Ta không biết đó là nàng, ta cũng không biết cô mẫu sẽ chỉ hôn nàng ấy cho ta.
Nhìn bề ngoài thì vụ án tham ô quân lương là do Trương gia thực hiện, nhưng càng điều tra thì ta lại càng sợ hãi, có người đã đẩy Trương gia chịu tội ch.ết thay. Mọi manh mối đều hướng về kinh thành, chỉ về phía thái tử.
Tự Thái phó cũng mơ hồ muốn lôi kéo, mượn sức của ta.
Thậm chí thái độ của cô mẫu cũng khác với trước đây.
Ta nhìn bà ấy, sắc mặt tái nhợt rồi quỳ xuống đất, cầu cô mẫu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Ta vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn vào ánh mắt bà ấy thì ta biết lần này không phải là do ta quyết định. Hơn nữa, ta cũng cần bà ấy giúp sức thì mới sớm ngày bình định được Bắc Cương.
Cuối cùng ta im lặng.
Trong ngày bái đường, Liễu Nhu Nhi gây náo loạn, ta biết rõ nếu mình rời đi thì sẽ có ý nghĩa như thế nào, nhưng rốt cuộc là ta vẫn làm.
Một mặt là nghi ngờ hôn sự này, một mặt cũng là đề phòng dò xét. Bởi vì nàng ấy là nữ nhi của Tự thái phó, ở kinh thành cũng rất nổi danh. Mấy ai dám tin tưởng nàng ấy tiếp cận ta không phải vì tâm tư khác?
Biểu hiện của nàng ấy cũng nằm ngoài dự liệu của ta, ta còn tưởng nàng ấy sẽ nháo loạn hoặc thậm chí là trực tiếp từ hôn.
Thực ra, một phần nào đó ta cũng mong đợi, ai có thể chịu được bị trượng phu đối xử như thế trong ngày thành hôn? Ta thậm chí còn cho nàng ấy một cái cớ nhưng nàng ấy vẫn không làm.
Không ngờ nàng ấy lại khéo léo giải quyết mọi chuyện, không hổ là khuê nữ nổi danh tại kinh thành, cũng bởi vậy mà ta càng kiêng kỵ nàng ấy nhiều hơn.
Đêm động phòng hoa chúc, ta cố tình nhắc tới chuyện bái đường và Liễu Nhu Nhi. Nhưng nàng ấy vẫn rất tỉnh táo, tác phong hành sự lại càng không giống như ta tưởng tượng.
Công bằng mà nói, ta đối với nàng ấy là sự thưởng thức.
Nếu không phải gặp nhau trong một mối quan hệ khó xử như thế này, có lẽ ta và nàng ấy đã trở thành bằng hữu tâm giao.
Nhưng dù sao ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời nàng nói, chỉ muốn ở chính viện an an ổn ổn sống qua ngày. Tham vọng của Tự thái phó quá lớn, ông ta muốn ta phải theo phe cánh của Thái tử.
Mà nữ nhi của ông ta, sao có thể chỉ suy nghĩ đơn thuần?
Ta không thể mạo hiểm, ta không thể đem hàng vạn sinh mạng vô tội ở Bắc Cương ra để đ.ánh cược.
Sau khi thành hôn ta từng nhiều lần thử lòng, nhưng nàng ấy thật sự không có bất kỳ hành động gì, thậm chí còn tuân thủ bổn phận của mình đến mức nghiêm ngặt.
Còn những lời đồn đãi về nàng ấy ở bên ngoài cũng chưa từng ngớt. Có những kẻ ti tiện chỉ muốn nhìn thấy người ở địa vị cao rơi xuống vũng bùn. Ngày trước những người đó từng đ.ánh giá cao nàng ấy bao nhiêu, bây giờ lại càng là bấy nhiêu lời mỉa mai chế nhạo.
Nhưng nàng ấy lại chỉ như một làn gió, như một vùng nước sâu, nàng ấy im lặng chịu đựng tất cả những lời lẽ đó, thậm chí còn tuân thủ bổn phận của một thê tử mà không một lời phàn nàn với ta. Mỗi lần trò chuyện xảy ra xung đột ý kiến, nàng ấy vẫn luôn chủ động nhún nhường.
Nàng ấy không giống như phụ thân, nàng lý trí thông tuệ, công chính thiện lương. Tuy là nữ tử nhưng vẫn đầy nhiệt huyết, cũng kiên trì và tin tưởng vào công lý trên đời này.
Dường như trong lòng ta cũng bắt đầu có một cảm tình khác đối với nàng.
Nhưng ở thời điểm đó thì lại trở thành thói quen khó sửa.
Ta phải thường xuyên trấn thủ ở Bắc Cương, ta định sẽ dùng thời gian và khoảng cách để xóa mờ đi cảm tình đối với nàng. Mà sau đó thám tử ở kinh thành đến báo tin, khi không có ta thì nàng ấy lại càng tự do tự tại.
Sáu năm.
Ta dùng sáu năm mới hiểu được con người của nàng.
Tình cảm của người luôn khó khống chế, ta cũng không rõ đây là phán đoán của lý trí hay là mong muốn của cảm tình, ta đã muốn thử đến gần nàng ấy hơn.
Nàng ấy đến Dương Thành là theo mệnh lệnh của cô mẫu.
Đây là nơi mà ta lớn lên, cũng là nơi mà ta chiến đấu cả đời. Ta biết nàng thích đọc sách nên đã để cả phòng ngủ và thư phòng của ta cho nàng.
Ta cũng muốn nàng ấy biết được những suy nghĩ và cuộc đời của mình, cũng là cố gắng để được gần nàng ấy hơn.
Tất nhiên là lúc đầu nàng không thích ứng. Ta thực ra cũng hiểu, chúng ta đã ngăn cách nhiều năm như vậy, cần phải có thời gian từ từ hóa giải, ta cũng không nóng vội muốn ép nàng.
Chuyện bị tập kích xảy ra rất kỳ lạ, ta biết có ai đó đã để lộ tin tức ra ngoài. Nhưng chuyện này cũng mở ra cho ta một cơ hội. Bắc Cương và Hung Nô giao chiến nhiều năm, đến lúc cũng phải có một kết thúc rồi.
Hoàn Nhan có tính bảo thủ, lại có tin ta bị tập kích rồi bỏ mạng ở bên ngoài. Năm nay bão tuyết lớn, thảo nguyên xảy ra nạn đói, nhi tử của Hoàn Nhan cũng có tâm tư riêng. Loạn trong loạn ngoài, dựa theo tính khí của hắn thì chắc chắn sẽ toàn lực đem quân xuống phía Nam, vừa hay đây cũng chính là cơ hội của ta.
Chỉ là ta không dự liệu được hai điều: Thứ nhất, làm sao cô mẫu lại sớm biết được tin tức, phái người tới đón nàng ấy. Thứ hai, nàng ấy quyết định ở lại Dương Thành.
Nàng ấy dũng cảm kiên cường hơn so với những gì mà ta nghĩ.
Trở thành y nữ, đi đòi thuốc, cầm kiếm lên liều mạng với quân thù.
Nàng là tiểu thư lớn lên ở trong kinh thành, mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Vậy mà những chuyện nên làm hay không nên làm thì làm đã đều làm cả.
Ta đã nghĩ nàng ấy không giống với phụ thân của mình.
Bệ hạ bệnh nặng, gió thổi mây vần, Tự thái phó không đợi được nữa mà chỉ muốn binh quyền trên tay ta.
Chỉ là ông ta không hiểu, Trấn Bắc Quân chỉ nghe lệnh ta. Cũng không phải đợi sau khi ta ch.ết, tùy ý phái người đến là có thể lấy đi được.
Ông ta không thể! Ngay cả bệ hạ ở trên ngai vàng cũng không!
Ta đã nói cho ông ta hiểu.
Ông ta hiểu rất nhanh, vậy nên lập tức thay đổi chiến lược và tập trung vào Vi Vi.
Tình cảm của ta đối với Vi Vi không hề kìm nén, đó cũng trở thành thứ mà ông ta lợi dụng để gây áp lực với ta.
Thập tam hoàng tử ép sát, ông ta không kịp trở tay. Nhất là tội danh cấu kết với Hung Nô, tội danh này là ta đưa ra, cũng là do ta làm sáng tỏ.
Ông ta có thể lợi dụng ta, sao ta lại không thể thuận thế mà làm?
Và mắt xích quan trọng nhất trong đó chính là Vi Vi. Để con cáo già này không nghi ngờ, ta cần có Vi Vi phối hợp.
Càng tìm hiểu thì lại càng hãm sâu vào trong đó, ta cũng không biết mình đã sa lầy từ khi nào.
Ta biết là ta đối xử bất công với nàng.
Nhưng nếu được quay lại thời gian, ta vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
Sơn cốc ở núi Phổ Đà không chỉ mai táng linh hồn cô đơn của một chiến sĩ. Đức Phật trong chùa Phổ Đà không thể lắng nghe tiếng khóc của thân nhân. Suối nguồn tâm linh trong núi không thể rửa sạch tội lỗi của những kẻ gi.ết người.
Ta không làm gì, chỉ là đặt một ngọn đao mang tên chân tướng và chính nghĩa ở trên bàn. Ta nhìn nàng ấy đâm nó vào trái tim, nhìn nàng ấy dằn vặt lương tâm của chính mình.
Ta nhìn nàng đau khổ, nhưng lời nào cũng không thể nói ra.
Tình yêu của ta đối với nàng là thật, nhưng mọi chuyện từ đó cũng bắt đầu thay đổi.
Chuyện gì nàng ấy cũng đều hiểu được rõ ràng.
Con người quá thông minh, quá lý trí chưa hẳn đã là điều tốt, thậm chí còn chẳng thể tự lừa gạt bản thân mình.
[Giải thích đoạn này một chút: Không phải ông Sơn cố tình lợi dụng rồi không nói gì cho bà Vi biết đâu mấy bà, đừng ch.ửi thế tội ông Sơn. Chỉ có chúng ta không biết thôi chứ bà Vi biết hết.
Ngay cả bằng chứng cha bà Vi cấu kết với Hung Nô mà bà Vi cũng biết, cái này không phải ông Sơn nói thì sao bà ấy điều tra được. Từ khi dính vào con đix tình yêu thì ông Sơn không đề phòng bà Vi cái gì hết, mặc dù bà Vi là con gái của kẻ thù.]
Sau đó ta đã thắng, thắng lợi triệt để, nhưng cái giá phải trả là hoàn toàn mất đi nàng.
Hà Nhị hỏi ta tại sao không dám gặp nàng ấy.
Ta chua xót nhếch khóe môi, ta lấy đâu ra dũng cảm để đi tìm nàng?
“Tướng quân, đến thì cũng đã đến rồi, hay là đi gặp phu nhân một lần.” Hà Nhị hiển nhiên vẫn có chút không muốn, hắn vừa đi theo vừa cố gắng thuyết phục ta.
"Không được, nhìn thấy nàng sống tốt, ta..."
Thanh âm nghẹn lại ở trong cổ họng, ta không chớp mắt, đôi mắt dán chặt vào bóng hình quen thuộc.
"Đến từ khi nào vậy?"
Nàng đứng đối diện ta, trên môi dịu dàng nở ra một nụ cười.
22
Cổ họng ta nghẹn lại, ta nhìn thái độ của nàng vẫn tự nhiên, nhất thời không dám đối diện với nàng. Ta quay đầu đi chỗ khác, một lúc sau mới phát ra âm thanh “Ừm”.
Hà Nhị thẳng tay đẩy ta về phía nàng ấy, ta lảo đảo vài bước rồi cũng đứng gần nàng hơn.
Nàng ấy không trốn tránh, đôi mắt trong suốt, chỉ ngẩng đầu nhìn ta.
Giọng nói tùy tiện của Hà Nhị từ phía sau truyền đến "Phu nhân, chúng ta cũng mới vừa đến, tướng quân hôm qua xong việc đã là nửa đêm, ăn chưa kịp ăn, nước cũng chưa kịp uống đã phải khởi hành chạy qua bên này."
"À, là như vậy sao?"
"Cũng ăn một ít lương khô rồi." Ta khàn giọng lên tiếng giải thích, tim đập như trống dồn. Ta cẩn thận dời mắt, tham lam nhìn ngắm khuôn mặt nàng.
"Lương khô lại vừa cứng lại vừa khô, đâu có tính là đồ ăn?" Hà Nhị ai oán lên tiếng.
"Ở trấn Lục Hợp có một quán mì ngon, nếu đã đến rồi thì ăn một chút gì đi." Nàng chuyển ánh mắt sang Hà Nhị.
Hà Nhị cười lấy lòng với nàng ấy, đồng thời nháy mắt với ta "Phu nhân, ta không đói, chỉ người và tướng quân đi là được."
Nàng như là không phát hiện ra ám chỉ của Hà Nhị, chỉ cúi đầu rồi cười một chút.
"Được, nếu ngươi đã không đói bụng thì thôi. Hơn nữa cũng đừng gọi ta là phu nhân, Tự Như Vi đã ch.ết, bây gờ ta là Từ Như Vi."
Từ là họ của mẫu thân nàng ấy.
Nói xong, nàng lại nhìn ta: "Vương gia, ngài có thời gian không?"
Ta im lặng.
Ta làm sao có thể nói ra một chữ “không”, ta liền ném roi ngựa vào tay Hà Nhị: "Có thời gian."
Nàng ấy gật đầu với Hà Nhị rồi quay người đi về phía trước.
Ta theo sát đằng sau, tốc độ của nàng ấy không nhanh. Chúng ta đi trong tiếng ồn ào, người qua lại tấp nập, nhưng trong lòng có một cảm giác tĩnh lặng bình yên.
Rời xa kinh thành, rời xa ta, có lẽ nội tâm của nàng lại càng thêm viên mãn.
Có lẽ là bởi vì ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng từ phía sau, thời khắc này ta có thể nhìn nàng không chút cố kỵ, mặc dù chỉ là bóng lưng cũng đủ để ta lưu luyến.
Tay nàng ở ngay trước mặt ta, ta chỉ cần đưa tay ra thôi là có thể nắm lấy.
Ta nghĩ thế nhưng cuối cùng vẫn không dám, chỉ đành siết chặt lấy bàn tay mình.
Nàng ấy tốt như vậy, sao ta có thể đối xử khinh bạc với nàng?
"Vương gia, mời đi lên trước." Có lẽ là bị ánh mắt nóng rực của ta làm cho khó chịu, nàng đột nhiên dừng bước, đợi ta đi đến bên cạnh rồi mới nói.
"Được."
Có lẽ là vì ham muốn ích kỷ, cũng chỉ là muốn được gần nàng thêm một chút.
Nhưng nàng cũng lặng lẽ di chuyển bước chân, khoảng cách không xa cũng không gần.
Chỉ là cách nửa gang tay, nhưng ta lại không thể nào vượt qua được.
Ta cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm ra hành động nào khác.
Dọc theo đường đi, nàng ấy không nói chuyện gì, chỉ dẫn ta đến một quán mì trong trấn.
Quán được mở ven đường, trên bếp than có đặt một nồi nước. Trên chiếc bàn gỗ bên cạnh bài biện hành lá, mắm muối,... Xung quanh đặt vài chiếc bàn gỗ cũ kỹ đã ngả màu vàng.
Người bán hàng là một nam nhân trung niên, có lẽ cũng quen biết với nàng, vừa nhìn thấy nàng vào thì đứng lên nhiệt tình bắt chuyện. Chỉ là khi ánh mắt nhìn về phía ta thì lại có chút do dự và quan sát.
“Hai bát mì thịt bò, một bát không có hành lá.” Nàng mỉm cười lên tiếng.
"Được rồi, Từ tiên sinh." Người bán hàng cao giọng đáp ứng.
Ta không thích hành lá, đến giờ nàng ấy vẫn nhớ chuyện này.
Mì đến rất nhanh, rõ ràng là nam nhân trung niên ấy rất ưu ái cho nàng. Thịt bò trong bát nàng nhiều hơn so với người khác, ngay cả ta cũng được hưởng lây.
"Cảm tạ."
“Từ tiên sinh, không cần khách khí, cứ thong thả dùng bữa.” Người bán hàng mỉm cười, xoay người vội vàng rời đi.
Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt ta mang theo vẻ nghi ngờ, nàng ấy cúi đầu giải thích.
“Nữ nhi của hắn học trong thư viện của ta.”
Ta biết nàng đã mở một gian thư viện, chuyên dạy cho các nữ hài đọc sách viết chữ. Từ lúc ở kinh thành nàng đã nổi tiếng là tài hoa, chuyện dạy học thì đương nhiên không cần bàn cãi.
Đọc sách vốn là chuyện quý, mấy năm nay Bắc Cương liên tục chiến loạn, tiên sinh dạy học cũng ngày càng ít hơn.
"Có vất vả không?" Ta hỏi.
"Không vất vả." Nàng lắc đầu rồi nở nụ cười, mắt nàng hiện lên tia sáng "Đây là chuyện mà ta thích, trước đây ta chưa từng nghĩ sẽ được lấy thân phận của nữ nhân để mở ra một thư viện. Ở kinh thành tuy rằng phồn thịnh nhưng lại không cởi mở giống như ở Bắc Cương.
"Đọc sách vốn là dành riêng cho nam nhi. Dù là nữ nhi nhà thế gia học chữ, có được tài danh, cũng chỉ là để sau khi thành hôn sẽ được nhà chồng coi trọng hơn một chút. Có thể là vì phụ thân ta đối xử với ta và ca ca giống nhau, cho tới bây giờ ta vẫn cảm kích, sau khi ta học chữ thì mới biết được nhiều điều, mới hiểu được là nữ tử cũng có thể giống như nam nhi."
Vừa nói, nàng vừa nhìn xung quanh: "Ta rất may mắn, những người ở đây không bài xích chuyện nữ nhi đọc sách giống như ở kinh thành. Chẳng hạn, chủ quán mì này là người đầu tiên gửi nữ nhi đến chỗ ta, ta rất cảm kích vì hắn đã tin tưởng ta."
Thấy nàng cười, ta cũng cười theo: “Bắc Cương chinh chiến nhiều, nam nhân đa phần đều ra trận, có những nhà cả ba đời đều h.y s.inh trên chiến trường, chỉ còn lại mẹ goá con côi. Từ lâu nữ nhân ở đây đã phải gánh trách nhiệm giống như nam nhân, cách đối xử với nữ nhân tất nhiên là sẽ khác.”
“Nữ tử ở đây cởi mở và dũng cảm hơn so với ở kinh thành.”
Nàng chưa kịp nói hết câu thì nhìn thấy một nam nhân ở bên đường đối diện, hắn mặc áo vải thô, vừa la hét vừa bỏ chạy. Phía sau có một nữ tử cầm chày rồi tức giận đuổi theo.
"Phu nhân! Phu nhân! Ta sai rồi! Ta sai rồi!"
Người đi đường không khỏi ngạc nhiên, có người còn bật cười chế nhạo.
Ta quay sang nhìn nàng, chỉ thấy nàng ấy cười nhẹ rồi lắc đầu.
Khi nàng ấy bắt gặp ánh mắt ta thì lập tức thu lại nụ cười "Vương gia, nhanh ăn đi, lát nữa sẽ đông người hơn đấy. Ăn xong thì ta dẫn ngài đến một nơi."
"Được."
Một lúc sau thì ta ăn hết bát mì.
Nàng lấy tiền ra từ trong chiếc túi bên hông, cẩn thận đếm ra 8 đồng tiền rồi đặt lên bàn "Đi thôi."
Ta không biết nàng ấy dẫn ta đi đâu.
Nhưng có lẽ nơi ấy chính là nguyên nhân mà nàng đến gặp ta hôm nay.
Đi theo nàng, ta đến một mảnh đất khai hoang bên ngoài trấn. Đất canh tác được chia thành nhiều phần gọn gàng, bên trong không có dưới 8 loại cây trồng khác nhau.
Nàng chỉ vào mảnh đất trước mặt:
"Vương gia, đây là thành quả còn lại tới bây giờ. Trước khi đến Bắc Cương, ta đặc biệt nhờ ca ca giúp thu hoạch nhiều giống cây trồng chịu khô, chịu lạnh. Thực ra ta cũng không giỏi việc đồng áng, kiến thức học được trong sách vẫn còn nông cạn. Hai năm nay ta đã làm rất nhiều cách, cũng biết được ở trong lĩnh vực này mình còn nhiều hạn chế.
"Ta biết Vương gia cũng là vì chuyện này mà cố gắng, tuy rằng không biết có ích lợi gì hay không, nhưng ta hi vọng có thể làm tốt phần của mình."
“Vi Vi, cảm ơn nàng.” Giọng ta khàn khàn.
Nàng ấy càng tốt đẹp thì lại càng khiến ta cảm thấy bản thân mình ti tiện, nàng ấy càng tốt lại càng khiến ta tự ti mặc cảm.
Chuyện nàng làm thì ta đều biết cả, nàng ấy chưa từng quên những lời mà chúng ta đã nói.
Trong hai năm này, ta cũng đã âm thầm quan sát nàng ở phía xa.
Ta cũng đã thấy nàng ở trong thư viện, nàng dạy các hài đồng và nữ nhi đọc sách. Các tiểu hài tử sáu tuổi, các nữ nhi mười sáu, mười bảy tuổi đều ngồi chung một chỗ, tiếng đọc sách lanh lảnh phát ra bên ngoài.
Gặp phải mấy hài tử bướng bỉnh, một người tính tình bình thản, ôn hòa lễ độ như nàng mà cũng phải cầm gậy đi lùa chúng nó khắp sân.
Ta cũng đã từng nhìn thấy nàng ấy xắn tay áo xuống ruộng đồng làm việc cùng các lão nông, nhìn thấy nàng bị ngã khi gánh nước tới ruộng. Tay chân ta khó chịu, nhưng vừa tiến lên nửa bước thì vội vàng lùi lại, Ta biết nàng không muốn nhìn thấy ta.
Khi thu hoạch không tốt, ta lại nhìn thấy nàng buồn bã đứng trên ruộng đồng.
...
"Vương gia khách khí rồi."
Nàng mới thật là khách khí, trong lòng ta chỉ biết cười khổ.
"Vương gia dạo này thế nào?"
Nàng ngồi xuống bờ ruộng, tiện tay hái một bông hoa nhỏ cài lên tóc, đóa hoa vàng rực rỡ nổi bật trên làn tóc đen của nàng, ánh mắt nàng nhìn ra ruộng đồng trước mặt, mang theo nụ cười thoải mái trên môi.
Ta ngồi xuống bên cạnh, lý trí mách bảo ta phải cách nàng nửa cánh tay.
"Không tính là quá tốt, chiến sự mặc dù đã xong nhưng Bắc Cương gặp chiến loạn nhiều, xảy ra nhiều vấn đề cũ, rắc rối của thế tộc Bắc Cương khó xoa dịu. Hung Nô quy phục vẫn chưa dung hòa, chuyện này không phải chỉ một thời gian là có thể hoàn thành được."
"Cai quản nơi đây cũng không dễ dàng hơn so với ra trận gi.ết địch, ta vẫn đang cố gắng tìm hiểu để cân đối thế cục hiện giờ."
Nàng mím môi, ngữ khí bình tĩnh nói:
"Trị một nước lớn cũng như nấu một món nhỏ, phải từ từ tính toán, cai quản một nơi cũng như vậy. Hai năm qua Vương gia đã làm rất tốt, lúc ta mới đến trấn Lục Hợp, đường phố ở đây đổ nát hoan tàn, trên đường chỉ có vài tiệm bán rượu và thịt dê. Nhưng bây giờ đã có thêm nhiều từ tửu quán, trà lâu, thậm chí tơ lụa từ phương Nam cũng được chuyển tới.
"Sinh hoạt của người dân ở trong trấn và những vùng xung quanh cũng cải thiện, bọn họ mặc dù không gặp được ngài, nhưng ai cũng biết ngài là vì bọn họ mà cố gắng. Ngài biết không, mỗi lần ta đến nhà học sinh, ta còn thấy bọn họ làm bài vị trường sinh cho ngài để ở trong nhà.
Nói xong lời cuối cùng, có lẽ là thấy thú vị, giọng nói của nàng lại càng thêm vui vẻ.
"Bài vị trường sinh sao?" Ta cúi đầu, bất đắc dĩ mỉm cười.
"Lòng dân hướng về phía ngài, bách tính Bắc Cương kính yêu ngài, có những thứ thoạt nhìn thì rất nhỏ bé, nhưng thực ra lại có sức mạnh như thiên binh vạn mã.
Nàng nắm chặt tay:
"Phụ thân trước đây thường nói, một quốc gia không chỉ có quân chủ, mà còn là do nghìn nghìn vạn vạn bách tính tạo nên. Nhất định phải có được lòng dân thì mới có thể mở mang bở cõi, bảo toàn được sự an ổn của giang sơn.
"Bây giờ ta mới hiểu là ông ấy nói không hề sai, chỉ tiếc là… ông ấy sớm đã quên rồi."
23.
Giọng nói của nàng mang theo xúc động, ta lắc đầu cười.
"Thời gian trôi đi không dấu vết, nhưng lòng người thay đổi."
Tự Thái Phó năm xưa quả thật là một nhân vật hiển hách, đã từng đứng lên chống lại áp bức của cường quyền. Ông ta cũng đã liều ch.ết để thay lời cho bách tính phương Nam bị lũ lụt, cũng bênh vực cho dân chúng bị oan.
Khi chứng cứ chỉ về phía ông ta thì ta còn không thể tin được, nếu không phải đã điều tra ra tất cả, chân tướng đã rõ ràng thì một chữ ta cũng không dám tin.
"... Vương gia, sau này ngài sẽ thay đổi sao?” Nàng đột nhiên hỏi.
"Ta…" Ta sửng sốt một chút, vẫn là không thể trả lời chắc chắn, ta chỉ lắc đầu "Ta cũng không biết, sau này còn rất lâu, ai có thể nói những lời tuyệt đối như vậy?"
Dừng một chút, ta lại mỉm cười rồi thăm dò hỏi:
"Vi Vi, nàng là đang lo lắng sao? Nàng có thể lựa chọn ở bên giám sát ta. Nếu một ngày ta bị quyền lực mê hoặc, bỏ bê bách tính, tham lam tàn bạo, nàng có thể tự tay mình gi.ết ch.ết ta."
"Ta cùng lắm chỉ là nữ nhân yếu đuối."
"Nàng ra tay, ta tuyệt đối không phản kháng." Ta nhìn nàng ấy chăm chú, thấy ánh mắt nàng cụp xuống, tránh ánh nhìn của ta.
"Vương gia, nếu thật có ngày đó, chỉ sợ cũng không tới phiên ta ra tay, chắc chắn sẽ có người khác làm. Ta vẫn tin trên đời này còn có công bằng và chính nghĩa."
Có lẽ là nhìn thấu ý nghĩ của ta, nàng ấy đứng dậy không nói nữa.
"Thời gian không còn sớm, buổi chiều còn phải lên lớp, Vương gia, ta đi trước."
Nàng khom người hành lễ, tư thế đoan trang, không khác nào so với hình ảnh trong lòng ta ngày trước.
Ta nhìn bóng lưng nàng ấy, gió Bắc Cương thổi qua người nàng, vạt áo tung bay.
Lẽ ra ta nên đuổi theo, nhưng ta làm không được.
Có lẽ Hà Nhị nói đúng, ta đúng là một kẻ nhu nhược yếu mềm.
Nếu ta thực sự không buông bỏ được, như vậy thì phải dũng cảm lên.
Vạn sự khởi đầu nan, hơn nữa ta cũng gặp được nàng ấy một lần.
Hôm đó, ta mất chút thời gian để xử lý xong chuyện ở Dương Thành, ta liền ở luôn tại trấn Lục Hợp. Chỉ khổ cho đám người Hà Nhị bọn họ cứ phải qua lại giữa trấn Lục Hợp và Dương Thành để mang sổ sách cho ta.
Bất cứ khi nào có thời gian rảnh thì ta đều ở bên cạnh nàng ấy.
Thật lâu sau, mọi người trong trấn đều biết Từ tiên sinh luôn có một nam nhân bên cạnh.
Khi người ta hỏi, nàng ấy chỉ nói là bằng hữu.
Ta sợ sẽ dọa đến nàng ấy, nên cũng không dám trực tiếp bày tỏ ý định muốn hòa hợp lại của mình.
Nhưng nàng hiểu rõ, thái độ cũng rất rõ ràng, nhiều lần cự tuyệt ta.
Ta chỉ vờ như không nghe không hiểu.
Nam nhân Bắc Cương truy thê, quan trọng nhất chính là không cần mặt mũi.
Chỉ là Hổ Phách ngày càng nhìn ta không thân thiện, vài lần còn cầm chổi trực tiếp đuổi ta ra ngoài.
Ta thấy nàng ấy ở trong thư phòng nhìn ta, có lẽ là cũng đang tức giận.
Một hôm, Hổ Phách vừa cầm đến cái chổi, còn chưa kịp nâng lên thì nghe tiếng gọi từ trong phòng. Nàng ta trừng mắt liếc ta một cái rồi vội vàng chạy vào trong.
Một lát sau, vẻ mặt Hổ Phách trở nên phức tạp, nàng ta đưa cho ta một tờ giấy rồi đẩy ta ra ngoài.
Ngày mười lăm tháng tám, tết Thủy Nguyệt.
Tết Thủy Nguyệt là một ngày lễ truyền thống ở Bắc Cương, nam nữ sẽ ăn mặc thật đẹp rồi buổi tối ra ngoài ngắm hoa đăng, ngày đó cũng được gọi là lễ tình nhân.
Được mời đến đó, ta hơi thấp thỏm, trong lòng cũng có chút chờ mong.
Trước hôm đó là cả một ngày một đêm không ngủ được.
Nghĩ kỹ lại, ta ở bên cạnh nàng ấy nhiều năm, ngoại trừ những ngày ngắn ngủi ở kinh thành thì hầu như không có ngày lễ nào như vậy.
Ánh trăng trong như nước, mặt đất đầy hơi sương. Ta cầm theo hoa đăng mẫu đơn, đến trước nửa canh giờ rồi đứng ở cửa tiểu viện chờ nàng.
Ta còn không dám gõ cửa, ta cứ đứng chờ như vậy cho đến khi cửa bên trong được đẩy ra.
Nàng mặc trên người trang phục màu xanh lam, mái tóc đen nhánh được vén gọn gàng bằng một chiếc trâm cài ngọc bích. Có thể thấy là trang phục do nàng tỉ mỉ chuẩn bị, khuôn mặt trang điểm lên cũng cực kỳ xinh đẹp.
“Đợi bao lâu rồi?” Nàng ấy mỉm cười với ta.
"Cũng không lâu." Ta gần như không chịu nổi nụ cười của nàng, muốn dời ánh mắt ra chỗ khác. Nhưng cuối cùng vẫn là lưu luyến, cây trâm mà ta khắc cả nửa tháng vẫn còn giấu ở trong ngực, mơ hồ có chút nóng lên.
Ta nghĩ đợi lát nữa sẽ đưa cho nàng.
"Đi thôi, hội hoa đăng sắp bắt đầu."
Nàng ấy giơ cao chiếc hoa đăng con thỏ mà mình cầm trên tay.
Theo truyền thống của tiết Thủy Nguyệt, nếu nam tử có ý với nữ tử thì sẽ đích thân làm cho nàng ấy một hoa đăng. Nếu nữ tử cũng có ý với người kia thì nhất định cũng sẽ nhận lấy.
Nhưng nàng ấy đã có đèn rồi, ta vẫn cầm theo hoa đăng trên tay, cuối cùng vẫn thấp thỏm đưa qua cho nàng ấy.
Nàng cúi đầu nhìn qua, rốt cuộc vẫn là nhận lấy, rồi giữ nó cùng với chiếc đèn con thỏ trong tay.
"Đi thôi."
“Được.” Ta cong môi vui vẻ.
Ta đã nghĩ biết đâu là nàng cũng nguyện ý.
Trấn Lục Hợp chỉ là một thị trấn nhỏ, không so được với sự hoành tráng của hội hoa đăng ở Dương Thành. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh nàng, dù là ở đâu cũng đều ý nghĩa.
Hôm nay khắp nơi trong trấn nhỏ đều treo hoa đăng, dòng người qua lại đông như dệt cửi.
Ta bước lại gần nàng, hiếm khi nàng không cự tuyệt.
Ta và nàng ấy giống như trước kia khi còn ở kinh thành, cùng nhau chơi đố đèn, ăn thịt dê Tô Bính nổi tiếng ở Bắc Cương, thậm chí còn được một lão bà nhiệt tình thắt dây tơ hồng trên cổ tay.
Hàng nghìn sợi dây hồng được thắt, hàng nghìn nam nữ được kết đôi.
Ta nhìn xuống rồi nở một nụ cười.
Cho đến khi trăng đã lên cao, ta và nàng ấy đến cầu tình nhân, trên cầu được phủ đầy hoa đỏ.
Dưới sông cũng là hàng nghìn ngọn hoa đăng khác, lấp lánh như một biển sao trời dưới ánh trăng tròn vằng vặc.
"Thả hoa đăng không?" Ta cười hỏi nàng.
Nàng nhìn xuống dưới chân cầu, dáng vẻ dịu dàng rồi nói "Được."
Khi ta di chuyển cổ tay, tay ta và nàng có buộc sợi dây tơ hồng, giống như là đang giữ nàng ấy vậy.
Chợt có ba bốn tiểu hài tử chừng bảy tám tuổi cười ha hả lao đến, lưỡi d.ao sắc bén triệt để cắt đứt liên hệ giữa ta và nàng.
Dây tơ hồng buộc chung với nhau bị đứt, rồi từ từ rơi xuống.
Sắc mặt ta thay đổi, trong lòng cũng lập tức trầm lặng
Một cặp nam nữ bên cạnh đã bắt đầu ch.ửi m.ắng, không chỉ có mình ta và nàng.
Tơ hồng là biểu tượng của nhân duyên, nhân duyên đứt đoạn là điềm không may mắn.
Phụ mẫu của mấy hài tử cũng đến rất nhanh, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi, họ vừa xin lỗi vừa giáo huấn hài tử nhà mình.
Giữa âm thanh hỗn độn của tiếng khóc thét và tiếng xin lỗi, nàng đột nhiên ngẩn người, sau đó làm như không có chuyện gì mà nắm lấy cổ tay ta.
“Đi thôi, chúng ta đi thả đèn.”
Trong lòng ta có chút khó chịu, ta miễn cưỡng cười "Không được như ý nguyện sao?"
Nàng ấy cũng cười rồi nhìn ta, trong ánh mắt có một tia sâu thẳm mà ta không tài nào hiểu được.
"Không, ta không mong cầu gì cả."
"Thật sao?"
"Đúng vậy." Nàng giơ cổ tay lên, sợi tơ hồng đứt đoạn dường như đang nhắc nhở điều gì "Giống như tơ hồng dễ đứt, ánh trăng nhất định cũng sẽ chìm."
"Có một số việc, sau cùng vẫn phải nhìn về phía trước."
Xung quanh vẫn ồn ào, tiếng cười nói vui vẻ khắp nơi, nhưng không gian bên tai ta lại tĩnh lặng. Ta nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy, vẻ mặt ta cứng đờ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn "Vi Vi... ta..."
Nàng không nhìn ta nữa, quay đầu nhìn trăng trên trời, nàng ngắt lời nói của ta, khuôn mặt mang theo vẻ dịu dàng:
"Ta biết tâm ý của Vương gia, nhưng sau khi rời khỏi kinh thành, ta đã không nghĩ tới ở cùng ngài nữa. Thuở nhỏ ta cùng với huynh trưởng đọc sách, ta có thể nói một câu tự hào, nếu ta là nam nhân thì chắc chắn sẽ không kém nửa phần so với huynh ấy.
"Chỉ vì ta là nữ tử, từ khi sinh ra thì đã bị thế tục lễ pháp trói lại ở trong trạch viện. Nam nhân có thể đội trời đạp đất, ta chỉ có thể đọc du ký ở trong nhà để quan sát non sông, nhưng cũng không thể theo được ý mình. Vốn dĩ ta cho rằng, kiếp này ta sẽ mãi sống cuộc đời như vậy.
“Cho đến khi ta tới Bắc Cương.” Ánh mắt nàng dịu dàng nhưng vẫn rất kiên định “Vương gia, ta rất thích nơi này, ta ở đây thoải mái, không muốn trở lại những ngày tháng trước kia.
"Vi Vi, không ai ép nàng trở lại. Ta yêu nàng, chúng ta bắt đầu một lần nữa, ta sẽ không ngăn cản nàng làm điều gì cả. Nàng muốn đến thư viện thì đến thư viện, nàng muốn ngắm nhìn non sông thì cứ việc ngắm nhìn non sông. Nàng thích làm cái gì thì cứ thoải mái mà làm cái đó. Mấy ngày nay ta có thể cảm giác được, nàng đối với ta vẫn còn cảm tình, đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng từ đáy lòng Vương gia kỳ thực cũng đã rõ ràng, chúng ta không có khả năng, không phải sao? Nếu không thì tại sao hai năm nay, ngài đều không dám đến đối diện với ta?"
Nàng vẫn rất nhạy cảm, khiến cho ta á khẩu không trả lời được câu nào.
Phải, cũng bởi vì hiểu quá rõ ràng, nên chỉ như một con chuột chũi không dám ra ngoài ánh sáng. Chỉ có thể âm thầm trốn qua một bên rồi lẳng lặng quan sát, ngay cả nhìn nhiều hơn một chút cũng là hi vọng xa vời.
Ta cụp mắt xuống, bàn tay ta siết chặt, có lẽ là không cam lòng, cuối cùng ta cắn răng rồi hỏi một câu.
"Vi Vi, thực sự... không thể nào sao?"
Nàng ấy cúi xuống tránh ánh nhìn của ta.
Có đôi khi im lặng cũng là một câu trả lời.
Nàng đưa trả lại hoa đăng mẫu đơn "Đa tạ Vương gia làm bạn, hôm nay Như Vi rất vui vẻ, hi vọng ngài tự trân trọng bản thân, Như Vi xin bái biệt."
Nàng ấy lại khom người hành lễ, giống như trước đây đã từng.
Hoa đăng hình con thỏ lẫn vào trong đám người rồi lặng lẽ rời đi.
Ta siết chặt hoa đăng mẫu đơn trong lòng bàn tay, xung quanh là những đôi nam nữ hạnh phúc vui vẻ. Ta ngẩng đầu nhìn trăng, trái tim đột nhiên trống rỗng, cảm giác đau nhói dâng lên từng hồi.
Có lẽ đây chính là nhân quả.
Cây trâm giấu ở trong ngực cuối cùng cũng chẳng thể vừa vặn với nàng.
Trăng sáng trên cao, mang theo quá khứ xa rời hiện tại.
Trung thu năm ấy, nàng quỳ xuống cầu xin không xuất giá gả chồng.
Mà nay chỉ còn lại hai từ “trân trọng”.
Chỉ còn một mình ta ngẩng đầu nhìn trăng, mang theo trái tim như vỡ nát.
24.
Ta là Hà Nhị, sau khi tham gia tết Thủy Nguyệt trở về, tướng quân bắt đầu trở nên không đúng lắm. Ngài ấy thường xuyên vùi đầu vào công việc của Bắc Cương, bận rộn đến mức chân cũng không chạm đất. Bình thường ngài ấy sẽ thường xuyên lui tới chỗ phu nhân bên kia, nhưng bây giờ thì không đi nữa, giống như đang muốn trốn tránh cái gì.
Chỉ là một vài lần bị ta bắt được, ngài ấy đang lén nhìn ngắm thứ gì đó một mình.
Ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trước khi đi tướng quân vẫn còn rất vui vẻ, lại còn bắt ta ở cạnh ngài ấy chọn y phục mất nửa ngày, rồi hỏi ta xem mặc bộ nào thì đẹp.
Ta chỉ là một nam nhân thô kệch, làm sao ta biết được ánh mắt của các cô nương kia thế nào? Ta chỉ cảm thấy Tướng quân rất tuấn tú nên mặc cái gì lên cũng đẹp.
Ngài ấy khác hẳn với bình thường như vậy khiến cho ta cũng không đành lòng, trong lòng ta mờ mịt nghĩ Tướng quân và phu nhân có thể đã xảy ra chuyện gì đó. Ta cũng đã hỏi ngài ấy, nhưng ngài ấy chỉ trầm mặc không nói gì.
Niếp gia cả nhà trung liệt, tất cả đều đã an nghỉ ở Bắc Cương, nay chỉ còn một mình Tướng quân, Tướng quân lại càng vì Bắc Cương mà nỗ lực. Mà Tướng quân thích phu nhân nhiều như thế, ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy nóng lòng.
Rõ ràng là đôi bên lưỡng tính tương duyệt, vậy mà cuối cùng lại không thể ở chung một chỗ.
Ta không còn cách nào khác nên đành phải đến gặp Vương phu nhân, có lẽ cùng là nữ tử thì sẽ nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Nghe xong lời của ta, vẻ mặt của nàng ấy phức tạp, lúc ta chuẩn bị đi thì nàng ấy mới nói ra một câu không rõ ràng.
“Thương tổn là thương tổn, không thể vì lý do cao thượng mà xem như là không có gì.”
Ta chỗ hiểu chỗ không.
Sau đó Tướng quân nghe được những lời này, ngài ấy sửng sốt hồi lâu. Khi màn đêm buông xuống thì ngẩng đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ, cuối cùng uống rượu suốt cả một đêm.
[Hoàn]