Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Chương 3




Mới ra khỏi phòng học, đôi mắt sắc bén của Trần Hiểu Ý liền nhìn thấy Bạch Nhạc Ninh trong đám người đông nghịt, cô kéo tay bố mình chạy chầm chậm chạy tới, vỗ vỗ vào lưng của Bạch Nhạc Ninh, chờ cô vừa quay đầu lại liền hỏi:“Chúng ta cùng đi nhé?”

Bạch Nhạc Ninh lắc lắc tay Bạc Cạnh, thăm dò ý kiến của hắn.

Bạc Cạnh không vội trả lời, cười cười hỏi Trần Hiểu Ý: “Em chính là tiểu Ý Ý mà Ninh Ninh nhà anh thường hay nhắc tới?”

Oa, tiểu Ninh Ninh thật là tốt bụng, cậu ấy kể cho anh đẹp trai nghe về cô ư?

Trần Hiểu Ý tùy tiện nắm tay Bạch Nhạc Ninh, cười hì hì tự giới thiệu: “Chào anh trai Ninh Ninh! Em tên là Trần Hiểu Ý, là bạn thân nhất trong lớp của tiểu Ninh Ninh đó!” Tiếp theo cô xoay người ôm lấy bố,“Đây là bố em!”

Bạc Cạnh nhíu nhíu mày, nhìn cô cười cười, sau đó vươn tay chào hỏi ông Trần “Chào bác Trần, lần trước khi chú đến Bạch thị, chúng ta đã gặp mặt rồi nhỉ.”

Nếu bạn đang đọc truyện này trên wattpad ,ola chứng tỏ truyện ở Bích song các đã bị ăn cắp trắng trợn, bạn Vịt nguyền rủa ai đã post truyện này lên wattpad ,ola ngồi trong nhà nhà sập cho vỡ sọ, ra đường xe đâm chết, ăn chết nghẹn uống chết sặc , kiếp này mãi mãi gặp xui xẻo,kiếp sau làm trâu làm bò làm con chó cho người ta!

Bạc Cạnh trên mọi phương diện đều có biểu hiện xuất sắc, nhất là thành tích của hắn, không cần lo lắng những cuộc thi sắp tới, cho nên vừa rồi bố Bạch đã cho hắn đi theo mình học tập. Trước mắt những gì hắn cần học không phải kinh doanh công ty như thế nào, mà là theo trình tự từ dưới đi lên, hỗ trợ sửa sang lại số liệu sổ sách, thuận tiện làm quen chuyên môn một chút, thường xuyên gặp gỡ đại diện của các công ty hợp tác với Bạch thị.

Và ông Trần chính là một trong số đó.

Tiếp được Bạc Cạnh phao đến câu chuyện, Trần cha ôn hòa cười nói: “Đúng vậy, tôi cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp Bạch tiên sinh, không ngờ lại là cậu, Bạch tiên sinh chắc bề bộn nhiều việc lắm hả?”

Bạc Cạnh cười mà không đáp,ông Trần cũng không tiếp tục truy hỏi, vì thế bốn người đi cùng nhau xuống cầu thang.

Trần Hiểu Ý kéo Bạch Nhạc Ninh lùi lại phia sau vài bước, lặng lẽ hỏi: “Sao hôm nay bố cậu không đến? Ông ấy bận làm việc ư?”

Bạch Nhạc Ninh gật đầu, “Ừ, tớ còn cãi nhau với ông ấy nữa cơ.”

Trần Hiểu Ý ra vẻ hiểu biết,“Tớ nói cậu nghe, vốn hôm nay là mẹ tớ đến, nhưng mà bố cậu với mẹ tớ thì có đề tài gì để nói chứ, aiz, người nên đến phải là bố cậu mới đúng?”

Công ty của ông Trần trước đó không lâu đã có quan hệ hợp tác với Bạch, con cái hai bên lại thân thiết với nhau, hơn nữa Bạch Nhạc Ninh cũng không kiêng dè nhắc tới chuyện của bố mình trước mặt bạn tốt, cho nên khi Trần Hiểu Ý nghe thấy, công ty nhà mình hợp tác với Bạch thị , cô không chỉ nói họ là bạn thân mà còn nhấn mạnh chữ thân nhất.

Đáng tiếc bố Bạch làm việc luôn luôn công tư phân minh, cho dù con gái của đối tác thân với bảo bối nhà mình đến đâu đi chăng nữa, ông cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi thái độ, cho nên khi ông Trần nhắc tới chuyện này, bố Bạch liền nhiệt tình chiêu đãi ông, chỉ là không hề đồng ý nâng phần trăm cho đối tác khi nhập hàng .

Ông Trần không lay chuyển được, tâm trạng đương nhiên không được tốt lắm, vốn đang tính họp phụ huynh lần này sẽ tranh thủ bàn bạc lại, không ngờ bố Bạch bận tới mức không đi họ được.

Bạch Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý ngày càng cách xa hai người đi đằng trước, thẳng đến khi bóng dáng bọn họ xa mù mịt, Trần Hiểu Ý mới bĩu môi, “Bố tớ còn chưa chết tâm đâu, cậu xem vẻ mặt của ông ấy đi, tám phần là muốn gây thiện cảm với anh cậu .”

Phía sau hai đứa trẻ to nhỏ với nhau, còn hai người phía trước một già một trẻ, không tiếng động so chiêu với nhau, chỉ chốc lát sau, Trần Hiểu Ý thành tích vượt trội được nhà trường khen thưởng, ông Trần mới bất đắc dĩ phải đi theo con nghe hiệu trưởng đọc diễn thuyết, lúc này Bạc Cạnh mới có thời gian nhìn đến bảo bối nhà mình.

Xem kìa, bảo bối nhà mình rất được nhiều người yêu mến, còn chưa đi hết nửa sân thể dục, bên cạnh cô bé đã vây quanh rất nhiều bạn nhỏ, Bạc Cạnh không đành để cho cô tự do, còn mình đứng một bên quan sát.

Nhưng mà, hắn xuất sắc như vậy tất nhiên sẽ không bị người khác coi nhẹ quá lâu, hắn vừa đi đến đứng dưới tán cây không bao lâu liền có vài nữ sinh khoảng mười tuổi, hứng thú hừng hực xông tới, hỏi đông hỏi tây hỏi này hỏi nọ.

Bạc Cạnh chọn vài vấn đề râu ria để trả lời ,không vì các cô tuổi nhỏ hơn mình mà kiêu ngạo. Thái độ của hắn luôn ôn hòa vừa đủ , không khiến người khác ghét nhưng cũng không để người ta hiểu lầm mình thích ai trong số họ.

Nếu bạn đang đọc truyện này trên wattpad ,ola chứng tỏ truyện ở Bích song các đã bị ăn cắp trắng trợn, bạn Vịt nguyền rủa ai đã post truyện này lên wattpad ,ola ngồi trong nhà nhà sập cho vỡ sọ, ra đường xe đâm chết, ăn chết nghẹn uống chết sặc , kiếp này mãi mãi gặp xui xẻo,kiếp sau làm trâu làm bò làm con chó cho người ta!

Mấy câu hỏi này Bạc Cạnh không nhất định phải trả lời, chỉ thỉnh thoảng lên tiếng đáp vài từ,các nữ sinh bé nhỏ thầm nghĩ người con trai này nhìn bề ngoài tỏa sáng như ánh mặt trời nhưng khi đến gần lại không phải như vậy nên không dám lại gần. Không ngờ có một cô bé mắt to tròn, rất can đảm đứng ra hỏi Bạc Cạnh: “Bạch ca ca, anh có bạn gái chưa?”

Bạc Cạnh nói ngắn gọn: “Vẫn đang chờ.”

Các nữ sinh hai mặt nhìn nhau, không hiểu được ý tứ sâu sa trong lời hắn.

Lúc này, chợt nghe thấy giọng nói thanh thúy ngọt ngào vang lên: “Bạc ca ca, chúng ta đi được chưa?”

Bạch Nhạc Ninh tuy mải mê nói chuyện cùng các bạn học, nhưng cô vẫn chú ý đến Bạc Cạnh, lúc nãy thấy nhiều nữ sinh vây quanh hắn như vậy, lòng cô bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, Bạc ca ca là của cô, không thể chia sẻ với người khác được!

Nghĩ thế nào làm thế ấy, cô lập tức vươn hai tay đẩy mấy hình nhân chướng ngại vật trước mắt, vọt tới trước mặt Bạc Cạnh, chưa nói xong đã dắt Bạc Cạnh rời đi.

Nhưng có người không để cô được toại nguyện.

“Ninh Ninh ngốc, không được đi! Cậu đứng lại cho tôi!”

Bạc Cạnh và Bạch Nhạc Ninh quay đầu lại, nhìn về phía cậu bé đang thở hổn hển lao tới.

“Sao cậu vừa thấy tôi liền bỏ chạy?” Vẻ mặt của cậu bé không được tự nhiên, tức giận trừng mắt nhìn Bạc Cạnh, “Vì anh ta hả ? Anh ta là ai vậy?”

Bạch Nhạc Ninh vừa ngọt ngào nay đã biến sắc, hung hăng rống vào mặt thằng bé: “Lại là cậu à! Tôi không thèm nói với cậu! Bạc ca ca là ai liên quan gì tới cậu chứ!”

Bạc Cạnh nhếch khóe miệng mỉm cười.

Nụ cười này khiến Lục Vịnh trở nên nóng nảy,“Anh cười cái gì?”

Nếu bạn đang đọc truyện này trên wattpad ,ola chứng tỏ truyện ở Bích song các đã bị ăn cắp trắng trợn, bạn Vịt nguyền rủa ai đã post truyện này lên wattpad ,ola ngồi trong nhà nhà sập cho vỡ sọ, ra đường xe đâm chết, ăn chết nghẹn uống chết sặc , kiếp này mãi mãi gặp xui xẻo,kiếp sau làm trâu làm bò làm con chó cho người ta!

“A?” Bạc Cạnh thong dong lên tiếng, thú vị đánh giá tên nhóc mới chạy đến, đôi mắt cũng gắt gao trừng trừng nhìn hắn,“Tôi không cười gì hết.”

Lục Vịnh cảm thấy đối phương đang khinh thường mình, “Anh là anh trai của Ninh Ninh ngốc?” giọng nói không giấu nổi vị dấm chua nồng đậm mười phần.

Bạc Cạnh đương nhiên hiểu rõ, quả nhiên là tên nhóc này đang ăn dấm chua.

Qua cả nửa ngày quan sát cộng thêm vài chi tiết miêu tả của Bạch Nhạc Ninh lúc ở nhà, Bạc Cạnh xác định, tiểu quỷ này đang không cam lòng còn bị sự ghen tị thiêu đối, thằng bé này rất thích bảo bối nhà hắn, bắt nạt Ninh Ninh là để con bé chú ý đến mà thôi.

Nhưng mà, thằng nhóc này không biết với độ tuổi của nó bây giờ, nói thích vẫn hơi sớm sao? Còn nữa, dùng thủ đoạn bắt nạt tiểu cô nương dễ thương nhà hắn, rồi tranh thủ làm cô nhóc thấy vui, cậu nhỏ này không sợ phản tác dụng làm cho người ta ngày càng chán ghét nó hơn ư?

Vì thế Bạc Cạnh chỉnh lại sắc mặt, ra chiến thư với “Tiểu tình địch”, “Nếu tôi là anh trai của Ninh Ninh, chỉ sợ từ lúc nghe được cậu kêu con bé là ngốc, tôi đã dùng nắm đấm để tiếp đón cậu rồi.”

Mà trên thực tế, với tuổi của Ninh Ninh mà nói, Bạc Cạnh hiện tại bắt đầu ghen hình như cũng hơi sớm……

Lục Vịnh cứ thế trừng hắn, hận không thể xuyên thủng người hắn thành một cái lỗ lớn “Tôi vừa rồi hỏi bố tôi , ông ấy nói rằng chủ tịch Bạch thị không có con trai, đào ở đâu ra anh trai hả? Anh, anh……” Đột nhiên nhớ tới bố mình thường hay nói đến câu ngạn ngữ này, Lục Vịnh lập tức áp dụng vào tình hình thực tế,“Anh là đồ lòng lang dạ sói!”

Bạch Nhạc Ninh hốc mắt đỏ hoe,“Cậu mà kêu tôi ngốc thêm một lần nữa, tôi liền đi méc cô giáo Vương ! Còn nữa, Bạc ca ca không phải như cậu nói, cậu dám nói xấu người tốt!”

Lục Vịnh khi nhìn cô, với lúc đối mặt với Bạc Cạnh hoàn toàn khác nhau, nhưng mà vẫn cợt nhả chớp mắt vài cái,“Cậu đi méc đi, tôi đây không sợ.”

Bạch Nhạc Ninh vừa tức vừa vội, nắm chặt tay Bạc Cạnh, đứng bên cạnh hắn hung tợn nhìn chằm chằm Lục Vịnh.

Lục Vịnh cũng không chịu ảnh hưởng của cô, ngược lại như chú hổ con bị người ta dẫm vào đuôi, quát Bạc Cạnh: “Buông tay Ninh Ninh ngốc ra! Anh không phải là anh trai ruột của cô ấy, dựa vào cái gì mà nắm tay? Còn nữa, anh dựa vào tư cách gì để tham gia cuộc họp phụ huynh lần này? Anh có quan hệ như thế nào với cô ấy?”

Bạc Cạnh ra vẻ trầm ngâm một lát mới trả lời:“Vấn đề nhiều quá, thứ lỗi tôi không có cách trả lời hết, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu nghe tư cách của tôi .” Hắn xoay người, giết người không dao thì thầm bên tai Lục Vịnh: “Bởi vì tôi được bố vợ tương lai nhờ cậy.”

Lục Vịnh kinh ngạc, trơ mắt nhìn Bạc Cạnh ưu nhã thong dong cười mãn nguyện, sau đó dắt Bạch Nhạc Ninh đi ra xa sân thể dục.

Khi học kì mới bắt đầu, Lục Vịnh lại không biết vì sao liên tục hai ngày liền không tới trường,chỗ ngồi đằng sau Bạch Nhạc Ninh liên tục trống hai ngày. Sau đó các bạn học trong lớp truyền tai nhau nói rằng Lục Vịnh đã làm xong thủ tục nghỉ học từ lúc nghỉ hè.

Chẳng mấy chốc, Bạch Nhạc Ninh liền thay đổi trở lại làm tiểu nữ sinh hoạt bát đáng yêu ngày nào, cô thấy mình vô cùng may mắn , cũng không hỏi Lục Vịnh đang êm đang đẹp tại sao lại nghỉ học.

Sau đó, thám tử Trần Hiểu Ý không biết lấy được tin tức từ đâu, nói rằng cha mẹ của Lục Vịnh ly hôn, cãi nhau náo loạn suốt,rồi ném hắn cho bà nội đang định cư ở nước ngoài, vì vậy hắn sang nước ngoài học tập tiếp.

Nếu bạn đang đọc truyện này trên wattpad ,ola chứng tỏ truyện ở Bích song các đã bị ăn cắp trắng trợn, bạn Vịt nguyền rủa ai đã post truyện này lên wattpad ,ola ngồi trong nhà nhà sập cho vỡ sọ, ra đường xe đâm chết, ăn chết nghẹn uống chết sặc , kiếp này mãi mãi gặp xui xẻo,kiếp sau làm trâu làm bò làm con chó cho người ta!

“Thực tiếc nha, tớ nói cậu nghe, anh tớ bảo, lớp chúng ta khó có thể bồi dưỡng ra một nhân tài so đấu được với Bạc ca ca nhà cậu, thế nhưng còn chưa kịp bồi dưỡng đã xổng chuồng rồi.” Trần Hiểu Ý chậc chậc lưỡi, bày ra bộ dáng “Chuyện buồn nhất thế giới”, nói với Bạch Nhạc Ninh.

Sau kì họp phụ huynh, Trần Hiểu Ý từ miệng anh trai nhà mình, biết được Bạc Cạnh là bạn học của hắn, hơn nữa, Bạc Cạnh ở trường học, quả thật rất oai phong vĩ đại.

Có điều Bạch Nhạc Ninh cũng không để ý việc nhỏ này đó, cô chỉ để ý vũ khí bí mật đánh lui người khác của Bạc Cạnh.

Thế nhưng cho dù Bạch Nhạc Ninh gặng hỏi bằng cách nào, Bạc Cạnh cũng nhất quyết không chịu nói cho cô nghe ngày đó anh đã làm thế nào để thằng nhóc Lục Vịnh câm như hến.

“Nói cho em biết đi, nói cho em biết đi mà!” Bạch Nhạc Ninh gần như lúc nào cũng quấn lấy Bạc Cạnh, “Người ta rất tò mò nha!”

Bạc Cạnh khóe môi khẽ nhếch, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tiểu nha đầu, em mau lớn nhanh lên nào.”

Ninh Ninh, lớn lên nhanh nhanh nhanh! Anh thật sự rất muốn sáng sớm được ôm em trong lòng tỉnh giấc mộng ……

Thời gian thấm thoát trôi như đưa thoi, thoáng một cái mà sáu năm đã trôi qua.

Bạch Nhạc Ninh vừa lên cấp hai, thân thể bắt đầu phát dục, rất nhiều phiền não cũng theo đó kéo đến, trong nhà chỉ có hai gã đàn ông, cô có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không thể nói cho bọn họ nghe, đặc biệt là người không có quan hệ huyết thống – Bạc Cạnh.

Khi nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua , Bạch Nhạc Ninh bỗng thấy ngượng ngùng.

Nếu bạn đang đọc truyện này trên wattpad ,ola chứng tỏ truyện ở Bích song các đã bị ăn cắp trắng trợn, bạn Vịt nguyền rủa ai đã post truyện này lên wattpad ,ola ngồi trong nhà nhà sập cho vỡ sọ, ra đường xe đâm chết, ăn chết nghẹn uống chết sặc , kiếp này mãi mãi gặp xui xẻo,kiếp sau làm trâu làm bò làm con chó cho người ta!

Aiz aiz, Bạc ca ca thế nhưng lại nói với cô, hắn muốn cô làm bạn gái của hắn coi như đây chính là quà sinh nhật!

Chuyện này, chuyện này…… Tuy rằng cô rất thích hắn, từ nhỏ đã có suy nghĩ sau này lớn lên sẽ làm cô dâu của hắn, nhưng mà, nhưng mà…… Làm ơn đi, cô chỉ mới mười ba tuổi nha! Bạc ca ca sớm như vậy đã muốn trói cô lại , quá sớm đúng không?

Bạch Nhạc Ninh vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, cầm cái hộp gói ghém đẹp đẽ kỹ càng bên trong có đựng một chiếc kẹp cà vạt mà cô phải ngàn chọn vạn tuyển mới mua được, do dự một lúc lâu, vẫn là xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra dòng chữ “Hộp nguyện ý!” trên tờ giấy nhỏ,rồi dán lên mặt hộp, cô còn viết cả ý nghĩ của mình vào đó,cuối cùng cho vào một cái túi nhỏ xinh xắn.

Ừm, kỳ thật cô không quan tâm nhiều lắm, giống như Ý Ý nói vậy, Bạc ca ca đã hơn hai mươi tuổi lại đẹp trai, thật sự nếu hắn không luôn đặt ánh mắt mình vào Bạch Nhạc Ninh, hắn đã bị người khác đoạt đi rồi!

Nói gì đi nữa, cấp hai kết giao bạn trai thì cũng rất bình thường, rất nhiều bạn học đã yêu nhau rồi, chỉ còn có cô thôi! Ngay cả tiểu Ý Ý cũng đã kết giao với mấy tến bạn trai á.

Nghĩ vậy, Bạch Nhạc Ninh thẹn thùng đỏ mặt, cuối cùng xác định qua quần áo và kiểu tóc không có vấn đề gì mới đẩy cửa ,bước ra khỏi phòng.

Đi xuống dưới nhà chỉ thấy trên bàn ăn thức ăn đều đã được bày ra, bố và Bạc Cạnh đang ngồi ở chỗ của mình, nhưng chưa ai dùng bữa cả.

Bạch Nhạc Ninh xiết chặt bàn tay mang quà, ngồi xuống chỗ của mình rồi nhỏ giọng nhìn Bạc Cạnh:“Bạc ca ca, sinh nhật vui vẻ!”

Bạc Cạnh đang xem tài liệu, dự án lần này của Bạch thị có một số chỗ hắn muốn nêu ý kiến, cho nên thừa dịp ông Bạch chưa đi làm liền bày tỏ vấn đề . Bỗng dưng nghe được lời chúc của Bạch Nhạc Ninh, hắn cười cười để tài liệu sang bên cạnh, thâm ý nói:“Ninh Ninh đã chuẩn bị tốt món quà mà anh muốn chưa?”

Bạch Nhạc Ninh cúi thấp đầu, từ góc độ của Bạc Cạnh có thể nhìn thấy hai tai và cái gáy của cô đã đỏ bừng, hắn biết, nguyện vọng sinh nhật của mình sắp thực hiện.

“Thì ra đã đến sinh nhật của tiểu Cạnh à? Ha ha, Ninh Ninh nha đầu kia,không nói với chú tiếng nào.” Bố Bạch cười cợt trêu ghẹo con gái, “Sao nào, Bạc ca ca con năm nay còn có nguyện vọng đặc biệt hử? Mọi khi nhanh mồm nhanh miệng lắm co mà? Bố còn nhớ trước kia con toàn nhảy bổ vào lòng tiểu Cạnh, sau đó ngoác mồm chúc nó sinh nhật vui vẻ, làm cho lỗ tai của chúng ta đều muốn ù cả lên.”

“Bố đừng có trêu con á!” Bạch Nhạc Ninh cực lực biện bạch, nâng hộp quà đặt lên mặt bàn trước mặt Bạc Cạnh.

Nếu bạn đang đọc truyện này trên wattpad ,ola chứng tỏ truyện ở Bích song các đã bị ăn cắp trắng trợn, bạn Vịt nguyền rủa ai đã post truyện này lên wattpad ,ola ngồi trong nhà nhà sập cho vỡ sọ, ra đường xe đâm chết, ăn chết nghẹn uống chết sặc , kiếp này mãi mãi gặp xui xẻo,kiếp sau làm trâu làm bò làm con chó cho người ta!

Bạc Cạnh vuốt vuốt cái hộp nhỏ được đóng gói tỉ mỉ, không vội vã mở ra, chính là vẻ mặt thần bí mỉm cười đưa tay sờ sờ cái nơ con bướm.

Bố Bạch không thèm để ý chuyện sắp nhỏ, chỉ thúc giục con gái:“Nhanh ăn đi, cẩn thận kẻo đến trường muộn.”

Vội vàng chấm dứt bữa sáng, Bạch Nhạc Ninh hôn nhẹ mặt bố, sau đó thêm một cái thơm như chuồn chuồn lướt nước trên má Bạc Cạnh mới xấu hổ đeo túi sách, ném một câu “Con đi trước, bye bye” lại rồi lao ra ngoài, không dám quay đầu lại ba bước thành hai bước chạy khỏi phòng ăn, ngay cả câu nói “Trên đường cẩn thận” của bố Bạch cũng không nghe rõ.

“Con bé này.”

Bố Bạch cười cười, quay đầu đã thấy vẻ mặt thoải mái sung sướng đến bất thường của Bạc Cạnh, ông nghĩ nghĩ,rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được đập mặt bàn, “Tiểu tử! Nói đi, là ai thổ lộ trước?”

Xem bộ dáng xấu hổ khép nép của con gái, lại còn bộ dáng cười như không cười của tiểu Cạnh, ông phải sớm phát hiện giữa hai người bọn nó có gì kì quái chứ ? Nhưng mà, đối với tình cảm của Bạc Cạnh và Bạch Nhạc Ninh,bố Bạch vẫn mong hai đứa thành đôi, dù sao Bạc Cạnh ở mọi phương diện đều rất xuất sắc,có ông con rể như vậy, có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đâu .

Nghe bố Bạch hỏi vậy, Bạc Cạnh vui sướng thừa nhận : “Đêm qua, con đã nói trước.”

Tiểu nha đầu từ lúc học tiểu học đã không thiếu người theo đuổi, mặc dù hắn thường xuyên dụ dỗ, con mắt cô không nhìn đến nam sinh khác, nhưng càng lớn, thân thể của cô càng trở nên linh lung rõ nét, khuôn mặt cũng ngày càng xinh đẹp, cho nên nam sinh theo đuổi chắc chắn không ít đi chỉ có nhiều thêm.

Hắn lớn hơn cô chín tuổi, chín tuổi lận đó, mặc dù hắn càng ngày càng trở nên thành thục từ suy nghĩ đến việc kinh doanh cùng với tình cảm của mình, nhưng sự chênh lệch này khiến hắn không thể không canh giữ nghiêm ngặt, đuổi đi hết nhưng con ong bướm bâu xung quanh cô, như vậy làm sao hắn không nóng lòng cho được?

Đáp án này làm cho bố Bạch giật mình,“Hả, chú còn nghĩ Ninh Ninh là đứa luôn thiếu kiên nhẫn cơ mà……”

Xuất thần suy nghĩ một hồi lâu, bố Bạch đột nhiên tươi cười đầy mặt nói: “Ninh Ninh đã lên cấp hai, đừng làm ảnh hưởng tới việc học của nó là được, dù sao chú cũng không trông cậy vào chuyện nó có thể thi đậu đại học, nhưng trung học thì nó phải tự mình vượt qua. Con đã học xong nghiên cứu sinh rồi, học tập cũng không có gì nặng, không có việc gì thì giúp nó ôn tập bài vở, yêu đương thế nào thì chú cũng không phản đối.” Tiếp theo lại thay đổi vấn đề, “Tiểu Cạnh a, mau nói cho chú biết khi nào con cưới Ninh Ninh thế?”

Ặc ? Chuyện quen nhau còn giải thích được, kết hôn có phải hơi sớm hay không……

Bị giết trở tay không kịp, Bạc Cạnh miễn cưỡng trấn định đáp: “Con đã nghĩ rồi, chờ Ninh Ninh tốt nghiệp đại học.”

Vì sao sự việc lại phát triển theo hướng kì quặc như vậy? Lúc này là lúc là chú Bạch phải nhảy dựng lên, đầu tiên là cho hắn một quả đấm, sau đó bình tĩnh lại thì mắng chửi hắn ăn cắp viên ngọc nhà họ Bạch chứ nhỉ? Tại sao quá trình đơn giản đến không thể đơn giản hơn , nhảy vọt sang kết hôn rồi?

May mà Bạc Cạnh gặp qua không ít tình huống bất ngờ nên đã quen, thế này mới không bị bố Bạch tư duy quỷ quái dắt mũi kéo đi.

Vì thế bố Bạch càng vừa lòng, cầm cái bánh trước mặt cắn một miếng, ông hạ lệnh với tư cách là bố vợ tương lai: “Trước khi Ninh Ninh lên đại học, không được động đến một đầu ngón tay của nó,nghe chưa ?”

Bạc Cạnh luôn là người tao nhã, suýt nữa không khống chế được mà cười sặc sụa, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn bị đỏ lên “Khụ khụ khụ…… Không cần chú nói con cũng sẽ làm như vậy a!”

Trên lớp, Bạch Nhạc Ninh nằm bò trên mặt bàn, vô tình nghịch ngón tay của mình, mới đếm tới ngón áp út, mặt của Trần Hiểu Ý bỗng nhiên phóng đại xuất hiện trước mặt cô, “Muốn đeo nhẫn hở?”

Bạch Nhạc Ninh trước bị việc cô đột nhiên xuất hiện, sau lại bị lời của cô làm sợ tới mức giật mình vội vàng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe được.

Trần Hiểu Ý đĩnh đạc phất tay, “Hồn về hồn về! Đã đi hết rồi, mọi người đều đi học thể dục hết rồi .”

Vì trường học sắp tổ chức vũ hội thánh đản, nên các cô bị ban chỉ huy cử ở lại lớp để liên lạc, tùy thời nhận lệnh, thừa dịp lúc này trong lớp còn không có người, Trần Hiểu Ý làm loạn bạn tốt cùng cô tán gẫu vài câu.

Không biết là do ông trời sắp đặt hay là tình cảm hai người quá tốt, Bạch Nhạc Ninh cùng Trần Hiểu Ý một đường từ tiểu học đến trung học, gần bảy năm, đều là bạn học cùng lớp, hơn nữa lên trung học, vẫn là bạn cùng lớp với nhau, các cô bảo nhau chăm chỉ học tập chỉ cần thi tốt nghiệp đủ tiêu chuẩn là được.

“Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tớ.” Trần Hiểu Ý không cho Bạch Nhạc Ninh cơ hội nói dối, “Nói, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hay là…… Bạc ca ca của cậu rốt cục không nhịn được thú tính, một ngụm đem cậu nuốt vào trong bụng rồi?”

Nếu bạn đang đọc truyện này trên wattpad ,ola chứng tỏ truyện ở Bích song các đã bị ăn cắp trắng trợn, bạn Vịt nguyền rủa ai đã post truyện này lên wattpad ,ola ngồi trong nhà nhà sập cho vỡ sọ, ra đường xe đâm chết, ăn chết nghẹn uống chết sặc , kiếp này mãi mãi gặp xui xẻo,kiếp sau làm trâu làm bò làm con chó cho người ta!

Bạch Nhạc Ninh xấu hổ, “Cậu nói cái gì đó! Cái gì mà thú tính, nuốt vào bụng chứ? Nói nhảm! Bạc ca ca không phải là loại người này! Ý Ý, cậu mới tí tuổi mà cả ngày đầu óc đều là tư tưởng màu vàng, khẳng định bạn trai của cậu đã làm hỏng cậu rồi!”

Trần Hiểu Ý phất tay “A Thành rất thuần khiết, muốn nắm tay tớ cũng phải hỏi ý kiến của tớ, thật sự là cách biệt một trời một vực với cậu và Bạc ca ca! Tớ nhớ cậu bị anh ấy nắm tay từ nhỏ mà?”

Bạch Nhạc Ninh càng thêm xấu hổ , mặt đỏ hơn quả táo,“Tiểu Ý Ý cậu mau câm miệng lại! Cậu nói nữa, tớ sẽ không chơi với cậu đâu!”

“Được rôi.” Trần Hiểu Ý vuốt cằm trầm tư, “Tớ đến nhà cậu chơi nhiều lần, tên trúc mã của cậu rất ngoan, vừa thấy đã biết anh ấy là chính nhân quân tử, phỏng chừng còn có thể chống đỡ mười năm, tám năm cũng không thành vấn đề, bất quá tiểu Ninh Ninh nhà chúng ta ngon miệng như vậy, hắn thật có thể nhẫn được không ra tay ư? Rất khó a! Rất khó đi…… ê, đau!”

Bạch Nhạc Ninh rút cánh tay đang nhéo cánh tay bạn tốt, căm giận nói: “Cậu nói nữa, tớ bóp chết cậu!”

Trần Hiểu Ý cười to, ” Được được được, tớ không nói, không nói .”

Nhưng cô là người không chịu ngồi yên, mới trong chốc lát, liền nói đến đề tái vũ hội thánh đản, “Này, tiệc tối vẫn là chúng ta chủ trì, cậu đoán xem nam sinh bên kia cử ai đến hợp tác cùng chúng ta? Có thể hay không là tên nam sinh cực dễ nhìn mới đến kia?”

Năm trước vũ hội thánh đản là do hai cô tổ chức, lúc ấy hợp tác cùng các cô là hai học trưởng năm hai, trong đó một vị còn thổ lộ với Ninh Ninh ở vũ hội, đáng tiếc bị người ta cự tuyệt. Năm nay hai vị học trưởng đã lên năm ba, không còn cơ hội tiếp tục hợp tác, không biết là ai đến thay đây.

Bạch Nhạc Ninh cảm thấy loại chuyện này không có gì để nói ,“Không phải các em năm nhất thì chính là bạn học năm hai, còn cần phải đoán à? Tiểu Ý Ý cậu nha, vì sao vừa nghe có nam sinh dễ nhìn hai mắt liền tỏa sáng? Để ý bạn trai cậu một chút không thì dấm chua có thể dìm chết cậu đấy!”

“Nam sinh dễ nhìn” trong miệng tiểu Ý Ninh Ninh cô không quan tâm, chỉ nghe thấy các bạn cùng lớp bàn tán khá nhiều về hắn thôi.

Nhìn bạn tốt bất động như núi làm cho Trần Hiểu Ý oan thán, “Hỏng rồi! Ninh Ninh, tớ phát hiện tế bào hài hước của cậu càng ngày càng ít.”

Hai người câu được câu không lại nói chuyện tào lao vài câu, bỗng nhiên cảm giác cửa phòng học có người, Trần Hiểu Ý từ trên bàn nhìn ra, vừa nhìn thấy người trước cửa, nhất thời vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Ấy, tớ biết ngay sẽ là học sinh mới năm nhất mà!”

Bạch Nhạc Ninh tò mò theo tầm mắt của cô nhìn qua, đã thấy một nam sinh đeo huy hiệu tượng trưng cho học sinh năm nhất, yên lặng tựa vào cạnh cửa nhìn các cô, trầm tư nhưng tự tin, quần áo vô cùng chỉnh tề.

Thấy Bạch Nhạc Ninh cùng Trần Hiểu Ý quay đầu lại, nam sinh hơi hạ thấp người, rất có phong độ của một đại tướng vuốt cằm thăm hỏi hai người, “Chào các đàn chị, giáo viên phái tôi đến mời hai chị đi văn phòng một chuyến.” Sau đó tạm dừng một chút rồi mới lên tiếng “Tôi là Từ Tinh Danh năm nhất, vũ hội lần này làm phiền hai đàn chị chỉ bảo nhiều hơn.” Rõ ràng là tướng mạo xuất chúng, không kiêu ngạo không xu nịnh, hoàn toàn không giống đa số bộ dáng nam sinh trung học chíp bông hay ra vẻ ta đây gì cả.

Bạch Nhạc Ninh vội vàng đứng dậy, mỗi lần đàn em trong trường cúi đầu chào cô lại thấy khó xử, cô chỉ hơn người ta một tuổi,chứ cô không thấy mình có cái gì hơn người ta.

Nếu bạn đang đọc truyện này trên wattpad ,ola chứng tỏ truyện ở Bích song các đã bị ăn cắp trắng trợn, bạn Vịt nguyền rủa ai đã post truyện này lên wattpad ,ola ngồi trong nhà nhà sập cho vỡ sọ, ra đường xe đâm chết, ăn chết nghẹn uống chết sặc , kiếp này mãi mãi gặp xui xẻo,kiếp sau làm trâu làm bò làm con chó cho người ta!

Trần Hiểu Ý chọc chọc Bạch Nhạc Ninh, bám vào bên tai cô, biểu đạt kinh ngạc của mình: “Cậu ta không chảy nước miếng,siêu thật nha!”

Nhớ rõ tiệc tối năm trước, hai vị học trưởng lần đầu tiên chính thức gặp mặt, ánh mắt toàn dính lên người Bạch Nhạc Ninh không thể tự kềm chế, thật sự là gương mặt của cô rất kiều diễm ngọt ngào, diện mạo tính tình đều tốt, nên vô cùng hấp dẫn các nam sinh. Mà diện mạo và phong cách Trần Hiểu Ý hoàn toàn khác Bạch Nhạc Ninh, tươi mát tự nhiên lại tràn đầy sức sống thanh xuân, đương nhiên không ít người ái mộ rồi.

Nói cách khác đây là hai đóa hoa tươi thắm của ngôi trường này, thế mà mí mắt Từ Tinh Danh nhà hắn nhìn cũng không nhìn thêm một cái.