Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 468: Nhận nhau và thông cảm




"... Kỳ lạ thật, sao mình lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu thế nhỉ? Giống như kiểu mình đã từng trù tính chế tác trò chơi này rồi vậy, mặc dù đây còn đếch phải sản phẩm của Ninja Entertainment. Thậm chí mãi đến tận bây giờ mình mới biết đến sự tồn tại của nó nữa cơ.... Nói quen thuộc do là hậu bản của "Dòng cát thời gian" thì càng không đúng, lối chơi hai trò chơi khác nhau một trời một vực mà...."

Trải qua vài ba lần xem đi xem lại phần lối chơi được "nhá hàng" trong đoạn clip, cuối cùng Dương Khoa mang theo vẻ hoài nghi sâu sắc rời mắt khỏi màn hình. Hắn có thể cam đoan rằng bản thân vì một vài lý do khách quan nên từ xưa tới nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm ra trò chơi thể loại hành động hết. Đội ngũ nhân viên dưới trướng cũng chưa từng đem thứ tương tự ra để thảo luận cùng hắn, mà kể cả có đi chăng nữa thì lấy trình độ, tư tưởng của bọn họ thì cũng còn khuya mới đem ra được những ý tưởng "hợp cạ" như thế này.

Trong khi đó, mặc dù bản thân đã sinh sống ở nơi đây được một khoảng thời gian tương đối, song Dương Khoa chưa một lần nào gặp phải trò chơi bản địa đem lại cảm giác gần gũi như trò chơi trước mắt hết. Kể cả một "Chống khủng bố" giống dòng game "Counter Strike" đến 70 ~ 80%, hay một "Dòng cát thời gian" sở hữu vô khối nét tương đồng với "Prince of Persia" cũng không làm được điều đó. Nhiều lắm thì chúng chỉ không khiến cho hắn cảm thấy lạ lẫm từ cái nhìn đầu tiên mà thôi.

Như vậy thì, sự quen thuộc này đến từ đâu chứ?

Dương Khoa cứ thế đứng chôn chân tại chỗ vài phút đồng hồ, trong đầu không ngừng suy diễn đủ mọi loại khả năng nhưng vẫn không tài nào tìm ra đáp án. Phải tới tận khi hắn chú ý đến một cái tên được đám du khách gần đó nêu ra thì mọi thứ mới dần dần sáng tỏ.

"... Với cả theo tôi nếu GETA cân bằng được khả năng cận chiến và khả năng công kích từ xa của các lớp nhân vật thì trò chơi này chắc chắn sẽ hay hơn "Đấu trường ác mộng". Cái khoản này "Đấu trường ác mộng" làm chán đời bỏ xừ à, phi đao của chiến sĩ như gãi ghẻ còn bố thống lĩnh thì còn đếch có chiêu công kích từ xa luôn. Đếu biết nhà sản xuất nghĩ cái gì trong đầu nữa."

"Riêng cái này thì tôi giơ cả năm chân tán đồng. *** thể tin được là chỉ cần cho thống lĩnh mấy cây phi lao như con lính ném lao gì gì đấy trong "Đế chế" thôi là cả nhà vui vẻ ngay, vậy mà quanh năm suốt tháng vẫn chả thấy nhà sản xuất cập nhật gì hết. Chỉ thấy bổ sung trang bị mới để hút máu thiên hạ là nhanh."

"Thôi bỏ đi hai ông, chuyện trò chơi để lúc đi ăn bàn tiếp. Giờ chạy sang bên kia ngắm nghía nốt mấy gian hàng nhanh kẻo tối."

"Ờ, đi đi."

“.... Từ từ, “Đấu trường ác mộng"? Trò này nghe quen quá, hình như…." Trong óc chợt xuất hiện một vài hình ảnh rời rạc liên quan đến cái tên vừa nghe, thế rồi Dương Khoa vội vàng níu lấy đám du khách chực rời đi để hỏi thăm cho rõ ràng:

"Các bạn ơi, làm phiền các bạn một chút tôi có chuyện này muốn hỏi các bạn."

"Ờ… được, anh cứ hỏi đi. Nhanh lên nhé vì bọn em đang vội lắm." Một thành viên trong nhóm lên tiếng đáp lại.

"Trò "Đấu trường ác mộng" các bạn vừa nói có phải là một trò chơi hành động trực tuyến giống như dự án GETA mới giới thiệu này phải không? Cụ thể hơn thì, nó có hai chế độ PvP và PvE, trong chế độ PVE có hai phụ bản đầu tiên đánh nhau với rắn hay nhện gì gì đấy thì phải."

"Đúng rồi anh. Nơi ẩn náu của nhện chúa với cả tổ rắn, hai hầm ngục kiếm trang bị đầu tiên."

"Nhưng mà bây giờ không còn như thế nữa đâu, từ mấy bản cập nhật trước hầm ngục tổ rắn khó đi ở mấy cấp độ đầu quá nên bị thay thế rồi. Chắc ông bạn đây chơi từ lâu rồi hả?" Một thành viên khác trong nhóm du khách nhiệt tình cho biết thêm.

"À... đúng vậy. Hồi xưa mình có chơi thử vài ván, giờ muốn tìm lại để chơi nhưng không nhớ tên. Cảm ơn các bạn nhé."

"Không có gì."

Mắt nhìn nhóm du khách rời đi, trong đầu Dương Khoa cẩn thận nhớ lại toàn bộ ký ức liên quan đến "Đấu trường ác mộng". Để rồi sau nửa phút nghiền ngẫm xâu chuỗi các dữ kiện lại với nhau, rốt cuộc hắn cũng biết được cảm giác quen thuộc khi tiếp xúc với dự án trò chơi trước mắt là do đâu.

Không phải là hắn từng trù tính chế tác một trò chơi như thế này, mà là hắn từng vạch ra những ý tưởng lối chơi cốt lõi cần cải thiện dựa trên một trò chơi bản thân từng chơi qua. Và trùng hợp thay, bằng một cách thần kỳ nào đó giờ chúng đã nghiễm nhiên trở thành hạch tâm trong hệ thống lối chơi của trò chơi hành động trực tuyến mới nhất do GETA sản xuất. Tất nhiên là ở đây đã có sự chỉnh sửa và cải tiến sao cho phù hợp với bối cảnh, song từ góc độ cơ bản đi lên thì nói chúng có khởi nguồn từ hắn hoàn toàn chẳng sai chút nào.

"Xem nào…. Ngày hôm đó trong lúc đợi người tới quán cyber game nhà thằng Tùng đón về nhà thì mình có đem chúng kể cho một người mới quen ở trên mạng…. Thế thì 99,99% người đó là thành viên trong đội ngũ chế tác trò chơi của GETA rồi, và nếu là như vậy thì có thể lý giải thêm cái cách nói chuyện lạ lùng của người này. Chỉ toàn buôn về lĩnh vực trò chơi thôi à, con gái con đứa gì…." Thế rồi, mặt Dương Khoa bỗng dưng dại ra khi chạm đến một chi tiết mấu chốt.

Con gái?!

Tên là gì ấy nhỉ? Hình như là cái gì đó màu tím viết bằng tiếng Anh. Không lẽ….

Bị hù dọa bởi ý nghĩ vừa mới này sinh, Dương Khoa run rẩy đưa tay lấy điện thoại ra khỏi túi quần, sau đó mở trang web lên rồi vào lại mẩu tin tức vừa đọc ban trưa. Kéo xuống phần viết về người chơi đánh bại cao thủ "Đế chế" nổi tiếng Walrus Poko tại sự kiện so tài do Ninja Entertainment tổ chức, hắn lặng người mất ba giây rồi đột nhiên hét lên thật to một cái tên trong kinh hoàng:

"Ối chao, là Purple Petal này!!! Có lẽ nào!!!"

"Nói bé thôi bạn ơi, nơi đông người đừng hét toáng lên như vậy. Mất mặt."

Một bàn tay đập nhẹ vào vai Dương Khoa khiến hắn giật mình. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân đổi lại bộ cánh đậm chất nghệ sĩ Thu Thảo không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng hắn, trong khi du khách lẫn nhân viên tại khu vực xung quanh lúc này đang nhìn hắn với vẻ mặt tò mò. Hiển nhiên là ai nấy đều bị kinh động bởi sự thất thố của hắn.

"À được. (quay về phía mọi người) Không có gì đâu ạ, xin lỗi vì đã làm mọi người giật mình. (lại quay về phía Thu Thảo) Này chị Thảo, có phải…."

"Chờ chút, vào hẳn trong kia hai ta nói chuyện cho tiện. Đừng nói ở đây." Ra hiệu cho Dương Khoa khoan hãy lên tiếng, Thu Thảo xoay người dẫn theo hắn tiến vào khu vực hậu trường gian hàng triển lãm. Dừng chân trước một căn phòng quây bằng vải bạt, cô thò đầu vào nói nhỏ với người duy nhất ngồi ở bên trong:

"Anh Phiêu à, cho em mượn phòng nghỉ một chút để trao đổi chuyện riêng tư."

"À ok." Người bên trong phòng không chút do dự đáp ứng thỉnh cầu của Thu Thảo. Đợi cho không gian chỉ còn lại hai người, chia ghế chủ khách ngồi xong Dương Khoa lập tức quay trở lại với câu hỏi dở dang:

"Chị Thảo, có phải khi xưa chị từng ờ… lấy tư liệu trực quan trong trò "Đấu trường ác mộng" không?"

"Ồ, rốt cuộc thì bạn cũng nhận ra tôi rồi đấy hả?" Thu Thảo không trả lời câu hỏi mang tính chất thăm dò của Dương Khoa, thay vào đó cô chủ động xác minh luôn thân phận của mình: "Bạn làm tôi đợi khá là lâu đó Camp96, lắm lúc tôi còn nghĩ bạn quên bẵng chuyện năm xưa rồi cơ."

"... Chị đúng là Purple Petal lúc ấy?"

"... Ôi thôi nào, đến giờ mà bạn vẫn phải hỏi tôi câu đó? Bạn làm tôi thất vọng cùng cực đấy Khoa ạ, ít nhất thì bạn cũng phải biết chắc người bạn trò chuyện năm xưa chính là tôi sau sự kiện so tài sáng nay chứ? Tên của tôi nó ghi rõ ràng đến thế cơ mà?"

"Khó nói lắm, nhỡ may chỉ là trùng tên thôi thì sao? Phải hỏi lại chị cho chắc ăn mới được."

Câu nói mang đậm chất trì độn này của Dương Khoa tức thì khiến cho Thu Thảo sinh khí. Thế là nhân vật chính của chúng ta phải chứng kiến tiết mục giận dỗi trong im lặng được biểu diễn bởi "tảng băng mùa hạ" trong suốt năm phút đồng hồ sau đó. Mãi tới khi hắn cam đoan sẽ không hỏi những câu ngu ngốc như thế nữa cô mới bình tĩnh lại để tiếp tục câu chuyện:

"Bạn không biết chứ, sau cái ngày hôm đấy bạn không nói không rằng cắt đứt liên lạc làm tôi đi tìm bạn khổ cực lắm luôn. Hàng mấy tháng trời phải đăng nhập vào trò chơi liên tục chỉ để xem bạn có online không, để có gì còn trao đổi về việc áp dụng ý tưởng trò chơi mà bạn đã nêu vào dự án mới của tôi."

"(Gãi mũi) À thì, hồi ấy tôi hơi "ngáo" một chút mong chị thứ lỗi. Với cả từ hôm đó trở đi tôi cũng không chơi cái trò "Đấu trường ác mộng" đấy nữa thật, cho nên không biết là chị cất công đi tìm tôi thế."

"Được, chuyện đã qua thôi thì cho qua luôn.... Sau đó, đến lúc xác nhận bạn chính là Camp96 thì tôi lại không biết nên nói gì cả. Vì thân phận của bạn lúc này đã không còn đơn giản chỉ là một người bạn chơi trên mạng nữa, mà là một đồng nghiệp có máu mặt trong ngành. Một khi tôi nói với bạn rằng vì đợi quá lâu nên tôi đã tự tiện đưa ý tưởng của bạn vào bản thảo chế tác trò chơi mới của tôi thì bạn sẽ có ác cảm với tôi mất, giống như những Thiên Không hay BFG vậy."

"Hơn nữa khi ấy người trong công ty tôi cũng đã biết hệ thống ý tưởng của bạn hết rồi, tôi có muốn tìm cách xoay sở cứu vãn cũng chẳng được. Thế là tôi đành một mực im lặng đến tận bây giờ, khi mà dự án trò chơi lộ ra ánh sáng mới quyết định báo tin cho bạn hay. Hy vọng bạn có thể thông cảm cho tôi vì đã làm ra một chuyện không quá vẻ vang như vậy, ngoài ra tôi cũng không có lý do nào để bào chữa hết."

"Nếu có, thì họa chăng chỉ là tôi cũng như đội ngũ nhân viên GETA thật sự muốn làm ra một trò chơi PC hành động đỉnh cao mà thôi. Không hơn không kém."

Xuyên suốt quá trình giãi bày vẻ mặt Thu Thảo vẫn luôn tỏ ra đạm nhiên, thế nhưng ngữ khí của cô lại mười phần thành khẩn. Thấy vậy Dương Khoa cũng không định làm khó cô, vì thực lòng mà nói thì sự tình cũng không đến nỗi quá mức nghiêm trọng. Ý tưởng lộ ra năm xưa hay thì có hay, nhưng nó còn chưa đến mức khiến hắn phải tiếc nuối cùng cực khi bị người khác biết được.

"Không thành vấn đề, như chị vừa nói chuyện đã qua rồi thì thôi ta cho qua luôn.” Trải qua vài giây suy tư, Dương Khoa gật nhẹ đầu biểu thị bản thân hoàn toàn thông cảm cho Thu Thảo: “Với cả khi tôi đã nói toạc móng lợn ra vậy rồi thì nó cũng đâu còn là của riêng tôi nữa? Chị có biến nó thành của mình thì tôi cũng chả ý kiến ý cò gì được, thế nên chị không cần thiết phải áy náy."

"Vậy thì thay mặt đội ngũ chế tác trò chơi tôi xin trân trọng cảm ơn bạn." Chỉ chờ có thế Thu Thảo cúi đầu một cái rõ thấp, kế đó cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không quên thanh minh: "Bạn không biết là tôi nhẹ lòng thế nào khi nghe bạn nói vậy đâu. Thêm nữa, bạn hãy yên tâm là tôi không hề bê nguyên ý tưởng của bạn vào trò chơi rồi ngồi hưởng thành quả. Sẽ có những sự chỉnh sửa cải tiến mà tôi có thể tự hào tuyên bố rằng đến bạn cũng sẽ được một phen bất ngờ khi trải nghiệm trò chơi đấy."

"Nếu vậy thì càng tốt, hy vọng đó sẽ là sự bất ngờ mang tính tích cực. Khi nào trò chơi ra mắt chị đừng quên thông báo cho tôi biết nhé. (cười)"

"Nhất định…. Giờ thì, ta quay trở lại với câu chuyện dang dở trưa nay chứ nhỉ? Hiện giờ bạn có còn muốn so tài với tôi nữa không? Hay cụ thể hơn thì là, bạn có còn muốn đọ sức với một con quái vật do chính bạn góp công tạo ra?”

Tặng đậu