Nhân Sinh Tựa Lục Bình - 木易

Chương 9




Sau bữa ăn, Niếp Hàn Sơn ngủ lại chính viện.

Nhân lúc hầu hạ ta tắm rửa, Hổ Phách bèn hỏi "Tiểu thư, chuyện này là?"

Ta lắc đầu: "Phái người về nhà báo tin, ngày mai ta trở về một chuyến."

"Vâng ạ."

Đêm đó, ta cảm giác cơ thể hắn động đậy, nhưng hắn vẫn giữ lời hứa trước đó, trước khi ta cam tâm tình nguyện thì hắn sẽ không đụng đến ta.

Nhưng mà rốt cuộc ta vẫn ngủ không ngon.

15

Tuy nói chiến sự Bắc Cương đã xong, nhưng vẫn còn rất nhiều việc tiếp theo cần xử lý. Các phủ đệ cũng liên tục mở tiệc chiêu đãi, Niếp Hàn Sơn cũng không có thời gian rảnh, chỉ sáng ngày hôm sau đã phải vội vàng rời đi.

Hổ Phách sai người chuẩn bị xe ngựa, chúng ta sắp sửa về nhà thì thấy xe ngựa của Hà đại giám dừng trước cửa phủ.

"Vương phi nương nương, Thái hậu cho mời người."

Hổ Phách kinh ngạc, tròn mắt nhìn ta.

Ta khoát tay áo rồi cười. "Ta từ Bắc Cương trở về cũng đã lâu không gặp Thái hậu nương nương, bây giờ cũng nên bái kiến, Hổ Phách mau đến giúp ta."

"Vâng ạ."

Hổ Phách lập tức đỡ ta lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy về phía cửa cung, Hà đại giám dẫn ta đi dọc theo con đường quen thuộc đến Từ Ninh Cung.

Tô Cẩn, thị nữ đắc lực nhất của Thái hậu nương nương đứng ở cửa, dẫn theo một nhóm cung tỳ hướng về phía ta hành lễ.

"Nô tỳ Tô Cẩn bái kiến Trấn Bắc Vương phi."

Ta kinh ngạc, nhưng nét mặt cũng không lộ ra biểu tình gì, chỉ cười rồi nói:

"Tô Cẩn cô cô mời đứng dậy, có chuyện gì sao? Lại còn phiền cô cô dẫn theo nhiều người thế này."

Tô Cẩn vẫn kiên trì thi lễ, sau đó mới đứng thẳng người rồi cười với ta.

Quan hệ giữa nàng ta và Thái hậu nương nương cũng giống như giữa ta và Hổ Phách.

Tô Cẩn vì Thái hậu nương nương mà cả đời không cưới gả, địa vị trong cung chắc chắn sẽ không bình thường.

"Cũng không có gì, nô tì nghe Hà đại giám nói về những hành động sáng suốt của Vương phi nương nương ở Dương Thành, trong lòng kính nể mà thôi."

"Tô Cẩn cô cô quá lời rồi, ta không thể ra trận gi.ết địch giống như tướng sĩ, cùng lắm chỉ là một vài việc nhỏ trong khả năng của mình." Ta khách khí đáp lại.

"Vương phi nương nương không cần tự coi nhẹ bản thân." Khóe miệng Tô Cẩn thuần thục cong lên một chút, giơ tay mời ta vào bên trong

"Xin mời ạ, hôm nay thái hậu nương nương tự mình xuống bếp để làm món bánh táo củ mài mà người thích ăn nhất."

"Không ngờ ta lại có lộc ăn."

Ta cười cười rồi nhíu mi, nhìn thấy hoàng cung hoa lệ mà trái tim như bị người ta bóp lấy, tâm trạng không khác nào đi vào đầm rồng hang hổ.

Hổ Phách bị ngăn cản ở bên ngoài, ánh mắt nàng lo lắng nhìn ta.

Một vài tiểu cung tỳ to gan bật cười thành tiếng "Vị này chính là Hổ Phách tỷ tỷ phải không, cùng chúng ta ra sảnh phụ ăn chút hoa quả."

"Đi đi." Thấy ta lên tiếng, Hổ Phách lúc này mới rời đi.

Tô Cẩn thay ta vén tấm rèm thạch anh rồi dẫn ta đi vào.

Trong điện, thái hậu nương nương mặc một thân thường phục màu trắng mềm mại, dựa vào nhuyễn tháp nghỉ ngơi.

Tiểu công chúa Hoành Dương nay đã trưởng thành, còn có Thái tử ngồi phía dưới cười cười nói chuyện phiếm với nhau.

Nhìn thấy ta tiến vào, đôi mắt thái hậu nương nương lập tức sáng ngời, sau đó chống thân thể lên để ngồi dậy.

"Như Vi, Như Vi! Mau tới đây! Để ai gia nhìn ngươi cho kỹ."

Ta bước nhanh vài bước, sau khi thi lễ thì ngoan ngoãn đứng trước mặt thái hậu nương nương.

"Ngươi gầy đi nhiều rồi." Thái hậu nương nương thân thiết nắm tay ta rồi vỗ nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

"Trải qua chiến sự ở Dương Thành, chắc là ngươi sợ lắm đúng không?"

"Cũng có chút sợ ạ, là Như Vi không tốt, để người phải vất vả sai Hà đại giám đón Như Vi trở về, chẳng qua là lúc đó tình huống khẩn cấp..." Ta cúi đầu, khuôn mặt khéo léo bày ra một biểu tình đúng mực.

"Ai gia hiểu!" Bà ấy cười, ánh mắt nhìn ta lại càng trìu mến "Ai gia cũng từng ở tuổi của các ngươi. Thực sự ai gia đã không nhìn lầm ngươi. Ai gia giao Hàn Sơn vào tay ngươi, xem như cũng có thể nói chuyện với phụ mẫu của Hàn Sơn rồi."

"Thái hậu nương nương quá khen, Vương gia uy phong sáng suốt, là Như Vi trèo cao. Người nói như thế này khiến cho Như Vi sợ hãi."

Nữ nhân trước mắt ta không phải người thường, bà ta là người có thể đánh bại được toàn bộ những mỹ nhân trong hậu cung. Dù là có tài mạo hay có mưu kế thì đều bại dưới tay bà ta. Dù bà ta là cô mẫu của Niếp Hàn Sơn thì ta vẫn có một cảm giác kiêng kỵ không rõ ràng.

"Vương phi tỷ tỷ sao phải khiêm tốn? Theo ta thấy, Hàn Sơn ca ca lấy được tỷ là phúc khí của ca ca." Hoành Dương công chúa che miệng rồi cười nhạt.

Ta nghiêng đầu nhìn nàng, nàng ấy nhìn ta rồi nháy mắt một cái.

Mấy năm nay ta cũng đã từng nhiều lần nghĩ qua, nếu Hoành Dương công chúa không rơi xuống nước, hoặc người cứu nàng ấy không phải là ta, liệu rằng ta và Niếp Hàn Sơn sẽ gặp nhau trong một hoàn cảnh khác, trong một mối quan hệ khác với bây giờ?

Nhưng lý trí lại nói cho ta biết, cho dù không có Hoành Dương công chúa thì ta vẫn sẽ gả cho Niếp Hàn Sơn.

Chỉ là thay đổi lý do mà thôi.

Còn tại sao lại là ta? Cũng không phải là ta giỏi giang như thế nào, chỉ vì phụ thân ta là Thái phó của Thái tử, vậy nên ta là người thích hợp nhất.

Mỗi lần nghĩ đến đây thì ta đều cảm thấy nhàm chán, nhưng không thể để lộ ra cảm xúc trước mặt người ngoài.

Ta phải cúi đầu giả vờ xấu hổ.

Thái hậu nương nương nhìn thấy vậy thì liền mỉm cười, nhẹ nhàng kéo ta ngồi xuống nhuyễn tháp. Còn có cung tỳ dâng lên món bánh táo củ mài mà ta thích ăn nhất.

Hoành Dương công chúa ngồi một bên nói cười, Thái tử chững chạc ấm áp, bầu không khí nhìn qua cũng có chút hài hòa.

Hai canh giờ trôi qua, tâm trí ta cũng đã mệt mỏi, nhưng Thái hậu nương nương vẫn không có ý định cho ta rời đi.

Ta nhấp một ngụm trà để chuẩn bị tinh thần, đúng lúc đó thì Tô Cẩn từ ngoài cửa chạy vào.

"Thái hậu nương nương, Trấn Bắc vương ở ngoài điện cầu kiến. Nói là nương nương nói chuyện hàn huyên với Vương phi cũng đã muộn, cũng nên trả lại phu nhân cho hắn."

Nói đến đây, ánh mắt của Tô Cẩn mang theo ý cười.

Vành tai ta cũng lập tức đỏ ửng lên.

Thái hậu nương nương trêu chọc nhìn ta: "Được rồi, cho người vào đi. Ý hắn là nói ta là một lão bà tử không hiểu chuyện hay sao?"

Tô Cẩn đi ra, một lúc sau Niếp Hàn Sơn mới bước vào. Hắn mặc một thân cẩm y trường bào màu bạch ngọc, trên đầu đeo ngọc quan.

Sau khi bái kiến thì lại là một cuộc hàn huyên.

Ta giống như một tiểu hài tử ham chơi, bị Niếp Hàn Sơn đến tận nơi dẫn về nhà.

Hắn nắm tay của ta rồi chậm rãi bước đi.

Thái tử nói chuyện ở bên cạnh, hai người họ thoải mái trò chuyện với nhau. Bề ngoài thì giống như những lời nói bình thường, nhưng mà câu nào câu nấy đều cực kỳ sắc bén.

Ta đối với Thái tử cũng không xa lạ gì. Trước kia hắn chỉ là một hài tử tuổi nhỏ non nớt, vậy mà bây giờ đã học được dáng dấp của người trưởng thành.

Trong Hoàng tộc thì ít nhất đó gọi là ngây thơ.

Hành lang lộng gió, thâm cung lạnh lẽo đến thấu xương.

Các cung tỳ lặng lẽ dò xét, cũng không biết trong đó có bao nhiêu người đang chăm chú quan sát cảnh này.

Bệ hạ bị bệnh nặng, lại có ý lập trữ quân.

Ai có thể ngồi trên cái ghế kia thì còn phụ thuộc vào thái độ của Niếp Hàn Sơn, một kẻ trong tay có binh quyền.

Sau khi từ biệt Thái tử, Niếp Hàn Sơn và ta lên xe ngựa trở về nhà.

Thấy sắc mặt ta không tốt, hắn rót một tách trà rồi đưa qua:

"Làm sao vậy? Cô mẫu làm khó dễ nàng?"

Ta nhận lấy tách trà rồi ôm vào lòng bàn tay cho ấm, nhìn hắn đầy ẩn ý: "Không phải, chỉ là ta không nghĩ tới Thái tử sẽ ở đó."

"Mà ngài đến đây làm gì?"

"Khi nãy xong việc, ta về nhà thì không thấy nàng đâu. Ta đi hỏi mới biết được nàng bị cô mẫu gọi vào cung, vậy nên ta mới vào theo." Niếp Hàn Sơn đem một chiếc chăn dày đặt ở trên chân ta.

"Thái tử muốn gặp ngài." Ta nói tiếp.

"Ta biết."

"Đáng lẽ ngài không nên đến, đặc biệt là vào lúc này, hoặc ít nhất thì cũng không phải ở Từ Ninh cung." Ta lắc đầu.

“Nhưng nếu ta không tới, nàng có thể đi về được sao?” Niếp Hàn Sơn nhướng mày rồi cười nhạt nhìn ta.

Ta nhún vai: "Uống thêm vài chén trà, ăn thêm chút điểm tâm mà thôi, Thái hậu nương nương cũng không thể giam ta lại ở Từ Ninh cung."

"Nhưng ở lại lâu thì nàng cũng khó chịu."

Ánh mắt Niếp Hàn Sơn ấm áp, giống như là chạm đến sự tủi thân trong lòng ta. Ta cũng không muốn tiếp tục khẩu thị tâm phi với hắn nữa, cuối cùng chỉ biết thở dài một hơi.

"Đúng vậy, rất khó chịu, nhưng ta có thể làm gì đây? Thái hậu nương nương là một người lợi hại."

"Nếu thấy khó chịu thì sau này không cần đi nữa."

“Hả?” Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

"Trấn Bắc Vương phi ở Dương Thành mệt mỏi, thân thể không tốt. Thái y nói phải ở trong phủ tĩnh dưỡng cho khỏe lại, nàng thấy được không?"

Ta híp mắt: "Đây chăng phải là khi quân phạm thượng sao?"

Niếp Hàn Sơn bật cười: "Vi Vi không cần lo lắng, nếu có chuyện, bản vương đều sẽ chịu trách nhiệm thay nàng."

"Vương gia không sợ Thái hậu nương nương tức giận?"

"Tức giận thì tức giận, bà ấy cũng không nên kéo nàng vào chuyện này, ta sẽ nhắc nhở bà ấy." Niếp Hàn Sơn lắc đầu, trong mắt đầy tia lửa giận.

Ta biết hắn quan tâm đến ta, sau khi im lặng một lúc thì mới mở ngăn tủ rồi lấy ra một hộp gỗ sơn mài chạm trổ tinh tế. Bên trong được chia thành tám ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều có mứt và điểm tâm.

Ta cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể dùng điểm tâm bánh trái để bày tỏ lòng biết ơn.

Mấy năm làm phu thê, ta cũng không rõ ràng về thói quen của hắn lắm. Thực ra Niếp Hàn Sơn không kén ăn, nhưng khẩu vị có chút hảo ngọt.

"Vương gia, nếm thử đi."

"Nàng làm à?"

"Không phải, đây là do Hổ Phách sai người đến mua ở Bát Đại Điếm trong kinh thành. Lần này ta trở về vội vàng nên không kịp chuẩn bị, lát nữa sẽ làm một ít cho Vương gia."

Ta cầm hộp đưa lên rồi dịu dàng cười nói: "Đây là mận khô Hạ Ký, ướp bằng mật ong và đường phèn nên không có vị chua."

"Đây là điểm tâm Dương Ký, mềm mềm ngon miệng."



Niếp Hàn Sơn không quen thuộc với cái nơi gọi là Bát Đại Điếm kia, nhưng món nào hắn cũng nghiêm túc nếm thử một lần.

Ta cũng ăn một ít, hộp gỗ không lớn nên cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

"Nếu nàng thích, đợi lát nữa chúng ta về rồi mua thêm." Hắn nói với ta một câu như vậy.

"Đợi lát nữa chúng ta về?" Nhất thời ta vẫn chưa hiểu ý của hắn là gì.

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.

Ngoài xe truyền đến giọng nói vui mừng của Hổ Phách "Vương gia, Vương phi, đã đến Tự phủ rồi."

Nghe tiếng động, ta giơ tay vén rèm xe.

Hai chữ “Tự phủ” đập vào trong mắt, ta kinh ngạc nhìn Niếp Hàn Sơn.

Niếp Hàn Sơn cong khóe môi: "Không phải hôm nay nàng định về thăm nhà sao?"

"Vương gia, ngài... ta..." Ta nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hắn đứng lên và bước xuống xe trước, sau đó đưa tay cho ta: "Đi thôi, nàng cũng đã lâu chưa được gặp nhạc phụ nhạc mẫu. Trong thời gian chúng ta ở Dương Thành, họ chắc chắn cũng rất lo."

"Thân phận của phụ thân ta..." Ta do dự.

"Vi Vi à, nàng là thê tử của ta." Hắn trịnh trọng đáp lời.

Ta thở dài, chỉ đưa tay tới để hắn đỡ ta xuống xe.

16

Tin tức truyền vào trong phủ, mẫu thân của ta vui mừng đến nỗi nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra. Buổi chiều lúc nói chuyện, bà ấy cứ nắm tay ta rồi không ngừng nói “khổ tận cam lai, khổ tận cam lai.”

Vì để cho mẫu thân vui vẻ, ta chỉ có thể vâng theo lời bà ấy. Chỉ là khi nhắc đến hài tử thì sắc mặt ta không tránh khỏi cứng đờ.

Niếp gia không có hậu duệ, nói gì thì nói, vẫn là có liên quan đến ta.

Sau khi ăn cơm xong, Niếp Hàn Sơn bị phụ thân và huynh trưởng kéo đến thư phòng rồi tiếp tục uống rượu.

Bọn họ nói chuyện gì thì ta cũng không biết. Chỉ là khi hắn đi ra, đuôi mày khóe mắt của hắn đều mang ý cười.

Mẫu thân muốn giữ chúng ta ở lại một đêm, nhưng ta thấy không ổn nên đành cự tuyệt.

Trước khi chia tay.

Niếp Hàn Sơn cố tình đi trước một bước, chừa không gian lại cho ta và phụ thân.

Ta mới đến Dương Thành được mấy tháng, vậy mà phụ thân đã bạc cả tóc mai.

Ánh mắt của ông ấy già nua, đưa tay như muốn sờ đầu ta, nhưng được nửa chừng thì lại ngại ngùng bỏ xuống: "Trở về là tốt rồi."

"Nghe mẫu thân nói, gần đây cha đều phải bận rộn đến tận khuya, thân thể còn tốt không ạ?"

"Cha không có vấn đề gì."

"Mặc dù đã sang xuân nhưng tiết trời vẫn chưa ấm áp, cha vẫn cần quan tâm đến bản thân nhiều hơn. Có một số việc không nên cưỡng cầu, cứ để chúng qua đi. Lúc mẫu thân nói chuyện với con thì đều lo lắng."

Ta nhìn ông ấy "Cha cũng không còn trẻ nữa, Tri Viễn cũng đã gần mười tuổi. Tuy đã có phu tử dạy dỗ nó, nhưng cha tự dạy nó thì càng thỏa đáng hơn. Hay là cha từ quan đi, ở nhà vui với con cháu, hưởng cái thú vui của người già."

Lời này vừa nói ra, phụ thân trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng "Hắn bảo con nói với ta?"

Ta lắc đầu: “Không, là ý của con, phụ thân, kinh thành phong ba bão táp. Bây giờ lui về vẫn còn kịp, cho dù không nghĩ đến chính mình, cha cũng phải nghĩ đến mẫu thân và trên dưới Tự phủ.”

"Nửa người ta đã ở trong vũng bùn, muốn lui về cũng đâu có dễ dàng như vậy. Hắn cũng có ý này sao?” Phụ thân thở dài.

"Phụ thân, người hiểu rõ quan hệ của con với hắn như thế nào mà. Phụ thân, nữ nhi chỉ hỏi người một câu, người có muốn lui về không?" Ta yên lặng nhìn ánh mắt của ông ấy.

Ông ấy rũ xuống mi mắt để tránh ánh nhìn của ta. Một lát sau thì gọi nha hoàn lại gần rồi vừa cười vừa nói:

"Đây là điểm tâm mà mẫu thân đặc biệt làm cho con. Trời đã muộn, con chuẩn bị về đi. Giao con cho Vương gia, phụ thân cũng yên tâm rồi."

Ông ấy không đáp, nhưng cũng xem như là đã đáp rồi.

"Vâng." Đáy mắt ta chua xót, vì vẫn còn có nha hoàn ở đây nên ta đành cố nén trở lại.

Đợi được một lúc lâu, Niếp Hàn Sơn ở gần đó cũng bắt đầu nhìn xung quanh. Thân ảnh cao lớn yên lặng đứng ở trong gió.

Ta quỳ xuống thi lễ với phụ thân, sau khi cúi người thì nước mắt lập tức tuôn rơi.

Có lẽ là nhận thấy được tâm tình ta không tốt, khi trở về thì Niếp Hàn Sơn cũng không hỏi gì ta.

Chỉ là nửa đêm, sau khi tắt đèn thì hắn đột nhiên nói: "Vi Vi, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."

“Bệ hạ thật sự thay đổi ý định sao?” Ta quay người lại, nhìn chằm chằm hắn trong bóng đêm mờ mịt.

Ta biết mình không nên hỏi, ta cũng biết mình không nên nhúng tay vào.

Nhưng hôm nay ở Từ Ninh cung, cộng thêm khi nói chuyện cùng phụ thân và mẫu thân, trong lòng ta đột nhiên sợ hãi.

Mẹ ruột của Thái tử năm đó có hiềm khích với Hoàng quý phi. Mà thập tam hoàng tử đang được bệ hạ chú ý lại là con ruột của Hoàng quý phi.

Nhà mẹ của Hoàng quý phi chuyên quyền, huynh trưởng nắm giữ quân đội ở biên giới phía Tây. Người duy nhất ở Đại Hạ có thể chống lại hắn, chỉ có Trấn Bắc quân trong tay Niếp Hàn Sơn.

Nếu Thái tử muốn thuận lợi lên ngôi, đầu tiên phải xem xét thái độ của Niếp Hàn Sơn thế nào.

Niếp Hàn Sơn không trực tiếp trả lời ta, thanh âm của hắn nặng nề, mang theo một tia lạnh lẽo: "Bệ hạ vốn đã đa nghi, bây giờ lại có bệnh, tâm tư càng thêm bất định."

"Vương gia nghĩ sao?"

"Bệ hạ đang nuôi cổ."

"Nuôi cổ?" Ta thấp giọng nhắc lại.

"Bỏ hai con cổ trùng vào trong một cái bình, không cho thức ăn. Kẻ nào sống sót cuối cùng thì chính là kẻ thắng. Đối với bệ hạ mà nói, có lẽ là ai cũng không quan trọng, quan trọng là... kẻ nào mạnh nhất."

Kẻ mạnh nhất cũng là kẻ tàn nhẫn nhất.

Ta siết chặt hai tay, nghĩ kỹ lại, bệ hạ lên ngôi năm đó chẳng phải cũng là như thế này sao?

Trong bóng tối, Niếp Hàn Sơn dường như nhận ra được tâm trạng của ta. Hắn quay người lại, vỗ nhẹ vào lưng ta như dỗ dành một tiểu hài tử.

"Vi Vi, đừng sợ, có ta ở đây."

Ta không sợ hãi, nhưng ta cảm giác được sự bất lực đang siết chặt lấy cơ thể mình.

Gió nổi lên, bánh xe thời gian vẫn sẽ chạy, không ai có thể thoát khỏi vận mệnh này.

Ba tháng sau, vào một buổi sáng bình thường.

Hoàng quý phi dẫn đầu các đại thần, bất ngờ tố giác mười tám tội danh rồi quay sang chất vấn Thái tử.

Trong đó có cả tội tham ô, chiếm đoạt ruộng đồng, thậm chí có trọng tội là thông đồng với Hung Nô.

Sau khi trình lên chứng cứ, bệ hạ long nhan giận dữ. Nhưng rốt cuộc ngài vẫn hoài nghi nên đã sai người giam Thái tử ở Trường Xuân cung.

Đồng thời lệnh cho Hình bộ và Niếp Hàn Sơn cùng nhau tra rõ. Kinh thành gió nổi mây vần, người người cảm thấy bất an.

Phụ thân ta là Thái phó của Thái tử, có tội dạy dỗ không nghiêm, cũng vì vậy mà bị nhốt vào đại lao.

Niếp Hàn Sơn bận rộn chuyện quy phục người Hung Nô ở Bắc Cương, một bên còn phải điều tra vụ án của Thái tử. Hắn bận đến nỗi chân không chạm đất, sau khi hồi phủ dùng cơm thì cũng chỉ có thể trò chuyện với ta vài câu rồi lăn ra ngủ.

Có Niếp Hàn Sơn ở đây, ta không lo lắng phụ thân ta sẽ bị khi dễ ở trong đại lao. Điều ta lo lắng chính là kẻ đứng đằng sau thao túng, tận mười tám tội danh, cũng không phải chỉ một hai tháng là có thể "Chuẩn bị" sẵn sàng.

Mẫu thân ta cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta về nhà ở khoảng nửa tháng. Sau đó muốn đưa bà ấy về vương phủ nhưng bị bà cự tuyệt.

"Vi Vi! Phụ thân của con đi con đường này, mẫu thân là thê tử của ông ấy, dù là tốt hay xấu thì cũng phải chịu. Nhưng con khác mẫu thân, Vương gia là người tốt, hắn có thể che chở cho con, con không được nhúng tay vào, có biết không?"

Mẫu thân cầm lấy tay ta "Vương gia không có con, sinh cho hắn một hài tử đi, Vi Vi, đừng bướng bỉnh nữa, chuyện này nữ nhân nào cũng đều làm được."

Ta im lặng, cổ họng nghẹn một hồi, thật lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười an ủi:

"Mẫu thân không cần lo lắng, hôm trước Vương gia hồi phủ có nói với con là đã tìm được chứng cứ Thái tử không hề thông đồng với địch, sớm muộn sẽ có chân tướng rõ ràng."

"Thật sao?"

"Thật, nữ nhi lừa người làm gì?"

"Vậy là tốt rồi."

Nhìn mẫu thân thở phào nhẹ nhõm, ta cũng cười, nhưng đáy lòng dâng lên cảm giác u ám.

Ta thực sự không lừa bà ấy, nhưng mọi thứ liệu có thể giải quyết dễ dàng như vậy?

Buổi tối hôm đó, Niếp Hàn Sơn vội vã trở về. Ta sai người chuẩn bị nước nóng rồi tự mình bưng bát mì lên, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi m.áu tươi trên người hắn.

Hắn cúi đầu ngửi mùi trên cơ thể "Để ta đi tắm trước."

Vừa nói hắn vừa định đi vào phòng tắm, nhưng khi quay người lại thì đã bị ta nắm lấy cánh tay:

"Vương gia, không sao cả, một lát nữa sẽ có nước. Có đói bụng không, hay là ăn trước đi."

Hắn nhìn ta, cuối cùng cũng không cố chấp nữa. Có lẽ là hắn cũng đói bụng, chỉ chốc lát đã ăn hết cả một bát mì.

"Mọi chuyện sắp xong rồi, Hoàn Nhan đã bị cạy miệng. Mấy ngày nữa nhạc phụ có thể ra khỏi nhà lao Hình Bộ, Vi Vi, nàng yên tâm đi."

"Mấy ngày nay vất vả cho Vương gia rồi."

"Không vất vả, vốn dĩ cũng không phải là sự thực, điều tra rõ chân tướng cũng sẽ trả lại công đạo rõ ràng, chỉ là..." Niếp Hàn Sơn dừng một chút "Chỉ là bệnh của Bệ hạ..."

"Bệ hạ xảy ra chuyện gì? Vài ngày trước không phải là bắt đầu có chuyển biến tốt sao?"

"Thái y nói chỉ là hồi quang phản chiếu, sợ là chỉ được một hai tháng nữa thôi. Thân phận của ta nhạy cảm, chờ sau khi nhạc phụ ra ngoài, có một số chuyện vẫn phải để ông ấy tự quyết định."

Hắn không nói rõ nhưng ta cũng hiểu được rõ ràng. Khó trách Hoàng quý phi phải chó cùng rứt giậu, nhanh chóng ép Thái tử phải thoái vị giữa thời điểm này.

Phụ thân ta kiên định đi theo Thái tử, thời gian này cũng phải cẩn thận hơn.

Mà chuyện làm ta lo nhất chính là bệ hạ, rốt cuộc ý định của Bệ hạ là gì?

“Được, ta sẽ về nói lại với mẫu thân.” Ta mím môi, lần đầu tiên chủ động đưa tay lên đặt lên tay hắn.

"Đa tạ Vương gia, ta biết Vương gia vốn dĩ không có ý định nhúng tay vào, nhưng lần này là bởi vì ta..."

Có lẽ là hắn bị ta làm cho xúc động, ánh mắt hắn hiện lên chút kinh ngạc, còn có vẻ vui mừng. Hắn trở tay nắm lấy tay ta:

"Ta đã ở trong triều thì làm sao trốn tránh được? Cố gắng đừng làm cá nằm trên thớt của người khác là được rồi. Thời gian không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi thôi."

Hắn vỗ nhẹ vào tay ta, sau đó đứng lên đi ra ngoài tắm rửa.

Lúc hắn đi ra thì ta đã nằm ở trên giường, ta chăm chú nhìn lên đầu giường, trong lòng có chút thấp thỏm.

Khi hắn đến gần ta, tim ta lại càng đập mạnh.

“Vương gia, tắt đèn đi.” Ta cố giữ bình tĩnh.

“Được.” Hắn dường như không phát hiện ra ta đang căng thẳng, sau khi tắt đèn thì nằm xuống bên cạnh ta.

Tim ta đập như trống dồn, ta cắn răng rồi ngập ngừng áp người vào người hắn. Ta vòng tay ôm quanh eo hắn, cảm giác được cơ thể hắn cứng đờ, hơi thở của hắn cũng trở nên nóng rực.

Trong bóng tối, ta nghe thấy giọng mình run run: "Vương gia... ngài… muốn có hài tử không?"

Thân thể Niếp Hàn Sơn run lên một chút, hắn quay người rồi kéo ta ôm vào trong ngực.

Ta nhắm mắt lại, nghĩ đến tiếp theo hắn chuẩn bị làm gì.

Nhưng hắn chỉ dừng lại rồi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng ta.

Thanh âm của hắn khàn khàn, mang theo chút cảm xúc mà ta không giải thích được.

"Vi Vi, ta nghĩ, chỉ là... thời điểm này có chút giậu đổ bìm leo. Bản vương đã nói rồi, ta nguyện ý chờ đến ngày nàng cam tâm tình nguyện. Ta biết nàng sẽ là mẫu thân tốt, nhưng ta càng hy vọng nàng sẽ vui mừng chờ đợi hài tử của chúng ta ra đời."

"Vương gia..."

"Ngủ đi, mấy ngày nay nàng cũng mệt rồi, không cần nóng vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Hắn cúi đầu hôn lên trán ta, nhưng hắn không buông tay, cứ như vậy mà ôm ta chìm vào giấc ngủ.

Ta cũng không rõ mình cảm thấy như thế nào. Nhưng hắn không làm gì cả, ta lại thở phào nhẹ nhõm. Suốt mấy năm do dự, ta vẫn chưa sẵn sàng để làm chuyện thân mật nhất với Niếp Hàn Sơn.