*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
M.áu trên thành ướt rồi khô, khô rồi lại ướt. Lúc đầu còn có người quét dọn một chút, nhưng giờ cũng chẳng ai để ý nữa. Những người có thể di chuyển đều đã lên cổng thành cả rồi, trên đó th.i th.ể la liệt khắp nơi.
Th.i th.ể dọc từ trên tường thành xuống tới cầu thang, có cả người Hung Nô, nhưng đa phần là bách tính trong thành.
Những thanh kiếm gãy vụn như những bông hoa vỡ mọc trên tường thành, ánh lửa phản chiếu từ phía xa, có cả tiếng la hét đinh tai nhức óc.
Hổ Phách khẩn trương nắm chặt tay áo ta, thấp giọng lo lắng "Tiểu thư! Đi thôi, chúng ta cầm cự đến bây giờ cũng đã hết sức rồi, đi thôi!"
Ta quay đầu lại, người bệnh trong y quán quấn băng gạc đầy người, bọn họ đều đồng loạt nhìn ta. Trong đây đa phần là các tiểu hài tử đến giúp đỡ chăm sóc vì thực sự không đủ người.
Giọng của Hổ Phách không lớn, nhưng lúc này quá yên lặng, mọi người ở đây đều nghe được hết.
“Vương phi tỷ tỷ… thành bị phá rồi sao?” Một đứa bé trai run rẩy bên cạnh mẫu thân.
Chuyện đến nước này, cũng không che giấu được nữa.
Ta khẽ gật đầu.
Trong đám đông đột ngột có những tiếng bật khóc, tiếng khóc như đè nặng lên trái tim ta, khiến ta thở cũng không được.
Binh sĩ bị thương nằm trên đất chỉ im lặng một hồi, sau đó bất chợt đứng lên. Hắn loạng choạng đi tới chộp lấy thanh kiếm, vết thương mới băng bó lại bật ra m.áu.
Một binh sĩ lớn tuổi gượng cười với ta. "Vương phi nương nương, người là Vương phi tốt nhất mà ta từng thấy, những việc mà người làm cho chúng ta đã đủ nhiều rồi, mau đi đi ạ."
"Vâng, mau đi đi ạ."
…
Ta nhìn những khuôn mặt thuần phác trong y quán vẫn còn mỉm cười an ủi ta, nhất thời cảm xúc của ta trở nên lẫn lộn, suýt nữa đã rơi nước mắt.
Ta đâu có tài đức gì mà nhận được ân tình lớn như vậy.
Bọn họ là người Bắc Cương, bị người trong kinh thành chế nhạo là đám mọi rợ ở biên cảnh. Nhưng ta nhìn thấy trên người bọn họ là sức sống mãnh liệt, vì quê hương mà dâng lên cả thân mình.
Người ta nói người ở Bắc Cương lạnh lùng như đá, nhưng lúc này đây, những kẻ thế gia giàu có đang tưng bừng ca múa ở kinh thành kia mới thật là lòng dạ như băng giá.
Ta tiến lên mấy bước, giơ tay tiếp nhận thanh kiếm sắc bén từ trong tay A Bảo, nhẹ nhàng xoa đầu nó: "Ngoan, ngươi còn nhỏ."
A Bảo là nhi tử của thầy thuốc Hà trong y quán, năm nay chưa đầy mười tuổi, nó suốt ngày lẽo đẽo đi theo ta gọi ta là tỷ tỷ.
…
"Hổ Phách."
“Tiểu thư, em… ở đây.” Hổ Phách như đã cảm nhận được điều gì đó, nước mắt giàn giụa trên mặt, giọng nói vẫn còn run run.
"Những người dưới mười hai tuổi đều lui ra ngoài, Hổ Phách dẫn mấy đứa nó đi."
Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay.
"Không... tỷ tỷ, ta không đi, ta muốn ở bên cạnh phụ mẫu!" A Bảo cũng phát hiện ra là có chuyện, nó lập tức khóc òa lên.
Trong y quán đầy tiếng nức nở.
"Nghe lời! Các thúc bá của ngươi đều vì tòa thành này mà ch.ết. Các ngươi là huyết mạch cuối cùng của Dương Thành, nếu các ngươi cũng ch.ết thì sẽ không còn ai cả. Các ngươi phải sống, có nghe chưa?" Ta lạnh lùng nói.
"A Bảo, tỷ tỷ giao cho đệ một nhiệm vụ, đệ mang theo các đệ muội rời khỏi đây rồi sống tiếp."
A Bảo mím môi, cố nén tiếng khóc không phát ra khỏi miệng.
Phu thê thầy thuốc Hà cũng đã đi tới, trìu mến xoa đầu A Bảo "Con trai, nam nhi Bắc Cương của chúng ta rất kiên cường, phụ mẫu tin tưởng con."
A Bảo lao vào vòng tay phụ mẫu rồi bật khóc.
Thời gian không chờ đợi ai.
Sau khi từ biệt, ta bảo Hổ Phách dẫn người rời đi "Đi cửa sau, chú ý an toàn."
Trước khi đi, ta tháo chiếc trâm ngọc phỉ thúy trên đầu ra và cài lên đầu Hổ Phách:
“Tỷ tỷ chắc là không thấy được cảnh ngươi xuất giá, vốn định cho ngươi được xuất giá nở mày nở mặt. Cây trâm này xem như là quà lễ tỷ tỷ cho ngươi. Hổ Phách, ta giao lại đám tiểu hài tử này cho ngươi, còn lại chắc ngươi đã rõ.”
"Tiểu thư..." Hổ phách cắn môi, một giọt nước mắt lớn rơi xuống.
“Đi đi, nhanh lên.” Ta lau nước mắt cho nàng ấy rồi thúc giục.
Hổ Phách miễn cưỡng im lặng rồi dẫn các tiểu hài tử rời đi.
Những người ở đây đều rất lý trí, cũng không hỏi là bọn họ đi đâu.
Ta quay đầu lại, nhìn mọi người trong y quán rồi cố gắng mỉm cười "Mọi người, di chuyển đi."
Vị trí của y quán là ở trong nội thành, người Bắc Cương hàng ngày đều rèn luyện quân sự. Sau khi thảo luận với một vài binh sĩ có kinh nghiệm thì cũng định ra được kế hoạch đơn giản, chỉ là thời gian quá gấp gáp nên cũng chẳng thể làm được chuyện gì.
Ta biết mọi người đều có ý nghĩ quyết tử, chẳng qua là cố gắng để gi.ết thêm mấy chục người Hung Nô.
Ta biết.
Ta cũng sẽ ch.ết ở chỗ này.
Hung Nô đánh vào rất nhanh, vì đây chỉ là y quán, không có chướng ngại vật gì nhiều, quân thủ thành thì lại càng ít ỏi.
Binh sĩ Tiểu Thiên vốn là mật thám, khi cánh tay bị thương thì nhận việc đi tìm hiểu, nếu có người đến thì sẽ cấp tốc báo tin.
Thầy thuốc Hà đặc chế thuốc gây mê rồi chia cho từng người.
Đây cũng là lần đầu tiên mà ta gi.ết người.
Mặc dù kẻ địch trúng thuốc mê, nhưng nhát kiếm đầu tiên thiếu chính xác, chỉ chém được vào vai của hắn.
Có lẽ là bị đau đớn kích thích nên hắn lập tức thanh tỉnh lại. Ta thấy đôi mắt của người Hung Nô sáng lên hung dữ, khác hẳn với mắt của người Trung Nguyên.
Là A Nhạc giúp ta cầm đao c.ắt cổ tên Hung Nô, m.áu của hắn văng lên khắp mặt ta.
A Nhạc không nói lời nào, chạy qua chém thêm một tên khác.
Hóa ra m.áu của người Hung Nô cũng nóng như bình thường.
Lúc ta nhìn thấy tên kia ngã xuống thì trong đầu đã nghĩ như vậy.
Ta ở giữa trận chiến hỗn loạn, xung quanh là tiếng la hét thất thanh, cũng không có thời gian để mà sững sờ. Ta cắn răng rồi vung dao loạn xạ, hoàn toàn không để ý đến những vết thương trên người.
Nhưng ta cũng chỉ là nữ tử, lớn lên được nuông chiều. Khi nhìn thấy Hung Nô cầm đao bổ thẳng về phía ta, ta cũng không có sức đâu mà lảng tránh.
Giây phút biết mình sắp ch.ết là cảm giác như thế nào?
Câu trả lời là không có cảm giác gì cả, lúc đó đầu óc của ta trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng nhìn.
Một mũi tên bất ngờ bắn ra từ phía sau, trúng thẳng vào tim của tên Hung Nô.
Sau một khắc, khuôn mặt hung ác của tên nam nhân đó từ từ gục xuống trước mặt ta.
Lướt qua sau vai của hắn, ta nhìn thấy một bộ giáp trắng bạc sáng rực dưới ánh mặt trời.
Người đến là Niếp Hàn Sơn, tay hắn cầm cung tên vẫn còn giữ nguyên tư thế.
Hắn đứng giữa ánh sáng rực rỡ, giống hệt như một vị thần.
10
Trấn Bắc quân từ phía sau hắn cầm đao chém sạch Hung Nô.
Sau khi thời khắc mừng rỡ qua đi, xung quanh là âm thanh hòa lẫn bởi tiếng chém gi.ết và tiếng khóc ngập trời.
Trái tim ta lập tức buông lỏng, cảm giác mệt mỏi dâng lên trong lòng. Đôi mắt ta tối sầm lại, cả người rơi vào một đôi bàn tay vững chãi.
Khi ta tỉnh lại thì trời đã tối.
Hổ Phách khóc lóc ngồi bên cạnh giường ta.
"Khóc cái gì?" Ta nhìn nàng ấy "Bây giờ trong thành sao rồi? Những hài tử kia đâu?"
Hổ Phách thấy ta đã tỉnh thì hai mắt sáng lên, nàng giơ tay áo vội vàng lau nước mắt trên mặt: "Không sao ạ, mọi người đều ổn, hài tử cũng không sao."
Sau đó nàng lại vui vẻ: "Vương gia mang theo Trấn Bắc quân tấn công Hung Nô, bắt được đại hãn Hoàn Nhan, còn bắt được mấy vạn binh sĩ Hung Nô làm tù binh. Từ nay biên cương đã yên bình rồi."
Ta hơi ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp, ta sửng sốt mấy giây rồi mới nói "Hung Nô bại trận rồi?"
"Vâng, tiểu thư."
"Vương gia thì sao?"
"Hôm đó Vương gia mang tiểu thư trở về thì lại dẫn quân đi. Hung Nô còn một ít tàn quân chưa kịp phá. Nghe Vương phu nhân nói, không ai hiểu rõ thảo nguyên này bằng Vương gia. Năm đó Vương gia đã từng một mình mạo hiểm tiến vào thảo nguyên hai năm để thăm dò. Hiện tại đã đi được ba ngày rồi, chắc cũng sớm về thôi."
“Ba ngày!” Ta mở to mắt “Ta ngủ lâu như vậy sao?”
"Thầy thuốc nói là do tiểu thư mấy ngày nay lao lực quá độ mà thành. Em nhìn tiểu thư mãi không tỉnh mà lo muốn ch.ết." Hổ Phách thở phào một cái "Tiểu thư có đói bụng không? Trong phòng vẫn còn ít cháo nóng."
"Có hơi đói."
"Vâng, em lập tức đi ngay."
Mặc dù đã tỉnh, nhưng ta vẫn nằm trên giường thêm hai ngày nữa thì mới có thể ra khỏi giường.
Ở bên ngoài, mặc dù Dương Thành đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn lại tàn tích của chiến tranh, trên khe gạch vẫn đang còn vết m.áu.
Hung Nô đã bại, biên cảnh từ nay về sau sẽ bình yên, trên mặt ta cũng có thêm chút tinh thần.
"Vương phi tỷ tỷ." A Bảo không biết từ nơi nào nhảy ra, nó ôm lấy chân ta rồi ngửa đầu tươi cười.
Mọi người lúc đầu cũng không để ý đến ta, nhưng bây giờ thì lập tức vây quanh chào hỏi, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
"Vương phi."
"Vương phi."
…
Ta mỉm cười suốt quãng đường đi, và cuối cùng dừng lại ở y quán.
Trận chiến qua đi, người bị thương nằm la liệt. Ta và Hổ Phách cũng vào giúp sức, cũng may là đầy đủ dược liệu nên không có việc gì.
Nửa tháng sau, ta đang thay băng gạc cho người bị thương thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, còn chưa kịp bảo Hổ Phách xem chuyện gì thì nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người.
"Đại thắng! Đại thắng!"
"Trân Bắc quân đã trở lại! Trấn Bắc quân đã trở lại!"
"Trấn Bắc Vương! Trấn Bắc Vương!"
...
Ta đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, những người bị thương nằm trên mặt đất cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Vương phu nhân khẩn trương nhìn quanh y quán, như thể đang tìm kiếm thứ gì.
Khi nhìn thấy ta thì nàng vội vàng chạy tới:
"Người còn đứng ở chỗ này làm gì?"
"À! Đang thay băng cho người bệnh, ta không ở đây thì còn ở đâu?" Ta ngạc nhiên hỏi lại.
"Thay xong chưa?" Vương phu nhân cúi đầu hỏi người bệnh.
Ta còn chưa kịp nói, những người bị thương đã lập tức trả lời “Xong rồi, xong hết rồi”.
“Vậy đi theo ta!” Vương phu nhân kéo tay ta đi ra ngoài.
"Đi đâu?"
"Nam nhân của người đã trở về! Người còn không định đi xem hắn một chút?" Lời nói chính trực sắc bén của Vương phu nhân từ phía trước truyền đến.
Ta lập tức sững người.
Không phải vì thứ gì khác, chỉ vì mấy chữ "nam nhân của người".
Nam nhân của ta…
Những tướng sĩ cưỡi những con tuấn mã cao to, mọi người đều mệt mỏi vì phải đi đường dài. Nhưng hiện tại bọn họ đều ngẩng đầu để đón nhận những lời chúc mừng của bách tính tại Dương Thành.
Chỉ cần có thể di chuyển là mọi người đều sẽ tập trung ở hai bên đường phố.
Người cưỡi Bạch Tuyết đi đầu chính là Niếp Hàn Sơn.
Hắn đã gầy đi rất nhiều, trên cằm có râu xanh lún phún, mặc dù mím chặt môi nhưng cũng không lộ ra biểu tình gì đặc biệt.
Nhưng ta biết rằng hiện tại hắn cũng rất vui.
Nhìn thấy hắn như vậy, ta chợt nhớ lại vào mùa xuân năm ấy, biên cương đại thắng, hắn được triệu về kinh thành nhận thưởng.
Hắn ngày đó cũng giống như bây giờ, cưỡi một con tuấn mã, áo giáp bạc rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Vẻ ngoài của hắn không thể che giấu được sự hăng hái bừng bừng và khí khái thiếu niên.
Thời điểm đó không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ rung động trong lòng.
Chỉ tiếc là, thiếu niên ấy sớm đã có người trong tim.
Khi đội ngũ đi qua y quán, những người xung quanh như đã hẹn trước, bất ngờ đẩy ta ra.
Vương phu nhân đẩy phía sau ta "Đi đi."
Ta nhất thời không chú ý, cả người đứng trước mặt hắn.
Niếp Hàn Sơn nhìn sang, hắn kéo dây cương, sau đó tung người xuống ngựa và đi về phía ta.
"Vi Vi."
Ánh mắt của hắn rất sáng, thanh âm cũng hơi khàn.
Ta không hiểu là có ý gì, chỉ có thể thấp giọng "Vương gia, chúc mừng vương gia đại..."
Lời còn chưa dứt, một giây sau đã bị người ôm vào trong lòng, ta không khỏi kêu lên một tiếng.
Xung quanh truyền đến tiếng cười, còn có cả tiếng vỗ tay ủng hộ.
Niếp Hàn Sơn ôm ta lên ngựa, sau đó hắn cũng xoay mình nhảy lên. Hắn ôm chặt lấy eo ta, dùng lực ở chân rồi thúc ngựa đi về phía trước.
Từ đám đông lại phát ra tiếng reo hò.
Ta biết bọn họ không có ác ý, nhưng mặt ta vẫn đỏ ửng, ta quay đầu nhỏ giọng nói với hắn: "Vương gia, người thả ta xuống, như thế này không hợp với lễ nghi."
Niếp Hàn Sơn phát ra tiếng cười trầm thấp.
"Vi Vi, đừng cự tuyệt, nàng xem một chút đi, nàng xứng đáng."
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào cổ ta.
"Chúng ta thắng rồi. Từ hôm nay trở đi Bắc Cương sẽ không còn chiến sự, không còn di tản, sẽ không còn cảnh cha già tiễn con trai, thê tử tiễn trượng phu, con nhỏ tiễn phụ thân ra chiến trường. Bắc Cương sẽ yên bình giống như ở kinh thành. Vi Vi à, ta thực sự rất vui."
Trong giọng nói của hắn, ngoài sự vui mừng thì còn cảm giác hoài niệm sâu xa.
Ta quay đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Niếp gia cả nhà trung liệt, kéo dài năm thế hệ, mấy trăm người chôn vùi ở Bắc Cương, linh bài còn không được đặt trong linh đường thờ cúng.
Hơn một trăm năm chiến sự, cuối cùng đã chấm dứt ở thế hệ của Niếp Hàn Sơn.
Trong thời khắc đó, trái tim ta cũng có chút mềm mại.
Nam nhân trước mắt ta tuy không phải là một phu quân hoàn hảo, nhưng lại là một tướng quân tốt.
Mưu đồ, chém gi.ết nơi chiến trường, tính mạng của mấy vạn tướng sĩ cùng với người dân Bắc Cương đè nặng lên vai hắn như một ngọn núi cao đồ sộ.
Rất nhiều đêm ta qua phòng hắn đưa canh, chỉ nhìn thấy hắn ngồi trầm tư trước bản đồ phòng thủ, ánh đèn chưa tắt. Bóng lưng của hắn lộ ra vẻ trầm mặc cô đơn.
“Ừ.” Ta mỉm cười rồi thở dài nói: “Phải, đã kết thúc rồi.”
Đại quân một đường đến Trấn Bắc vương phủ, Niếp Hàn Sơn xuống ngựa, lại ôm ta đi xuống.
Nước nóng trong phủ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Niếp Hàn Sơn đi vào bên trong tắm rửa.
Ta đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, mì thịt dê nóng hổi đã được bày sẵn trên bàn. Một lúc lâu sau, trên bát thịt dê đã có váng mỡ nhưng vẫn chưa thấy người nọ đi ra.
Ta dặn Hổ Phách nấu lại mì rồi tự mình đi vào phòng tắm.
Ta gõ cửa, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì.
Ta suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa bước vào. Niếp Hàn Sơn đang ngồi trong thùng nước tắm đầy hơi nước và ngửa đầu lên ngủ ngon lành.
Trên thân thể hắn đầy những vết sẹo nông sâu.
Ta bước ra khỏi đó và gọi thị vệ đi vào.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại thì cũng đã là nửa đêm.
Ta ngủ gục trên nhuyễn tháp, nghe thấy động tĩnh thì lập tức tỉnh lại, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đẩy ta nằm xuống “Vi Vi, nàng ngủ ở chỗ ta đi.”
Cửa phòng mở ra, hắn bước đi ra ngoài.
Gió thổi tấm mành động đậy, bên ngoài truyền đến mùi thịt dê.
Ta cũng không ngủ được, bèn mặc thêm áo lông cáo tuyết và đi ra khỏi phòng.
Hổ Phách đang bận rộn dọn đồ ăn cho Niếp Hàn Sơn, nàng ấy vừa nhìn thấy ta thì vội lên tiếng "Tiểu... Vương phi."
"Sao lại dậy rồi?" Niếp Hàn Sơn uống một ngụm canh thịt dê "Ta đánh thức nàng sao?"
"Không phải."
"Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?"
"Được." Ta nhấc chân đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, Hổ Phách vội vàng đi ra ngoài lấy thêm bát đũa.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và ta.
Ngọn đèn dầu chập chờn, ta nhìn khuôn mặt gầy guộc của Niếp Hàn Sơn, nhất thời không biết phải nói gì.
Niếp Hàn Sơn cũng quay lại nhìn ta, hắn mở miệng giải vây trước "Tình trạng Dương Thành thế nào rồi?"
"Hiện tại không có vấn đề gì, chỉ là lúc đại quân vây thành thì đã ch.ết không ít người. Bây giờ tâm trạng của mọi người cũng xem như ổn định, tiếp theo vẫn phải xây dựng lại và trợ cấp cho những binh sĩ thương vong."
"Ừ, Triệu quan sẽ đến kiểm tra và tổng hợp lại."
“Còn nữa… còn một chuyện nữa, ta phải nói với ngài.” Ta cắn môi, có chút xấu hổ.
"Chuyện gì vậy?"
Ta mím môi rồi kể lại chuyện đến phủ của Hà lão gia cướp thuốc.
"Thật sự là lúc đó tình huống khẩn cấp, ta cũng không có cách nào."
Ta còn tưởng hắn sẽ tức giận hay khó chịu, nhưng không nghĩ là trong mắt hắn lại hiện ra ý cười.
"Được!" Niếp Hàn Sơn cười đáp: "Lá gan nàng to thật, đi đường không sợ gặp chuyện không may sao?"
"Sợ." Ta bất đắc dĩ vuốt bàn tay "Nhưng mà người bệnh nằm la liệt trong y quán đang chờ cứu mạng, dù ta có sợ thì cũng phải đi."
"Cực khổ cho nàng rồi."
"So với ngài, việc ta làm thật sự không đáng là bao. Bây giờ chiến sự đã kết thúc, tiếp theo ngài định làm gì?"
Hổ Phách cũng không biết đi đâu mà lâu như vậy vẫn không quay lại. Ta tự rót cho mình một ly nước, sau khi uống hết rồi mới thuận miệng hỏi.
Đây cũng chẳng phải là vấn đề khó khăn, nhưng lại khiến cho Niếp Hàn Sơn sửng sốt, mãi một lúc sau thì hắn mới lên tiếng.
"Tạm thời... Ta còn chưa nghĩ tới."
"Đánh cho Hung Nô đại bại, khiến cho bọn chúng không còn dám đặt chân vào Đại Hạ chúng ta nửa bước. Đó là ước nguyện của mấy đời Niếp gia chúng ta, ngay từ đời tổ phụ của ta đã như thế rồi. Mấy năm nay hầu hết thời gian của ta đều chỉ tập trung vào việc đó.
"Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta cũng không biết khi nào thì da ngựa bọc thây. Bây giờ đã xong cả rồi, chuyện tình về sau ta cũng không biết sẽ thế nào nữa."
“Không vội, sau này còn nhiều thời gian.” Ta cười nói.
Thấy Hổ Phách còn chưa quay lại, ta liền đứng dậy: “Để ta đi xem là có chuyện gì, sao lâu vậy vẫn chưa thấy về?”
Vừa mở cửa, ta đã thấy Hổ Phách và Vương thẩm đang lén lút bưng canh và cơm nóng đứng ở bên ngoài.
Thấy ta đi ra, cả hai người họ đều giật mình, suýt nữa thì đánh rơi đồ trên tay xuống.
"Tiểu..."
"Đưa đồ cho ta." Ta nhìn Hổ Phách.
Hổ Phách rụt đầu một cái, cũng không dám nhìn ta mà chỉ ngượng ngùng cười.
Ta trừng mắt nhìn nàng ấy một cái rồi nhận lấy bát đĩa, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của Niếp Hàn Sơn.
- ------------------------------------------