Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 518: Hỏng mất hình tượng




Chỉ là như đã nhắc đến ở trước đó, có rất ít người quan tâm đến bản báo cáo tài chính cả năm được đăng tải trong âm thầm của Ninja Entertainment. Dường như đối với dân tình nước nhà nói chung, bọn họ ai nấy đều đã dần quen với việc kể từ khi lập nghiệp đến nay năm nào Dương Khoa và đồng bọn cũng "lấy nhỏ thắng lớn" rồi. Thành thử sự hứng thú họ dành cho những con số thiên văn cũng bắt đầu giảm dần theo thời gian.

Giờ họ chỉ thích hóng những drama liên quan đến Ninja Entertainment hiện đang nổi lên liên miên không dứt mà thôi, thuận tiện hỏi thăm lẫn nhau xem bao giờ thì thế lực mới phất này có thể sánh ngang các ông lớn quen thuộc của làng trò chơi nước nhà. Nghe nói năm nào công ty cũng thu về lợi nhuận gấp chục lần chi phí bỏ ra, vậy mà sao công cuộc phát triển chung lại có vẻ chậm chạp quá vậy? Phải những người làm ăn khác thì giờ này người ta xưng vương xưng bá hết rồi đấy chứ chả đùa đâu. Xem chừng công ty nên liệu đường đổi tên thành Rùa Entertainment đi, nghe nó hợp hơn.

Về phần đối thủ cạnh tranh cùng ngành, ngoại trừ những công ty lớn vừa nêu thì số còn lại cũng chẳng mặn mà gì với đống chiến tích không biết Ninja Entertainment làm được thật hay chỉ đơn thuần là bịa đặt ấy. Thứ họ ngóng trông ở thời điểm hiện tại là không biết khi nào vận hạn mới giáng xuống đầu Dương Khoa cùng đồng bọn cơ. Ông trời chả công bằng gì cả, những kẻ cần cù bươn chải hết năm này qua năm khác như bọn họ thì phải chật vật lên xuống với nghề, trong khi người ta mới khởi nghiệp được có vài ba năm mà may mắn đã tìm tới gõ cửa liên tùng tục. Cứ như là nhân vật chính trong mấy cuốn tiểu thuyết sảng văn rẻ tiền vậy.

Hết trò chơi bán chạy, dân tình ủng hộ, giờ còn có thêm cả cơ quan đầu não như Hiệp hội đứng ra "bảo kê" danh tiếng. Đám "Rùa" Entertainment làm gì cũng thông thuận đủ đường à, thật không còn thiên lý gì nữa rồi.

Và dường như, những lời oán thán đầu năm 2028 này của họ đã đến được với tai ông trời. Bởi vì giữa lúc cộng đồng tín đồ thế giới ảo đang xôn xao với mớ tin tức nóng hổi vừa mới công bố, những tín hiệu không tốt lành đã bắt đầu lặng yên tìm đến thế lực vừa có cả một năm 2027 bội thu Ninja Entertainment. Có lẽ sau biết bao nhiêu ngày tháng qua đi cuối cùng ông trời cũng biết đường chiều lòng họ lấy một lần, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là tự bản thân ông trời nhận thấy một sự nghiệp đi lên mãi mà không xuống trông có vẻ nhàm chán đơn điệu quá. Tựa như sự đời vậy, phải thăng trầm thì nó mới vui.

Dương gia, một ngày đầu năm 2028.

"Hở, anh Chính cũng muốn dự giải của bọn em?”

Bên chiếc xích đu nơi khu vườn rộng lớn trước cửa nhà khách, hai anh em nhà Dương Trạch vừa trò chuyện vừa ngắm mấy người giúp việc trong dòng họ trang trí hoa lá cành chuẩn bị đón Tết. Trong tay Dương Chính là một chiếc laptop bật sẵn một trang web phân tích chiến thuật "Age of Empires" nào đó trông rối rắm hết sức, còn trong tay Dương Khoa là cục cưng bé nhỏ của gia đình anh cả lẫn gia đình bố mẹ hắn. Khi đang vui miệng nhắc đến sự kiện thi đấu lớn chuẩn bị được công ty mình đứng ra tổ chức, người anh hai của Dương Khoa đột nhiên cắt ngang bằng một tin tức vô cùng bất ngờ, khiến hắn không thể không trợn mắt ngoác miệng vì ngạc nhiên.

“Đúng thế." Dương Chính gật đầu đáp lại gỏn lọn, đôi mắt di chuyển liên tục giữa khung cảnh khu vườn rực rỡ sắc màu và màn hình laptop chằng chịt những chữ là chữ. Vẻ mặt mười phần nghiêm túc, người nào không biết còn tưởng anh đang say sưa trù tính chuyện công việc hay đại loại thế.

"Sao tự dưng lại hứng lên dự giải vậy anh Chính? Em tưởng anh Chính không thích chơi đùa mấy trò chơi điện tử kiểu như này cơ mà? Với cả giải của em là giải đấu đội đấy, một mình anh làm sao mà tham dự được?" Một từ ngữ cụt lủn đương nhiên là không thể nào khiến Dương Khoa thỏa mãn. Hắn tiếp tục mở miệng hỏi liến thoắng như pháo liên châu.

"Có đội rồi yên tâm." Tự động bỏ qua hai câu hỏi vô nghĩa phía trước, Dương Chính chậm rãi lên tiếng giải thích: "Anh với hai người đồng nghiệp ở chỗ làm, thêm sếp anh tham dự nữa là đủ bốn người. Theo thể lệ đăng trên mạng thì hệ thống giải của công ty em chia ra đánh khu vực trước rồi tiến vào chung kết tổng hả? Vậy nhờ em đăng ký thi đấu khu vực giúp anh, lát nữa anh sẽ gửi thông tin thành viên."

"Không thành vấn đề. Nhưng mà khu vực á?"

"Ừ. Sao?"

"Không sao cả, em tưởng anh định xin em quyền đặc cách lọt thẳng vào vòng chung kết luôn cơ. Giống đội tuyển người yêu em ấy."

"Thôi khỏi đi." Thấy đứa em nghĩ xấu về mình Dương Chính rất "chính trực" hồi đáp: "Em My xin đặc cách thì được vì người ta là con gái có thể ưu tiên một chút, chứ anh mà xin đặc cách chỉ có gây tai tiếng thôi. Cứ cho đội bọn anh một suất dự thi vòng loại khu vực như bình thường là được rồi. Cơ mà chú ý hộ anh một điều là lần này có SẾP của anh tham gia đấy. Đăng ký thì cũng phải lưu tâm nhặt cho bọn anh đối thủ dễ thở một chút, để thua khó coi quá là anh không ăn nói được với sếp anh đâu."

“(Méo miệng) Gớm quá, yêu cầu đấy của anh còn khó dàn xếp hơn đặc cách ngay từ đầu ấy."

"Đấy là chuyện của em. Giúp đỡ được anh thì giúp, còn không giúp được thì hết anh em. Thế thôi."

Buông lời dọa dẫm vu vơ xong Dương Chính lập tức thay đổi chủ đề, hai tay đặt lên bàn phím đánh chữ với tốc độ siêu nhanh: "Giờ thì, là cha đẻ của trò chơi em thấy có biện pháp gì hay để counter lại bọn Saracens, trong trường hợp nó là chủ lực của đội và trận đấu trôi về giai đoạn late không? Bọn này đánh late khỏe thì chả khỏe nhưng nhiều trò quá, cây công nghệ nhiều nhánh nên xoay bài gì cũng được. Mình mà vớ phải chủng tộc xoay bài kém để đua late với nó thì đánh nhau đến là khổ, mà tụ quân đập sớm không cho late thì năm ăn năm thua. Bọn anh già rồi không chơi mạo hiểm vậy đâu, đau tim."

"Saracens? Giao tranh thì cứ tập trung spam pike đẩy lên hàng đầu là khỏi sợ bị xoay bài, quân vừa rẻ để đỡ tên vừa kháng tốt đám lạc đà. Với cả có thể gom xe cơ giới khoan thẳng xuyên thủng vào căn cứ tụi nó thay vì đánh nhau trực diện. Nhà cửa tụi Saracens "phèn" lắm, đập tý là sập."

Một sách lược khái quát nhanh chóng được Dương Khoa đưa ra, kế đó hắn lắc đầu đổi giọng trêu chọc: "Cơ mà "ôn bài" gớm quá đấy anh Chính. Bớt bớt đi, thi đấu cho vui thôi ai lại đi nghiên cứu đến từng chân tơ kẽ tóc thế? Có phải tuyển thủ chuyên nghiệp đâu, luyện lối đánh cốt lõi thôi cho nhẹ đầu."

"Biết thế, nhưng đã chơi rồi thì phải nắm được một tý meta. Dạo này bọn Saracens đang lên ngôi, phải tính sẵn biện pháp khắc chế từ trước chứ vào đấu rồi mới tính thì còn nói làm gì."

"... Thôi hỏng rồi, thế này là anh bị NGHIỆN GAME rồi anh Chính ơi. Mất hết hình tượng "thanh niên nghiêm túc" nhá, với cả đến giờ em mới nhận ra là anh đang bỏ bê chị vợ bầu bí của anh để trốn đi chơi đấy. Dạo này chú Chính đổ đốn quá, tệ bạc quá "Bột" nhỉ? Phải ngoan như "Bột" chứ đúng không? (づ ̄ ³ ̄)づ “

Vừa cười cợt Dương Khoa vừa nâng đứa bé con trong tay lên "nựng" một cái vào trán. Đúng như lời hắn nói, đại gia đình nhà Dương Trạch lại chuẩn bị chào đón sự xuất hiện của một thành viên mới, hay nói cách khác đứa cháu đích tôn của cả nhà sắp sửa có em. Trai hay gái thì chưa rõ vì vợ chồng Dương Chính muốn giữ bí mật đến phút cuối cùng, cơ mà điều đó không quan trọng lắm đối với bản thân hắn. Chỉ cần đứa cháu tiếp theo dễ thương bằng một nửa cục cưng bé bỏng đang bế, với cả không kế thừa cái cá tính cứng nhắc của ông bố là tốt lắm rồi.

Cứng nhắc trong lối sống với công việc đã đành, giờ dính vào trò chơi điện tử vẫn giữ cái tính cách ấy thì còn thi đấu làm sao? Gặp mấy thanh niên tư duy nhanh nhạy thì chỉ có nước cuốn gói về sớm với vợ con thôi. ( ̄~ ̄)

Cháu đích tôn nhà Dương Trạch nay được đặt biệt danh là Bột: ( ̄◎ ̄ *)

Này tên hầu to gan, chưa cho phép sao ngươi dám tự tiện thơm trán bản tôn như vậy hả? Với cả người nhìn bản tôn bằng ánh mắt gì đấy? Khôn hồn thì bế người ta cho cẩn thận, kẻo bản tôn cất tiếng khóc một cái là có người chạy ra đập ngươi bây giờ!

“Đính chính với em lần này là lần cuối cùng nhé: chuyện chơi bời là anh được vợ cho phép anh mới chơi nhá. Không trốn chạy gì đâu nên đừng có nói ánh đổ đốn…. Với cả bế Bột cho cẩn thận đi nào, hở hết áo ra rồi kìa." Bị đứa em đổ tiếng xấu, Dương Chính lập tức dời mắt khỏi màn hình laptop nghiêm mặt hồi đáp.

"... Ừ thì không đổ đốn. Nhưng mà chị Hoài bụng đang to lên rồi, anh đi chơi như vậy liệu có ổn không đấy? Chưa nói đến chuyện ảnh hưởng công việc cơ quan."

"Cơ quan không lo, thu xếp được bốn người bọn anh mới đi chứ. Riêng anh còn sắp thăng chức kia, năm nay chỉ có bàn giao công việc cũ với làm quen công việc mới thôi, chả bận rộn gì mà không chơi được. Còn chuyện nhà anh thì ờ, giải của bọn em dự tính khởi tranh vào cuối tháng hai tới phải không? Như vậy anh tham gia đánh mấy trận vòng loại khu vực xong về chuẩn bị sự nghiệp chăm con là vừa vặn, tầm bốn năm tháng nữa vợ anh mới sinh mà."

"(Nghiêng đầu nhìn màn hình laptop) Chuẩn bị sự nghiệp chăm con bằng cách viết guide dự thi làm mod fanpage "Đế chế” bất diệt? Thôi cho em xin ạ, chăm con bằng những bài chỉ dẫn "chạy dân" sao cho đúng cách à?"

"Em không hiểu thì đừng nói. Đây là anh chuẩn bị sẵn thứ để làm trong giai đoạn ở nhà trông con đấy."

Đoạn Dương Chính bắt đầu thuyết giáo một tràng rất dài về chuyện đợt tới bản thân mình sẽ có thời gian nghỉ ở nhà chăm vợ con dựa theo luật định và phân phó của cơ quan, cũng như tầm quan trọng của việc kiếm một thú vui nào đó nhằm giải khuây giữa những giờ thay bỉm thay tã đầy căng thẳng. Tỷ như thú vui làm mod của một trang fanpage nào đó chuyên thảo luận về chiến thuật trong "Age of Empires" chẳng hạn, rất phù hợp với một người dư dả thời gian lẫn có sự hiểu biết chuyên sâu về trò chơi như anh. Làm Dương Khoa sau khi nghe xong chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, đó là ông anh hai của hắn nghiện "đánh chế" chắc rồi chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Mà đã nghiện rồi còn luôn miệng bốc phét rằng "chơi theo phong trào cơ quan thôi chứ anh đây có thể bỏ bất cứ lúc nào" cơ. Anh em ruột trò chuyện với nhau còn làm màu làm mè, đến chán.

"Ai u Bột của bố sao lại xụ mặt thế này? Chán chú Khoa rồi hả, ôi bố thương lại đây bố bế nào."

Tiết mục thuyết giáo kết thúc cũng là lúc anh cả của hai người nhập hội. Ngồi xuống chỗ trống còn sót lại trên xích đu, Dương Tâm tiếp lấy đứa con bé bỏng từ tay Dương Khoa bế vào lòng rồi thủng thẳng cất lời: "Trời lạnh vậy mà sao hai em lại kéo nhau ra đây ngồi thế? Không kiếm chỗ nào ấm cúng mà ngồi?"

"Ra đây ngắm cảnh vườn anh ạ, thuận tiện tránh mặt các cụ. Thế nào, hôm nay các cụ tụ hội nói chuyện gì vậy anh Tâm?"

"Việc nhà việc họ chung chung thôi. Nhưng có nhắc đến em và trò "Đế chế" của em đấy Khoa."

"(Mở to mắt) Nhắc gì thế anh?"

"Đại khái là khen ngợi thằng con nhà ông Trạch giỏi giang, nhồi nhét được cả lịch sử dân tộc vào trong trò chơi. Cơ mà vẫn có mấy ông cụ khó tính không hài lòng về việc chiến dịch Lam Sơn trong trò chơi thể hiện hơi qua loa sơ sài, hơn nữa một vài chi tiết mấu chốt cũng không đúng với sự thật. Thành thử hiệu quả tuyên dương lịch sử không được cao."

"... Ôi giời ơi các cụ chả hiểu gì cả. Đây là em làm trò chơi chứ có phải viết sách viết văn gì đâu mà chả sơ sài với sai lệch chút ít? Phải cải biên cho nó phù hợp với tổng thể trò chơi chứ? Anh không nói thế với các cụ à?"

Dương Khoa bất mãn dang tay kêu rên, giọng điệu vang lên bất thình lình làm cho cháu của hắn mếu máo vì giật mình. Một mặt vội vàng trấn an đứa con bé bỏng, mặt khác Dương Tâm tiếp tục giãi bày: "Đừng lớn tiếng thế Khoa cháu nó sợ…. Nói thì anh có nói, nhưng mà mình cũng phải thông cảm cho các cụ em ạ. Toàn người thế hệ cũ cả, lại có học thức nữa nên chuyện sử sách đối với các cụ nhất định phải thật nghiêm cẩn mới được…. À xong rồi hôm nay ông chú quý hóa của chúng ta cũng góp mặt nữa, cả buổi chỉ chăm chăm đem chuyện trò chơi thịnh hành ra để chọc ngoáy. Rằng giới trẻ bây giờ dính phải trò này chơi ngày chơi đêm không khác gì nghiện hết, họ nhà mình phải quản lớp thanh thiếu niên cẩn thận không có sểnh ra một cái là "dính chiêu"."