Nhân Tại Thâm Thâm Xử

Quyển 1 - Chương 1: Chính truyện: Nhân tại thâm thâm xử




Lần đầu tiên Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường, là khi cậu năm tuổi, Bạch Ngọc Đường bốn tuổi.

Ngày hôm đó trời mưa rả rích, mẹ Bạch nắm tay cậu, chầm chậm cất từng bước từng bước trong một con hẻm tối tăm lầy lội bùn đất. Bầu trời tối đen mở ra một cái miệng lớn như chậu máu, như thể muốn nuốt chửng lấy hai người trong con hẻm này.

Cậu có chút sợ sệt nắm chặt lấy tay người phụ nữ, nhỏ giọng nói, “Dì ơi, còn xa lắm không ạ? Con sợ.”

Ở tuổi này, một đứa trẻ vốn có thể tùy ý nói rằng mình sợ, bởi vì nhất định sẽ có người kéo nó ra phía sau cẩn thận bảo vệ, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói với nó, đừng sợ, có mẹ đây rồi.

Nhưng Triển Chiêu thì không như vậy, không còn người nào có thể bảo vệ cậu như vậy, nói với cậu rằng mẹ ở đây, vậy phải chăng, cậu đã mất quyền được nói sợ?

Cậu cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt một màu xanh xám, nhưng vẫn là một dáng vẻ quật cường.

Mẹ Bạch ngồi xuống, vén mấy sợi tóc mái ướt nhẹp dính trên trán cậu qua một bên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như mẹ cậu vẫn ngâm nga khúc hát ru vỗ về cậu vào giấc ngủ.

“Tiểu Chiêu đừng sợ, dì ở đây, chúng ta sắp tới nơi rồi.”

“Dì,” cậu chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, “Con không được gặp ba mẹ nữa sao?”

Đầu ngón tay lướt qua trán cậu dừng lại một chút, tiện đà lại như không có chuyện gì xảy ra xoa xoa mặt cậu.

“Đúng vậy, Tiểu Chiêu, ba mẹ con đã đi tới một nơi rất xa rất xa, không có cách nào gặp lại con được nữa, vì vậy ba mẹ Tiểu Chiêu mới ủy thác Tiểu Chiêu cho dì, Tiểu Chiêu nhất định phải nghe lời, như vậy thì họ mới không lo lắng, phải không nào?”

“Vâng ạ.” Cậu như hiểu như không gật đầu, ngoan ngoãn để dì nắm tay mình, nhưng lúc dì đứng dậy, đôi mắt đen láy như mực chớp chớp, phút chốc phủ kín một màn hơi nước.

Khái niệm cha mẹ mất, họ cho rằng cậu không hiểu, kỳ thực là cậu hiểu. Khi cậu nhìn thấy bức ảnh hai người mỉm cười trên linh đường, nghe thấy tiếng mọi người xung quanh khóc nức nở, khi chiếc quan tài gỗ mun đen kịt nặng nề được đặt xuống trước mặt, cậu liền biết, cha mẹ cậu, không trở về được nữa.

Mẹ cậu trước đây thường ôm cậu, ôn nhu nói với cậu, mẹ có một người bạn thân rất tốt, cô ấy được gả cho Bạch gia, cũng có một đứa con trai, gọi là Bạch Ngọc Đường, mẹ nói, Tiểu Chiêu, sau này nhất định sẽ dẫn con đến gặp họ một chút.

Cậu hỏi mẹ, vì sao bây giờ không đi ngay?

Mẹ lắc đầu một cái, ngữ khí vẫn ôn nhu.

Bởi vì cách xa quá, bọn mẹ đã lâu rồi không gặp nhau •••

Người bạn tốt mà mẹ cậu nhắc đến cuối cùng cũng xuất hiện ở tang lễ, ở ngay trước mặt mọi người chẳng mấy ai thân hữu, tuyên cáo quyền nuôi nấng cậu. Mấy tờ giấy giơ lên trong không trung, khác nào tiền giấy rơi lả tả, bay qua linh đường, cậu mở to hai mắt, nhìn thấy trên trang giấy cuối cùng có chữ ký quen thuộc của cha mẹ mình.

Thì ra mẹ nói đều là thật, mẹ thật sự có một người bạn thân rất tốt, người kia cũng có một cậu con trai nhỏ, tên là Bạch Ngọc Đường. Bây giờ, người phụ nữ ấy đến đón cậu.

Đôi mắt đen như mực lại dùng sức chớp chớp, vẫn cứ gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.

Mẹ từng nói, cậu lớn hơn Bạch Ngọc Đường một tuổi, vì vậy cậu là anh, cậu phải chăm sóc em trai thật tốt.

Nắm đấm nho nhỏ lặng lẽ nắm chặt, bước chân cũng nhanh hơn đuổi kịp người phụ nữ.

Dì ấy không lừa cậu, xác thực là sắp đến rồi.

Rẽ vào cuối hẻm, lại đi thêm một đoạn đường bùn lầy nữa, trước mặt liền xuất hiện ánh đèn yếu ớt phát ra từ một căn nhà nhỏ.

Người phụ nữ vuốt vuốt nước mưa trên mặt, sờ sờ trên người, mới phát hiện ra không mang theo chìa khóa, dì gọi to, “Ngọc Đường, mở cửa cho mẹ! Mẹ về rồi.”

Âm cuối của dì chìm vào trong mưa rất mau, mau tới mức Triển Chiêu cho rằng tất cả những thứ này đều chỉ là ảo giác, căn bản cũng chẳng có lấy một con người nhỏ bé nào ở trong nhà.

Nhưng im lặng một lúc, trong nhà vang lên tiếng bước chân loẹt xoẹt, dường như cũng không muốn đi ra đây một chuyến. Sau đó cửa mở, một tiếng cọt kẹt, một tia sáng chiếu ra, một cậu bé mang đôi dép lông bằng nhung đứng ở cửa, khẽ cau mày, có chút không kiên nhẫn nhìn chằm chằm hai người cậu.

Hắn trông như một con búp bê sứ, khuôn mặt thanh tú, khóe miệng mím chặt, sắc mặt lạnh băng băng.

Trong phòng mơ hồ vọng ra tiếng phim hoạt hình Tom & Jerry.

Triển Chiêu bỗng chốc muốn cười, nhưng ánh mắt cậu bé kia vốn đặt ở đằng sau đột nhiên chuyển sang phía cậu, lập tức nhìn chằm chằm.

Triển Chiêu chưa bao giờ từng nghĩ rằng một cậu bé bốn tuổi lại có thể có một ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đến như vậy, tuy trong mắt còn mang chút lim dim lười nhác, chút tức giận vì bị quấy rầy, nhưng ánh mắt này vẫn khiến cậu cảm thấy quá mức địch ý, không khỏi mím chặt môi.

Có lẽ ánh mắt đó đã để lại ấn tượng quá sâu cho cậu, rất nhiều năm sau Triển Chiêu nhớ lại lần đầu bọn họ gặp gỡ, đều nghĩ ngay đến đứa bé tựa như búp bê sứ đứng trước ánh sáng duy nhất trong đêm mưa, ánh mắt lạnh lẽo chăm chăm nhìn cậu.

“Ai,” cậu nhớ ra cái gì đó, chọt chọt bàn tay đang muốn vòng lấy eo mình, “Hỏi cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Người kia lười biếng hỏi, vì tay bị gạt đi mà cảm thấy bất mãn sâu sắc.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy, sao cậu lại nhìn chằm chằm tôi một cách lạnh lẽo như vậy?”

Người phía sau ngáp một cái thật dài, vừa nhíu mày nỗ lực nhớ lại, vừa cố vòng tay tới lần nữa, thuận tiện ghé đầu đặt vào hõm vai cậu. Cuối cùng hắn chán ghét nhíu nhíu mày, miễn cưỡng đáp, “Cậu cũng không suy nghĩ một chút xem lúc đấy cả người cậu bẩn như nào a, Bạch gia đương nhiên ghét muốn chết rồi.”

“Được lắm, cậu lại dám ghét tôi!”

Cậu nhoài người ra nhéo cánh tay hắn, kết quả bị hắn kéo lại, không cẩn thận môi cũng bị bắt được.

Đương nhiên, đấy là chuyện rất lâu sau này.

Có lẽ ánh mắt của người trước mặt quá mức ác liệt, không hề có chút dáng vẻ nào giống một đứa em trai trong tưởng tượng của cậu. Theo bản năng cậu lùi lại đằng sau một bước, sau đó liền nghe thấy đứa bé kia không chút giấu diếm nào hừ lạnh một tiếng, giấu đầy sự khinh thường, lạnh lùng quăng câu tiếp theo, “Mèo ba chân.” Không tình nguyện nghiêng người sang, nhường đường cho bọn họ, dường như chẳng muốn nói thêm gì nữa.

Triển Chiêu mở to đôi mắt mèo, triệt để hóa đá.