Edit: Bỉ Ngạn Beta: Tiểu Chi
“Phu nhân, kẹo người muốn.” Bên trong phòng khách điếm, tiểu tỳ Y Y vẻ mặt cung kính đưa cho Thất Nhàn một bọc kẹo hoa. Ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Vân Lẫm đang đọc sách bên cửa sổ.
Tiểu Ái Nhàn vươn tay bắt lấy, vẻ mặt hưng phấn, vui vẻ chạy qua một bên một mình.
Thất Nhàn giương mắt nhìn nhìn Y Y mỹ nhân, rồi lại nhìn nhìn khuôn mặt vô cảm của Vân Lẫm, bỗng nhiên cười cười. Mình dù sao cũng phải tạo cho người ta một chút cơ hội chứ?
Đoạt lấy kẹo hoa trong tay nhi tử, tiểu tử trừng mắt trợn tròn. Mẹ mẹ thế mà cũng cướp giật đò ăn với nó.
Đạp đạp, chân nhỏ đạp đạp, đuổi theo.
Thất Nhàn quay đầu lại cười một tiếng: “Y Y, hầu hạ gia cho tốt.”
“Dạ, phu nhân.” Câu trả lời của tiểu nha đầu vô cùng thanh thúy vang dội. Trong lòng rất vui mừng, cuối cùng cũng có thể ở riêng trong phòng cùng công tử.
Ngoài cửa sổ, bóng trời chiều dần nhạt nhòa, soi rọi người bên cửa sổ, bao phủ lên người nọ một vầng sáng nhàn nhạt, khiến thiếu nữ Y Y đang tương tư, ngây dại nhìn.
Nâng tay, châm nước, thả hoa, chậm rãi thực hiện.
Động tác châm trà cao quí mà ưu nhã.
“Công tử, uống chén trà hoa cúc. Đây là Y Y đích thân pha.” Bưng lên một chén trà đậm, đi tới trước mặt Vân Lẫm, trên mặt là nụ cười dịu dàng. Nếu là nam nhân bình thưởng, nhất định tâm trí sẽ bị mê hoặc.
Mặc dù Y Y không thể coi là khuynh thành, cũng là tuyệt sắc, quan trọng nhất là, mặt mày ẩn tỉnh, làn thu thủy* dịu dàng nhìn nam nhân trước mắt. (*chỉ mắt đẹp như làn nước mùa thu, ai học Kiều rồi thì biết)
Nhưng mà, lúc này, bên trong phòng lại cực kỳ an tĩnh – chỉ có tiếng lật sách của Vân Lẫm.
Nụ cười trên mặt Y Y cứng lại. Chưa từng có người nào không để ý tới nàng như vậy. Bất quá, nàng vẫn không nhụt chút, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.
Thanh âm ngọt ngào vang lên lần nữa: “Công tử, Y Y muốn tạ ơn ân cứu mạng của người. Công tử giống như thần tiên giáng thế, cứu vớt Y Y khỏi biển lửa. Suốt đời Y Y cũng sẽ không quên. Y Y chỉ mong có thể suốt đời hầu hạ bên cạnh công tử.” Nói tới đây, mặt đỏ lên.
Giương mắt, lén nhìn Vân Lẫm một chút, như cũ không có phản ứng gì. Lại nói tiếp: “Y Y tuyệt đối sẽ không làm công tử thất vọng.”
Bên ngoài, hai nữ nhân vô lương đang ngồi trên một băng ghế, nghe kịch vui bên trong.
“Này, nàng đang tỏ tình với tướng công tẩu đấy.” Hải Đường liếc nhìn vẻ mặt hưng phấn dạt dào của chị dâu nhà mình.
“Ừ, đã nghe thấy. Chậc chậc. Không nghĩ giá thị trường của băng sơn nhà ta lại cao như vậy.” Thất Nhàn dường như thấy quang vinh theo. Thò tay đoạt một khối kẹo trong tay nhi tử, một ngụm nhét vào trong miệng.
Tiểu tử méo miệng, tức giận nhìn nữ nhân nào đó, đổi sang hướng khác, quay cái mông về phía mẫu thân nhà mình, tiếp tục ăn.
“Muội sao phát hiện tẩu so với muội còn hứng thú hơn đây. Bên trong kia, đến cùng có phải là tướng công của tẩu hay không?” Hải Đường cúi đầu nói một câu. Người bình thường không phải là lúc này sẽ xông vào, sau đó dùng ngón tay chỉ vào mũi tiện nhân kia, chửi mắng một trận, sẽ đuổi tiện nhân kia đi sao? Tại sao lại có thể có thể bình tĩnh như vậy, còn đang ở bên ngoài xem cuộc vui?
“Hải Đường, cái vấn đề này, muội nên đi hỏi đại ca muội, ta tin tưởng, hắn sẽ uội một câu trả lời chắc chắn là vừa ý.” Thất Nhàn cũng nghiêm túc trả lời. Sau đó làm như buồn rầu, “ Xem ra thời gian buông thả cho tiểu cô nương Y Y nhiệt tình vẫn còn thiếu nhiều đây. Thời gian buổi tối cũng cho nàng là được.” Quay đầu nói với Hải Đường, “Hồ Điệp Nhi, tối nay chị dâu muốn cùng muội chen chúc đấy.”
Hải Đường đầu đầy hắc tuyến, trực giác nói với bà chị dâu này tuyệt đối không yên phận, vị tiểu tỳ Y Y sắp sửa chuẩn bị bị hạ độc thủ, chỉ có thể mong nàng tự cầu nhiều phúc.
Thất Nhàn dường như càng vui vẻ, đưa tay qua đỉnh đầu tiểu tử, muốn đoạt hoa đường ăn.
Lại thấy tiểu tử quay đầu lại, vẻ mặt cười gian trá.
Lại cúi đầu nhìn bao giấy dầu đựng kẹo trong tay, đã biến sắc – tất cả ban đầu đều màu trắng giờ biến hành màu hồng phấn.
Loại kẹo này, chỉ có đụng phải nước miếng, mới có thể biến đổi màu sắc.
Nói cách khác, bọc kẹo này toàn bộ đều đã dính nước miếng của tiểu tử.
Chỉ thấy tiểu tử rất thoải mái dâng ra bao giấy dầu, miệng cười toe toét đắc ý, làm như muốn mời Thất Nhàn thưởng thức.
Hải Đường khóe miệng co giật: “Quả nhiên là con của tẩu.”
Thất Nhàn rất điềm tĩnh mỉm cười, đưa tay cầm lấy một khối kẹo hồng phấn to nhất trong đó, liền đút vào trong miệng mình. Không phải là nước miếng sao? Có gì đặc biệt hơn người! Nhi tử nhà mình dù là ác ma, không phải cũng do nàng sinh sao? Có thể đấu lại bà mẹ đã thành tinh như nàng sao? Tựa như người trong kia, dù có thân phận gì, dù thế lực đằng sau có cường đại cỡ nào, nàng đây cũng sẽ bắt kẻ đó hiện thân.
Tiểu Ái Nhàn buồn bực hoa tay múa chân, cục kẹo lớn nhất của nó !
Ban đêm, Vân Lẫm đơn độc trong phòng, buồn bực vì sao Thất Nhàn mang theo Tiểu Ái Nhàn chui vào phòng Hải Đường không chịu đi ra ngoài.
Hải Đường nói phụ nữ có thai chính là như vậy, có đôi khi hành động rất khó hiểu, tâm tình thay đổi.
Hắn cũng chỉ có thể buồn bực một mình trở về phòng
Đẩy mạnh cửa ra, liền có một mùi hương nhẹ nhàng xông vào mũi.
Vân Lẫm nghiêm túc, ngưng hô hấp lại, lập tức cảnh giác.
Gió đêm thổi qua cửa sổ vào trong, kéo màn lụa giường lên.
Xuyên thấu qua màn lụa nhìn thấy, là một ngọc thể nằm đấy!
“Công tử.” Bên trong truyền đến tiếng gọi dịu dàng.
Y Y mỹ nữ hai mắt phủ sương mù nhìn hắn, đầu ngón tay vén màn lụa lên, trên người chỉ còn một cái yếm nhỏ màu hồng, bên ngoài khoác một cái áo choàng mỏng. Da thịt mượt mà dáng người mềm mại như nước.
Vân Lẫm xoay người, định rời đi, trong nháy mắt, đầu váng mắt hoa lên.
Đáng chết, đây là thứ dược kỳ quái gì vậy.
“Công tử gia.” Tiếng nói của Y Y giống như từ nơi xa xôi truyền đến, mang theo cảm giác trống rỗng.
Vân Lẫm vịn cửa, muốn mình tỉnh táo một chút.
Một đôi đầu ngón tay cũng từ phía sau chạm vào. Môi ngẩng lên, thở ra hơi thở dịu dàng, phả trên cổ của Vân Lẫm.
Nhìn sắc mặt phấn hồng không bình thường.
Vân Lẫm trong nháy mắt sự lạnh lẽo tràn ra, một chưởng đánh về phía sau nữ nhân.
Y Y chỉ kêu lên một tiếng, liền mềm nhũn ngã xuống.
Vân Lẫm đưa tay, muốn mở cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở được. Đã có người ở bên ngoài khóa lại.
Đáng chết, Thất Nhàn không nên gặp phải nguy hiểm gì.
Vân Lẫm vận khí, định phá cửa ra.
Lại nghe thấy bên ngoài có hai tiếng ngã xuống đây, sau đó, cửa liền được mở ra từ bên ngoài.
Mấy người Thất Nhàn đi đến, bên ngoài có mấy thi thể áo đen nằm đấy.
Nhị Tuyệt một tay đỡ lấy Vân Lẫm : “Gia!”
Vân Lẫm lúc này mới yên tâm, Thất Nhàn không có chuyện gì rồi.
“Hại vị sư phụ, phiền toái giúp ta xem tướng công nhà ta một chút.” Thất Nhàn nhíu mày. Sau đó hô một tiếng. Hai lão đầu đến xem náo nhiệt lúc này mới nhô đầu ra.
“Nàng làm sao bây giờ?” Hải Đường chán ghét đá đá thân thể nữ nhân ngã trên mặt đất.
Thất Nhàn cười lạnh: “Nơi này hoa lâu lớn nhất là ở nơi nào? Nếu lựa chọn dùng mỹ nhân kế sẽ phải chuẩn bị trả giá thật nhiều. Nhìn vẻ mặt nàng ửng hồng, nói không chừng mình vẫn giúp nàng bận rộn đây!
Linh Nhân quán, là kỹ viện phồn hoa nhất biên thành. Lúc này, tú bà Tôn ma ma đang mặt mày hớn hở nhìn mấy thần tài phía trước.
Nàng nghe nói mấy bọn buôn người mua cô nương để bán, nhưng người bán này không chỉ lấy tiền, còn bỏ tiền ra.Đây là lần đầu tiên nàng thấy chuyện như thế.
Nhìn cô nương đang ngủ mê man kia, khuôn mặt kia, chậc chậc, cô nương hoa khôi của bọn họ cũng đuổi không kịp đấy. Chuyện tốt như vậy, sao lại giống như bánh rớt từ trên trời xuống thế?
“Ma ma, ngươi nghe rõ ràng. Nếu tối nay ngươi vì nàng làm được theo yêu cầu của ta tiếp mười khách qua đêm, tấm ngân phiếu này sẽ là của ngươi!” Thất Nhàn vung tay áo, một tờ ngân phiếu một ngàn lượng xuất hiện trên bàn.
Tôn ma ma mắt lập tức sáng lên. Một ngàn lượng đấy! Quả nhiên là thần tài kỳ quái! Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp kia, loại thùy mị này, muốn tìm khách qua đêm dĩ nhiên không khó, đừng bảo là mười, một trăm cũng có thể.
Chẳng qua là, phu nhân trước mắt này nói lên yêu cầu có chút kỳ quái, hết lần này tới lần khác muốn tìm một tên khất cái bẩn nhất.
Chậc chậc, thật đáng tiếc cho tiểu cô nương xinh đẹp này.
“Có thể không? Ma Ma!” Thất nhàn cầm tờ ngân phiếu quơ quơ trước mặt tú bà.
Tôn ma ma lập tức cái gì đáng tiếc cũng không đáng tiếc nữa rồi, hiện tại trong mắt tiền mới là quan trọng nhất, lập tức cúi đầu khom lưng: “Dạ!dạ! Tuyệt đối sẽ khiến phu nhân hài lòng!”
Đại tiểu thư Y Y mới từ trong hôn mê tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy một mùi thông thối nồng nặc xông vào mũi, cả người lạnh lẽo, cứ như có vô số ngón tay đang chạy trên thân thể mình.
Hạ mắt xuống nhìn, trước mắt xuất hiện nhiều tên khất cái như vậy, nhìn trên người, có thể cạo xuống vài tầng bùn cãi. Khóe miệng cười dâm đác, nàng nghĩ tới liền muốn ói. Còn có mấy kẻ đang chảy nước nhìn nàng.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là thân thể nàng trần truồng được cột vào cái chăn lụa đỏ bên trong trướng, du tẩu trên người mình chính là móng của con heo thối khất cái này.
Mình không phải là ở khách sạn Duyệt Bằng sao, dựa theo kế hoạch của ca ca, bây giờ mình hẳn là đã cùng công tử… Sao bây giờ lại là tình huống này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“A! Các ngươi làm gì? Tránh ra! Tất cả đều tránh ra!” Y Y sợ hãi kêu to lên. Bởi vì nàng đã thấy mấy người đã cởi dây lưng quần rồi, “Các ngươi những thứ khốn kiếp này, cút ngay! Ca ca của ta sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi!”
Ngồi xem cuộc vui, thích ý uống nhà. Trong mắt Thất Nhàn buồn bã. Ca ca? Khóe miệng hiện lên nụ cười âm hiểm : “Vậy liền gọi ca ca của ngươi ra ngoài gặp mặt đi.”
Lúc này Y Y mới thấy trong phòng còn có những người khác.
Hải Đường nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù nàng thừa nhận đôi khi nàng có chút tàn nhẫn quá, nhưng quả nhiên không cùng cấp bậc với vị chị dâu này.
Nhị Tuyệt lúng túng đem mặt chuyển hướng.
“Phu nhân! Phu nhân, cứu cứu ta!” Y Y giống như nắm được cây cỏ cứu mạng, vội vàng hô lên.
“Ta đưa ngươi tới, tại sao lại muốn cứu ngươi? Ngươi nên cầu vị ca ca kia của ngươi nhanh xuất hiện một chút, vẫn còn có cơ hội cứu được ngươi.” Trào phúng cười một tiếng, chuyển hướng nhìn đám ăn mày động tác rõ ràng chậm lại, “Các ngươi tiếp tục đi! Sau khi xong mỗi đều nhận được mười hai lượng bạc thưởng đấy!”
Đám ăn mày lập tức hưng phấn lên. Vừa có mỹ nhân chơi, lại có bạc cầm. Chuyện tốt như vậy, đi đâu mà tìm?
“A! Không nên a! Không nên a!” Y Y bị làm cho sợ hãi khóc lớn lên. Nàng có bao giờ bị trải qua kiểu đãi ngộ như vây.
Lý tưởng của nàng không phải là như vậy. Chuyện như vậy, nên cùng nam nhân nàng yêu mến nhất làm mới đúng, nơi nào là kẻ hèn hẹ như vậy, hay là mười người khủng bố như vậy. Chuyện như vậy, loại hưởng cuộc sống an nhàn sung sướng như nàng, chưa từng thấy mặt tối của xã hội, sống trong thế giới mộng ảo đại tiểu thư của mình không thể chấp nhận được.
Rốt cuộc, khi người đàn ông đầu tiên bổ nhào vào người nàng. “Phựt” một tiếng, dây thần kinh trong đầu nàng như căng đứt.