Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 325: Chiến thuật lưu manh




“Gớm, nghiêm túc cái con khỉ khô. Nghiêm túc kiểu gì mà lại gọi cả thằng Sơn thằng Hồi vào chơi cùng thế? Mở bảng tỷ số ra mà xem này, chỉ số KDA còn dưới cả tao thì chơi gì?” Nghe thấy Minh phê bình Dương Khoa lập tức chống chế ngay. Tuy hắn “tạ” thật đấy nhưng trong ván đấu vừa rồi vẫn có người chơi đồng đội sở hữu chỉ số tệ hại hơn, cho nên hắn mới có lý có cớ để không chút do dự bật lại như vậy.

“Mày bị dở à Khoa?! So sánh ai đi so sánh tao, tao được phân công cầm UAV để trinh sát mà? Giết được *** ai mà KDA chả thấp?”

“** mày, mày đã không bắn được ai rồi đến xe tăng cũng *** chịu sửa. Để tao toàn phải đi sau đít xe tăng sửa hộ đây này, đố mày tìm được ở đâu một thằng Sniper khổ cực như tao luôn!” Chỉ có điều lý luận chống chế của Dương Khoa rất nhanh chóng bị hai người đồng đội nêu trên bác bỏ. Đồng thời các thành viên còn lại cũng quay sang nhìn hắn với ánh mắt bất thiện. Chiến thuật là do ông ban bố, người ta đã chấp hành nghiêm chỉnh không chê vào đâu được rồi mà còn quay sang chê trách bọn họ, trong khi chính ông mới là cái thằng chả đóng góp được cái vẹo gì cho đội dẫn đến thua cuộc. Vừa vừa thôi chứ?

“… À thế à, ok tao nhầm nhọt tý tao xin lỗi. Cơ mà tụi mày quan trọng hoá cái giải đấu này làm gì cho mệt người? Tiền thưởng vòng sơ loại bé tẹo à, chả bằng nổi tiền tiêu vặt một ngày của tụi mày. Mà vòng trong toàn đội tuyển chuyên nghiệp cỡ tụi mày còn lâu mới ăn được người ta.” Bị bóc mẽ Dương Khoa vội lảng đi.

“Á đù thằng Khoa đừng có gở mồm. Bọn tao đang nỗ lực phấn đấu với hy vọng lưu danh sử sách mày hiểu không?” Ngồi ở trong góc Tùng lập tức lên tiếng phản bác ngay.

“Lưu danh à, thế thì tụi mày càng chẳng cần tham gia cũng đủ nổi tiếng lắm rồi. Toàn các thiếu gia ăn chơi bậc nhất đất Hà thành mà lại phải lo không ai biết đến à? Theo tao thời gian tụi mày bỏ ra chơi đùa thế này không bằng đầu tư vào việc học hành thì hơn, học đại học gì mà chả thấy chịu khó ôm sách ôm vở gì cả.”

“ ( `д´*) Kệ bọn tao! (đồng thanh)” Nhắc đến học hành một cái là đám bạn cũ của Dương Khoa lập tức giãy nảy lên. Riêng Minh còn không quên mỉa mai rằng đứa chỉ tốt nghiệp cấp ba thì biết cái quái gì mà đòi dạy khôn sinh viên. Cứng họng không phản bác được, thế là Dương Khoa đành đeo lại tai nghe lên tập trung chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp.

“Cơ mà trong đội có mấy đứa cấp độ thấp thế này liệu có ổn không hả Minh? Trò chơi này phải cày cuốc để nhân vật khoẻ lên đấy, bây giờ nhân vật tụi mày yếu thế này đến lúc vào giải bắn nhau với người ta làm sao được?” Trong lúc chờ đợi hệ thống tìm kiếm trận đấu Dương Khoa quay sang hỏi Minh.

“Không sao. Đến lúc vào giải quy tắc đảm bảo cạnh tranh công bằng sẽ được áp dụng, lúc đó nhân vật của ai cũng đều là binh bét mà thôi. Súng ống bom mìn cũng thế, chỉ có đồ cơ bản có thể mua được trong shop thường mới được dùng trong thi đấu.”

Nghe thấy Minh giải thích qua như vậy Dương Khoa nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao thì bản thân hắn cũng chẳng để ý lắm đến mấy thông tin cặn kẽ về giải đấu như vậy, biết cho có thôi chứ hơi đâu mà nắm vững tường tận cho nhọc xác? Đã ông bạn lớp trưởng khi xưa cam đoan vậy rồi thì cứ thế mà triển khai.

Con mắt thuận đà lướt qua màn hình máy tính của Minh, Dương Khoa đột nhiên lên tiếng thắc mắc: “Ê khoan, ý mày tức là trong cuộc thi đấu sắp tới không được dùng vũ khí và trang bị đến từ Capsule Shop?”

“Ừ?”

“Thế thì sao ván vừa rồi mày lại dùng súng từ Capsule Shop để luyện tập? Kia kìa, cái khẩu AK của con Riffle man ấy.”

“… À ờ nhỉ, phải đổi về AK thường mới được. Khẩu này sát thương to hơn một tý tẹo.” Nghe đến đây Minh chợt sửng sốt mất vài giây rồi mới thay đổi khẩu AK khảm đầy rồng phượng trên thân súng thành khẩu AK cơ bản trong trò chơi. Khẩu AK ban nãy anh sử dụng là hàng cực hiếm trong hệ thống Capsule Shop của “Điểm chết”, thứ mà anh đã phải tốn khá nhiều tiền vào trò quay xổ số đỏ đen mới có thể sở hữu được. Và tất nhiên lấy tính cách của Minh thì có được đồ xịn một cái là phải đem khoe cho chúng bạn biết ngay, do đó anh cũng hồn nhiên quên đi mất rằng giải đấu không được dùng đồ tới từ Capsule Shop mà cứ thế sử dụng trong trận đấu mang tính chất tập dượt trước đó.

“Hê, bây giờ thì lại “À ờ nhỉ” cơ đấy. Thế cuối cùng là thằng sinh viên nào vừa bị tao dạy khôn?”

“*** tính, cái này chẳng qua là do tao không để ý thôi. ( ̄~ ̄) “

“(Bĩu môi) Chỉ thế là nhanh. Thôi vào trận rồi này. Bản đồ “Chim ưng đen”, địa hình bản đồ này hẹp hơn bản đồ “Bọ cạp” vừa nãy đấy, phải áp dụng tactic mới chứ không chơi bài cũ được đâu. Tập trung nghe tao nè.” Đoạn Dương Khoa bắt đầu giảng giải về chiến thuật chuẩn bị đưa vào áp dụng, trong khi đám bạn hắn cũng thôi không làm ồn nữa mà tập trung chăm chú lắng nghe. Thực lòng mà nói thì chiến thuật mà hắn đưa ra vẫn có độ tin cậy nhất định, chỉ cần bản thân hắn đáng tin cậy một chút trong giao tranh cộng thêm mọi người luyện tập phối hợp với nhau thêm sao cho ăn ý thì khả năng chiến thắng của bọn họ không phải là không có.

Năm phút sau.

“... *** thể tin được luôn, thua nhanh vãi cả ***! Xe tăng về đích chỉ trong chưa đầy 5 phút, chắc là kỷ lục của trò chơi này từ khi ra mắt rồi chứ chả đùa.”

Mắt thấy xe tăng bên phía đối thủ chạy bon bon về đích như đang trên đường tiến vào Dinh Độc Lập Minh chán nản buông chuột than vãn. Mặc dù ván đấu chỉ vừa mới hết hiệp một nhưng anh đã không còn chút tinh thần chiến đấu nào nữa, và đương nhiên nguyên do vì đâu nên nỗi thì không cần phải nói ai cũng đều biết.

“Thôi thả đi để làm ván mới cho nhanh.” Nhìn thấy thông báo chuẩn bị đổi phe hiện lên một cách chóng vánh, Thuận cũng chán đến nỗi không buồn chì chiết “cạ cứng” nữa. Thay vào đó anh buông một câu rồi thả tay đút vào túi quần, ý đồ rút điện thoại ra nghịch trong lúc chờ đợi hết thời gian. Phải nhắc lại là mỗi ván đấu “Escort” có hai hiệp với hai phe công thủ luân phiên, vừa nãy đội bọn hắn phụ trách phòng thủ còn sắp tới sẽ chuyển sang tấn công. Chỉ có điều lấy thành tích trước mắt mà xem thì kết quả chung cuộc gần như đã ngã ngũ rồi, tỷ lệ chiến thắng của đám người Dương Khoa hiện tại nhỏ bé vô cùng.

“** thằng Khoa, lý thuyết thì hay mà thực hành như ***.”

“Thề cái quả thằng Khoa bảo “chúng mày phải tin tao” xong một giây sau lăn ra chết buồn cười vờ lờ chúng mày ạ.”

“Thả à, thế thì tao tranh thủ chat chit tý nhé.”

Đám bạn nhao nhao bày tỏ ý kiến khiến cho Dương Khoa dần dần “nóng máu”. Đương nhiên rồi, bị chê trách nhiều như thế thì dù có lành tính đến mấy cũng chẳng ai bình tĩnh cho được. Bực mình, hắn bèn kéo sát micro vào miệng hô to:

“Thôi nào, tập trung bắn nốt hiệp hai đi chúng mày. Đã thế thì khỏi cần tactic nữa, cứ mạnh thằng nào thằng ấy bắn! Mệt!”

“Không được, không có chiến thuật bắn loạn lắm. Bọn tao từng thử chơi kiểu ấy rồi, chế độ thường còn đỡ chứ chế độ xếp hạng không ăn được ai đâu. Mày đề ra chiến thuật mới hay là phân công lại đi Khoa, nhanh lên không có chuẩn bị bắt đầu rồi này.” Mắt thấy thời gian chờ đổi phe dần đếm ngược về 0 Tùng lên tiếng giục giã.

“Chiến thuật mới? Được, thế thì nghe đây này: Thằng Sơn chọn Sniper đi đằng sau sửa chữa xe tăng, thằng Hồi trèo lên xe tăng bắn súng máy càn quét, còn lại đổi hết lớp nhân vật sang Point man theo tao. Không UAV u a viếc gì nữa!”

“Sao lại Point man hết vậy? Định chơi bài cảm tử à?” Một thành viên trong đội ngờ vực hỏi lại.

“Đã bảo cứ nghe tao mà lại. Nhanh đi, chuyển hết sang Point man. Không cần cầm súng xịn, thủ sẵn flashbang cho tao là được rồi. Lên nào!” Dương Khoa vừa dứt lời cũng là lúc hiệp hai của ván đấu chính thức bắt đầu. Hắn nhanh chóng dẫn đầu đội ngũ năm người chạy thẳng lên phía trước, bỏ lại chiếc xe tăng cho hai thành viên ở hậu phương đẩy lên.

“Bây giờ tao ném flashbang trước. Cứ cách ba giây chúng mày lại ném một quả cho tao, lần lượt từng thằng một. Đứa nào chuẩn bị ném thì hô lên cho khỏi trùng nhau.” Vừa nói Dương Khoa vừa liệng quả lựu đạn choáng trong tay lên thật cao, thẳng hướng một căn nhà đổ nát bên lề đường – nơi đặt những khẩu súng phóng tên lửa cho phe phòng thủ sử dụng trong bản đồ “Chim ưng đen” này. Hắn canh thời gian rất chuẩn xác, đối phương vừa mới ló mặt ra khỏi tàn tích bức tường với khẩu súng phóng lựu trong tay cũng là lúc quả lưu đạn phát nổ. Cả đám người chơi phe địch lẫn phe ta nhanh chóng khựng lại, khỏi phải nói cũng biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy màn hình của tất cả mọi người đều trắng xóa như nhau.

“Ném tiếp! Tất cả tiến lên, không được dừng lại!” Không đợi cho màn hình phục hồi nguyên trạng Dương Khoa tiếp tục ra lệnh.

“Có tao đây!” Tùng nhanh chóng đáp lại với một quả lựu đạn choáng đã rút chốt sẵn. Màn hình của tất cả các người chơi bị ảnh hưởng sau quả lựu đạn choáng ban nãy còn chưa kịp hồi phục nguyên trạng thì đã lại trắng xóa thêm một lần nữa, chưa kể những thành viên phe địch vừa chạy đến nơi cũng bị “dính chưởng” vì bất ngờ.

“Mày ném kiểu gì.... A chết mày nè con!” Vốn định lên tiếng thắc mắc trước hành động khó hiểu của Dương Khoa và Tùng, nhưng khi thấy màn hình của mình hồi phục lại nguyên trạng với kẻ địch đứng ngây ra giữa hồng tâm Minh không chút do dự nhấn chuột nổ súng. Hai phát đạn shotgun lạnh lùng như con thạch sùng nhanh chóng tìm đến đầu người chơi cầm súng phóng tên lửa trong tay, thông báo giết người cũng lập tức hiện lên ngay sau đó.

“Tiếp tục!”

“Tao ném!” Lại thêm một quả lựu đạn choáng khác được một thành viên trong đội Minh ném ra. Đến đây thì dường như đã đoán ra được ý đồ đằng sau chuỗi hành động vừa rồi của Dương Khoa nên Minh chợt gào lên một cách khoái trá:

“Á đù, tao hiểu rồi. *** ** chiến thuật bẩn thỉu vãi *** Khoa ơi, cơ mà tao THÍCH LẮM NẰM XUỐNG CHO ÔNG MÀY NÈ!”

Khẩu shotgun trong tay nhân vật Minh điều khiển liên tục khạc đạn, và trái ngược hoàn toàn với những phát bắn loạn xạ mang tính chất cầu may của đối thủ những phát súng của anh lại rất chính xác. Những người đồng đội của anh cũng khá nhanh nhạy trong việc nắm bắt tình thế, chỉ sau một khoảng thời gian cực ngắn họ đã quét sạch đội ngũ kẻ địch đứng thủ tại ngôi nhà đổ nát bằng những khẩu tiểu liên và shotgun trong tay mình. Và đương nhiên rồi, còn phải tính thêm cả những quả lựu đạn choáng được họ liên tiếp ném ra nữa.

“Ném hết lựu đạn choáng đi, đừng có tiếc. Đứa nào chết thì khi hồi sinh lại cố gắng chạy ra tiếp ứng thật nhanh, cứ nhắm hướng mấy tòa nhà có thùng đựng súng phóng tên lửa mà ném. Ném xong thì lại lao lên đổi mạng rồi chạy ra.” Một chuỗi mệnh lệnh ngắn gọn được Dương Khoa ban hành, giọng nói của hắn cũng từ bực bội chuyển dần thành phấn khích vì chiến thuật “lưu manh” hắn vừa lâm thời nghĩ ra đạt được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là lợi dụng ưu thế sẵn có của lớp nhân vật Point man trong trò chơi mà thôi.

Không sở hữu những khẩu súng trường hoạt động tầm xa hiệu quả như Rifle man hay những khẩu súng ngắm chết người như Sniper, Point man – lớp nhân vật tiên phong của “Điểm chết” chỉ có cho mình những khẩu súng hoạt động tầm gần như tiểu liên hay shotgun. Một khi áp sát kẻ địch thì lớp nhân vật này sẽ thể hiện ra được năng lực càn quét cực mạnh của mình, nhưng với một tiền đề bắt buộc là trước đó phải di chuyển áp sát kẻ địch thành công. Chứ nếu đứng bắn tay đôi với đối thủ ở khoảng cách cả trăm mét thì lớp nhân vật này hoàn toàn không có cửa thắng, trừ phi kẻ kia cũng là Point man.

Mà áp sát kẻ địch, nói thì dễ nhưng bước vào làm mới thấy khó khăn, nhất là trong các trò chơi thuộc thể loại giao tranh từ xa như FPS. Đó là còn chưa kể đến sự có mặt của UAV trong “Điểm chết”, thứ mà một khi vận dụng thành thạo sẽ không khác gì “hack xuyên tường” cả. Do đó dựa theo ý tưởng ban đầu của Dương Khoa và đi qua bàn bạc cân nhắc thêm với nhau, đội ngũ thiết kế trò chơi của Navigame đã cung cấp lựa chọn trang bị lựu đạn choáng dành riêng cho lớp nhân vật Point man để giải quyết bài toán trên. Đồng thời họ còn đưa thêm vào một chi tiết mà theo như Dương Khoa nó khá là “bá đạo”, đó là Point man ngay từ đầu đã có khả năng “kháng choáng”!

Hay nói cách khác, thời gian tỉnh lại khỏi hiệu ứng xấu do lựu đạn choáng gây ra của Point man ngắn hơn hẳn nếu so với hai lớp nhân vật còn lại!