Edit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Mọi người ngạc nhiên. Dực Vương gia đã trở lại? Tại sao không có nghe nói gì?
Bàn tay Vân Lam đặt trên ghế rồng đã sớm nắm lại thật chặt, nhìn về phía người kia đang tiến nhanh vào đại điện.
Khóe miệng Thất Nhàn không tự chủ được hiện ra nụ cười, xoay người.
Ở dưới ánh nắng nhấp nháy, nhảy vào chính là một thân màu bạc chói mắt, nam nhân mặt đầy phong sương. Bên cạnh có một con thú lớn vẫy đuôi đi theo, chính là Cẩu Nhi.
Cẩu Nhi vừa thấy Thất Nhàn, lập tức vui mừng khôn xiết “Gâu” to một tiếng, nhảy lấy đà, liền nhào tới.
Trong điện chúng thần vốn thấy một con thú to sắc mặt hung ác như vậy, tâm can đã chấn kinh rồi. Lúc này, lại thấy mãnh thú nhảy dựng lên, càng khiến sắc mặt mọi người thay đổi, túm năm tụm ba lại thành một đống.
Đại điện trong nháy mắt loạn thành một đoàn.
Khóe miệng Thất Nhàn co quắp giật giật, lại tới nữa! Cẩu Nhi này, có thể đổi một chiêu khác hay không?
Trong vài giây thấy Cẩu Nhi sắp tới gần người, Thất Nhàn xoay người một cái, cách chỗ kia xa vài mét.
Ánh mắt Cẩu Nhi “san sát san sát” đi ngay theo bóng dáng Thất Nhàn, nhưng mà thân thể kia to lớn dài rộng kia lại không linh hoạt được như vậy, vẫn theo đà quán tính hướng về phía trước.
Mỗ đại thần phía sau không còn kịp tránh ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen kia bay thẳng đến.
“Phịch” một tiếng vang thật lớn ở trên đại điện.
Chỉ thấy đại thần kia ngửa mặt ngã xuống đất, lúc này tứ chi duỗi thẳng, trong miệng phát ra tiếng rên thống khổ: “Ngô ngô”.
Mọi người vừa thấy, trong nội tâm vừa sợ lại vừa buồn cười.
Cự thú kia thế nhưng gục cả bốn chân trên người Vương đại nhân, lúc này đang chậm rãi ngồi dậy. Cái mông tròn trịa kia, ngồi lên cả khuôn mặt của Vương đại nhân.
Mọi người không khỏi lo lắng, đầu của Vương đại nhân sẽ không bị bẹp dí đi.
Cẩu Nhi đang méo miệng giận dỗi, nó cũng không phải muốn ôm người này, nam nhân có mùi vị khó ngửi này chạy tới xem náo nhiệt cái gì? Thật là lãng phí cái ôm của nó.
Dưới lòng bàn chân cũng không nhàn rỗi.
Giẫm! Dùng sức giẫm! (TNN: haha đáng yêu quá đi =]])
Nhị Tuyệt khóe mắt căng ra, bị Cẩu Nhi nhào tới đã là chuyện không may rồi. Lại còn bị giẫm nhiều nhát như vậy. Hắn thật muốn thay vị nhân huynh còn đang ở dưới cái mông của Cẩu Nhi kia rơi lệ đồng tình một phen.
Bên này một đám hỗn độn, bên kia, cũng là một mảnh ồn ào.
“Đã trở lại?” Thất Nhàn cười hỏi. Giống như một vị thê tử tiếp đón trượng phu trở về.
“Đã trở lại.” Vân Lẫm thâm tình ngắm nhìn. Trong mắt cũng chỉ còn lại có một mình Thất Nhàn.
Hắn chỉ biết, một người tinh ranh như vậy, làm sao dễ dàng để cho Vân Lam làm loạn?
Hoàn toàn không để ý vẻ trang nghiêm túc mục trong đại điện, hoàn toàn không đếm xỉa đến những người khác tồn tại.
“Hồ nháo! Hồ nháo! Kim loan đại điện sao có thể là nơi cho dã thú tùy tiện đi vào như vậy? Dực Vương gia, ngươi thật sự là quá làm càn.” Một vị đại thần khác gân cổ đứng dậy, đỏ mặt, tức giận nhắm thẳng vào Vân Lẫm.
Thất Nhàn cười một tiếng, đảo mắt: “Đại nhân ngươi quấy rầy vợ chồng người ta gặp mặt, thật không phải là hành động nên làm a. Nếu trên điện này đã có một súc vật hèn hạ như ngài rồi, thì làm sao lại không thể có thêm một Cẩu Nhi nhà ta?”
Vị đại nhân vừa nghe, liền tức giận. Cư nhiên bị hậu sinh vãn bối này mắng là súc vật. Tay run rẩy: “Ngươi. . . . . .” Trong bụng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết mắng từ đâu.
“Dực Vương, ngươi rời bỏ quân đoàn tự mình quay về, tổn hại quân kỷ quốc pháp, còn không mau mau quỳ xuống nhận tội?” Độc Cô hữu tướng tiến lên phía trước một bước, bộ dạng nhất phái công chính nghiêm minh.
Vân Lẫm mắt lạnh quét đi qua: “Là hữu tướng đại nhân ngươi nói muốn phán vương phi của bổn vương tội chết sao?”
Hàn khí lạnh thấu xương đập về phía Độc Cô hữu tướng, hữu tướng theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Làm hắn khó hiểu là, Dực Vương gia có thể nào lấy một bộ mặt cười ôn nhuận như vậy, nói ra một lời làm người ta không rét mà run chứ?
Vân Lẫm xoay người: “Bệ hạ, vương phi của bổn vương rốt cuộc phạm vào tội gì?”
“Dực Vương từ Nam Cương trở lại, sợ là không biết. Hình bộ Lý đại nhân, ngươi tới nói cho Dực Vương!” Vân Lam nói.
Hình bộ thượng thư Lý đại nhân chần chờ, bước ra khỏi hàng: “Dực Vương gia, do thần kiểm chứng, Dực vương phi cùng quản gia Chiến gia Chiến Nhược Thủy thông đồng với Nam Vũ, bán đứng hoàng triều, phải bị xử tội!”
“Vậy Lý đại nhân chuẩn bị phán vương phi của bổn vương tội như thế nào? Tử tội?” Vân Lẫm một thân chiến giáp, hướng về phía Lý đại nhân.
Giọng nói lạnh lùng, phảng phất như mình chỉ cần nói một tiếng “đúng”, người trước mắt này sẽ vặn gãy cổ mình. Lý đại nhân giơ tay lên xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau đó không dám lên tiếng.
Vân Lam long nhan khẽ biến, quát một tiếng: “Hình bộ, nói chuyện!”
Lý đại nhân nâng mắt liếc nhìn thiên tử, lại nhìn lại Dực Vương như có thể đem người kết thành băng, khó xử, không dám nói lời nào.
“Bệ hạ, xem ra Lý đại nhân vẫn còn đang suy tư xem thần thiếp phải bị tội gì. Bệ hạ không bằng hỏi một chút, ý tứ những đại thần khác?” Thất Nhàn cười yếu ớt, vẻ mặt tự nhiên.
Vân Lam quét mắt một đám trọng thần: “Phủ tông nhân Tôn đại nhân, ngươi tới nói một chút.”
Tôn đại nhân bị thiên tử gọi tên đi ra: “Về án Dực Vương Phi tư thông với địch, thật là nghi điểm nặng nề. Thật ra Dực Vương Phi từng là chủ tử của gian tế kia, lại không có phát hiện hành vi phạm tội tày trời của người nọ, đây là lỗi lớn.”
Một câu nói lập tức đem “tội” hạ xuống thành “lỗi”.
Vân Lam căng mặt, những người này, rốt cuộc làm sao vậy?
“Bệ hạ, thần có lời muốn nói.” Tả Lãnh Tướng cất bước lên phía trước.
Vân Lam vuốt cằm: “Tả tướng, ngươi nói!”
“Thần không đồng ý với ý kiến của Tôn đại nhân.”
Vân Lam cong lên khóe miệng.
“Cho dù Dực Vương Phi từng cùng tặc nhân có quan hệ chủ bộc, cũng chỉ có thể coi như là vận mệnh bắt buộc, không thể xưng là tội huống chi là sai lầm! Thần thiết nghĩ, Dực Vương Phi vô tội, nên thả ra.” Kính cẩn cúi đầu.
Khóe miệng giương lên còn chưa thành độ cong, đã nghe Tả tướng nói đến phán vô tội. Sắc mặt Vân Lam đột biến.
“Tả tướng đại nhân! Ngươi đây là đang thoát tội cho tội phạm phản quốc? Thực là khiến người ta không khỏi hoài nghi, ngươi có phải là đồng đảng của tội phạm kia hay không?” Hữu tướng định thần, quát một tiếng.
“Hữu tướng đại nhân lời ấy sai rồi. Cựu thần chẳng qua là nói ra lời chân thật, nói ra phần lớn nỗi lòng của mọi người mà thôi. Nếu hữu tướng đại nhân đã nói xấu cựu thần như thế, cựu thần cũng không có lời nào để nói.”
“Đủ rồi!” Vân Lam vỗ án.
Híp mắt quét về phía Thất Nhàn bên môi đang treo nụ cười đầy châm chọc, nhìn lại về phía Vân Lẫm trong mắt băng hàn: “Các ngươi thật cho rằng trẫm không trị được các ngươi sao? Trẫm là thiên tử, trẫm định tội, còn có ai dám cãi lại?”
Phất tay: “Người đâu, Dực Vương cùng Dực Vương Phi nhiễu loạn triều đình, bắt bọn họ lại!”
Một câu thét ra lệnh xong, nhưng không thấy trong điện có bất kỳ động tĩnh gì, thị vệ ngoài cửa vẫn đứng yên như trước.
Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, không hiểu làm sao.
Vân Lam đập tay làm rơi bút lông trên bàn án: “Nô tài lớn mật, các ngươi cũng dám không nghe lệnh của trẫm sao?” Tức giận công tâm.
“Bẩm bệ hạ, Cơ đại nhân cùng Trấn quốc đại tướng quân cầu kiến!”
“Mau tuyên!” Mắt ưng chợt lóe vẻ vui mừng.
Thân hình thẳng tắp, đi lại vững vàng, Cơ Y Duệ cùng Liên tướng quân đi vào.
“Y Duệ, ngươi tới vừa đúng lúc. Đem những nô tài này tất cả đều đổi đi!” Bất thình lình hét lên dữ dội.
“Bẩm bệ hạ, thị vệ ban đầu trong cung thật sự không đủ cảnh giác, vi thần đã tự tiện làm chủ, từ ngoài cung điều vào một nhóm này.” Cơ Y Duệ khom người tiến lên: “Những người này đại khái còn chưa có thói quen ở trong cung đi.”
“Ngươi!” Vân Lam mở to hai mắt nhìn, thì ra không phải là thị vệ có vấn đề, là đại thần của hắn có vấn đề.”Thật to gan! Liên tướng quân, còn không nhanh chóng đem những thứ loạn thần tặc tử này toàn bộ bắt lại! Ngươi làm Trấn quốc đại tướng quân mà lúc này lại bất động, còn đợi tới khi nào?”
Liên lão tướng quân vuốt vuốt chòm râu: “Bệ hạ, thần một người sợ là lực lượng có hạn. Xin bệ hạ đưa ra Hổ Phù, thần sẽ đi điều đại quân.”
“Hổ Phù?” Vân Lam hai mắt tỏa sáng, “Đúng. . . . . . Đại quân. . . . . .”
“Bệ hạ!” Cơ Y Duệ đột nhiên mở miệng: “Hổ Phù ở chỗ này!” Từ ống tay áo, xuất hiện trong tay một khối lệnh bài bằng vàng lóe sáng.
“Cơ Y Duệ! Ngươi dám trộm Hổ Phù!” Vân Lam hai tay chống long án: “Ngươi cũng thật lớn mật!”
“Tạ ơn bệ hạ khen ngợi!” Cơ Y Duệ đi về phía Thất Nhàn, đem Hổ Phù đưa tới: “Thất muội, phần lễ này của đại ca, muội có vừa lòng hay không?”
Thất Nhàn cười cười nhận lấy: “Đại ca đưa, quả nhiên là trọng lễ.”
“Các ngươi muốn hế nào?” Vân Lam kìm nén cơn giận của mình, nặng nề ngồi xuống.
“Bệ hạ, thần thiếp chỉ muốn xin ngài một đạo chỉ mà thôi.” Thất Nhàn đi lên một bước.
“Đạo chỉ gì?” Cắn răng.
“Đạo chỉ thoái vị!”
Một câu nói xong, cả đại điện im lặng.
Đạo chỉ thoái vị. Trong lòng chúng đại thần ngay lập tức suy tính.
“Các ngươi tưởng có thể thắng như vậy sao?” Vân Lam hừ nói: “Nhạc nhi!”
Một đám áo đen che mặt giả dạng từ trong chỗ tối đi ra chính là tập đoàn ám vệ thần bí nhất trong cung “Ngân Lang”.
“Những thứ tặc tử này, giết không tha!” Vân Lam hạ lệnh.
Lại thấy chúng ám vệ không nhúc nhích, Nhạc nhi thậm chí đi tới bên cạnh Thất Nhàn.
“Các ngươi, cũng muốn phản sao?” Vân Lam chỉ cảm thấy cả người máu như đông lạnh lại, đây là một thế lực bí ẩn nhất của hắn, vì sao cũng là tình cảnh này? “Các ngươi không sợ phá lời thề thượng cổ sao?”
“Bệ hạ, lời thề thượng cổ của ‘Ngân Lang’ là chung thân cống hiến vì người cầm ngọc bài, vĩnh không phản bội!” Nhạc nhi nhẹ giọng nói.
Cho nên sao? Vân Lam mờ mịt. Ngọc bài kia không phải đã sớm không có sao? Cho nên phải thần phục thiên tử hoàng triều mới đúng.
Thất Nhàn “ha ha” cười đến vui vẻ, lấy ra ngọc bài Ngân Lang: “Bệ hạ, ám vệ này, cuối cùng là truyền cho nhất mạch Dực Vương ta đây.”
Vân Lam cả người bỗng nhiên mềm nhũn ra, hắn thiên tính vạn tính, cũng không có tính tới điểm này. Bởi vì phụ vương khi đó không thấy ngọc này bài, hắn cũng không để ý. Sao có thể ở trong tay Dực Vương chứ?
Chẳng lẽ, hắn hôm nay liền mất hết ở đây sao?
“Bệ hạ!” Độc Cô hữu tướng bước nhanh tiến lên, che ở trước người Vân Lam: “Cựu thần thề thần phục.”
Ngay sau đó, đám người tự cho là trung nghĩa cũng xông tới: “Bọn thần thề chết theo bệ hạ.”
Thất Nhàn đánh ngáp: “Cảm động quá. Các vị đại nhân thật đúng là ‘trung thần lương tướng’ nha. Nếu các vị thà chết chứ không chịu khuất phục, thấy chết không sờn như thế, chúng ta không thành toàn hình như sẽ có chút không phải với hiển tích vĩ đại của các vị nha.” Đôi mắt lòe lòe sáng.
“Người, ai cũng phải có lúc chết. Bọn ta trung tâm với hoàng đế, tất sẽ lưu danh sử sách. Cho dù chết, vậy thì như thế nào?” Có người dõng dạc lên tiếng: “Hừ! Tặc tử các ngươi sau trăm tuổi, cũng chỉ có thể bị người mắng muôn đời, hổ thẹn thiên cổ.”
“Đặc sắc a!” Thất Nhàn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Xem một chút, vị đại nhân này dõng dạc cỡ nào, rất có tác phong dũng sĩ. Còn có người nào muốn nói nữa không?”
“Các ngươi tiểu nhân vô sỉ, ham sống sợ chết, không để ý tới lễ nghĩa liêm sỉ.” Có người liền đứng dậy, hướng phía Tả tướng cùng một đám thần tử phía sau Thất Nhàn nói.
“Vị đại nhân này.” Thất Nhàn cắt đứt: “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?”
Người nọ ngẩng đầu lên, hăng hái: “Bọn ta vì bệ hạ, vì trung nghĩa, lên núi đao, xuống biển lửa, cũng không chối từ!”
“Hay! Nói thật hay!” Thất Nhàn một lẫn nữa vỗ tay, trong mắt hàm xúc ý tứ tán thưởng mười phần.
Đôi mắt sáng chuyển về phía Vân Lẫm: “Vương gia, vị đại nhân này nói muốn lên núi đao, xuống biển lửa đây. Ngài cảm thấy như thế nào?”
Vân Lẫm ánh mắt lạnh lẽo: “Thành toàn bọn họ là được!”
Thất Nhàn vẫn cười đùa như cũ lên tiếng, lời nói của nàng cũng thật kinh hãi: “Thần thiếp cũng cảm thấy ý kiến này rất hay! Nhạc nhi, chuẩn bị núi đao, chuẩn bị biển lửa!”