Nhân Sinh Tựa Lục Bình - 木易

Chương 2




Những ngày ở vương phủ còn bận gấp trăm lần so với khi còn là một tiểu thư.

Làm đương gia chủ mẫu, việc đầu tiên phải cai quản chính là sổ sách trong vương phủ.

Niếp Hàn Sơn mười hai tuổi đã vào quân ngũ, ở bên ngoài chinh chiến mười ba năm, nhận ân sủng từ bệ hạ. Hắn được ban thưởng vàng bạc tài sản nhiều vô số kể, cùng với mấy trang viên điền trang. Nhưng phần lớn đều không thu làm của riêng mà dùng để trợ cấp cho các tướng sĩ ch.ết trận.

Ở Phương viện còn có một người ốm yếu mà tiêu xài như nhà giàu. Lúc ta kiểm kê sổ sách, nhìn thấy các khoản tiền có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt trong mỗi tháng mà lập tức rơi vào trầm tư.

Vương phủ này ai muốn quản thì đến mà quản.

Nhất là chi phí cho Phương viện lại càng quá mức khoa trương.

Tiền dược phẩm mỗi tháng đã tới năm trăm lượng, trong khi một gia đình trung lưu chỉ chi tiêu khoảng mười lượng mỗi năm.

Mà ở Phương viện, các nha hoàn bà tử phụ trách chăm sóc đã lên tới hai mươi người. Còn chưa kể đến các trù nương chuyên việc nấu nướng cho nàng ta, cộng thêm trang sức, trang phục xa xỉ,... thực sự là quá mức xa hoa.

Cứ như thể hậu viện ở toàn bộ Trấn Bắc vương phủ chỉ có một mình nàng ta vậy, Niếp Hàn Sơn cũng không thích xa xỉ, hạ nhân lại càng không chi tiêu quá độ.

Hổ Phách là nha hoàn lớn lên cùng ta nên cũng biết làm văn đọc chữ. Khi nhìn thấy sổ sách thì cũng phải há to miệng "Nàng ta rốt cuộc là quý giá đến mức nào, một tháng mà chi tiêu nhiều thế này sao?"

Trương quản gia đứng trước mặt ta lộ ra dáng vẻ lúng túng, ánh mắt nhìn ta đầy mong chờ.

Ta xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.

Ta vừa nghe quản gia trình bày lại, ông ta cũng chẳng phải là không có ý kiến gì đối với sự xa xỉ quá độ của Liễu di nương, chỉ là ngại Vương gia nhà mình nên không dám nói.

"Phu nhân, sắp tới là Tết Trùng Dương, cũng cần chuẩn bị quà tặng lễ cho các phủ."

"Năm vừa rồi chuẩn bị thế nào thì năm nay cứ làm như thế là được." Ta xem danh sách mà quản gia đã chuẩn bị từ trước, rất phù hợp, ta cũng không muốn tốn quá nhiều công sức cho việc này nên thuận miệng trả lời.

Nhưng không ngờ quản gia lại lộ ra vẻ khó xử.

"Sao vậy?" Ta bưng trà lên rồi uống một ngụm.

"Phu nhân, trong sổ sách không còn tiền."

"Sao lại không có tiền? Ta vừa xem mà, chẳng phải là còn có ba nghìn lượng bạc sao?"

"Tiền thu được từ cửa hàng và điền trang phải tháng sau mới có, ba nghìn lượng bạc phải chuẩn bị cho hai tháng chi phí trong phủ, nhất là ở Phương viện bên kia, có thể không đủ."

"Vậy bạc đi đâu hết rồi?" Hổ Phách lên tiếng hỏi.

"Hôn sự và sính lễ cũng phải chuẩn bị không ít."

Quản gia nói xong cũng khiến ta bật cười.

"Sao vậy? Quản gia nghĩ là dùng nhiều?"

“Không dám, lão nô không dám, chỉ là trong sổ sách đúng là không có tiền.” Quản gia thở dài, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Ta nhíu mày, cũng không muốn trách quản gia. Trong sổ sách quả thực là không có tiền, lời này ông ta nói đều là sự thật.

Chuyện này cũng không phải là không có cách, chỉ cần ta bỏ tiền ra là được.

Mẫu thân từ khi sinh ta ra đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, sau đó khi biết ta được gả vào vương phủ thì hồi môn cũng nhiều thêm vài phần. Có thể nói là đủ cho ta sống được cả đời.

Nhưng bảo ta phải bỏ đồ cưới của mình ra cho Liễu di nương? Còn lâu ta mới làm.

Nhưng đây là việc quan trọng đầu tiên kể từ khi ta tiến vào vương phủ, nên ta cũng không thể lơ là được.

Ta liền căn dặn Hổ Phách "Lát nữa lấy danh sách sính lễ ra đây cho ta xem một chút."

Hổ Phách thấp giọng đáp lại rồi quay đầu bước vào trong.

Ta chăm chú nhìn danh sách sính lễ.

Thôi cũng được, nếu mấy thứ này là đồ từ vương phủ thì cứ dùng cho vương phủ vậy. Nếu dùng hết thì ta cũng chẳng bị làm sao.

Ngày thứ hai, ta sai Hổ Phách thêm một khoản bạc vào ngân khố, sổ sách của vương phủ lại dồi dào.

Hai năm qua đi như vậy.

Ta cũng dần quen với cuộc sống trong vương phủ này, bình bình đạm đạm mà trôi qua.

Có lẽ là bởi vì lời hứa với Liễu di nương, từ sau ngày thành hôn thì Niếp Hàn Sơn cũng không nghỉ lại ở phòng của ta, thi thoảng thì hắn sẽ tới dùng bữa và trò chuyện với ta một lúc.

Hắn có kiến thức uyên bác, ta có học thức sâu xa. Nếu như dứt bỏ quan hệ phu thê lúng túng này, thậm chí chúng ta có thể xem như là tri kỷ, mỗi lần trò chuyện đều rất hăng say.

Nhưng dù trò chuyện có vui vẻ đến đâu, khi trời gần tối thì ta vẫn khéo léo mời Niếp Hàn Sơn rời đi. Mỗi khi đó, sắc mặt của hắn lộ ra một chút tâm trạng hơi khó tả.

Ta cũng không để ý, chỉ bình tĩnh mỉm cười nhìn hắn, mà hắn cũng tự giác không ở lại lâu thêm.

Hổ Phách nhìn cảnh này, mấy lần đã phải thở dài khuyên bảo ta "Tiểu thư hà tất phải như vậy? Em thấy Vương gia không chỉ một lần muốn ngủ lại ở Hoành Vu viện của chúng ta, lẽ nào… người định sống cả đời vậy sao? Tiểu thư có biết bên ngoài người ta đang bàn tán gì không?"

Hổ Phách nói xong lời cuối cùng, thậm chí thanh âm còn mang theo chút nức nở.

Ta im lặng rồi nhìn ánh hoàng hôn dần tắt, bóng lưng Niếp Hàn Sơn kiên quyết rời đi.

Những lời đồn đại bàn tán ở bên ngoài, tất nhiên là ta biết.

Mỗi lần đến yến tiệc hay gặp gỡ nhau, ta đều nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường.

Nữ nhi Thái phó lừng lẫy Kinh thành trước đây, hóa ra chỉ là vật trang trí mà Trấn Bắc vương bị ép phải lấy về nhà.

Nữ tử không thể đội trời đạp đất giống như nam nhân, thế đạo này cũng không rộng lượng khoan dung với nữ tử.

Mặc dù ta là nữ nhi của Thái phó thì vẫn không thể thoát khỏi tam cương ngũ thường.

Chỉ là, cuối cùng ta cũng không muốn.

"Tiểu thư!"

"Hổ Phách." Ta gọi nàng, xoay người nâng khuôn mặt của nàng ấy lên và cẩn thận lau nước mắt.

"Ta biết ngươi muốn tốt cho ta. Nhưng từ lúc đại hôn, ngay thời điểm hắn bỏ rơi ta trước mặt mọi người, ta đã không thể mong đợi hay trông cậy gì vào hắn nữa. Con người dù sao cũng phải sống cho mình, người ngoài muốn nói sao thì nói, cứ kệ bọn họ đi. Mặc dù không có hắn thì ngươi xem, bây giờ không phải chúng ta vẫn đang sống rất tốt đó sao?"

"Nhưng…"

"Ta rất ổn, ta đáng được người ta trân trọng, đáng được người ta ưu ái, chứ không phải cố chấp giãy dụa để đổi lấy sự thương hại của nam nhân, ta không cần…"

Hổ Phách nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của ta. Cuối cùng mím chặt miệng không nói được lời nào, một lúc sau, nàng ấy chạy đi chuẩn bị đồ ăn.

Ta nhìn bóng lưng của Hổ Phách rồi thở dài, rồi nghĩ thầm hay là nuôi một con chó để kiếm việc cho nàng ấy làm, như vậy cũng không còn thời gian mà nghĩ ngợi vẩn vơ nữa.

Mấy ngày sau, thôn trang đưa tới mấy chú chó nhỏ mập mạp, còn có cả vài con mèo con đang cai sữa.

Ta chọn một con mèo toàn thân màu cam và đôi chân trắng như tuyết, rồi để Hổ Phách chọn chó con.

Hổ Phách ôm chú chó con màu trắng rồi cười vui vẻ.

Ta bảo nàng ấy chuẩn bị tên cho nó.

Nàng ấy cười híp mắt "Tiểu thư, gọi là Vượng Tài có được không? Tên này dù hơi tầm thường, nhưng từ nhỏ em đã thích gọi chó là Vượng Tài."

Ta cười cười đáp ứng "Được, vậy còn mèo mập mạp này thì cứ gọi nó là Mập là được rồi. Sau này hai đứa nó đều giao cho ngươi."

"Được ạ."

Có mèo có chó nên Hổ Phách sinh ra nhiều việc, cũng không còn càm ràm với ta nữa.

Sính lễ mặc dù nhiều, nhưng cũng không chịu nổi Phương viện bên kia tiêu xài quá độ. Nhất là khi bọn chúng biết ta thêm tiền sính lễ vào thì lại càng tìm kế.

Ta từng đề cập chuyện này với Niếp Hàn Sơn, nếu hắn không để ý thì ta cũng chẳng hơi đâu mà phí tâm tư, dù sao thì cũng có phải là tiền của ta đâu.

Khi quản gia một lần nữa nói với ta là sổ sách không còn tiền, ta cũng không bảo Hổ Phách gửi thêm bạc vào nữa "Nếu không có tiền, vậy thì toàn bộ vương phủ phải cùng nhau tiết kiệm."

"Bao gồm cả Phương viện?"

"Đương nhiên, ngoại trừ thuốc của Liễu di nương, những thứ khác nếu có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, hiểu chưa?"

Quản gia có chút do dự: "Vậy còn... Vương gia bên kia."

"Ta sẽ báo cho Vương gia, quản gia không cần lo lắng."

Quản gia nghe xong thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn, lúc đi ra ngoài thì bước chân có chút nhanh nhẹn như đang chuẩn bị đi làm việc lớn.

Ta biết quản gia có lẽ đã muốn làm thế này từ lâu rồi, chỉ là không có biện pháp.

Hổ Phách ở một bên chơi đùa với Vượng Tài, ta gọi nàng ấy lại: "Đi lấy tất cả sổ sách của hai năm qua lại đây, đặc biệt là cuốn của Phương viện."

Khi Liễu di nương lại một lần nữa "tr.eo cổ" tại Phương viện, Niếp Hàn Sơn nổi giận đi đến chỗ ta, theo sau là Triệu ma ma đang khóc thút thít.

"Tới rồi."

Ta nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mạnh, liền miễn cưỡng ngồi dậy và nhìn hai người trước mắt.

Sắc mặt Niếp Hàn Sơn lạnh lùng, hắn lập tức hỏi: "Nhu Nhu bệnh nặng, sao nàng lại cắt giảm chi tiêu trong viện nàng ấy?"

Ta liếc nhìn khuôn mặt tự mãn của Triệu ma ma.

Hai năm qua, có lẽ là tự hiểu là không gây khó dễ gì được ta nên vị kia ở Phương viện dần dần bộc lộ bản tính, ở trước mặt ta thì lại càng không kiêng kỵ. Lúc đó ta mới phát hiện là người này còn có hai khuôn mặt khác nhau.

Ở trước mặt Niếp Hàn Sơn thì nàng ta yếu ớt lại vô lực, gió thổi nhẹ thôi cũng ngã. Còn ở trước mặt ta thì khỏe như vâm, không có chút dáng vẻ gì của người đang bệnh tật, thậm chí là còn trào phúng ta:

"Chính thất phu nhân thì thế nào? Cũng chỉ có thể phòng không gối chiếc?"

Ta mỉm cười, cũng không nói cho Niếp Hàn Sơn. Ta rất chờ mong tương lai sẽ có ngày hắn biết được khuôn mặt thật sự của người mà hắn yêu, không biết lúc đó tâm trạng của hắn sẽ như thế nào.

Đối mặt với lời chất vấn của Niếp Hàn Sơn, ta uể oải kéo chiếc chăn lông cáo đang đắp trên đùi ra và thản nhiên đáp “Trong sổ sách không còn tiền.”

"Phu nhân, lão nô van xin người, người thương tình buông tha cho di nương đi." Triệu ma ma ngồi phịch xuống, nước mắt rơi giàn giụa.

"Bây giờ bắt đầu mùa đông, khí trời lạnh lẽo, thân thể di nương vốn đã không tốt, bây giờ còn cắt giảm chi phí nữa, chỉ sợ là sống không quá mùa đông này."

Ta nghe Triệu ma ma nói thì chỉ nhíu mày, cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn bà ta diễn.

Niếp Hàn Sơn lạnh lùng nhìn ta: "Phu nhân chẳng lẽ không định giải thích sao?"

"Tất nhiên là phải giải thích, Vương gia mời nghe kỹ. Trong sổ sách quả thực còn có hơn ba ngàn lượng bạc, nhưng đó là chi phí mùa đông cho cả vương phủ. Hơn nữa năm mới sắp đến, hạ nhân trong phủ chẳng lẽ không được mua thêm trang phục mới, không có cơm ăn, hay là ngay cả quà mừng cho các phủ cũng không cần mua nốt? Ngài không lo liệu nên không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ, ta không trách ngài."

"Nhưng chưa đến nỗi ngay cả bạc để bốc thuốc cũng không có được..."

"Vương gia đừng nóng vội, từ từ nghe ta nói, Hổ Phách mang sổ sách lên đây." Ta đứng lên rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

Hổ Phách đáp lại rồi mỉm cười đi vào phòng, nàng mở hộp lấy sổ sách đã chuẩn bị từ lâu ra.

Ta lật quyển sổ của Phương viện rồi cười nói "Triệu ma ma cầu xin tha thứ, đây là trách ta bạc đãi Liễu di nương, vậy chúng ta cùng nhìn xem bạc đãi như thế nào."

“Chúng ta xem của tháng trước. Ngày mồng một tháng mười một, rút một trăm năm mươi lượng để mua hai chiếc bình sứ thanh hoa bạch điệp. Ngày mồng ba tháng mười một, Liễu tú nương của Cẩm Tú phường đến cửa, đưa một bộ áo lông hồ ly, mấy kiện váy áo gấm vóc, tổng cộng tám trăm năm mươi lượng. Ngày mồng bốn tháng mười một, mua năm cân huyết yến thượng phẩm, tổng cộng một trăm năm mươi lượng..."

Mỗi lần đọc một câu thì sắc mặt Triệu ma ma đều tái nhợt, khi đọc xong ta cũng mệt nên đưa cho Niếp Hàn Sơn để hắn tự đọc "Ở đây còn có tháng trước đó nữa, Vương gia có thể nhìn xem.

"Ta không cắt thuốc của Liễu di nương, chỉ là ta có chút hiếu kỳ, phải cung cấp kiểu gì thì Liễu di nương mới qua được cảnh khó khăn? Tháng nào cũng có đồ mới, các cửa hàng trang sức trong kinh thành đều là chỗ quen của vương phủ.

"Càng chưa nói tới mỗi ngày Phương viện đều dùng mười cân thịt heo, năm con gà sống, cá tươi thượng hạng. Ta cũng tò mò, thân thể Liễu di nương suy nhược mà sao ăn được nhiều vậy? Ta mới chỉ cắt giảm vài bộ đồ mới và đồ trang sức, cắt giảm ăn uống hàng ngày, vậy mà Triệu ma ma đã chạy tới chỉ trích ta. Chẳng lẽ không có mấy thứ này thì Liễu di nương không sống nổi?"

Nói đến đây, ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhiếp Hàn Sơn.

"Ta biết Vương gia sủng ái Liễu di nương, chỉ là một nhà chúng ta vẫn phải sống tiếp. Nếu ngài vẫn cố chấp thì mang thêm bạc về nhà, nếu không thì ta sợ là không đảm đương nổi vương phủ này. Xin ngài cho ta một hưu thư, không có ta thì cũng có thể bớt một phần chi tiêu.

Niếp Hàn Sơn sắc mặt lạnh như băng, hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lật sổ sách rồi đọc thêm từng trang khác.

Triệu ma ma sợ đến mức run lẩy bẩy.

Ta không muốn nhìn thêm nữa, trực tiếp dẫn Hổ Phách đi ra ngoài.

Một lúc sau, ta nhìn thấy Niếp Hàn Sơn cầm sổ sách rồi phất tay áo rời đi, đằng sau là Triệu ma ma nằm xụi lơ một góc.

"Đi, đem chìa khóa của khố phòng đưa qua cho Vương gia."

"Dạ!" Hổ Phách kêu lên một tiếng.

Ta nhìn nàng:

"Bây giờ mà còn không giao thì định đợi tới khi nào? Chẳng lẽ còn định đợi ta đem của hồi môn ra để nuôi vương phủ sao? Đây chính là cơ hội tốt, ta cũng có thể gỡ trọng trách trên người xuống, sau này đồ cưới của ta sẽ chỉ để nuôi viện này thôi."

"À à, được ạ" Hổ Phách cười đáp lại.

4

Chìa khóa đã đưa qua, nhưng vài ngày sau Niếp Hàn Sơn lại tự mình đem trả trở về.

Ta bưng một chén trà ngồi ở trên bàn, đẩy trả lại chìa khóa "Vương gia, đây là ý gì?"

"Phu nhân, việc này là bản vương sai rồi, bản vương đã xử lý đám người trong Phương viện, sau này phủ đệ còn phải làm phiền phu nhân."

Ta nhấp một ngụm trà không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng mỉa mai châm chọc.

Xử lý cái gì, đi mắng Liễu di nương vài câu sao? Ha ha.

Nhưng dù gì thì đó cũng chẳng phải là tiền của ta.

"Ta tài hèn học ít, sợ là không đảm đương nổi vương phủ này, cũng sợ là sẽ làm chậm trễ Liễu di nương. Nếu là cung cấp không đủ gây ảnh hưởng đến sức khỏe Liễu di nương, ta không gánh nổi trách nhiệm, mong Vương gia thu hồi."

"Phu nhân..." Niếp Hàn Sơn bất đắc dĩ "Ta đã xử lý triệt để bên Phương viện, sau này sẽ không có chuyện như thế gây phiền phức đến phu nhân."

Ta khinh thường mà cười ra tiếng.

Nói lời này làm gì, tưởng ta bị ngu sao?

Đây chính là tâm can bảo bối của hắn, nếu như làm loạn thật thì chẳng lẽ hắn lại đứng về phía ta?

Nhưng ta cũng sớm đã dự liệu chuyện Niếp Hàn Sơn trả chìa khóa về. Ta bảo với quản gia ở bên cạnh.

"Trước khi ta vào phủ, nghe nói trong phủ cũng đều là do Liễu di nương trông coi. Không bằng cứ chia Phương viện ra, đem một phần ba tài chính giao cho Liễu di nương tự xử lý. Ta chiếu cố không tốt, Triệu ma ma yêu thương chủ tử sẽ chăm sóc tốt hơn, Vương gia thấy được không?"

"Không được, người bên ngoài mà biết thì sẽ nói nàng như thế nào?"

"Ta không để ý, hơn nữa lời đồn bên ngoài cũng đâu chỉ mỗi thế này, Vương gia nếu thật nghĩ đến ta thì trực tiếp đáp ứng là được." Ta quay mặt đi, cũng không nhìn hắn nữa.

Niếp Hàn Sơn trầm mặc "Ta biết ta có lỗi với nàng."

"Nếu biết có lỗi thì sao còn làm?" Ta lạnh lùng hỏi lại "Nếu thiếu bạc thì chẳng lẽ còn muốn ta bỏ tiền ra trợ cấp sao? Tự gia chúng ta có chỗ nào thua kém Trấn Bắc vương phủ? Ta tự thấy ta đã làm đúng bổn phận của chính thất phu nhân."

Việc này vốn cũng không phải tốt đẹp, nói ra cũng chỉ sẽ chọc cho người ta chê cười.

"Bản vương đã khiển trách Liễu di nương rồi, tuyệt đối sẽ không xa hoa lãng phí nữa, về phần trợ cấp của phu nhân, bản vương chắc chắn sẽ đền bù."

"Không cần, chỉ cần Vương gia đáp ứng thỉnh cầu của ta là được." Ta khẳng định không lùi một bước.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến kinh hô và tiếng kêu gào.

Là Liễu di nương.

Bọn nha hoàn cũng sợ làm nàng ta bị thương, ngăn cản không được, đành mặc kệ cho nàng ta xông vào.

Vừa vào cửa, nàng ta đã khóc òa lên rồi ngã nhào ra quỳ trên đất.

"Vương gia! Vương phi, tất cả đều là lỗi của thiếp, mong Vương gia, Vương phi nhìn Triệu ma ma từ nhỏ đã hầu hạ thiếp mà tha cho Triệu ma ma một lần."

Sắc mặt Niếp Hàn Sơn tái nhợt.

Ta cười lạnh một tiếng rồi giơ tay lên "Nhanh đỡ Liễu di nương dậy, hôm nay trời đông lạnh dễ làm tổn thương cơ thể.

"Đem nha hoàn hầu hạ xuống vả miệng ba mươi cái. Rốt cuộc là chăm sóc di nương kiểu gì vậy, đi ra ngoài mà cũng không mang theo áo choàng vào. Nếu bị bệnh thì sao, di nương khó chịu mà vương gia cũng đau lòng."

Liễu di nương mặc một chiếc váy bông mỏng màu trắng, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt ốm yếu, lúc này bên ngoài có gió bắc thổi qua, đứng ngoài hiên một lúc cũng sẽ lạnh run người.

Liễu di nương bị ta nói trúng tim đen, liền ngẩng đầu rồi dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn ta. Sau đó rất nhanh bày ra khuôn mặt thống khổ, vội vàng xin tha thứ cho nha hoàn sắp bị kéo đi.

"Đều là thiếp nhất thời nóng ruột nên quên mất, đều là lỗi của thiếp, cầu Vương phi bỏ qua cho Tiểu Hoàn."

Khuôn mặt Tiểu Hoàn trắng bệch không còn huyết sắc.

Ta không nói chuyện, chỉ nhìn về phía Niếp Hàn Sơn.

Trong mắt Niếp Hàn Sơn hiện lên vẻ thất vọng, hắn chỉ lạnh lùng nói: "Đỡ Liễu di nương dậy rồi đưa trở về, đem Tiểu Hoàn đi xuống."

Liễu di nương khó tin nhìn Niếp Hàn Sơn, run rẩy gọi lên một tiếng: "Vương gia."

Niếp Hàn Sơn nhìn nàng ta một cái: "Còn không nhanh lên."

Ta phất tay ra hiệu.

Liễu di nương hình như là bị dọa sợ, người vừa đến là đã vội vàng đi ngay.

Sau khi bọn họ rời đi, căn phòng cũng trở nên thanh tịnh.

Ta rót ly nước đưa tới trước mặt Niếp Hàn Sơn: "Vương gia, hiện tại còn muốn cố chấp sao?"

Niếp Hàn Sơn nhận lấy cái chén, trong mắt tràn đầy cô đơn.

Ta cũng không giấu diếm nữa mà nói thẳng "Vương gia cũng là người hiểu chuyện, ta biết ngài cũng hiểu tại sao Liễu di nương lại như vậy. Lòng ghen tị của nữ nhân rất lớn, ta và Liễu di nương không thể thái bình giả tạo. Để sau này Liễu di nương không còn suy nghĩ lung tung nữa, tốt nhất là Vương gia nên đáp ứng ta."

“Thực xin lỗi.” Niếp Hàn Sơn trầm giọng.

Ta quay đầu im lặng.

“Xin lỗi” quá nhiều, đến ta cũng cảm thấy kinh tởm.

Sau đó, chi tiêu của Phương viện tách ra khỏi vương phủ, Niếp Hàn Sơn sai tâm phúc của mình đích thân chiếu cố.

Không còn Phương viện, cuối cùng chi tiêu của vương phủ cũng trở lại như bình thường.

Các nhà hoàn đến báo cáo.

Không có cung cấp từ vương phủ, Liễu di nương tự kinh doanh tơ lụa sau lưng, công việc làm ăn cũng rất khá.

Ta cũng không để ý, chỉ lặng lẽ ở trong viện của mình.

Bốn năm nữa lại trôi qua.

Trong bốn năm qua, Hung Nô ở biên giới nhiều lần xâm phạm. Niếp Hàn Sơn là Trấn Bắc đại tướng quân nên quanh năm đóng quân ở biên cảnh, hàng năm chỉ có hai ba tháng là ở lại kinh thành.

Thành hôn sáu năm mà không có con nối dõi, vì vậy ta nhận hết lời ra tiếng vào ở trong kinh. Về phần Liễu di nương, tuy được sủng ái nhưng có lẽ vì thân thể nên không có con nối dòng.

Thái hậu nương nương nhiều lần gọi ta tiến cung, ôn tồn khuyên bảo ta nên sớm sinh con cho Niếp Hàn Sơn.

Niếp gia cả nhà trung liệt, bây giờ lại chỉ còn một người là Niếp Hàn Sơn. Thái hậu nương nương là cô mẫu của hắn nên tất nhiên là yêu thương, vậy nên trước đó mới phải tự mình chỉ hôn cho ta và hắn.

Nhưng thái hậu không ngờ tới là ta với hắn lại trở thành kết cục như thế này.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thái hậu nương nương càng lo lắng Niếp gia sẽ tuyệt hậu.

“Vi Vi, ngươi còn giận Hàn Sơn sao?” Thái hậu ân cần nắm tay ta rồi vỗ nhè nhẹ.

Ta cúi đầu: "Như Vi không dám."

"Các ngươi thành hôn sáu năm, đến nay vẫn chưa có con nối dòng, giờ nên làm thế nào cho phải?"

"Vương gia bận rộn, có thể tạm thời không chú ý đến, Như Vi phúc bạc, đời này cũng không nghĩ đến sẽ có duyên phận này với Vương gia."

"Cái gì mà duyên phận với không duyên phận, đều là từ tình nghĩa phu thê mà ra, ta biết mấy năm nay ngươi phải chịu tủi thân, ai gia cũng đau lòng." Thái hậu nương nương thở dài.

"Hài tử Hàn Sơn này, từ nhỏ đã không có cha nương, tuổi còn trẻ đã vào quân doanh. Từ trước đến nay cũng không biết cân nhắc lòng dạ nữ nhân, ngươi đừng tính toán với nó."

"Như Vi không dám, chỉ là người mà Vương gia cần cũng không phải là con, có một số việc cưỡng cầu cũng không được." Ta cố gắng ám hiệu một phen.

Thực ra là vì ta không muốn.

Ta luôn cảm thấy hài tử là minh chứng cho tình nghĩa phu thê, giữa ta và Niếp Hàn Sơn không có tình cảm, vậy còn cố chấp với nhau làm gì?

Với lại, nếu là có hài tử thì còn phiền phức nhiều hơn.

Nhưng chuyện này không thể nói ra được, chỉ có thể đổ lên đầu Niếp Hàn Sơn.

Thái hậu nương nương cũng biết chuyện giữa ta và hắn nên cũng không nhiều lời.

Chỉ là không nghĩ tới, một đạo ý chỉ phái ta đến biên cảnh để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Vương gia.