Nhân Sinh

Chương 2: Ngoại truyện :hồi ức của cam lộ! mười lăm năm chân tướng nghiệt ngã nhân sinh




Mười lăm năm về trước

《Mộng cảnh tâm ma》

Vô tình là sắc thái của vạn vật! Cớ chi người lại phải bi ai

Người nói chỉ là 1 bóng ma, hoàn toàn không có thực thể

- Ta không bi ai

Người đáp lại chỉ là một nữ hài tử 4, 5 tuổi, tuy nhỏ bé, nhưng ánh mắt thờ ơ, hoàn toàn không quan tâm đến những gì người kia nói

Bóng ma cười dài, trong phút chốc đã xuất hiện đằng sau lưng nữ hài

- Ta là tâm ma của ngừơi, người không sợ ta, không muốn trừ khử ta sao?

Nữ hài giọng nói lạnh nhạt, vẫn chẳng quan tâm đến y

- Ta chưa tu luyện, ngươi ngoài lảm nhảm ra, thì cũng chẳng làm được tích sự gì

Bóng ma lắc đầu, hắn khẽ vân vơ tóc của nữ hài, rồi cười khan vài tiếng

- Nữ vương bệ hạ của ta, sai rồi nhé!

Hắn khẽ ghé sát đầu vào tai nàng, nói nhỏ

- Ta là tâm ma của người, tâm ma từ kiếp trước của người, mà bản chất của tâm ma, chính là kích phát dục vọng của con người

Bóng ma xoay người, ánh mắt bí hiểm

- Người sở hữu kí ức của tiền kiếp, tuy tiền kiếp của người chỉ là 1 kẻ bình thường, nhưng lại là một kẻ đầy dục vọng, đến mức không tu luyện cũng sinh tâm ma là hiểu rồi đấy

- Kiếp này, người có thể, rũ bỏ mọi tội lỗi của kiếp trước sao?

- câm mồm

Nữ hài nhàn nhạt cất tiếng, bóng ma từ từ biến mất, nhưng ánh mắt y vẫn đầy hứng thú nhìn đứa trẻ mà nàng đang cầm trên tay
Thôn Tích Nguyệt

Vào mấy năm nay, ở Tích Nguyệt Thôn xuất hiện một vị tu giả khó lường, người người đồn đại rằng đó là 1 vị tu tiên giả đại năng, sắp chết nên cần người nối nghiệp, nên khắp nơi trong Tích Nguyệt Thôn và các thôn bên cạnh đều đổ đến, chỉ mong được vị tiên giả này chỉ điểm

Vị tiên giả này rất lịch sự gặp từng người, nhưng không truyền cho ai bất cứ thứ gì mà chỉ bói cho mỗi người một quẻ

Nên mọi người gọi ông ta là Mệnh lão

Một hôm, cánh cửa nhà Mệnh lão bị đẩy ra như thường lệ

Nhưng lần này, Mệnh lão không thờ ơ mà thần thái còn nghiêm trọng

Người đẩy cửa bước vào là một nữ hài chừng 4, 5 tuổi, mái tóc dài được cột lỏng ở phần đuôi, y phục rách nát, nhưng vẫn sạch sẽ, thần thái thờ ơ, ôm trong tay một đứa trẻ sơ sinh

Mệnh lão mỉm cười, mời nàng ngồi rồi thở dài một tiếng

- Đệ Đệ của con trời sinh chí tôn chi mệnh, cốt cách độc đáo, kinh mạch lại bền bỉ hơn người, tuyệt phẩm linh căn, chắc chắn sẽ trở thành một đời vạn vương cùng bái

Nữ hài không đáp lời, chỉ nhìn chằn chằm vào đứa bé

- Cam Dung... Nó tên... Cam Dung

Mệnh lão sửng sốt rồi vuốt chòm râu

- Đúng là một cái tên đẹp

- vậy thì... phiền ông, chặt đứt kinh mạch, phế linh căn của nó

Nữ hài nhàn nhạt nói, trong mắt vẫn là sự thẫn thờ

(Linh căn: tư chất để tu luyện, chia làm: phế linh căn, thất linh căn _ đơn linh căn, trong đó đơn linh căn là linh căn tuyệt phẩm)

Mệnh lão biến sắc

- Con.... Con thật sự muốn làm vậy?

Nữ hài cười nhạt, tuy thờ ơ nhưng vẫn mang chút ấm áp, nàng khẽ vuốt gò má của đứa trẻ, vừa vuốt vừa nói

- Kẻ mang chí tôn chi mệnh, phải đạp xác khô mà lên, kẻ tu luyện như mưa, không phải dính chút khổ sở, cũng chỉ là một thiên tài mục rỗng mà thôi

Mệnh lão ngẩn người........

- Hảo.... ta.... đáp ứng

Bóng ma hiện lên, nhìn đứa trẻ nàng đang cầm trên tay

- Cam Lộ, độc ác quá đấy

Quả thật là độc ác gấp trăm lần kiếp trước

- Ta đang giúp nó

Cam Lộ mỉm cười hài hòa, khẽ chạm vào khuôn mặt non nớt của đệ đệ

- Đệ ấy đẹp thật đấy, Tuyệt à

Bóng ma tên Tuyệt sửng sốt, rồi đỡ trán

- Lúc nào người gọi tên tôi, người cũng giở cái gương mặt giả tạo đó ra

Rồi nhìn Cam Dung mà thở dài

- Nếu đệ đệ của người mà có được tính cách giống người, chắc chắn sẽ là vị chí tôn tuyệt tình nhất

Cam Lộ vuốt ve khuôn mặt của đứa trẻ

- Không có ai là con người mà vô tình cả, chỉ là, thời gian không cho phép mà thôi

Tuyệt nhếch môi, chìm vào màn đêm sâu thẳm

Người không vì mình

Trời tru đất diệt

Rõ ràng là đã biết như thế

Nhưng tại sao...

Vị nữ tử năm ấy

Rồi cũng hồn phi phách tán trong nghiệp hỏa

Vẫn còn 1 người

Cầm lấy chiếc ô của nàng năm ấy

Dùng cả đời để hoàn thành tâm nguyện của nàng

Để rồi cũng tan xương nát thịt

Chuyện đó, sau này sẽ hiểu❤