Nét bút chấm đầy mực lướt khắp trang giấy, một chút lại một chút, màu mực trên giấy lan ra.
Tựa hồ có người mang theo ý cười, có lẽ là nghiêm túc nhiều hơn ý cười, nắm tay y, kiên định mà nói.
Mèo con, sống còn trở lại gặp nhau, chết đi vĩnh viễn ôm sầu tương tư (*).
Chết đi vĩnh viễn ôm sầu tương tư •••
Nếu ngươi nằm mơ, cũng nhất định phải nhớ đến ta.
Ôm sầu tương tư •••
Lúc Triển Chiêu tỉnh dậy từ trong mộng, bên ngoài sắc trời đã rất sáng. Chiếc điện thoại di động ở bên gối rung bần bật, cậu nhấc máy, đầu bên kia điện thoại là Bạch Ngọc Đường.
“Mèo con? Ngủ nướng à?”
Giọng Triển Chiêu hơi khàn khàn, đây là lần đầu tiên cậu ngủ quên, kết quả lần đầu tiên bị người kia tóm được đuôi mèo.
“Làm sao?”
Đầu bên kia điện thoại có người cười khẽ, Triển Chiêu cau mày, dùng sức vuốt lại mái tóc rối bời vì ngủ, vừa chờ Bạch Ngọc Đường đáp lời.
“Tôi ở ngay dưới kí túc xá của các cậu, chỗ gốc cây ngô đồng, ờm, cái cây mà từ cửa sổ cậu có thể nhìn thấy ấy.”
Giọng nói của Bạch Ngọc Đường có vẻ lười biếng, pha chút hài hước. Triển Chiêu nheo mắt theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên lớp sương mờ mỏng manh đọng trên cánh cửa, không biết ai nghịch ngợm vẽ một hình trái tim, bên trên còn khoa trương viết chữ ‘LOVE’, vì thế nên Triển Chiêu nhìn qua lớp kính trong suốt một cái thì thấy ngay thiếu niên áo trắng đứng dưới cây ngô đồng cao to.
Ánh mặt trời biến thành màu vàng nhạt, rọi từng điểm từng điểm một lên tóc hắn, Bạch Ngọc Đường đứng trên nền tuyết, mặc một chiếc áo khoác trắng tuyền, hơi giương cằm lên, giống như đang đắc ý, từ xa hướng về phía cậu quơ quơ chiếc điện thoại trong tay, còn cố ý khoa trương làm khẩu hình “Mèo lười” với cậu.
Mặc dù biết có thể hắn không nhìn thấy, nhưng lúc ấy Triển Chiêu vẫn cầm điện thoại di động, lẳng lặng hé môi cười.
Có một khoảnh khắc như thế, tựa như cậu xuyên qua Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một người khác, một người khác thích mặc áo trắng có đôi mắt hoa đào cong cong.
Mèo con, Mèo con. Hắn cũng gọi như thế.
Tờ giấy viết chữ bị vo lại thành nắm nhìn thật như là hoảng loạn tùy ý nhét vào trong tay áo, mực còn chưa kịp khô thấm ra áo lam, điểm điểm loang lổ.
Trên tờ giấy ấy viết gì? Kết cục cuối cùng lại thế nào?
Triển Chiêu nhắm mắt lại, khi mở ra lọt vào mắt vẫn là thiếu niên áo trắng, dường như mang theo chút ý cười man mác, kiên trì đợi cậu.
Không hiểu sao liền bật thốt lên, “Chờ tôi một chút a!”
Chờ tôi một chút! Nhất định phải chờ!
Chờ tôi a!
Bạch Ngọc Đường hình như thoáng sững sờ, lập tức nhếch miệng lên, ngay cả cơn gió lạnh lẽo cũng tan vào nụ cười lúc này của hắn.
Mèo con, tôi chờ đây.
Con đường dẫn đến nhà ăn có một hàng cây ngô đồng, mùa đông lá cây rụng, ngước lên nhìn xuyên qua cành cây, có thể trông thấy bầu trời xanh biêng biếc.
Đối với mùa đông mà nói, khí trời như thế này quả thực là rất đẹp. Tuyết mới rơi, lúc này trời đã trong, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, vẫn đem lại cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng tiêu điều.
Triển Chiêu ôm cốc trà sữa nóng hổi, cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa trò chuyện câu được câu chăng, giầy đạp lên tuyết, phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp, chẳng mấy chốc đã để lại hai hàng dấu chân dài. Lúc này trên đường vắng vẻ, theo lý thuyết tỉ lệ gặp người quen là rất thấp, thế mà trong chính cái tỉ lệ ấy, bọn họ lại gặp Âu Dương Xuân.
Âu Dương Xuân trùm chiếc áo màu đen vừa to vừa dày, gõ lên hộp cơm nhếch môi cười chào họ.
“Tiểu Triển à? Thật là khéo gặp khéo gặp!”
Triển Chiêu mỉm cười, còn đang phân vân xem có nên giới thiệu Bạch Ngọc Đường với vị đại giáo quan này hay không, đã thấy Âu Dương Xuân lướt qua vai cậu, bộ dạng rất thân thuộc cười ha ha với Bạch Ngọc Đường.
“Thì ra Ngọc Đường cũng ở đây à!”
Triển Chiêu quay đầu lại, đã thấy Bạch Ngọc Đường mặt không hề có chút cảm xúc, chỉ hướng về anh ta gật gật đầu qua loa, biểu thị: Đúng, tôi ở đây. Trong ánh mắt có chút phức tạp.
Âu Dương Xuân vẫn không ngại, cười hì hì giải thích với Triển Chiêu: “Hồi trước tôi với Ngọc Đường từng gặp nhau, tôi với nó đều rất có hứng thú với kiếm cổ, nó vẫn còn muốn mua một thanh kiếm ở chỗ tôi đây!”
Triển Chiêu hiểu rõ, cậu vẫn biết Bạch Ngọc Đường thích sưu tầm đồ cổ, đặc biệt là các loại ngọc bội và kiếm cổ thời Bắc Tống, cậu từng tận mắt thấy trong phòng hắn treo một thanh kiếm màu trắng bạc, kiếm tuệ rất cũ, nhưng kiếm vẫn rất sắc bén, toả ra khí tức lạnh lùng nghiêm nghị, vô cùng hợp với khí chất của Bạch Ngọc Đường.
Không biết vì sao, cậu lại biết tên thanh kiếm đó.
Thanh kiếm đó, tên là Họa Ảnh, một trong thượng cổ danh kiếm.
Triển Chiêu hẵng còn muốn nói tiếp, Bạch Ngọc Đường lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, đưa tay kéo cậu đi, Triển Chiêu không thể không vội vàng chào anh ta, rồi bị lôi thẳng một đường về phía trước. Âu Dương Xuân cười phía sau họ, còn lớn tiếng gọi với theo Triển Chiêu, “Tiểu Triển à, lát nữa qua trưa đến chỗ tôi ngồi chơi một tí nha, nhất định nhớ đó!”
Tiếng của anh ta rất lớn, khiến cho tước điểu hoảng sợ rời cành vỗ cánh phành phạch, quạt bay tuyết trên cây xuống.
Mãi đến khi họ đi được một đoạn xa, tựa hồ vẫn còn nghe thấy tiếng cười sang sảng của Âu Dương Xuân vọng lại.
“Cậu không thích Âu Dương Xuân à?”
Nhân lúc Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng chịu buông cậu ra, Triển Chiêu có chút kỳ quái hỏi, lúc này bờ vai của họ vừa vặn đụng vào nhau.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nhân tiện giữ lại cốc trà sữa sóng sánh sắp trào ra ngoài.
“Không có.” Hắn chỉ đáp ngắn gọn hai chữ, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi nheo lại, như là nhớ ra chuyện gì đó không vui, một lát sau mới không cam lòng nói ra một câu, “Ổng vẫn không chịu bán thanh kiếm kia cho tôi.” Mang theo chút phụng phịu trẻ con.
Triển Chiêu cắn ống hút, nghĩ bụng hồi lâu xem cậu có nên cười hay không, cuối cùng khi cậu xác định đây đúng là lúc nên cười, Bạch Ngọc Đường đã hung dữ nghiêng người tới, chuẩn bị nhéo khuôn mặt cười xán lạn của cậu.
“Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt cậu vừa nãy rất đáng yêu.”
Triển Chiêu cười lùi về sau né tránh cái tay hắn đang vươn tới, đã bao lâu rồi cậu chưa từng thấy Bạch Ngọc Đường như vậy? Bạch Ngọc Đường chân thực như vậy, chẳng hề có chút ngăn cách nào với cậu.
Triển Chiêu đột nhiên có chút hoài niệm mấy trò đùa khi còn bé, bọn họ quấn lấy nhau lăn lăn bò bò, người ngoài chỉ cho rằng mấy đứa trẻ chơi với nhau thật vui, nhưng lại không biết là họ đang đánh nhau, mang theo bá đạo cùng hung hăng, ai cũng không chịu thua thiệt.
Vào lúc ấy Bạch Ngọc Đường, mới là chân thực a, tuy rằng hắn sẽ rắc cát vào bát cậu, sẽ vẽ thêm Tom & Jerry trên giấy khen của cậu, nhưng hắn xác thực là Bạch Ngọc Đường không có kẻ bao che từng sống trong thế giới của cậu.
“Âu Dương Xuân!”
Ngón tay Bạch Ngọc Đường đưa ra nửa chừng lại nhanh chóng rụt về, Triển Chiêu theo bản năng quay đầu lại, phía sau trên con đường tuyết không có một bóng người, bỗng thấy trên tay mình trùng xuống. Vội vã quay đầu, thì thấy Bạch Ngọc Đường ngậm lấy ống hút của cậu cười hả hê.
Triển Chiêu bèn bóp cái cốc kia, Bạch Ngọc Đường vội vã buông tay, nhưng miệng đã hút mạnh một ngụm lớn.
“Triển Tiểu Miêu —–” chờ lúc hắn không dễ dàng nuốt xuống, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, kẻ đầu têu đã lẩn đi rất xa, cười nghiêng cười ngả.
Chuột Bạch, ai bảo hồi xưa cậu toàn bắt nạt tôi, bây giờ coi như tôi trả thù lại.
Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy, mấy ngày liền ánh nắng đều trở nên ấm áp.
Gió mát trời trong.
(*) Nguyên văn: Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư. Trích từ bài “Biệt thi kỳ 2” của Tô Vũ. Dịch thơ Nham Doanh Doanh.