“Phu nhân, đêm nay gia bày gia yến, thỉnh phu nhân đến Lẫm Ca Uyển đúng giờ.” Chiến Nhược Thủy một thân huyền y, tuy rằng mặt mang ý cười, cũng không mất uy nghiêm của quản gia Chiến gia tinh tế đánh giá Cơ Thất Nhàn trước mắt liều lĩnh dùng tên Cơ Ngũ Nhiêu này gả tới. Tuy rằng Cơ Thất Nhàn dáng điệu sợ hãi phục tùng cụp mắt, nhưng từ trong đáy mắt của nàng, hiển nhiên có một tia không kiên nhẫn chợt lóe qua.
Có ý tứ! Cơ Thất Nhàn này cũng không giống như ngoài mặt dịu ngoan! Rõ ràng là con nhím, nhưng lại làm bộ như con thỏ! Không biết gia có phát hiện hay không. Trong lòng Chiến Nhược Thủy buồn cười. Nữ nhân như vậy trong cái hậu viện này thật đúng là khác thường.
Cơ Thất Nhàn đánh giá người chiếm cứ địa vị cực kỳ trọng yếu là quản gia ở Chiến gia này. Nghe nói Chiến Sanh Ca rất tín nhiệm người này, liền ngay cả nữ nhân hậu viện thấy hắn đều phải chào hỏi một câu.
Chỉ thấy nam nhân này khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan mặc dù cũng không phải sâu sắc, nhưng vẻ mặt tươi cười, mí mắt thành một cái đường, làm như ôn hòa, thực tế cũng là giả dối. Loại nam nhân này dùng loại động vật để hình dung, chính là hồ ly. Người như vậy rất khó đối phó, coi như bị hắn nhìn thấy một lần, sẽ bị hắn nhìn thấu trong ruột.
Từ sau đêm động phòng hoa chúc, Thất Nhàn không có tái kiến Chiến Sanh Ca. Vốn như nàng vậy muốn dung mạo thì không có dung mạo, muốn tính cách thì không có tính cách, còn thay mặt người gả tới cũng không được Chiến Sanh Ca chú ý cùng sủng ái đi. Huống hồ Thất Nhàn cũng không ra khỏi sân mình, Chiến Sanh Ca cũng không đến sân của nàng, cơ hội hai người gặp mặt cũng tự nhiên mà thành con số không.
Thất Nhàn thật ra thực hưởng thụ những ngày như vậy. Hai người không gặp, thì không thể làm chung gì được. Nàng mỗi ngày ở trong địa bàn của mình ăn ăn ngủ ngủ, ngẫu nhiên trêu chọc tiểu nha đầu Hỉ Nhi, không cần làm gì, không cần lo lắng, quả thật là thích ý tiêu sái. Tốt nhất, Chiến Sanh Ca đem nàng quên luôn đi mới tốt.
Tự nhiên, như thế nào đột nhiên lại có cái gì gia yến? Nhiều tiểu thiếp như vậy cùng nhau tổ chức gia yến rốt cuộc có ý tứ gì? Là làm cho nhiều lão bà cùng nhau chiêm ngưỡng khuôn mặt của Chiến Sanh Ca sao?
Cơ Thất Nhàn suy yếu ho khan vài tiếng:“Chiến quản gia, gia yến này có thể không tham gia được không? Tiện thiếp sợ đến lúc đó thân thể không khoẻ, làm mất hứng thú của mọi người.”
Chiến Nhược Thủy nhìn Thất Nhàn, nữ nhân này quả nhiên có ý tứ. Nữ nhân hậu viện này người nào không ngóng trông gia yến để có thể lưu lại ấn tượng tốt cho gia, về gia yến ngày đó cho dù là có trọng bệnh đều cố gắng đến trình diện. Nàng ngược lại, tự nhiên không muốn đi!
Chiến Nhược Thủy ý cười trong suốt:“Gia yến này cho tới bây giờ không có người vắng họp, phu nhân vẫn là không cần làm khác người mới tốt.”
Thất Nhàn thở dài: Ai! Chạy trời không khỏi nắng a! Lập tức gật đầu:“Tiện thiếp sẽ đến đúng giờ. Tạ Chiến quản gia nhắc nhở.”
Chiến Nhược Thủy cười rất thâm ý, rồi đi.
Cơ Thất Nhàn phát lạnh một trận, quả nhiên không thể ở chung cùng với nam nhân này lâu.
Vì gia yến buổi tối, Thất Nhàn lại tốn một phen thời gian cho chuẩn bị – trang phục càng giống suy yếu, càng không lọt vào mắt càng tốt.
Cùng giống như lần trước, Thất Nhàn đánh thật dày phấn trắng trên mặt nàng, khiến cho Hỉ Nhi nhìn xong tưởng Bạch vô thường từ dưới địa phủ đi ra, sợ tới mức kêu hãi hùng.
Thất Nhàn liếc mắt nhìn nàng một cái:“Ngạc nhiên!”
Hỉ Nhi ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn: “Phu nhân, ngươi làm gì mà đem mình biến thành như vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ ……”
Thất Nhàn bí hiểm nói:“Tiểu nha đầu này không hiểu gì cả? Cái này gọi là làm mới! Nghe qua Tây Thi nắm tâm sao? Nữ tử càng yếu đuối nam nhân mới càng yêu thương!”
Hỉ Nhi nghi hoặc nói:“Là như thế này sao?” Vẻ mặt sùng bái, phu nhân nhà nàng hiểu thật nhiều!
Nhạc Nhi ở bên cạnh bĩu môi:“Hỉ Nhi, phu nhân trêu chọc ngươi đó!” Sau đó chuyển hướng Cơ Thất Nhàn: “Phu nhân, Nhạc Nhi không biết cái gì là Tây Thi bắt tâm. Nhưng khuôn mặt này của phu nhân không thể nói là yếu đuối, lại càng không khiến người yêu thương.” Từ lúc theo Thất Nhàn một hồi, thăm dò tính tình Thất Nhàn, lá gan Nhạc Nhi cũng lớn lên, sớm không có khép nép giống như lúc mới gặp mặt.
Thất Nhàn liếc nhìn nàng một cái:“Nga? Không phải yếu đuối đó là cái gì?” nha đầu Nhạc Nhi kia so với Hỉ Nhi thông minh hơn nhiều lắm!
“Cương thi!” Nhạc Nhi khẽ mở đôi môi, phun ra hai chữ.
Thất Nhàn liếc mắt xem thường, cố ý làm ra vẻ thương tâm: “Nhạc Nhi, ngươi thật sự là không biết thưởng thức! Ta đánh cược với ngươi, gia nhìn thấy dạng này của ta, đêm nay nhất định sẽ tiến sân của ta.”
Nhạc Nhi mới không tin:“Phu nhân nếu muốn làm gia vui, nên đem mặt lau khô rửa sạch!” Phu nhân này của nhà nàng rất là kỳ quái. Các phu nhân khác đều hao tổn tâm cơ muốn tiếp cận gia, làm gia vui vẻ. Phu nhân nhà nàng thì ngược lại, cả ngày chui trong tiểu viện của mình, ngay cả cơ hội gặp gia cũng không có. Nàng xem đến sốt cả ruột. Phải biết rằng, trong hậu viện này mỹ nữ như mây, tướng mạo bên ngoài vốn đã không chiếm được lợi thế rồi, nếu phu nhân còn không tích cực tranh thủ, rất nhanh sẽ bị gia quên mất. Chỉ tiếc hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp. Phu nhân nhà nàng thật ra vẫn như trước mỗi ngày khoan thai thoải mái với cuộc sống tạm bợ của mình.
Cơ Thất Nhàn càng cả giận:“Ta càng muốn dùng cái dạng này kêu gia đến sân của ta. Cho đám nha đầu các ngươi nhìn một cái phu nhân các ngươi là ta có dự kiến trước bao xa!”
Đương nhiên, chính nàng cũng không tin Chiến Sanh Ca có thể bị bộ dáng quỷ quái này đả động. Chẳng qua là cãi nhau cùng bọn nha hoàn thôi. Nếu Chiến Sanh Ca thấy bộ dáng này xong, mà thực đến sân của mình,thì chỉ có thể chứng minh một việc – đó ánh mắt Chiến Sanh Ca có vấn đề. Không chỉ nói nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng sẽ bị khuôn mặt tái nhợt đến khủng bố này dọa đi. Cho dù là mình, nhìn đến khuôn mặt trong gương kia, cả người cũng run rẩy ba phần.
Thất Nhàn cho Hỉ Nhi vì mình sơ một cái búi tóc cực kỳ đơn giản, dùng một cây mộc trâm thô ráp cố định lại. Trên đầu tự nhiên không thể hoa lệ quá mức, càng u ám mới càng không khiến người ta chú ý.
Chuẩn bị xong khuôn mặt cùng kiểu tóc, Thất Nhàn chọn đến xiêm y. Nhất định không thể quá chú ý được. Màu trắng hoặc đen như vậy hiển nhiên không thích hợp, màu đỏ màu xanh hay màu xanh dương lại rất chói mắt. Kết quả, Thất Nhàn lựa chọn một bộ màu tố có hoa nhỏ màu nhạt, loại này này đặt ở giữa một đám người lập tức sẽ bị chôn vùi. Huống chi là một đống nữ nhân trang điểm xinh đẹp giống như bươm bướm.
Thất Nhàn vừa lòng nhìn nhìn trang phục của mình, nhìn thời gian. Đương nhiên, là thời điểm tới gia yến cũng cần chú ý, không thể là cái thứ nhất, cũng không thể là người cuối cùng. Đi đến lúc chính giữa, mới không có người chú ý đến. Sau đó sẽ tìm cái góc ngồi xuống, đó mới là con đường giữ mình đúng đắn.
Hiện tại thời gian vừa đúng, Thất Nhàn lúc này mới dẫn Hỉ Nhi cùng Nhạc Nhi ra cửa.
Tới Lẫm Ca uyển, Thất Nhàn ngay cả lòng giết người cũng đều có.
Đây là chuyện gì xảy ra cho nữ nhân trong phòng này? Nàng nhưng là áp dụng đúng chuẩn thời gian để tới, hẳn là không sớm cũng không muộn mới đúng! Nhưng mà, tất cả nữ nhân đều tích cực như vậy sao? Cư nhiên trừ bỏ nàng ra, tất cả đều đến đông đủ ! Kết quả, thật ra mình thành cái cuối cùng trình diện, không nghĩ khiến cho người khác chú ý đều không được!
Những nữ nhân này tích cực như vậy còn chưa tính! Thế nhưng, các nàng đều cùng nhau mặc một màu sắc quần áo sao? Hơn nữa tất cả đều là màu trắng! Tuy rằng có thể lý giải tâm lý các nàng, chẳng qua chính là muốn phối hợp với quần áo Chiến Sanh Ca mà thôi. Nhưng, nhưng mà, các nàng không biết là một phòng toàn màu trắng không giống như tới tham gia gia yến, mà thật ra giống tới tham gia lễ tang sao? Không phải là rất xui sao? Tự bản thân vốn đã mặc một bộ xiêm y màu tối u ám đến nhưng ở một đám màu trắng thì lại có vẻ vô cùng chói mắt!
Những nữ nhân này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cứ như vậy, Thất Nhàn ở giữa đám nữ nhân giống như châm đâm trong ánh mắt nơm nớp lo sợ bước vào bàn tiệc, tìm cái góc xa tối, ngồi xuống.
Thất Nhàn là có khổ mà không chỗ nói a. Nàng đã đem mình biến thành rất u ám! Không nghĩ tới những nữ nhân này càng mạnh, thống nhất trang phục, khiến cho u ám của mình nhưng lại trở thành đặc thù. Nàng không phải cố ý, nàng thật sự là không phải cố ý. Ngày ấy lúc thỉnh an, không phải gặp đám nữ nhân này một cái so với một cái càng kiều diễm hơn sao? Như thế nào hôm nay người người đều trở thành đức hạnh như vậy? Các nàng cấp đồng phục cho hậu viện cũng không nói cho nàng a! Nếu sớm biết rằng cục diện như vậy, nàng cũng đã sớm mặc áo trắng chạy tới, làm một phần tử trong đám nhân viên mai táng này.
Nội tâm Thất Nhàn đang hối hận a, ngày thường thực không nên vì mưu cầu ình thoải mái, không tìm hiểu tình báo hậu viện. Cái này tốt lắm, tuy là vô tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là thành cái đích ọi người chỉ trích. Ngày mai, viện kia của mình chắn chắc là không thể an bình.