Edit: Vân Dương Beta: Tiểu Chi
Tháng mười, đã vào đông, lạnh hơn không ít. Hoa cỏ đều tàn lụi, nhưng trong Nam Cương Dực vương phủ, lại là cảnh xuân dạt dào.
Dực Vương gia vì muốn ái thê vui vẻ, cố ý sai người đến Nam Vũ mang hoa cỏ mới về trồng, khiến cảnh sắc vương phủ như cũ rung động lòng người, chỉ để tâm tình vương phi vui vẻ.
Dân chúng cả Nam Cương đều biết, Dực Vương gia của bọn họ sủng vợ thành cuồng, dường như muốn đem tất cả đồ tốt nhất đặt trước mặt vương phi.
Mỗi ngày, từ sáng sớm đến chạng vạng, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, đều nhìn thấy một bạch y nam tử đỡ một tố y nữ tử chậm rãi bước đi trên đường, trở thành đề tài khiến mọi người bàn tán say sưa.
Nam tử ngũ quan tuấn tú, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng không làm mất đi vẻ dịu dàng trong mắt. Nữ tử bụng to, mặc dù không phải là tuyệt sắc dung nhan, nhưng vô cùng đáng yêu.
Khung cảnh ấm áp này khiến các cô gái Nam Cương hâm mộ không thôi. Thậm chí có một thời gian ngắn, cảnh các nam nữ dắt tay tản bộ ở Nam Cương cực kỳ lưu hành.
Sáng sớm, người đi đường cực kỳ thưa thớt. Mặt trời cũng chỉ có thể xuyên thấu qua tầng mây, loáng thoáng chút nắng nhẹ.
Gió lạnh thổi qua, Vân Lẫm vội vàng ôm chặt cái eo thùng nước của nữ nhân nào đó.
“Lão gia, chàng hi vọng đứa bé trong bụng là trai hay là gái?” Thất Nhàn nhẹ nhàng tựa vào lòng Vân Lẫm, cười hỏi.
“Sao cũng được.” Vân Lẫm mở miệng. Chỉ cần không tranh giành nương tử với hắn là được.
Đáp án này hiển nhiên không thể làm Thất Nhàn thỏa mãn.
Thất Nhàn bĩu môi. Sao cũng được? Có phụ thân nào tùy tiện như hắn sao? Sau đó thở dài, cái vấn đề này, nên hỏi hắn.
“Ta thích con gái. Con gái là áo bông nhỏ của mẫu thân, tất nhiên sẽ rất biết điều.” Thất Nhàn lại tự mình nói. It nhất so với tiểu ác ma kia sẽ làm cho nàng bớt lo hơn.
“Ừ. Giống nàng là tốt rồi.” Vân Lẫm gật đầu, nữ nhi giống như Thất Nhàn không tồi. Chỉ cần không sinh nam nhi là tốt rồi.
“Ha hả, lão gia, ngươi nói hài tử của chúng ta tên gì thì tốt đây?” Thất Nhàn lại hỏi.
“Ái Thất. Hách Liên Ái Thất.” Một tên đàn ông nào đó không chút nghĩ ngợi nói.
Yên tĩnh.
Thất Nhàn chợt cảm thấy vô số quạ đen bay qua đầu.
Ái Thất? Ái thê? !
Khóe mắt không ngừng co giật: “Lão gia, có thể chọn tên khác không?”
“Ái Cơ. Hách Liên Ái Cơ.” Một tên đàn ông nào đó lập tức lên tiếng.
Thất Nhàn bị dọa lảo đảo ngồi xuống, thiếu chút nữa ngã rồi.
Vân Lẫm vội vang ôm chặt, trong mắt vội vàng mang mấy phần lạnh thấu xương: “Tại sao? Có phải đá ngươi không?”Vật bên trong, hành hạ Thất Nhàn như vậy, chờ nó ra ngoài, không thể không đánh một trận.
Thất Nhàn khoát tay, thở dài thật sâu. Có người phụ thân nào lười như hắn sao? Tên hài tử trực tiếp trộm đi một chữ từ tên của nàng.
Cái này, nàng thì càng thêm hi vọng trong bụng là một nữ oa nhi.
Nếu là nam oa nhi, mang tên Ái Thất, Ái Cơ, nhất định sẽ oán hận cha mẹ đến tột đỉnh?
Lần nữa nhìn lại khối băng bên cạnh, trong đôi con ngươi đen láy kia chỉ có hình bóng của một mình nàng, trong lòng không khỏi ấm áp thêm vài phần.
“Lão gia, sau này chúng ta già rồi, cũng có thể nắm tay tản bộ như vậy, thật là tốt biết bao.”
“Chỉ cần là nàng muốn .” Vân Lẫm giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ đầu Thất Nhàn, “Nhất định có thể.”
Sáng sớm gió mát, rung động mặt hồ. Lạnh lẽo cùng ấm áp của hắn như đang hòa tan vào nhau.
Mặt trời cuối cùng cũng từ từ ló dạng sau tầng mây dày đặt. Ánh sáng ấm áp chiếu vào mọi nơi trên mặt đất, ấm áp tràn lên tận dáy lòng.
Một đôi bích nhân nắm tay rời đi.
“Thất nhi.”
“Ừ?”
“Bụng có phải quá lớn hay không?”
. . . . . .
Gió mang theo câu chuyện của họ truyền tới chân trời. Một khúc ca trong suốt vừa xong, bắt nguồn xa, dòng chảy dài.
Mọi người đẩy ra cửa sổ, duỗi lưng mỏi, đột nhiên trông thấy xa xa một đôi bóng lưng, ngầm hiểu được, hé miệng cười một tiếng.
Dực vương phủ, Hải Đường đang ở trong vườn nghiên cứu các loại hoa mới.
Thình lình trong hành lang nghe Dực vương gia lớn tiếng thét: “Người!”
Hải Đường nghi hoặc ngẩng đầu lên, đại ca của nàng, lúc nào thì thất thố như vậy? Đột nhiên, trong bụng chợt nhảy . Nghĩ đến, quả thật có một lần như vậy.
Lúc này, liền thấy Hỉ nhi vẻ mặt cuống quít, vọt ra.
Hải Đường kéo lại: “Sao vậy?”
“Vương Phi sắp sinh!” Vừa nói vừa vội vàng chạy ra ngoài, đến phòng khách tìm bà đỡ.
Vân Lẫm sớm mời bà đỡ vào trong phủ, những thứ cần chuẩn bị cũng đã đầy đủ, chỉ sợ giống như lần đầu sẽ ứng phó không kịp.
Hải Đường giật mạnh khóe mắt mấy cái, đột nhiên nhớ lại cảnh Thất Nhàn sinh ở kinh đô lần trước. Lập tức quyết định, xoay người rời đi. Chờ hài tử ra đời, rồi nàng trở về .
Lúc đi qua vườn hoa đụng phải Lâm Doãn Chi: “Thích muội sắp sinh? Chúng ta nhanh đi xem một chút!”
Hải Đường liền vội vàng kéo hắn lại: “Chàng đi làm cái gì? Muốn chết sao?” Hiện tại qua đó, không phải sẽ thành nơi để ca ca nàng phát tiết sao?
Lâm Doãn Chi gãi gãi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta lo lắng cho Thích muội.”
Hải Đường lườm hắn một cái: “Chàng lo lắng uội muội nhà mình?” Kéo lấy cánh tay của hắn.
“A? Hải Đường, nàng làm gì?” Lâm Doãn Chi cằn nhằn, “Hải Đường, nàng ấy là chị dâu nàng, chẳng lẽ một chút nàng cũng không lo lắng sao? Nếu nói chị em trong lúc. . . . . .”
Hải Đường khóe miệng co giật dưới, buông lỏng ra hắn, cắt đứt: “Chàng xác định chàng muốn đi?”
“Tất nhiên.” Lâm Doãn Chi trịnh trọng gật đầu.
Hải Đường hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Chàng đừng có hối hận!” Nói xong, liền thở hồng hộc một mình vội ra ngoài. Thật là lòng tốt không được hồi báo. Đáng đời ngốc tử này, kiểu gì cũng bị anh của nàng hành hạ tâm hồn.
“Hải Đường, đi đâu vậy a?” Cửa đại môn, Nhị Tuyệt đang dẫn ba ngườiCố Thanh Ảnh, Phượng Lai, Nhược Thủy đi vào.
Phượng Lai xuất cung vi hành, xử lí các quan viên tham ô, mấy người liền thuận đường tới Nam Cương, thăm Vân Lẫm cùng Thất Nhàn đã lâu không gặp.
Lúc này lại thấy Hải Đường giống như là có lủa cháy phía sau, trong lúc nhất thời kinh ngạc không dứt.
Hải Đường đang nổi nóng, cũng không ý mấy người họ, xông ra ngoài.
Cố Thanh Ảnh vỗ đầu một cái: “Hẳn là Thư ngốc kia vừa chọc tức Tiểu Hải Đường rồi!” Vừa nói vừa làm mẫu bước đi vào, vẻ mặt tươi cười, “Lát nữa, Vân Lẫm cùng chị dâu thấy chúng ta hẳn sẽ cao hứng.”
“Vân Lẫm! Ta lại tới!” Nhảy vào chủ lâu ngoại sảnh, Cố Thanh Ảnh lại bắt đầu ồn ào.
Một giây sau bị Phượng Lai kéo chéo áo.
“Tại sao?” Cố Thanh Ảnh quay đầu lại hỏi.
Phượng Lai chép miệng: “Ngươi không cảm thấy không khí có chút quỷ dị sao?”
Cố Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vân Lẫm cầm chặt hai tay nắm tay, khuôn mặt âm hàn nhìn thẳng cửa phòng bịt kín. Tất cả nô bộc đều núp ở góc tường không dám nhúc nhích.
Ngay cả Lâm Doãn Chi cũng đang nuốt nước miếng khẩn trương nhìn Vân Lẫm. Miệng lẩm bẩm, giống như đang nói, hối hận thì đã muộn!
Cố Thanh Ảnh đột nhiên thì có dự cảm xấu. Xem tình huống này, Thất Nhàn nhanh vậy đã sinh rồi sao?
Đang suy nghĩ, thình lình nghe nội thất bên trong truyền đến giọng nữ dồn dập: “Vương phi, thở đều —— hít thở ——”
Cố Thanh Ảnh thoáng chốc hiện lên khuôn mặt đau khổ, có hay không trùng hợp như vậy? Lại gặp phải lúc Thất Nhàn sống chết!
Khó trách mới vừa rồi Hải Đường chạy như có quỷ đuổi. Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể hiểu . Đáng hận, tiểu nữ Hải Đường thật không có nghĩa khí, chuyện như vậy lại không nói cho hắn! Sắp xảy ra án mạng a!
Đưa mắt liếc tấm lưng cứng còng đằng trước, Cố Thanh Ảnh lôi kéo Phượng Lai về phía sau thẳng bước.
Hắn vừa tới, Vân Lẫm chưa nhìn tới hắn, hiện tại không biết có kịp hay không.
Phượng Lai không hiểu gì, hỏi: “Tại sao?”
Cố Thanh Ảnh cảnh giác nhìn bóng lưng Vân Lẫm, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa. . . . . .”
Cũng đang lúc này, một trận am thanh thê lương “A ——” từ trong thất truyền ra.
Cố Thanh Ảnh còn kém một bước là tới cánh cửa, chợt thấy trước mắt xoáy tới một bóng trắng, một thanh níu lấy cổ áo của mình, hung hăng giống như hung thần: “Tại sao nàng lại như vậy?”
Hơ? Cố Thanh Ảnh đảo cặp mắt trắng dã. Tại sao? Hắn làm sao biết tại sao! Hắn còn muốn hỏi tại sao vậy chứ? Tại sao trong đây nhiều người như vậy, nam nhân trước mắt lại hết lần này tới lần khác chọn lấy mình mà hỏi? Tại sao chỉ còn một bước nhỏ, hết lần này tới lần khác không để cho hắn lui ra ngoài?
Nhược Thủy rốt cuộc đã làm quản gia mấy năm cho Vân Lẫm, nhìn tình hình này, lập tức hiểu được mấy phần. Vội vàng tiến lên rót một chén trà, đưa tới, an ủi: “Gia, nữ nhân sanh con đều như vậy. Ngài trước uống chén trà, lát nữa sẽ tốt.”
Vân Lẫm nghe lọt, đưa tay ra, đón đi chén trà. Xoay người hướng nội thất, bước đi thông thả mấy bước.
Cố Thanh Ảnh lúc này mới có thể từ trên tay Vân Lẫm cứu xuống, đảo mắt hướng Phượng Lai , nhếch miệng: “Nàng thấy rồi chứ, chính là chuyện này.”
Mặt Phương Lai rõ ràng co giật mấy cái.
Nhược Thủy vẻ mặt kinh dị được nhìn tay cầm chén trà của Vân Lẫm, đang khẽ run . Nam nhân cho dù có thiên quân vạn mã ở trước mắt cũng không sợ hãi lúc này lại đang phát run?
Đang suy nghĩ, lại nghe bên trong lại có một tiếng kêu to, kèm theo một tiếng “Lão gia” của Thất Nhàn.
Con ngươi căng thẳng , chén trà trong tay trong nháy mắt vỡ vụn, ồ ồ bốc khói lên trà nóng đổ lên tay, cũng không phát hiện.
Hắn không có chạy về phía nội thất, hết lần này tới lần khác lướt đến trước mặt Cố Thanh Ảnh, từng âm một gầm lên, vẻ mặt gống như oan hồn nhập xác: “Tại sao nàng còn đau như vậy?”
Cố Thanh Ảnh nhất thời muốn khóc. Tại sao lại là hắn? Tình bằng hữu không phải biểu đạt như vậy! Nam nhân này không thấy được trong đây tụ tập nhiều người như vậy sao?
Phượng Lai run run khóe miệng, vội vàng thối lui sang một bên. Tình cảnh này, nàng nghĩ mãi mà không rõ . Xem ra Vân lẫm là nhất định phải tìm người cùng hắn chia sẻ đau khổ. Thật bất hạnh, Cố Thanh Ảnh tựa hồ bị nhìn trúng. Đứng bên cạnh Cố Thanh Ảnh, nàng sợ bị Vân Lẫm ngộ thương.
Nhược Thủy cũng vội vàng đi theo.
“Gia. . . . . .” Nhị Tuyệt nuốt nuốt nước miếng, nhìn mặt Cố Thanh Ảnh trướng thành màu gan heo, “Trữ vương gia không thở nổi . . . . . .”
Vân Lẫm không có chút phản ứng nào.
Cửa “cọt kẹt” một tiếng mở ra, nha hoàn một đầu mồ hôi hô một câu: “Đi vào hỗ trợ!”
Lập tức, vô số tay giơ lên xung phong.
Vào đó đỡ đẻ còn hơn ở ngoài đây nhìn vương gia phát khát. Xem bộ dạng Trữ vương gia . . . . . .vương gia của bọn họ thật kinh khủng!
Vân Lẫm lúc này mới ném Cố Thanh Ảnh ra, đi nhanh lên mấy bước, muốn thấy rõ tình hình thất Nhàn phía sau màng che.
Cố Thanh Ảnh cuồng ho một trận, ai oán được trừng bóng lưng nam nhân kia, vội vàng nhảy đến góc tường tị nạn, than khóc.
Nha hoàn kỳ quái nhô đầu liếc một cái, mặt làm ra vẻ mặt cấp bách, tiện tay kéo vào, cửa lập tức bi bịt kín.
Chặn lại tầm mắt lo lắng, chờ đợi của Vân Lẫm.
Những người không được nha hoàn kia chọn lập tức nhảy chân, tiếp tục áp vào góc tường, sợ chậm một bước, bị Vương gia bắt được.
Vân Lẫm theo bản năng đi về phía trước mấy bước, rồi lại cố gắn dừng bước. Hắn nhớ được, Tro lão đầu đã nói, nếu người cha vào phòng sanh, sẽ mang đến tai hoạ cho sản phụ. Lúc này, hắn mới không dám xông vào. Hắn tình nguyện tai hoạ rơi xuống trên người chính mình, cũng không nguyện thấy Thất Nhàn có chuyện gì.
Bên trong trận trận than đau, tê tâm liệt phế.
Bên ngoài chưởng phong lẫm liệt, cái bàn vỡ vụn, li chén rơi đầy trên đất.
Một nhóm người dán sát vào tường, thở mạnh cũng không dám. Đối mặt với một hung thần như vậy, khổ không thể tả a!
Một ngày giống như một năm, nơm nớp lo sợ, bên trong rốt cục truyền đến tiếng khóc của tiểu oa nhi “Oa oa——” giải cứu mọi người, truyền ra ngoại sảnh.
Ngay sau đó là tiếng bà đỡ chúc mừng: “Chúc mừng vương phi, là một tiểu quận chúa!”
Người bên ngoài rốt cục thật dài thở phào nhẹ nhỏm. Tánh mạng, cuối cùng cũng được bảo đảm!
Tâm Vân Lẫm phút chốc hạ xuống, đẩy cửa, vọt vào, xẹt qua hài tử, trực tiếp đến trước mặt Thất Nhàn.
“Lão gia, thật là nữ nhi.” Thất Nhàn ngẩng khuôn mặt tái nhợt mồ hôi nhễ nhãi, lộ ra tươi cười. Biết chắc nam nhân này sẽ đến đây đầu tiên.
Vân Lẫm gật đầu: “Chúng ta sau này không sinh nữa, được không?” Hắn thật sự là rất sợ, hắn thà rằng ngươi đau là mình, cũng không nguyện thấy Thất Nhàn chịu đau.
Lại thảo luận vấn đề này với nàng ngay sau khi sinh, Thất Nhàn bất giác buồn cười. Đang muốn trả lời, nhưng đột nhiên cảm thấy trong bụng lại là một trận quặn đau: “Đau . . . . . . Đau quá. . . . . .” Trên mặt rỉ ra dày đặt mồ hôi lạnh .
“A! Còn có một. . . . . .” Người bà đỡ kinh ngạc phải gọi lên.
Vân Lẫm nhất thời sửng sốt, bị đẩy ra nội thất.
Bên ngoài mọi người đang may mắn tránh được một kiếp, thấy bên trong lại là một trận rối ren, cảm thấy có chút không đúng, đang muốn bỏ trốn mất dạng.
Đột nhiên nghe được một sâu hàn âm vang lên, rét tâm mọi người : “Ai dám động một chút!”
Trong đại sảnh, trong nháy mắt liền dừng lại.
Cả tràng diện, không khí quỷ dị.
Phượng Lai giương mắt nhìn lên, vô số người đang chen chúc ở cửa lớn, vốn là phía sau tiếp trước muốn đi ra ngoài. Lúc này dừng lại, bước đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Có mấy người mặt cũng bị chen chúc đến biến dạng, sửng sốt không dám động.
Lâm Doãn Chi đang bị người chen lấn, tứ chi gục ở trên ván cửa không thể động đậy.
Nhị Tuyệt cách cửa sổ tương đối gần, thấy đi cửa chính tuyệt đối là không còn kịp rồi, trực tiếp nhảy cửa sổ ra, lúc này đang qua đến một nửa, thoáng cái chân đến ngưỡng cửa sổ. Đoán chừng là vị trí không đúng, ngồi xuống cái địa phương không nên ngồi. Miệng đang bày ra hình “o”, thần sắc thống khổ không chịu nổi, nhưng cũng không dám phát ra tiếng.
Cố Thanh Ảnh kia từng trải hơn. Trực giác sẽ dùng khinh công lướt qua đầu mọi người bay ra ngoài. Cũng đang vận khí, bị tiếng rống của Vân Lẫm. Lúc này vẫn đang duy trì tư thế tổng hợp của chiêu “đại bằng giương cánh” cùng”kim kê độc lập”.
Mặt Phượng Lai co quắp. Buồn cười, lại cảm thấy không thích hợp. Trộm dò xét Vân Lẫm phía sau một chút, chính là mặt đen. Đoán chừng nàng muốn bộc phát ra tiếng cười to, sẽ trực tiếp bị dập tắt.
Thình lình nghe bên cạnh một trận tiếng “hừm hừm”. Phượng Lai liếc một cái, giống với mình, Nhược Thủy còn chưa kịp động, nghẹn đỏ gương mặt, vẫn không dám cười, đoán chừng sẽ bị nội thương.
“Tại sao còn không sinh xong?” Mỗ khối băng hỏi.
Mọi người dở khóc dở cười, ủy khuất không dứt. Nương tử nhà hắn sống chết, vì sao bọn họ muốn cùng chịu tội?
“Vân Lẫm. . . . . . Chị dâu còn giống như có một đứa bé trong bụng. . . . . .” Đưa lưng về phía Vân Lẫm, Cố Thanh Ảnh thay mọi người nói một câu. Động tác này mệt mỏi quá, có thể hay không đê hắn xuống trước rồi nói tiếp.
Lại thấy trước mắt bóng trắng chợt lóe,ánh mắt Vân Lẫm nhìn cầm chầm như muốn ăn thịt người kéo áo hắn: “Tại sao lúc trước kiểm tra không có nói là sẽ sanh hai đứa bé?”
Cố Thanh Ảnh trong nháy mắt sụp đỗ, muốn chết tâm. Sao lại hỏi hắn cơ chứ? Loại chuyện này, hắn làm hiểu được? Hắn cũng không phải là đại phu!
Bên trong, như cũ là tiếng nữ tử kêu đau.
Ngoại đại sảnh, tuy có lò sưởi, lại còn lạnh hơn so với trời đông.
Kêu đau một tiếng so với một tiếng càng dồn dập hơn. Cố Thanh Ảnh cảm nhận tay Vân Lẫm đặt trên vạt áo mình càng lúc càng nắm chặt, gân xanh trên trán giật giật.
Cố Thanh Ảnh nhếch miệng, vô cùng hoài nghi rằng oa nhi còn chưa sinh ra , người trước mắt này sẽ đem mình ép điên .
“Vân Lẫm. . . . . . Chị dâu bị gì?” Cố Thanh Ảnh giống như gặp quỷ, thẳng tắp nhìn ra đằng sauVân Lẫm.
Tâm tư Vân Lẫm lúc này đều đặt trên người Thất Nhàn, vừa nghe Cố Thanh Ảnh thốt ra từ Thất Nhàn, lập tức quay đầu lại.
Cố Thanh Ảnh vội vàng điểm huyệt Vân Lẫm. Vân Lẫm trong lòng biết bị lừa, trước khi hôn mê chỉ kịp đằng đằng sát khí nhìn Cố Thanh Ảnh một cái.
Mọi người kinh dị, nhìn về Cố Thanh Ảnh. Cố Trữ vương thật đúng là dũng cảm!
Một nhóm người vội vàng bỏ chạy tán lạn.
Lâm Doãn Chi vuốt vuốt mặt, vỗ vai Cố Thanh Ảnh : “Trữ vương gia, ngài hi sinh như thế, Doãn Chi mặc cảm.” Cúi đầu nhìn Vân Lẫm trên tay Cố Thanh Ảnh, khóe mắt giật mạnh, nơi này quả nhiên không thể ở lâu. Chạy nhanh!
Nhị Tuyệt che cái mông khập khễnh đi qua: “Trữ vương gia, Nhị Tuyệt bội phục ngài.” Chạy nhanh!
Nhược Thủy đi hai bước, thật sâu được đánh giá Cố Thanh Ảnh một cái: “Trữ vương gia, ngài muốn ăn những thứ gì? Ta bây giờ lập tức đi chuẩn bị cho ngài.”
Cố Thanh Ảnh ngạc nhiên, những người này, mọi người gặp phải chuyện gì vậy? Hiện tại như thế nào lại nhắc đến ăn?
Nhược Thủy thấy hắn không rõ, giải thích: “Ngài đánh vương gia hôn mê ngay lúc này, làm vương gia không thể chịu đau thay vương phi . Chờ gia tỉnh lại, tất sẽ giết ngài để thõa giận.”
Cố Thanh Ảnh thật muốn chết. Quả là như thế. Hắn dễ dàng sao? Hắn đây không phải là sợ Vân Lâm nắm mình cho quá chặt sao? Nếu cứ để Vân Lẫm thần kinh căng thẳng, hẳn là chết mất. Hắn lúc này mới xuất ra một chiêu cuối cùng. Vì bằng hữu suy nghĩ như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết quả bị đuổi giết. Bằng hữu vô tình a!
Phượng Lai đồng tình nhìn hắn một cái: “Ngày này sang năm, ta sẽ thắp nhang cho chàng.”
Cố Thanh Ảnh trừng mắt đang muốn mắng nàng mỏ quạ đen, đã nghe đến nội thất bên trong một trận kinh hô: “Sinh nữa! Rốt cục cũng sinh rồi! Là một tiểu thế tử a!”
Mấy người thở phào nhẹ nhỏm, không tự chủ được cười lên, rốt cục bình an sinh con. Long phượng thai a! Không tệ!
Rồi lại nghe được bên trong, thanh âm kinh ngạc của bà đỡ tiếp tục vang lên: “Kỳ quái! Đứa nhỏ này làm sao không khóc?”
Mấy người Cố Thanh Ảnh liếc mắt nhìn nhau, sẽ không có vấn đề gì nữa chứ?