Thất Nhàn bĩu môi, nàng không thích nghe, mình cũng không muốn kêu đâu. Lập tức buông mi nói:“Muội muội làm sai cái gì mà tỷ tỷ tức giận như thế?”
Ân Tứ Nương hung hăng nhìn thẳng Thất Nhàn: “Ngươi làm ra chuyện gì trong lòng mình rõ ràng.”
“Muội muội ngu dốt……” Thất Nhàn nói nhỏ. Nàng đương nhiên rõ ràng, tranh thủ tình cảm cũng không phải nàng. Nữ nhân này muốn khởi binh vấn tội cũng không nên tìm nàng mới đúng. Không hiểu rõ lắm là nữ nhân này mới đúng.
Ân Tứ Nương hừ lạnh một tiếng: “Ngươi dẫu sao cũng là tiểu thư nhà giàu, mà kêu nha hoàn ngang nhiên làm ra chuyện như vậy, thật sự là không biết liêm sỉ.”
Thất Nhàn khóe miệng run rẩy. Không biết liêm sỉ? Nữ nhân này mới không biết mình đang nói cái gì đi! Không chỉ nói trong việc này nàng hoàn toàn không tham dự, mà cho dù là nàng kêu Hỉ Nhi đi, thậm chí là chính mình tự thân xuất mã, đi bày tỏ tình yêu với Chiến Sanh Ca, cũng không tính là chuyện sỉ nhục gì.
Dù sao, tính ra, Chiến Sanh Ca này vẫn là phu quân của Cơ Thất Nhàn nàng, không phải sao?
Cho dù không phải vợ chồng, chuyện nam nữ hoan ái cũng chưa bao giờ cảm thấy thẹn đi.
Lập tức, Thất Nhàn lung túng mở miệng:“Muội muội không có……” Nàng quả thật không có!
Ân Tứ Nương nói:“Ngươi đúng là kẻ nói dối. Thật sự là một chút quy củ đều không có !”
Nói dối? Nàng nói là lời nói thật! Bây giờ, lời nói thật dễ mất lòng a.
Ân Tứ Nương gặp Thất Nhàn không đáp lời, tức giận càng tăng lên.“Xoát xoát” Đến gần thêm vài bước, đứng ở trước mặt Thất Nhàn.
Trước mặt trong nháy mắt khuôn mặt đầy phấn son được phóng đại, mùi son phấn làm cay mũi. Thất Nhàn da mặt co rút, không tự giác lui về phía sau từng bước.
Ân Tứ Nương gặp Thất Nhàn cư nhiên dám tránh đi, cơn tức lại “ngùn ngụt” bốc lên, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi thật sự là làm càn , trong mắt còn có bọn ta làm tỷ tỷ sao? Ta hôm nay sẽ thay thế gia giáo huấn ngươi.”
Thất Nhàn nhíu mày, là nữ nhân này tự mình nói không cần làm tỷ tỷ nàng đi, như thế nào hiện tại lại trách nàng trong mắt không có các nàng tỷ tỷ này?
Thay gia giáo huấn? Nàng ta còn chưa có làm chủ mẫu đâu, vậy mà giơ tay nhấc chân đã thể hiện khí phách toàn diện của chủ mẫu.
Nữ nhân này quả nhiên là có tố chất làm đương gia chủ mẫu. Thất Nhàn âm thầm bình luận.
Thất Nhàn đang ở tự cân nhắc, đã thấy Ân Tứ Nương cao giơ tay phải lên, đôi con ngươi màu xanh biếc mở thật to . Thất Nhàn thậm chí có thể nghe được miệng nữ nhân trước mắt giống như tiếng ác quỷ cãi vã.