Edit: Bỉ Ngạn Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Ung Hòa mùa thu năm thứ ba, kỳ tuyển tú mới đã tới.
Trong ba năm này, các đại thần đều nhai đi nhai lại mấy lời lẽ nhàm chán vô số lần, hi vọng bệ hạ có thể mở rộng hậu cung, không chỉ là kỳ vọng có thể ‘nhờ’ hài tử nhà mình để củng cố địa vị trong triều, cũng bởi vì đương kim hoàng hậu chỉ sinh được hai con trai, Đại hoàng tử lại không phải huyết mạch hoàng gia, mà Tiểu hoàng tử, mọi người đều biết, là đồ lười biếng, cũng không thể kế thừa trọng trách của thái tử. Bệ hạ dĩ nhiên có trách nhiệm vì Hách Liên gia tộc mà kéo dài huyết mạch.
Mỗi lần mấy người này đề nghị như vậy đều bị Vân Lẫm, Cơ Y Duệ cùng Lâm Doãn Chi ba người cùng hát phụ xướng bật trở lại.
Nhưng tuyển tú ba năm một lần như thế nào cũng không tránh khỏi.
Vân Lẫm chắp tay đứng ở trước cửa sổ của ngự thư phòng, ba năm này, hắn so với bất kỳ một đế vương nào cũng nỗ lực hơn, trong thời gian ngắn nhất ổn định triều cương, trị lũ lụt, cứu trợ vùng thương tai, dẹp loạn đảng, thưởng phạt phân minh, tuyển chọn ra người mới, khiến cho triều đình không có bởi vì hai lần biến thiên mà không gượng dậy nổi, ngược lại so với bất kỳ một vị đế vương nào tại vị trong quá khứ đều phồn vinh hưng thịnh hơn.
Vẫn Lẫm híp híp mắt, xem ra thời điểm đã đến rồi sao. Hoàn hảo, hắn có thể bỏ được trách nhiệm này xuống rồi.
Xoay người, đi về long án, lấy bút, viết cho Nam Vũ Vương Cố Thanh Ảnh một phong thư.
Mà nội dung phong thư, chính là tất cả các bước trong kế hoạch của hắn.
Cửa Ninh Tú cung, Thất Nhàn ngẩng đầu nhìn tấm biển ba chữ vàng chói mắt ở phía trên, quay đầu nhìn con trai lớn ở phía sao: “Con kéo lão nhân ta tới đây làm cái gì?”
Phía sau, chính là Tiểu Ái Nhàn tám tuổi, so với ba năm trước đây đã cao hơn một cái đầu rồi, gương mặt tròn vẫn không thay đổi, chẳng qua là nẩy nở thêm một chút mà thôi, lúc này gian trá nở nụ cười: “Dĩ nhiên là cho nương nương ngài tới xem một chút các nữ nhân của cha. Sau này ngài phải cùng các nàng sống chung đấy.”
Thất Nhàn tức giận trắng mặt nhìn hắn một cái, có đứa con e sợ thiên hạ không loạn như vậy sao? Cho tới giờ chỉ sợ cuộc sống của mẫu thân cùng cha nhà mình trôi qua quá thoải mái!
Xoay người, Thất Nhàn định rời đi. Chuyện nhàm chán như vậy, cũng chỉ có con trai nhà nàng mới có thể nghĩ ra được. Chẳng bằng nàng trở về ngủ tiếp.
Tiểu tử vội vàng ngăn cản nàng, kịch này còn chưa có mở màn đâu, mẹ hắn muốn đi. Chẳng phải lãng phí một phen tâm ý của hắn sao?
Đúng lúc này, trong Ninh Tú cung có một thiếu nữ mặc xiêm y màu xanh nhạt đi ra, ước chừng khoảng mười mấy tuổi, ngẩng đầu lên, trên mặt vẻ cao ngạo rõ ràng. Lúc này, nàng chỉ một ngón tay vào Thất Nhàn đang mặc áo tơ trắng: “Ngươi, đi ngự thiện phòng mang cho bổn tiểu thư một khay điểm tâm!”
Thất Nhàn chỉ chỉ mình: “Ta?” Có chút buồn cười. Ít nhất mình cũng có cái mác Hoàng hậu, sao lại phải đụng phải tiểu nha đầu càn rỡ như vậy?
Cô gái kia trừng lớn mắt: “Lớn mật, ở trước mặt bổn tiểu thư ngươi dám tự xưng ‘ta’, quả nhiên là một nha đầu không có quy củ!”
Thất Nhàn lần nữa nhìn kỹ thiếu nữ này, lại thấy có chút nhìn quen mắt, nhưng nàng xác định chưa từng thấy qua người này.
Xem chừng là giọng quá lớn, trong viện đã có một đám các thiếu nữ xiêm y mỹ lệ đủ màu đi ra, cũng chỉ mười mấy tuổi. Những thiếu nữ này đều hướng tới tuyển tú năm nay.
“Liên muội muội, phát cáu lớn như vậy làm cái gì?”
“Liên muội muội, không phải chỉ là một đứa nha hoàn thôi sao, có đáng giá ngươi lãng phí nước miếng lắm lời như thế không?”
. . . . . .
Liên? Thất Nhàn trong nháy mắt đã hiểu. Khó trách cảm thấy nhìn quen mất, đây hẳn là nữ nhi nhà Trấn Quốc Liên đại tướng quân, cũng là muội muội của Liên Ngọc Diệp đi.
“Nương nương, người nhìn xem, những thứ oanh oanh yến yến này, so với ngài đều trẻ tuổi hơn rất nhiều nha. Cha thật là vô sỉ, còn muốn trâu già gặm cỏ non! Cha nhất định sẽ bị những nữ nhân này mê hoặc làm đầu óc choáng váng. Còn không bằng ngài sớm bỏ cha, cùng Tiểu Nhàn con xuất cung đi.” Tiểu Nhân cơ hội ở bên cạnh Thất Nhân nói nhỏ.
Thất Nhàn nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, cũng biết chủ ý của tiểu tử này là như vậy. Hăn không có buông tha cho việc khuyên mình rời khỏi Vân Lẫm.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bên trong có một giọng nói dịu dàng, một cô gái mặc một xiêm y màu vàng nhạt đoan trang đi ra, khí chất đó, thật ra so với tất mọi người lộ vẻ dịu dàng hơn, lại không mất vẻ ung dung.
“Lãnh tỷ tỷ, nha đầu trong cung này không biết quy củ.” Liên Ngọc Phượng kéo Lãnh Tiểu Vân. Bởi vì tỷ tỷ hai nhà thân cận, vì vậy quan hệ bọn họ từ trước đến giờ vẫn rất tốt.
Lãnh? Thất Nhàn khẽ thở dài. Quả thật là nghiệt duyên đây! Hai người này, cùng tỷ tỷ của các nàng thật đúng là giống nhau cô vùng, một trầm ổn, một sắc sảo. Chẳng lẽ thật là vận mệnh? Trước hai nữ nhân kia cùng nàng chung một chồng, hiện tại lại tới hai muội muội họ?
Lãnh Tiêm Vân quét qua Thất Nhàn một cái, vỗ vỗ tay Liên Ngọc Phượng: “Liên muội muội, thân phận của ngươi quý, cùng hạ nhận chấp nhặt làm chi?”
Liên Ngọc Phượng bĩu môi: “Ta đây không phải là đang nhịn sao? Quả nhiên, vị Hoàng hậu kia hẳn là một người thô bỉ, ngay cả nha đầu trong hậu cung cũng thô bỉ vô cùng.”
Thô bỉ? Thất Nhàn nhíu mi, thật lâu không nghe thấy có người mắng nàng. Tiểu cô nương này, thật đúng là dũng cảm đấy.
Lãnh Tiêm Vân một tay che miệng Liên Ngọc Phượng, lạnh lùng nói: “Chớ nói bậy!” Nha đầu này, từ trước đến nay vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, sau này tất sẽ gây ra đại họa mất thôi.
Liên Ngọc Phượng liền kéo tay nàng ra: “Lãnh tỷ tỷ, ta nào có nói nhảm. Nghe nói Hoàng hậu kia ban đầu là một quả phụ đấy, người như thế làm Hoàng hậu Thiên Diễm chúng ta, thât là làm nhục danh tiếng Thiên Diễm! Ta thực không phục!
Thất Nhàn không nhịn được ho khan vài tiếng, những người này cho dù có thể trúng tuyển, sau này cũng chỉ là một phi tần nhỏ bé mà thôi, lại ở trước mặt nàng nói ra những lời này. Có thể không khiến nàng nổi giận hay sao? Không phục? Nàng có tư cách gì không phục?
Một bên Tiểu Ái trong lòng thầm vui mừng, nhìn gương mặt mẫu thân nhà mình âm trầm, quả thật muốn vỗ tay. Tiếp tục đi! Nương nương hắn tức giận, hắn mới có cơ hội đem nương nương lén mang đi, cho cha của hắn tức chết!
“Làm sao? Ta nói không đúng sao?” Liên Ngọc Phượng chẳng thèm nhìn ngó về phía Thất Nhàn.
Thất Nhàn hừ lạnh một tiếng: “Nàng là Hoàng hậu, chính là trời của các ngươi. Liên tiểu thư, chỉ bằng lời nói của ngươi hôm nay, cho dù chết một trăm lần cũng không đủ. Trước khi các ngươi tiến cung, Lãnh Tiêm Vũ, Liên Ngọc Diệp chẳng lẽ không có dạy các ngươi, chọc ai cũng không thể chọc Hoàng hậu sao?” Mắt lạnh liếc nhìn, dưới ánh mặt trời áo tơ trắng tản mát ra ánh sáng khác thường, khí thế kia, bất kỳ một tiểu thư cẩm y nào ở chỗ này cũng không thể so sánh được.
Liên Ngọc Phượng, Lãnh Tiêm Vân đều sững sờ. Không chỉ bị cô gái trước mắt này đột nhiên phát ra uy nghiêm làm cho kinh sợ, đồng thời cũng buồn bực sao cô gái này có thể biết được lời dặn dò của các tỷ tỷ đối với các nàng.
Trước khi tiến cung, các tỷ tỷ đúng là có dặn bảo các nàng, nói ngàn vạn không thể cùng Hoàng hậu đối nghịch.
Dĩ nhiên các nàng cũng không rõ tại sao tỷ tỷ lại có dặn dò như vậy. Hoàng hậu kia cũng không phải là ba đầu sáu tay, có cái gì đáng sợ?
Trong lúc nhất thời, trong sân yên tĩnh. Có một vài tiểu cô nương bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau, sợ bị Liên Ngọc Phượng dính líu đến.
“Ngươi chỉ là một nha đầu nho nhỏ, cũng dám ở trước mặt bổn tiểu thư nói xằng nói bậy? Chết một trăm lần cũng không đủ? Tốt! Bổn tiểu thư hôm nay phải xem một chút, rốt cuộc là người nào chết cũng không đủ?” Sau khi hết sửng sốt Liên Ngọc Phượng lại khôi phục lời nói ngang ngược.
Vừa nói, vừa định tiến lên.
Tiểu Ái Nhàn đang nghiêng đầu, tuy nói ý của hắn là muốn cho Thất Nhàn rời khỏi cha, nhưng nữ nhân trước mắt này thật sự khó chịu. Hắn đang suy nghĩ có nên hay không vung độc, độc chết nàng luôn.
Đang lúc ấy, đột nhiên nghe thấy một tiếng “Ngao”, hai con sói lớn màu lông vàng trắng to hơn đỉnh đầu mọi người, trong đó trên lưng một con còn chở một cô bé mặc quần áo màu đỏ.
Nhất thời, che khuất bầu trời, sói lớn từ trên trời giáng xuống. Vàng, trắng, đỏ, ba màu này dưới ánh mặt trời chiếu sáng lòe lòe tỏa sáng, khiến mọi người cảm thấy chói mắt.
Sói lớn che ở trước mặt Thất Nhàn.
Trên lưng cô bé mặc quần áo màu đỏ trắng nõn nà, cực kì khả ái.
Cô bé quay đầu lại, nhìn Thất Nhàn mở hai cánh tay ra, hé ra khuôn mặt tươi cười: “Nương nương!”
Mí mắt Thất Nhàn giật giật, chúa ơi tiểu nữ nhi này nhà mình cũng không phải cái loại tốt để sống chung đâu, khi tuổi còn nhỏ đã thuần phục được hai con dã thú. Hai con sói nhỏ kia đại khái lúc còn bé bị bóng ma tâm lý ám ảnh, nên khi trưởng thành vẫn vô cùng nghe lời tiểu muội Thất Thất. Sau Tiểu Ái Nhàn, tiểu muội Thất Thất thành Bá Vương thứ hai.
Khom lưng ôm lấy Tiểu Thất, Thất Nhàn buồn cười nhìn đôi chó sói sinh đôi hung dữ khiến Liên Ngọc Phượng sợ hãi : “Tại sao lại bất động? Sợ?”
Liên Ngọc Phượng trợn mắt, bị kích thích muốn tiến lên: “Ngươi…”
Lại bị Lãnh Tiêm Vân kéo lại. Rốt cục vẫn là Lãnh Tiêm Vân tương đối tỉnh táo, nhìn cô bé xuất hiện ngồi trên sói lớn một chút, lại nhìn nhìn cô gái áo tơ trắng bên cạnh, bé trai mặt vẫn lộ nụ cười vẻ kỳ quái, cuối cùng nhìn lại khóe miệng hai con sói lớn, đột nhiên trong lòng có sự cảm xấu. Cô gái áo tơ trắng này, chỉ sợ không phải là người bình thường đâu!
Đúng lúc này, lại nghe thấy một tiếng gọi lo lắng truyền đến: “Công chúa! Công chúa!” Xuất hiện ở trước mọi người chính là Hỉ Nhi chiếu cố tiểu Thất Thất.
Đang lúc mọi người vì một tiếng “công chúa’ mà giật mình sững sỡ, chỉ thấy Hỉ Nhi hướng cô gái áo tơ trắng kia hành lễ : “Nương nương, sao ngài lại ở chỗ này? Bệ hạ đang tìm ngài đấy!”
Mọi người lại càng kinh ngạc không thôi. Hoàng hậu không phải là kim quang đầy người, phong thái hơn người sao? Như thế nào lại một thân áo tơ trắng đơn thuần, một nha đầu mặt mũi như trẻ con không chút thu hút nào thế này?
Thất Nhàn quét mắt một vòng nhìn các cô nương trong Ninh Tú cung đã ngây người như phỗng, dừng ở trên người Liên Ngọc Phượng sắc mặt đã dần tái nhợt, lên tiếng nói: “Liên tiểu thư, bổn cung rất khiến người ta thất vọng sao?”
Lãnh Tiêm Vân vội vàng dẫn đầu quỳ xuống: “Dân nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương phúc thể an khang.”
Thấy Nhàn không để ý, chỉ nhìn thẳng Liên Ngọc Phượng vẫn không nhúc nhích: “Liên tiểu thư, bổn cung chờ ngươi đến giết đấy!”
Liên Ngọc Phượng rốt cuộc vẫn là tiểu cô ngương, mặc dù tùy hứng điêu ngoa, song thấy tình cảnh trước mắt, nhất thời cũng không biết làm gì.
Lãnh Tiêm Vân dùng sức kéo góc của nàng, lại thấy nàng cứng ngắc kéo sao cũng không nhúc nhích.
“Nếu Liên tiểu thư không động thủ, vậy bổn cung sẽ không khách khí nữa.” Thất Nhàn cười lạnh một tiếng, tiểu nha đầu thật không có kiến thức, muốn cùng nàng đấu? Ngay cả tỷ tỷ nhà nàng năm đó còn bại dưới tay nàng, nha này một phần của tỷ tỷ nàng cũng không học được, còn cuồng vọng như vậy? “Hỉ Nhi, vả miệng Liên tiểu thư!”
“Dạ!” Hỉ Nhi nói. Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Hoàng hậu ra lệnh cho đến bây giờ nàng cũng không cãi lời.
‘Nương nương, Liên muội muội tuổi còn nhỏ, thật không hiểu chuyện. Nương nương đại nhân rộng lượng, hãy bỏ qua cho Liên muội muội một lần.” Lãnh Tiêm Vân vội vàng nói.
“Không hiểu chuyện? Bổn cung đây không phải là theo ý nàng sao?” Thất Nhàn khẽ cười một tiếng.
Hỉ Nhi tiến lên mấy bước, Liên Ngọc Phượng lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hoảng sợ gào to nói: “Ngươi…Ngươi không thể đánh ta!”
Thất Nhàn lạnh lùng nhìn nàng một cái : “Bổn cung cho dù hiện tại giết ngươi, ngươi có thể làm gì được? Nơi này chính là có nhiều người làm chứng như vậy, chứng minh ngươi nói lời bất kính như thế bào với bổn cung!”
Đang nói, Hỉ Nhi vung một cái tát lên mặt Liên Ngọc Phượng, trên làn da mềm trắng như tuyết ẩn hiện dấu tay mơ hồ. Từ hai năm trước nàng gả cho trưởng thị vệ nội cung, Hỉ Nhi liền trở nên đanh đá rất nhiều.
“Ngươi….Ỷ thế hiếp người!” Liên Ngọc Phượng che mặt, hét lên một tiếng.
Lãnh Tiêm Vân mồ hôi chảy ròng, vị Liên muội muội này, làm sao cho đến bây giờ vẫn còn chưa học khôn.
“Sao thế?” Có giọng nam trầm trầm truyền tới, nam tử một thân áo bào màu vàng thêu rồng từ từ đi tới.
“Tham kiến bệ hạ!” Mọi người lại được dịp liên tục hành lễ ngông ngừng. Các thiếu nữ tâm tình kích động, các nàng nhanh như vậy liền đã gặp được bệ hạ!
Vân Lẫm không nhìn đám người đang quỳ này, trong mắt chỉ thấy được người mặc áo tơ trắng kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng tới: “Ở chỗ này làm cái gì? Ta nghĩ nàng ở trong đỉnh ngủ trưa.” Một câu nói, vân đạm phong khinh giống như không có gì phát sinh cả.
Chỉ có Cơ Y Duệ phía sau Vân Lẫm bĩu môi, người nam nhân này, sau khi lúc đến cho Thất Nhàn không tìm được người, chỉ kém xuất động đội thị vệ đi tìm Hoàng hậu rồi, thiếu chút lục tung cả hoàng cung. Phen luống cuống kia, hắn là lần đầu thấy.
Một đám các cô nương đang quỳ cũng rất ngạc nhiên. Bệ hạ nói chuyện với hoàng hậu thế nhưng dùng “Ta”!
“Con của chàng gọi ta tới diễn trò cho nó nhìn.” Thất Nhàn nhẹ nhàng cười. Nam nhân này lúc mới nhìn thấy nàng trong mắt mừng như điên, nàng không có mất tích. Nghĩ đến, nam nhân này e là lo mình vì đám nữ nhân trong Ninh Tú cung mà bỏ đi mất đây mà.
Vân Lẫm hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ái Nhàn.
Tiểu tử lết chân nhỏ trốn phía sau Thất Nhàn, trong miệng lầm bầm : “Nương nương, ngài hãm hại Tiểu Nhàn con!”
Thất Nhàn liếc nhìn hắn một cái, kịch này nhìn cũng đủ rồi, chẳng nhẽ cho xem miễn phi sao! Coi như là nhi tử nhà mình, cũng không ngoại lệ!
“Này. Có người nhìn không vừa mắt đấy!” Thất Nhàn nhìn về phía Liên Ngọc Phượng chép miệng.
Vân Lẫm cũng chưa thèm nhìn, chỉ nhàn nhạt phân phó phía sau một tiếng: “Ném ra khỏi cung đi!’ Trong giọng nói sự lạnh lùng rõ ràng.
Cơ Y Duệ lập tức tuân mệnh, phất tay đã xuất hiện bốn thị vệ, hoàn toàn chiếu theo phân phó của bệ hạ, đem tiểu nữ nhi Liên gia “ném” ra ngoài!
Hắn vốn đối việc tuyển tú này vô cùng chán ghét, đây không phải là muốn tới phá hư cuộc sống của Thất Nhàn sao? Hết lần này tới lần khác cái tuyển tú kia lại là tổ chế, muốn tránh như thế nào cũng không được. Bọn cựu thần đích xác là nhân dịp cơ hội lần này, đem nữ nhi nhà mình mang vào cung. Nếu theo hắn, đã đem toàn bộ đi chỉnh đến chết. Đáng tiếc, không có cơ hội. Lúc này, có nữ nhân giơ họng súng với Thất Nhàn, hắn đương nhiên rất thích ý phá hủy họng súng đó.
Bốn thị tiến lên tóm lấy Liên Ngọc Phượng, liền đi về phía cửa cung.
Trong không trung tiếng kêu hoảng sợ của Liên Ngọc Phượng vẫn như cũ quanh quẩn ở Ninh Tú cung.
Lãnh Tiêm Vân kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy bệ hạ vĩ đại của Thiên Diễm bọn họ hướng về phía cô bé đang vươn tay ra trong tay Hoàng hậu: “Để ta tới ôm cho. Nàng đừng mệt nhọc.” Trong giọng nói nhu tình như có thể làm tan chảy hồ nước đóng băng, cùng với lúc trước phân phó đem Liên Ngọc Phượng ném ra tưởng chừng như là hai người.
Tiểu Ái Nhàn vội vàng tiến lên một bước, lấy lòng nói: “Để Tiểu Nhàn con tới ôm tiểu Thất Thất đi.”
Thấy Nhàn nhìn hắn một cách quái dị, cảm giác, cảm thấy tiểu từ không có lòng tốt như vậy, sẽ không phải đang đánh cái chủ ý xấu nào chứ.
Tiểu muội Thất Thất nghe vậy, lập tức vui vẻ hướng trong ngực ca ca nhảy vào.
Tiểu Ái Nhàn tiếp được, thân thẻ nhỏ bé không khỏi trùng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Ai u, tiểu muội Thất Thất, làm sao muội lại nặng như vậy. Ngàn vạn đừng học tiểu bạch kiểm kia, phát triển chiều ngang a!”
Thất Nhàn nghe vậy không khỏi xem thường một cái. Tiểu tử này thật đúng là không biết xấu hổ mở miệng. Trong ba hài tử, đứa phát triển chiều ngang nhất chính là hắn đi. Giờ hiện tại cao lớn chút ít, chứ cứ như thể trạng ba năm trước, thì cùng mèo máy ( đô – rê – mon) cũng không có khác biệt lắm đâu.
Vân Lẫm đỡ Thất Nhàn: “Trở về ngủ trưa đi.”
Thất Nhàn quay đầu nhìn cái tấm biển Ninh Tú cung chói mắt kia một cái, “Ừ” một tiếng.
Thật ra thì, thời điểm nàng nhìn, thật ra cũng không có suy nghĩ cái gì. Nhưng trong lòng nam nhân này vẫn cố chấp lo lắng, nắm tay Thất Nhàn càng ngày càng chặt.
Tiểu Ái Nhàn lảo đảo ôm Tiểu Thất đi theo phía sau, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm : “Tiểu muội Thất Thất, ca ca dẫn muội đi báo thù cho nương nương.” Khóe miệng lộ ra vẻ xảo trá. Mặc dù nữ nhân kia đã bị ném đi rồi, nhưng trong lòng hắn còn chưa có hết giận đâu! Hắn cần cho nữ nhân nhàm chán chửi nương nương hắn kia phải trả giá thật nhiều.
Tiểu Thất lộ ra nụ cười vui vẻ cấu kết với nhau làm việc xấu, bàn tay nhỏ bé dùng sức vỗ lên, đáp lại : “Được! Được!”
Hai con chó sói bám theo, Cơ Y Duệ mang theo bọn thị nối đuôi, Hỉ Nhi cũng đi theo rồi.
Một nhóm người đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn. Nhưng không có một người nào phản ứng với các tú nữ quỳ trên đất, toàn bộ coi các nàng là không khí. Hai vị cấp trên kia thậm chí một tiếng “bình thân” cũng không hô.
Lãnh Tiêm Vân ngu ngơ hồi lâu, cuối cùng cũng có chút hiểu nguyên nhân vì sao tỷ tỷ nói không thể trêu chọc Hoàng hậu.
Một tháng sau, Vân Lẫm nhận được hồi âm của Cố Thanh Ảnh từ Nam Vũ gửi tới, lúc này rốt cục mới yên lòng.
“Xem cái gì đấy, lão gia?” Thất Nhàn tắm rửa xong từ trong Thanh Trì đi ra ngoài. Tóc dài đen nhánh ở phía sau, còn dính vài hạt nước rơi xuống.
Vân Lẫm nhận lấy khăn lông trong tay tỳ nữ, liền nhẹ nhàng bắt đầu lau tóc cho Thất Nhàn.
Thất Nhàn ngồi xuống, cấm tờ giấy viết thư trong tay, xem nó. Song Càng xem xuống phía dưới, càng há to mồm. Quay đầu lại : Lão gia, chàng chuẩn bị….”
Vân Lẫm gật đầu: “Tiểu tư kia cũng khá lớn rồi.”
Thất Nhàn im lặng. Tiểu tử mới tám tuổi, như thế nào vẫn là một tiểu hài tử mà thôi.
Vân Lẫm nhìn ra ngữ điệu của Thất Nhàn: “Không cần lo lắng, bên trong có mấy người Cơ Y Duệ hỗ trợ, bên ngoài có Nam Vũ giúp đỡ, sẽ không có chuyện gì phát sinh.”
Thất Nhàn thở dài: “Nhưng tiểu tử kia ở trong mắt người khác, không phải là huyết mạch Hoàng gia Hách Liên đấy!” Tối thiểu trong mắt triều thần, đứa bé kia là đứa con mồ côi của Chiến gia a!
Vân Lẫm nhìn Thất Nhàn mặt vẫn trẻ con như cũ, nói: “Cái tên kia thông minh như vậy, chuyện như thế, chính hắn có thể xử lý.” Tám năm, diện mạo Thất Nhàn vẫn giống như lúc mới vào Chiến gia, mịn màng không tìm ra dấu vết năm tháng. Ai, tại sao chỉ có một mình hắn già đi thôi, ngày hôm qua Hải Đường còn tìm thấy trên đầu hắn mấy sợi tóc trắng.
Nam nhân cố chấp này bấy giờ lại hi vọng thê tử của mình già nhanh đi một chút, như vậy hắn cũng không cần lo lắng Thất Nhàn sẽ bị người khác đoạt mất.
Thất Nhàn nghe lời nói của Vân Lẫm, lại càng im lặng. Lại nói để tiểu tử kia tự mình xử lý loại chuyện phiền toái này. Gặp phải phụ thân như vậy, nàng vì tiểu tử kia mặc niệm ba giây.
Vân Lẫm thấy Thất Nhàn không nói lời nào, nói tiếp: “Nếu như nàng cảm thấy không được, vậy thì đổi thành Ái Cơ nhé.”
Thất Nhàn trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng tiểu nhi tử nhà mình nằm ở trên ghế rồng ngủ ngáy o o, lập tức bĩu môi : “Thôi, vẫn là lão đại đi.”
Vân Lẫm cúi người ôm lấy Thất Nhàn: “Sau này, cũng chỉ có hai người chúng ta, trải qua cuộc sống mà nàng muốn.”
Thất Nhàn khẽ mỉm cười, đưa tay ôm lấy Vân Lẫm. Mấy năm này Vân Lẫm rất cố gắng, khiến nàng cũng đoán được sẽ có một ngày như thế. Chỉ là không có nghĩ đến, ngày này tới nhanh như vậy.
Nàng chưa bao giờ lo lắng vấn đề tuyển tú trong cung. Vân Lẫm muốn là nhất đế thiên cổ, cũng nhất định phải bị lễ giáo quản chế, cho nên tuyển tú không thể tránh được. Nhưng nàng biết, cho dù trong cung có nhiều nữ nhân tiến vào đi nữa, Vân Lẫm cũng sẽ không đụng. Chỉ là, sự cố chấp của Vân Lẫm đã vượt qua tưởng tượng của nàng. Giống như năm đó chuyện cùng Phượng Lại giả cưới, hắn cũng cho Cố Thanh Ảnh thay thế.
Lúc này, hắn ngay cả giả cũng không muốn làm.
“Cám ơn chàng, lão gia!”
Mà ở trong tẩm cung, đang ôm ngực bước đi dạo, người xuất hiện trong kế hoạch lừa gạt nương nương xuất cung Tiểu Ái Nhàn, lúc này không khỏi hắt hơi một cái, hắn sờ sờ trán của mình, chẳng lẽ lại bị cảm rồi? Hắn không biết rằng, mình thật bi thảm bị lão cha vô lương nhà mình tính kế.
Mà mẫu thân thân ái của mình cũng bị cha nhanh hơn một bước bắt cóc rồi a!
Gừng càng già càng cay mà!
Sau trận tuyết đầu mùa đông năm thứ ba Ung Hòa, chính là lúc tuyển tú.
Ngày đó, mặt trời như phủ lên một tầng màu vàng mỏng, tựa như lòng đỏ trứng chín như vậy, ở trên không trung, hòa tên lớp tuyết trắng mỏng trên nóc nhà.
Trong chính điện, một nữ tu sĩ đứng thẳng. Chủ vị, cũng là bệ hạ cùng Hoàng hậu chậm chạp không đến. Chỉ có hai vị hoàng tử cùng tiểu công chúa ngồi trên ghế của họ. Nói chuẩn xác là tiểu hoàng tử ngủ trên chỗ ngồi của hắn.
Tiểu Ái Nhàn chống đầu, nhàm chán chờ hai vị trưởng gia nhà mình, khóe miệng vẫn cười giảo hoạt như cũ. Kế hoạch của hắn đã tốt lắm ồi, chỉ cần chờ cha hắn tuyển một trong những nữ nhân này, thì hắn sẽ có biện pháp mẫu thân cùng hắn đi. Từ đó, không có người nào có thể cùng hắn đoạt mẫu thân nữa rồi.
Chờ mãi cũng có một giám cunng chầm chậm tới truyền chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, quả nhân từ ngày đó tới nay thân thể có bệnh, ở trên đế vị đã tận lực, cảm thấy lực bất tòng tâm. Hiện đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Đại hoàng tử Hách Liên Ái Nhàn, mong chúng thần hết sức phụ tá. Ngoài ra, quả nhân đã vì hoàng tử cầu thân với trưởng công chúa Nam Vũ…”
Thánh chỉ đưa ra, tất cả đại điện đều u mê.
Vốn còn đang muốn làm phượng hoàng bay lên đầu cành, trong nháy mắt các tú nữ trở nên tức giận.
Ánh mắt Tiểu Ái Nhàn sững sờ, loại trạng thái này là lần đầu tiên kể từ khi hắn ra đời đến nay.
Tiểu Thất oa oa khóc lớn lên, gọi cha muốn mẹ.
Trấn định nhất chính là Tiểu Ái Cơ, chỉ mở mắt có chút hả hê nhìn ca ca, rồi lập tức ngắm mắt lại.
Ngày đó, trong lịch sự Thiên Diễm hoàng triều Lẫm Đế cần cù nhất đã mang theo Hoàng hậu cùng nhau biến mất. Hắn rốt cục đi đâu, thật lâu sau này, vẫn là điều bí mật ở Thiên Diễm.
Trong tẩm cung, Tiểu Ái Nhàn đập bản “pang pang”. Vô cùng đau đớn a! Mẹ ruột lại tử bỏ mình, cùng cái tên cha mặt chết kia chạy trốn rồi! Còn đem một đại cục rối rắm như vậy ném cho hắn!
Nhất định là cha giở trò quỷ! Tiểu Ái Nhàn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hèn hạ !
Xoay người, liền thấy được tiểu tử mặt liệt đang ở trên giường ngủ say.
Động não một chút, trên mặt Tiểu Ái Nhàn lập tức hiện lên nụ cười âm hiểm.
Tiểu tử mặt liệt, coi như ngươi xui xẻo. Nếu có chết cũng là tiểu đệ kê kê ngươi chết chứ không phải bổn tiểu gia, ai bảo tiểu đệ kê kê ngươi lao vào làm đệ đệ của bổn tiểu gia làm chi?
“Hắc hắc”, Tiểu Ái Nhàn nở nụ cười quái dị.
Tiểu mặt chết đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cả người rùng mình một cái.
Sau khi Lẫm Đế biến mất nửa tháng, Đại hoàng tử Thiên Diễm tám tuổi bởi vì quá nhớ cha mẹ, không bệnh mà chết.
Một tờ chiếu thư cuối của Lẫm Đế cùng thành một tờ giấy bỏ không.
Chúng thần sau khi thương nghị đều nhất trí, quyết định ủng hộ tiểu hoàng tử năm tuổi Hách Liên Ái Cơ lên làm đế. Nam Vũ phái sứ giả tới, trưởng công chúa tròn một tuổi tái giá gả cho tiểu hoàng tử Thiên Diễm.
Mùa xuân năm thứ hai, Tiểu hoàng tử lên ngôi, niên hiệu “Hi Hòa”. Hắn tại vị bốn mươi năm, khai sáng một thế hệ hoàng triều Thiên Diễm.
Mà vị hoàng đế này cũng trở thành “ Thiên cổ đệ nhất ngủ đế”.
Trong một trấn nhỏ cách xa kinh đô Thiên Diễm, hôm nay có một đôi vợ chồng mới tới.
Dung nhan nam nhân lạnh lùng, dọa lui cả đám người đi đường. Nhưng nam tử kia khi ánh mắt nhìn về phía thê tử bên cạnh lại nhu tình như có thể tan ra nước, khiến các cô gái thật hâm mộ.
Nhìn lại cô gái, vẻ mặt có nụ cười ôn hòa, khiến cho dung nhan không xuất chúng cũng nở rộ ra một loại ánh sáng khác.
Đột nhiên có người sờ sờ đầu: “Ta thật giống như đã gặp qua bọn họ! Lúc nào nhỉ?”
Hai vợ chồng dừng chân trước một tửu lâu duy nhất trong trấn nhỏ, chỉ thấy biển ghi chữ “Phượng Lai tửu lâu.”
Mấy người ở phòng thu chi chờ ở cửa hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt lập tức tươi cười tiến lên đón: “Tân chưởng quỹ, bà chủ, cuối cùng hai người cũng đến rồi!”
Cô gái khẽ cười một tiếng: “Các ngươi có vẻ cao hứng nhỉ!”
Phòng thu chi vui vẻ nói: “Kể từ sau khi Phượng chưởng quỹ rời đi, tửu lâu chúng ta đã không tiếp tục kinh doanh lâu rồi. Có tân chưởng quỹ đến, chúng ta dĩ nhiên là cao hứng!”
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn nhìn tấm biển trên nóc, sờ cằm: “Chưởng quỹ đổi người rồi, tên tửu lâu này cũng nên đổi thôi.”
“Nên đổi lại! Nên đổi lại!” Phía sau phòng thu chi vẫy tay một cái, phía sau có mất người mang lên phía trước một tấm biển bằng gỗ lim, “Bà chủ chúng ta cũng đã chuẩn bị xong!”
Cô gái ngạc nhiên, tốc độ này của bọn họ có thể là quá nhanh hay không?
“Phượng chưởng quỹ gửi thư nói chuẩn bị! Tên cũng đã được chưởng quỹ cho lên. Ngài nhìn xem, có hợp ý hay không?” Phòng thu chi giải thích.
Lúc này cô gái mới hiểu rõ.
Vén tấm vải đỏ lên, tên trên biển lập tức lộ ra bên ngoài – “Tửu lâu Lẫm Nhàn”.
Đây chính là đôi vợ chồng mất tích Vân Lẫm cùng Thất Nhàn.
Thất Nhàn bật cười, danh tự này, quản nhiên là phong cách của Phượng Lai. Quay đầu lại hỏi Vân Lẫm : “Lão gia, danh tự này có được không?”
Vân Lẫm nghiêm trang gật đầu: “Rất tốt!” Hắn thích tên của mình cùng Thất Nhàn đặt ở cùng nhau.
Thất Nhàn chuyển hướng phòng thu chi : “Vậy thì tìm người đổi bảng hiệu đi.”
Người phía sau vội vàng cầm cái thang bắt đầu chuẩn bị.
“Cẩu Tử, đừng xem, mau tới hỗ trợ!” Phòng thu thấy một tiểu tử khác đang xem bố cáo thì hô một tiếng.
Cẩu Tử “Ai” một tiếng, chạy ra, trong tay còn cầm lấy Hoàng bảng ( thông báo của Hoàng gia).
“Thứ gì vậy?” Thất Nhàn kỳ quái hỏi một tiếng.
“Ngày hôm qua nô tài đi vào trong thành cầm về.” Phòng thu chi than một tiếng, “Ai, đại hoàng tử thật là đáng thương.”
Thất Nhàn khóe mi giật giật, Đại hoàng tử? Đáng thương?
Đi qua cầm lấy Hoàng bảng trong tay cẩu tử, hai vợ chồng liền xem.
Xem xong, Thất Nhàn quái dị quay mắt xem xét Vân Lẫm : “Con của chàng đã chết.”
Trán Vân Lẫm co giật : “Đó cũng là con của nàng.” Vì quá nhớ thương, thương tâm quá độ, không bệnh mà chết? Có quỷ mới tin!
“Ta không sinh ra nhi tử hãm hại đệ đệ của mình như vậy. Con ta biết điều hơn, khả ái, nhỏ nhắn hơn, nghe lời hơn…” Thất Nhàn cằn nhằn.
Bỗng nhiên, có một giọng nói mang theo tiếng cười ở phía sau vang lên : “Nương nương, không tiểu hài tử nào so với Tiểu Nhàn con biết điều hơn, khả ái hơn, nhỏ nhắn hơn, nghe lời hơn nữa!”
Thất Nhàn chợt cảm thấy hắc tuyến rơi đầy trên trán, thật không biết xấu hổ!
Quay đầu, phía sau, tiểu tử đeo một bọc y phục nhỏ, mặt tròn giống hình cầu không phải con trai lớn bị “bệnh qua đời” nhà mình thì là ai?
Ánh mắt tiểu tử híp lại, chạy thật nhanh, dường như hướng về phía Thất Nhàn, trong miệng vẫn không quên kích động hô to: “Nương nương!”
Vân Lẫm thân hình chợt lóe, định chắn trước người Thất Nhàn. Hắn không cho phép Thất Nhàn ôm bất kì sinh vật phái nam nào ngoại trừ hắn, nhi tử cũng không được!
Cho nên, Tiểu Ái Nhàn nhảy tới bên người cha nhà mình. Hai tay Vân Lẫm kéo khoảng cách giữa mình và nhi tử.
Đại chiến phụ tử trợn mắt lập tức bắt đầu.
Trừng! Trừng! Trừng! Tiểu Ái Nhàn vạn phần bất mãn, quyết chí muốn trừng mặt cha mình tới nở hoa thì thôi.
Vân Lẫm càng thêm bất mãn. Trên mặt da thịt cũng xị xuống. Tiểu tử này thật đúng là âm hồn bất tán, cuộc sống hắn cùng Thất Nhàn hai người một chỗ, xem ra là ngâm nước nóng rồi.
Tiểu Ái Nhàn đột nhiên âm hiểm cười một tiếng, giơ tay, trước mặt cha hắn vẩy một ít thuốc bột màu trắng. Đây chính là độc hắn chế tạo tại căn cứ sư phụ – định thân phấn. Hắn muốn cha làm tượng điêu khắc một lần!
Đáng tiếc, không đợi hắn đắc ý xong, tiểu tử lập tức phát hiện có cái gì không đúng, lập tức muốn khóc. Hắn đang bị cha của hắn gắt gao túm ở giữa không trung đấy.
Nói cách khác, cha của hắn không nhúc nhích được, mà chính hắn, cũng thành vật trang sức trong tay điêu khắc.
Thất Nhàn há miệng, thật mạnh mẽ! Hôm nay tượng điêu khắc này thật sư là quá hoàn mỹ!
“Bà chủ, tấm biển đổi lại xong rồi!” Phòng thu chi hướng Thất Nhàn hồi báo. Quay nhìn ngó ngó quái dị nhìn Tân chưởng quỹ cùng tiểu công tử, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Khụ khụ.” Thất nhàn nín cười, phân phó nói: “Kia liền đốt pháo pháo ăn mừng khai trương đi!”
Mấy người phòng thu chi lập tức chuẩn bị xong pháo hoa chúc mừng, dùng cây gậy trúc treo lên cao.
“Bùm bùm”, tiếng pháo trúc hoan hỉ truyền vang khắp cả trấn nhỏ.
Mọi người rối rít tránh né pháo hoa bay loạn, song hết lần này tới lần khác ở giữa đường, lại có hai kẻ một lớn một nhỏ đứng thẳng không có động tĩnh.
Đi qua mọi người cũng sẽ chậc chậc than một tiếng: “Đáng tiếc bộ dạng tốt, lại là hai kẻ ngu!”
Tiểu Ái Nhàn dở khóc dở cười. Nếu nói tự gây nghiệt không thể sống, thì bây giờ rốt cục hắn cũng cảm nhận được.
Giương mắt nhìn đôi mắt tức giận như phóng hỏa của cha nhà mình, độ nóng so với pháo hoa kia còn mạnh hơn, tiểu tử bắt đầu cân nhắc xem có nên hay không bôi trước một chút ít phấn giải độc!
Thất Nhàn nhìn những đám mây ở phía chân trời sáng ngời, nụ cười khóe miệng càng rộng, ngày hôm nay, thật là náo nhiệt!