Edit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Trên cầu thang, Vân Lẫm cùng Cố Thanh Ảnh, một người muốn đi ra ngoài, một người không cho, hai bên tranh chấp, mắt đều trợn trừng trừng.
“Ngươi muốn tìm người, biết đi hướng nào không?” Thình lình nghe lầu dưới truyền đến giọng nữ lạnh lẽo.
Vân Lẫm nhìn lại xuống: “Ngươi biết?”
“Kẻ bị ngươi giật đứt cánh tay phía trên có hình xăm Huyền Vũ.” Phượng Lai nhìn thẳng vào mắt Vân Lẫm.
Hình xăm Huyền Vũ? Cố Thanh Ảnh nhíu mi. Huyền Vũ là biểu tượng của Bắc Hãn quốc, đêm qua những người đánh lén kia hẳn là người Bắc Hãn đi? Vừa là Bắc Hãn, lại cướp đi Thất Nhàn như vậy không phải đã quá rõ rồi sao?
Cố Thanh Ảnh chuyển hướng Vân Lẫm.
Quả nhiên, trong mắt Vân Lẫm đã đằng đằng sát khí rồi.
Đã biết Bắc Đường Tẫn kia sẽ không buông tha dễ dàng như thế, thói hư tật xấu của hoàng gia, cùng là con cháu hoàng thất như hắn, như thế nào lại không rõ ràng?
Phượng Lai rõ ràng nhìn thấu tức giận cùng kiên quyết trong mắt Vân Lẫm.
Nàng cũng muốn nhìn một chút, tình cảm của nam nhân này cùng nàng kia có thật là không thay đổi hay không.
“Ta muốn đi cùng với ngươi.” Phượng Lai đứng lên.
Cái gì? Cố Thanh Ảnh buồn bực, nữ nhân này làm sao đột nhiên tích cực như vậy? Nhưng mà nàng tích cực cũng không đúng lúc rồi: “Ngươi xem náo nhiệt cái gì? Không thấy được hắn thân thể suy yếu như vậy sao?” Quay đầu lại lườm Phượng Lai một cái.
Phượng Lai lành lạnh liếc nhìn Cố Thanh Ảnh: “Ngươi ngăn được hắn sao?”
Cố Thanh Ảnh nhất thời á khẩu, quả thật, tính tình Vân Lẫm quật cường ngoan cố như vậy, mặc dù người bên cạnh phản đối một trăm lần, hắn cũng sẽ không để vào trong mắt.
“Ta đi theo, để phòng ngừa các ngươi chết. Dù sao ta cũng là chủ nợ của các ngươi.” Một câu không chút sắc thái tình cảm.
Khóe miệng Cố Thanh Ảnh co giật. Thật là miệng quạ đen mà! Phi! Cái gì chết hay không chết chứ.
“Tửu lâu này thành như thế, cũng có một nửa ‘công lao’ của đám người Bắc Hãn kia. Phí bồi thường, cũng phải tìm những kẻ Bắc Hãn kia mới đúng.” Phượng Lai lại bổ sung thêm một câu.
Cố Thanh Ảnh nhất thời cảm thấy trên đỉnh đầu tiếng sấm cuồn cuộn. Còn muốn Bắc Đường Tẫn bồi thường tiền? Nàng quả nhiên là muốn lợi dụng chuyện này làm thịt một bữa thật no sao? Tiền, tiền, tiền. Nữ nhân này há mồm ngậm miệng đều là bạc, nàng có thể có những theo đuổi khác hay không?
. . .
“Đây chính là công cụ thay đi bộ các ngươi cho ta?” Cố Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn hai con vật trước mặt: “Chúng ta muốn đi ngựa.”
Quay đầu lại nhìn Phượng Lai, xác định nàng đã nghe rõ ràng lời của mình.
Nếu không ngăn được Vân Lẫm, dĩ nhiên là cùng đi với hắn rồi. Ai bảo mình cùng Vân Lẫm là nghiệt duyên chứ?
Nhưng mà bọn họ không có phương tiện đi lại, lấy tình trạng thân thể Vân Lẫm bây giờ vốn chưa khôi phục tốt không thể dùng khinh công đuổi theo, dĩ nhiên là nghĩ đến tìm Phượng Lai mượn ngựa.
Nhưng mà Phượng Lai dẫn ra tới lại là cái gì? Một con lừa, một con bò. Lại còn là loại không đủ dinh dưỡng nữa chứ.
“Ngươi còn trông cậy vào loại thôn trang nhỏ này có thể tìm ra thiên lý mã sao?” Phượng Lai quét qua Cố Thanh Ảnh một cái.
“Cho dù không phải là thiên lý mã, cũng nên có ngựa chứ?” Cố Thanh Ảnh lúng ta lúng túng.
Phượng Lai lườm hắn: “Có những thứ này đã không tệ rồi. Hai con này là mua về chuẩn bị làm thịt đó.”
Nghĩ đi, hai con này vốn nên là thức ăn vậy mà lúc này còn phát ra công dụng lớn như vậy?
Cố Thanh Ảnh phát điên rồi, chẳng lẽ bắt hắn ngồi trên vật này đuổi theo tuấn mã của Bắc Hãn sao? Thật là chuyện khó tin buồn cười nhất thiên hạ.
Tóc mai Vân Lẫm giật giật, để cho hắn ngồi lên mấy con vật này, hắn thà rằng cưỡi Cẩu Nhi vào thành!
Xoay người, liền đi.
“Vân Lẫm, huynh đi đâu vậy?” Cố Thanh Ảnh ánh mắt liếc thấy vậy, hô lên: “Huynh còn chưa có chọn đâu.”
“Không cần. Ta ngồi trên người Cẩu Nhi là được.” Vân Lẫm nói ngắn gọn: “Hai ngươi chọn đi.”
Cái gì? Cố Thanh Ảnh vỗ vỗ đầu, mình tại sao lại không nghĩ tới chủ ý này.
“Đúng nha, ta còn đang lo lắng ba người, chỉ có hai con cưỡi, chia không được đây. Hiện tại tốt lắm, chúng ta hai người, mỗi người một con.” Phượng Lai nhìn về phía Cố Thanh Ảnh, “Ngươi là khách, ngươi chọn trước đi.”
Ôi chao? Nữ nhân này còn hiểu được đạo nhường khách cơ đấy?
Cố Thanh Ảnh nhìn sang con lừa bên trái có vẻ khá già, lại nhìn con bò bên phải có chút da bọc xương, trong bụng rối rắm, chọn cái nào cũng chẳng có gì khác nhau.
Hai con vật này thật có thể chở bọn họ vào tới thành sao? Cố Thanh Ảnh cực kì hoài nghi.
Nhìn hồi lâu, hắn thở dài, chỉ về phía con bò bên phải: “Vậy chọn nó đi.” Ít nhất cũng là một con bò. Nghe tên có vẻ khí thế hơn so với lừa đi.
Cố Thanh Ảnh nhìn lại nhìn con bò cực kỳ yếu đuối này, bắt đầu không chắc chắn lắm. Cưỡi nó, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
. . .
Đến khi Cố Thanh Ảnh cưỡi con bò bị bệnh kia đụng vào cây lần thứ n, hắn rốt cục không nhịn được rống lớn lên: “Con này, rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Phượng Lai nhàn nhã ngồi trên lưng lừa, híp mắt, nghỉ một lát rồi mới lên tiếng: “Lúc mua, người bán hình như nói mắt của con bò này bị tật một chút.”
Đỉnh đầu Cố Thanh Ảnh trượt xuống mấy vạch đen, khóe miệng giật giật: “Sao ngươi không nói sớm?”
“Đã quên.” Phượng Lai không mặn không nhạt tới một câu như vậy.
Khiến cho Cố Thanh Ảnh giận đến ngứa răng. Hay ột câu đã quên, khiến cho hắn chịu tội lớn như vậy.
Tung mình xuống khỏi con bò. Không bằng hắn đi bộ còn thoải mái hơn.
Vỗ vỗ mông con bò, nên đi chỗ nào thì đi thôi, lão bò huynh. Hắn nhìn đều thấy phiền lòng.
“Không cho phép vứt bỏ nó.” Thình lình nghe bên cạnh truyền đến một câu lạnh như băng.
“Tại sao?” Cố Thanh Ảnh không giải thích được, một con bò như vậy, mang theo cũng là gánh nặng. Hình dáng gầy như thế, thịt cũng không được bao nhiêu cân, nên cũng không có giá trị làm thịt gì đi.
“Vào tới thành phía trước, đem bán, còn có thể lời được ít tiền.” Phượng Lai nói.
Một câu nói khiến cho Cố Thanh Ảnh câm nín. Người này, thật đúng là nóng lòng kiếm bạc đến cùng rồi. Ngay cả con bò bệnh như vậy, nàng cũng không buông tha.
Không có biện pháp, mượn đồ người ta cũng không thể tùy tiện vứt bỏ. Cho nên, Cố Thanh Ảnh chỉ đành phải túm theo con bò bệnh này. Xem mình thành người mù, tiếp tục đi.
Đi được một lúc, con bò kia cuối cùng cũng phát bệnh. Gục ở một chỗ như thế nào cũng không chịu đi tiếp.
Cố Thanh Ảnh chán ghét lại muốn ném con bò này, nhưng Phượng Lai kiên trì không cho phép.
Không có cách nào, Cố Thanh Ảnh chỉ có thể cõng con bò này lên, tiến về phía trước, trong lòng lại hối hận, sớm biết như thế, đã không mượn con bò của Phượng Lai xấu xí này rồi. Đây không phải là tự tìm tội sao? (TNN: Ta nghi tỷ này cố ý chỉnh a lém haha)
Vân Lẫm tuy là lòng như lửa đốt, nhưng Cẩu Nhi lúc trước cũng bị Phượng Lai đả thương chút ít. Lúc này lại chở một người, nên cũng không nhanh được.
Một nhóm ba người ba thú, tư thái khác nhau đi về phía trước.
. . .
Mất một ngày, mấy người mới tới được tòa thành lớn tiếp theo.
Lúc vào thành, nhóm kỳ quái này khiến cho người bên trong bên ngoài thành đều nhìn mắt choáng váng.
Một lãnh nữ khuôn mặt xấu xí ngồi trên một con lừa già, một nam nhân lạnh lùng ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhã tự tại ngồi trên lưng một con sói lớn, mắt nhìn thẳng; cuối cùng một người, cũng không phải cưỡi bò, mà là vác bò vào thành, hiện giờ vẫn còn đang thở hổn hển. (TNN: hahaha ta cười chết mất =]])
Người nọ lớn lên cũng là vô cùng tuấn tú, chậc chậc, đáng tiếc, đầu óc có chút vấn đề, có bò không cưỡi, lại cố tình để cho bò cưỡi. Mọi người không khỏi thở dài trong lòng, nhỏ giọng nghị luận.
Cố Thanh Ảnh thính lực tốt, thoáng cái liền nghe được nói đầu óc mình không dùng được. Nhếch nhếch miệng, hắn thật là rất oan uổng a, cũng là ý của Phượng Lai xấu xa kia. . . . . .
Đảo mắt nhìn Phượng Lai, thấy nàng mím môi, mãnh liệt giả bộ trấn định, song khóe mắt cong lên cũng đã tiết lộ nàng đang cười.
Vân Lẫm ho nhẹ một tiếng. Cố Thanh Ảnh là huynh đệ của hắn, hắn không nên cười nhạo mới đúng. Nhưng mà Cố Thanh Ảnh kia thật sự là. . . . . .
“Ngươi đùa bỡn ta?” Cố Thanh Ảnh lúc này mới ngộ ra.
“Không có.” Phượng Lai nhếch miệng, thật lâu không có việc vui như vậy rồi: “Bò này quả thật muốn bán lấy tiền lời.”
“Tốt!” Cố Thanh Ảnh dùng sức ném bò xuống :” Xấu Phượng kia, ngươi chờ đó! Ta mà không đòi được nợ này thì sẽ liền mang họ ngươi!”
Lông mày Phượng Lai nhíu nhíu, xấu Phượng? Gọi nàng sao?
“Đừng nháo!” Vân Lẫm quát một tiếng: “Mua ngựa!” Hai kẻ kia còn muốn để cho bao nhiêu người chú ý nữa?
Cố Thanh Ảnh phẫn hận bĩu môi. Vân Lẫm kia cũng là lòng dạ hiểm độc, lúc hắn vác bò lên, lại cũng không ngăn cản hắn. Để hắn bị chế giễu. Đây là kiểu huynh đệ gì thế?
Tức giận thì tức giận, song chính sự dĩ nhiên không thể trì hoãn. Vội vàng đi đến phố bán ngựa chọn ngựa.
. . .
Bên kia, Bắc Đường Tẫn mang theo Thất Nhàn không ngừng chạy về phía cảnh nội của Bắc Hãn.
Rút ra kinh nghiệm lần dạy dỗ trước, Bắc Đường Tẫn lúc này cũng không dám khinh thường Thất Nhàn. Trong ngày nếu không phải là điểm huyệt đạo của Thất Nhàn, thì cũng là cho nàng ăn nhuyễn cốt tán.
Khiến Thất Nhàn không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, thật sự vô kế khả thi.
Bắc Đường Tẫn dĩ nhiên cũng sẽ không mang theo Thất Nhàn đi Biệt trang để tránh cho đêm dài lắm mộng. Lần trước chính là ở trong trang, bị Cố Ninh vương ngăn cản. Chỉ cần còn ở Thiên Diễm quốc, tất cả đều có thể phát sinh. Chỉ có đến Bắc Hãn, mới là địa bàn của hắn, hắn mới có thể chân chính yên lòng.
Đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên ngừng.
Thất Nhàn không có ngồi vững, thiếu chút nữa té.
Bắc Đường Tẫn vội vàng ôm lại.
Thất Nhàn hung hăng trợn mắt trắng, người này thật đúng là thừa cơ sỗ sàng đây. Nếu không phải giờ phút này nàng toàn thân vô lực, sẽ đánh cho hắn ngày mai không gặp được người.
“Sao vậy?” Bắc Đường Tẫn hướng ra phía ngoài hô một tiếng.
“Bẩm điện hạ” người đánh xe trả lời: “Đằng trước giữa đường có một đứa nhỏ. . . . . .” Thiếu chút nữa là nghiến qua người đứa nhỏ này rồi. Nhìn sang chung quanh, căn bản không có người lớn trông chừng. Chẳng lẽ đứa trẻ này bị vứt bỏ sao? Tạo nghiệt nha.
“Đứa nhỏ?” Bắc Đường Tẫn cau mày: “Cũng chỉ có một mình nó?”
“Đúng vậy, điện hạ.”
“Ôm hắn đi.”
Người bên ngoài vội vàng xuống ngựa, ôm lấy đứa nhỏ, cung kính lập tức đưa lên xe.
Thất Nhàn giương mắt vừa nhìn, trong nháy mắt mặt đầy hắc tuyến. Cha mẹ của đứa bé này rốt cuộc là người nào? Tại sao có thể có suy nghĩ cường đại như vậy? Chỉ thấy trên cổ đứa nhỏ treo một dây lụa, trên dây lụa buộc lên một khối bánh mì loại lớn, đứa nhỏ cúi đầu, vừa lúc có thể gặm đến.
Nhìn lại trang phục đứa bé này, khóe miệng Thất Nhàn không khỏi run run. Một thân áo choàng nhỏ màu tím, giống như lão nhân tinh vậy, hoàn toàn không có giống đứa nhỏ bình thường ăn mặc ngây thơ mũm mĩm.
Cách thưởng thức của cha mẹ nhà này thật đúng là rất đặc biệt.
Thất Nhàn đột nhiên nhìn thẳng áo choàng màu tím kia không phản ứng lại được. Áo choàng này, sao nhìn quen mắt như vậy?
Cũng chỉ trong nháy mắt, Thất Nhàn liền muốn đứng dậy. Áo choàng nhỏ này, không phải là trên người Tử lão đầu, lão ngoan đồng kia làm nhỏ lại sao?
Tử lão đầu? Tiểu oa nhi?
Thất Nhàn chợt cảm thấy mây đen che kín đầu, nhìn hồi lâu, đứa nhỏ này chắc không phải là con của mình bị Tử lão đầu vô lương kia mang đi chứ?
Đảo mắt, nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ.
Chỉ thấy trên khuôn mặt đứa nhỏ trắng nõn tinh tế, một đôi mắt đen nhánh đang xoay tròn, không sợ hãi chút nào đánh giá người trên xe. Lúc nhìn thấy Thất Nhàn trong nháy mắt, trên mặt đột nhiên nở nụ cười thật to: “Mẹ mẹ. . . . . .” Vươn ra hai cánh tay mập mạp, nâng chân nhỏ của mình, muốn nhào về phía Thất Nhàn.