Xế chiều, Triển Chiêu đúng hẹn đi đến văn phòng của Âu Dương Xuân.
Bạch Ngọc Đường đứng ở hành lang chờ cậu, nghe nói hắn không muốn gặp lại cái tên gian hoạt Âu Dương Xuân, nhưng lúc hắn nói lời đó thì hơi nghiêng đầu, mắt lóe lên rồi lại như chẳng có gì xảy ra.
Âu Dương Xuân ngồi ở trên ghế, có vẻ là cố ý chờ cậu.
“Chỗ tôi bình thường không có ai đến” Anh ta nói, hướng về Triển Chiêu ngồi ở đối diện gật đầu ra hiệu, “Ở bên ngoài phóng khoáng quen rồi, cũng cần một nơi thanh tịnh.”
Lúc anh ta nói lời này thì trong mắt tựa hồ có thứ gì đó chợt lóe lên, nhanh tới mức Triển Chiêu không cách nào mảy may bắt được dù chỉ là một chút.
“Thằng nhóc Bạch Ngọc Đường kia không muốn gặp tôi hả? Cũng khó trách.”
Anh ta khẽ giật khóe miệng, cười với cậu, “Em chờ, tôi có thứ muốn cho em.”
Anh ta đứng lên đi tới trước một ngăn tủ, móc chìa khoá mở khóa ra, từ bên trong cẩn thận nâng một chiếc hộp gỗ mun lên.
Chiếc hộp dài tỏa ra khí tức cổ kính, những vết chạm trổ đã loang lổ lốm đốm, cũ đến vậy nhưng vẫn có một loại cảm giác quen thuộc xộc vào mũi cậu, quen thuộc tới mức khiến cậu muốn khóc.
Âu Dương Xuân đặt chiếc hộp xuống bàn trước mặt cậu, cậu gần như theo bản năng đã biết bên trong là cái gì.
“Một thanh kiếm, Cự Khuyết.”
Cậu nghe thấy chính mình lẩm bẩm thành tiếng.
“Bây giờ nó là của em.”
Âu Dương Xuân mở hộp ra, một thanh trường kiếm đen trầm lặng lẽ nằm ở bên trong, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo ác liệt, đồng thời cũng ẩn giấu một tia cô độc, tựa như nó đã đợi rất lâu rồi, một mực chờ đợi chủ nhân chạm đến.
Nhưng Triển Chiêu không dám tới liều, cậu nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, bình tĩnh nhìn, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Đây là thanh kiếm Ngọc Đường muốn mua, có đúng không? Sao lại cho em?”
Âu Dương Xuân cười không hề để ý, “Có vấn đề gì? Tôi thích cho em thì cho em, chuyện như vậy cần nhờ duyên phận, tôi thấy Bạch Ngọc Đường không hợp mắt, lý do này thế nào?”
Bạch Ngọc Đường, cùng thanh kiếm này vô duyên.
Không biết vì sao, sau khi nghe ra ý này trong lời của Âu Dương Xuân cậu vẫn hoảng hoảng hốt hốt, lòng khó chịu như thắt lại. Trong đầu có một mớ bòng bong, rối tung rối mù, làm sao cũng không gỡ ra được.
“Em đừng nghĩ quá nhiều.” Âu Dương Xuân không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc, làn khói càng làm tăng thêm vẻ tang thương hiện ra trên mặt anh ta, “Không cần tin tôi, tôi chỉ biết quá khứ, còn tương lai các em phải tự mình lựa chọn.”
Anh ta khép hộp lại, trịnh trọng đưa cho Triển Chiêu.
“Đao kiếm vô tình, đao dù sắc bén cũng cần một cái vỏ kiếm, không phải vậy thì nó không xứng được gọi là một thanh đao tốt.”
“Triển Chiêu, tôi không có cách nào nói cho em đáp án, bởi vì đây không phải là đề thi, tất cả vẫn còn chưa thành định số.”
Triển Chiêu ôm chiếc hộp kia, hơi ngẩng đầu, bỗng dưng cảm thấy, trong làn khói, nụ cười của Âu Dương Xuân có một chút cay đắng cùng kỳ lạ.
Cự Khuyết nằm trong ngực cậu, lặng yên không một tiếng động, rồi lại như là đang hô hấp theo từng nhịp tim của cậu, phập phồng phập phồng.
Âu Dương Xuân nhìn bóng lưng thiếu niên đi xa, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào một cái. Dụi đi tàn thuốc, anh ta nhìn quanh căn phòng.
Đơn thôi việc đã gửi từ một ngày trước, đồ vật của anh ta cũng đã đóng gói xong xuôi, bây giờ chỉ cần anh ta thích, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
“Đột nhiên lại không muốn đi a,” Anh ta nhếch môi thấp giọng cười, “Thật muốn nhìn thấy kết quả của họ.”
Nhưng họ, đã không còn quan hệ gì với mình rồi.
Ngoài hành lang cũng không thấy bóng Bạch Ngọc Đường, có lẽ hắn đứng chờ buồn chán quá nên đi ra ngoài đi một chút.
Triển Chiêu ôm hộp dựa vào tường, trong lòng bách chuyển thiên hồi.
Cậu không biết tâm trạng Bạch Ngọc Đường khi nhìn thấy chiếc hộp này như thế nào, cậu cũng không muốn nghĩ.
Cậu nhớ lại mình đã từng hỏi Bạch Ngọc Đường một chuyện rất ngốc, chính là kỳ thực cậu có rất nhiều khuyết điểm cùng tư tâm, như vậy Bạch Ngọc Đường có còn thích cậu nữa không.
Rõ ràng là một vấn đề của thiếu nữ mới lớn, nhưng Triển Chiêu vẫn một mực mở miệng hỏi.
Kết quả là Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn cậu rất lâu, sau đó đột nhiên gõ vào trán cậu.
“Nói cậu là mèo ngốc hóa ra cậu ngốc thật à?!” Hắn kỳ quái nhìn cậu, hời hợt, “Tôi đều biết a, chúng ta đã bên nhau rất lâu rồi.”
Một câu nhẹ như mây gió đến vậy, lại làm cho Triển Chiêu vô cùng cảm động, cuối cùng Bạch Ngọc Đường vuốt một bên má, có chút ngốc lại có chút gian trá nở nụ cười. Còn chuyện hai loại vẻ mặt này hoàn mỹ hòa vào nhau thế nào, Triển Chiêu cậu hoàn toàn không có đầu mối nào cả.
Thế rồi ngay lúc đang dựa vào tường ấy, cậu đột nhiên vì chính mình cấp tốc làm một quyết định.
Chiếc hộp gỗ mun được cẩn thận đặt vào trong cặp sách, Triển Chiêu nhếch khóe miệng lên, nhìn bóng người màu trắng của Bạch Ngọc Đường đã xuất hiện ở đầu kia hành lang, xa xa hướng về phía cậu vẫy vẫy tay.
Có thể Họa Ảnh và Cự Khuyết là một nút thắt trong lòng Bạch Ngọc Đường không gỡ ra được, nhưng chúng đã yên lặng kết thúc, hiện giờ là những năm tháng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lỗ hổng đã bị thiếu khuyết một góc kia, trước sau cũng không cách nào bù đắp được.
“Mèo con?”
Bạch Ngọc Đường đạp lên ánh mặt trời ngày đông chầm chậm đi về phía cậu.
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, hướng về bóng người kia cong khóe miệng, giương lông mày lên nở nụ cười xán lạn.
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, rồi như chợt hiểu, hắn bước nhanh vài bước đi tới trước mặt cậu, hơi cúi người, môi ghé sát vào tai cậu, trong đôi mắt hoa đào nồng đậm ý cười.
Có hơi nhột, nhưng cũng không làm trở ngại Triển Chiêu nghe rõ lời nói của hắn.
Hắn nói, cậu cũng lựa chọn như vậy, có đúng không?
Không quan trọng, thật sự không quan trọng, tờ giấy kia, ở trong lòng cậu cuối cùng cũng thành một điều bí ẩn.
Lam y đứng bên cửa, vịn vào khung cửa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau trận chiến Trùng Tiêu, Bạch Ngọc Đường, chết.
Vậy là từ nay về sau, sẽ không còn một con chuột trắng đột nhiên nhảy ra, quấn lấy y đòi uống rượu, cũng sẽ không còn người nào giống như hắn nữa, sướng vui đau buồn của mình hiểu rõ như lòng bàn tay.
Mộng xưa ai từng làm khách chốn kinh hoa, giờ đã chẳng thể dừng ngựa ngắm hoa được nữa.
Người kia ưa sạch sẽ đến vậy, ra đi như thế sao cam tâm.
Sống còn trở lại gặp nhau, chết đi vĩnh viễn ôm sầu tương tư.
Thôi thôi, đây chung quy cũng là cái kết y tránh không được. Cẩm Mao Thử cũng được, Bạch Ngọc Đường cũng được, cứ như vậy vĩnh viễn xóa khỏi cuộc đời y đi.
Hai hàng thanh lệ từ khóe mắt lăn xuống.
Lam y phất tay áo, kiên định bước trở vào phòng.
Tờ giấy bị vo lại lặng lẽ rơi xuống, bị gió thổi lăn mấy vòng, cuối cùng dừng lại trước mũi chân một người. Người kia khom lưng xuống nhặt lên, từ từ mở ra, trên giấy mấy chữ thanh tú đập vào mắt, có chỗ nhòe nhòe, nhưng vẫn có thể đọc được.
Nếu được nguyện bên người, không phụ Chung Nam sơn.
Một tiếng thở dài, xa thật xa, cùng với tờ giấy kia, theo niên đại đó nhạt nhòa đi, dần dần trở nên cũ kỹ ố vàng, cuối cùng chẳng rõ kết cục thế nào.
Thế nhưng còn một câu trong lòng hai người không nói ra, cứ như vậy theo sơn thủy lưu chuyển, binh hoang mã loạn mà phủ kín bụi trần.
Đừng hỏi tương tư là gì •••