Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 316: VNfun (3)




“Có liên quan tới tôi?” Đôi mắt Dương Khoa chợt mở to vì ngạc nhiên. Không phải đâu, bản thân mình có tầm ảnh hưởng lớn đến như vậy từ bao giờ thế? Đến nỗi mà vô khối con người lặn lội đường sá xa xôi vào đến tận đây?

“Nói đúng hơn thì là liên quan đến trò chơi cây cỏ đối chọi zombie của bạn. Lễ hội VNfun năm nay sẽ có kha khá sản phẩm ăn theo nó xuất hiện đấy, hy vọng là các bạn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho dịp hè sắp tới.”

“(Thở phào) À, thì ra là vậy. Làm tôi cứ tưởng…. Cơ mà sự tình thật sự nghiêm trọng tới mức ấy? Tôi tưởng chỉ có một vài công ty lớn như Thiên Không mới sao chép “Plants vs Zombies” chứ? Mà mấy công ty tầm trung kia cũng làm ra được sản phẩm ăn theo kịp lúc thế sao?” Giây phút chưng hửng qua đi, một loạt câu hỏi nhanh chóng được nhân vật chính của chúng ta đưa ra. Thu Thảo cũng lập tức đáp lại bằng vẻ trịnh trọng trên khuôn mặt:

“Nếu bạn không tin thì lát nữa có thể dạo qua gian hàng triển lãm của lễ hội VNfun năm nay, đoán chừng giờ phút này áp phích băng rôn về các trò chơi thủ thành địa hình sân vườn đã được dán ở khắp mọi nơi rồi. Còn chuyện sao chép sản phẩm gốc ăn khách của các bạn thì sao có thể thiếu phần các công ty trò chơi tầm trung được, chẳng qua là họ kín tiếng đến tận bây giờ thay vì chủ động để lộ phong thanh như mấy công ty lớn mà thôi.”

“Cho đến chế tác trò chơi kịp lúc, cái này tôi không rõ ràng lắm nên không dám khẳng định. Nhưng theo phán đoán của tôi thì có thể là mấy công ty này không sao chép toàn bộ nội dung trò chơi gốc mà chỉ nhặt ra những nội dung nổi bật, đặc sắc được dân tình ưa chuộng, còn lại những nội dung không quá đặc sắc thì đem cắt bỏ hoặc rút gọn lại để khỏi bị bắt bản quyền. Ngoài ra địa hình trò chơi thủ thành dạng này không quá phức tạp, mẫu nhân vật lại có thể bê từ trò chơi nào đó sẵn có sang nên khâu thiết kế hình ảnh không phải mất quá nhiều công sức. Thế nên thời gian hoàn thành nhanh chóng cũng là điều dễ hiểu.”

“Hay nói cách khác, phán đoán của ông anh Hoàng khá là chuẩn xác đấy chứ. May mà mình chủ động đẩy nhanh tiến độ chế tác bản cập nhật trang phục không thì nguy to.” Âm thầm cảm thấy may mắn, Dương Khoa đưa tay cầm tách cà phê uống một ngụm lớn rồi nói lời cảm ơn: “Tôi hiểu, xác thực cắt giảm bớt nội dung thừa thãi trong trò chơi gốc là một biện pháp khả thi. Cảm ơn chị vì những thông tin vừa rồi, nó có ý nghĩa với tôi lắm đấy.”

“Chuyện nhỏ mà thôi, bạn đừng để bụng.” Thu Thảo cũng đưa tách cà phê vừa được nhân viên phục vụ mang ra thưởng thức một ngụm rồi bất chợt đưa ra lời mời: “Phải rồi, thế lát nữa bạn có muốn tạt qua địa điểm tổ chức VNfun không? Coi như đi dạo ngắm nghía bố cục tổng thể lễ hội một phen, thuận tiện xác minh xem những gì tôi vừa nói có phải sự thật hay không. Nếu muốn thì tôi có thể dẫn bạn đi một chuyến, vừa vặn lát nữa tôi cũng phải ghé qua nơi đó.”

“Liệu có làm phiền chị không? Hôm nay là hôm chuẩn bị cuối cùng trước ngày khai mạc rồi, chắc hẳn giờ này chị cũng bận bịu lắm.”

“(Xua tay) Không phiền. Khâu chuẩn bị mọi thứ của GETA hoàn thành từ hôm qua rồi, hôm nay chỉ còn sót lại chút việc cỏn con mà thôi. Bạn cứ yên tâm.”

“… Vậy nhờ chị.” Cân nhắc đắn đo một hồi, cảm thấy hiện tại dạo chơi một chuyến cũng không có vấn đề gì thế là Dương Khoa gật đầu đáp ứng. Tranh thủ thả lỏng toàn thân một lúc cho đỡ mỏi, hắn vừa liếc mắt ngắm phố phường đông đúc vừa chuyện trò với Thu Thảo thêm lát nữa trước khi đứng lên.



Mặc dù chưa tới ngày mở cửa chính thức, thế nhưng lúc này địa điểm tổ chức lễ hội trò chơi VNfun vẫn tấp nập người qua kẻ lại tham quan. Tranh ảnh áp phích tuyên truyền quảng bá treo kín khắp mọi nơi, khí thế không chút nào thua kém so vói hội chợ GamExpo ngoài Bắc. Phần lớn các gian hàng triển lãm đang hoàn thiện nốt khâu trang trí bày biện cuối cùng, chỉ chờ ngày giờ khai mạc đến một cái là mở cửa phục vụ du khách tìm đến.

“… Kia là gian hàng của GETA. Sau khi tiết mục giới thiệu trò chơi trên sân khấu chính kết thúc thì gian hàng đó mới chính thức mở cửa cho du khách tiến vào tham quan. Hiện tại thì vì phải giữ bí mật nên gian hàng tạm đóng cửa, chỉ có nhân viên hạch tâm của công ty mới được phép ra vào nên tôi không thể dẫn bạn đi dạo một vòng bên trong được. Mong bạn thông cảm.” Đứng đối diện với sân khấu chính, Thu Thảo vừa chỉ tay về phía gian hàng siêu to khổng lồ đóng kín cửa nằm đối diện vừa lên tiếng giải thích.

“Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ tạt qua thăm thú gian hàng bên chị.” Dương Khoa giơ tay biểu thị không sao cả: “Mà này, trò chơi hành động của chị đã có tên chưa, hay vẫn dùng cái tên “Cát bụi” đó?”

“Có rồi. Là “The sand of time”.”

“”The sand of time”. Cái tên… nghe hay lắm. Là chị tự nghĩ ra hay gì?” Trong đầu tự động liên tưởng tới hình ảnh một chàng hoàng tử phong trần múa dao bay nhảy uốn lượn khi nghe thấy cái tên, Dương Khoa ngập ngừng không nói nên lời mất khoảng vài giây. Dẫu rằng hắn đã biết từ trước chuyện dự án trò chơi PC đầu tay của Thu Thảo có một số nét tương đồng với “Hoàng tử Ba Tư” – một loạt game hành động cổ điển trên hệ máy PC khá nổi tiếng tại “Địa cầu 1.0”, thế nhưng khi nghe chính miệng đối phương nói ra cái tên hắn vẫn cứ cảm thấy bất ngờ.

Sự đời thật là trùng hợp a! Hai trò chơi có cùng sự xuất hiện của một dòng cát quyền năng, cùng một bối cảnh quốc gia miền sa mạc, cùng một nhân vật hoàng tộc rơi vào vòng xoáy của những âm mưu đã đành, giờ đến cái tên cũng không xê xích nhau là mấy. Nếu như không phải vương triều được Thu Thảo thiết lập là một vương triều giả tưởng, nhân vật chính là nữ thay vì nam đồng thời trong trò chơi có khá nhiều nội dung, khía cạnh lạ lẫm thì Dương Khoa còn tưởng cô gái đứng bên cạnh đây cũng là một kẻ xuyên việt giống hắn.

Bất quá chỉ tính riêng đến chuyện áp dụng yếu tố chi phối thời gian vào trong trò chơi, cùng với nâng tầm nó lên thôi cũng đã là quá đủ để chứng minh tài năng tuyệt đỉnh của cô nàng không quá cao lạnh này rồi. Cần biết rằng ngay đến thế giới cũ số nhà phát triển trò chơi có thể làm tốt việc đó như Thu Thảo cũng không hề nhiều nhặn gì cho cam, chứ đừng nói tới thế giới thiếu thốn sáng ý một cách trầm trọng như nơi đây. Cho nên khi có được cái nhìn bao quát về bom tấn sắp sửa được GETA trình làng Dương Khoa biểu thị khâm phục vô cùng, đồng thời cũng lo ngay ngáy đến chuyện sau này chẳng may quy đổi trò chơi trên Btop ra bất kỳ trò chơi nào trong loạt game “Prince of Perisa” – “Hoàng tử Ba Tư” thì đúng là thiệt lớn!

Có đem toàn bộ loạt game cộng lại cũng chẳng thể nào đặc sắc bằng một sản phẩm của người ta, mang ra chỉ tổ bêu xấu. Lại nói dường như hành trình đi tới đỉnh cao nhân sinh của hắn đang ngày càng trở nên khó khăn thì phải, bị Btop thiết lập đủ mọi hạn chế đã đành giờ đến ngay cả dân bản địa cũng bắt đầu xuất hiện một vài đối thủ hùng mạnh, sở hữu tư duy kiệt xuất nữa. Thật sự là phiền não.

“Là tôi tự nghĩ ra đó.”

“Rất hợp với bối cảnh toàn bộ trò chơi. Cơ mà chị đã có tên dùng cho thị trường nội địa chưa?”

“Chưa có. Trước mắt cứ đem cái tên ấy dùng luôn, sau này nếu cần thiết thì phiên dịch ra thành “Dòng cát thời gian” cũng được. Nghe hay chẳng kém gì tên gốc cả, bạn thấy đúng không?”

“Công nhận.” Dương Khoa gật đầu, lòng thầm nhủ đúng là đặt tên dựa theo thứ vật thể quyền năng xuyên suốt trò chơi thế này nghe hay và hợp lý hơn “Hoàng tử Ba Tư”, “Công chúa Năm Sáu” gì gì đó rất nhiều. Ít nhất thì theo cảm quan của hắn nó là như vậy.

“Thôi, ta đi sang dãy bên kia đi chứ nơi này chẳng có gì để xem cả.” Bàn tay thon thả của Thu Thảo giơ lên chỉ về phía dãy gian hàng náo nhiệt phía xa.

“Được.” Đoạn Dương Khoa nhanh chân đi trước để rẽ lối đám đông cho Thu Thảo theo sau. Tiến lại gần mấy quầy hàng ở vị trí đầu tiên, đưa mắt ngắm một lượt những tấm áp phích treo trên tường hắn lập tức hiểu ra ý tứ của đối phương khi nói muốn cùng hắn tới đây: “À, đây là gian hàng của mấy công ty mà chúng ta vừa thảo luận ban nãy phải không?”

“Chính nó đấy. Bạn thấy thế nào?”

“Tuyệt lắm, toàn là những kẻ sở hữu óc sáng tạo vô biên. “Bộ lạc đại chiến”? “Ninja đối đầu Samurai”? “Trở về kỷ Jura”? Bối cảnh mới lạ thế này cũng nghĩ ra được, kỳ tài!” Dương Khoa nở nụ cười đểu mỉa mai. Kế đó hắn đánh mắt về phía một gian hàng bé tẹo không được năm mét vuông rồi nói tiếp: “Mà mấy công ty này cũng thật là, làm ra được trò chơi “đặc sắc” như thế sao không thuê gian hàng triển lãm nào to lớn hơn một tý chứ? Chả chịu đầu tư gì hết cả.”

“Bạn đừng nói thế. Đối với bọn họ thuê được một gian hàng triển lãm tại đây đã là thành công lớn rồi.” Thu Thảo nhanh chóng giãi bày: “Bạn quên rằng công ty trò chơi ngoài Bắc khó chen chân vào VNfun lắm à? Nếu không phải là vì muốn sản phẩm của mình thoát khỏi cái bóng của “Plants vs Zombies” thì chắc họ cũng chẳng lặn lội vào tận trong này chịu khổ đâu.”

“Thoát khỏi cái bóng “Plants vs Zombies”? Ý chị là sao?”

“Còn sao nữa? Trò chơi của Ninja Studio các bạn bây giờ nổi tiếng vô cùng tận rồi, đến cả thị trường Bắc Mỹ cũng bắt đầu trở nên cuồng nhiệt vì nó. Mấy công ty tầm trung ai dám lãng phí một đống tiền của để cạnh tranh trực diện với bạn chứ, cho nên họ mới nhân lễ hội VNfun này mưu cầu một đường ra khả quan hơn cho sản phẩm của mình.”

“... Chà, xem ra để sản phẩm của mình bán được mấy kẻ này cũng chẳng sung sướng gì đâu nhỉ. Đúng là ở đâu cũng vất vả.” Hiểu ra câu chuyện Dương Khoa gật gù cảm thán. Thấy cảnh này Thu Thảo chần chừ một lúc rồi quyết định lên tiếng hỏi hắn một câu mà cô đã muốn hỏi từ rất lâu rồi:

“Có vẻ như bạn không mấy bận tâm tới chuyện trò chơi của mình bị sao chép thì phải? Tôi cứ tưởng khi thấy cảnh này bạn sẽ bực tức lắm chứ, tại sao thế?”

“Ồ, nếu là trước kia thì tôi cũng tức giận lắm đấy. Nhưng bây giờ,... đại khái là đỡ hơn nhiều rồi. Chuyện sao chép này có cản cũng chả cản được, mà có cản được thì rồi mình lại thành công địch trong mắt người ta. Thế thì chẳng bằng cứ để họ tự nhiên, coi như góp phần tăng trưởng GDP của cả nước.”

“Thế nhưng lợi ích chính đáng thuộc về bạn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nếu bạn cứ để mặc người ta sao chép trò chơi gốc thế này. Trong trường hợp đó thì bạn đã có đối sách gì chưa?”

“Đối sách.... Tương lai khi thực lực bản thân lớn mạnh thì Ninja Studio sẽ làm ra những siêu phẩm để đời, đến nỗi những kẻ đi sau có muốn phục chế lại thành công của nó cũng phải lực bất tòng tâm. Cho đến thời điểm hiện tại, chỉ cần một mực duy trì lợi thế dẫn trước là đủ rồi. Với ai không biết chứ với tôi thì nó không phải là một việc khó.”

“… Xem ra bạn cũng khá là tự tin đấy chứ, mà mới đó đã tính đến con đường phát triển trong tương lai luôn.” Nghe xong câu trả lời của Dương Khoa Thu Thảo nghiền ngẫm một lúc rồi chợt nở nụ cười, trong lòng bổ sung thêm bản thân lo nghĩ nhiều rồi. Làm gì có chuyện chàng thanh niên thiên tài này không tính toán chu đáo hết mọi thứ chứ.

Thế rồi phút giây thán phục qua đi Thu Thảo lại rơi vào trầm tư. Xét theo khía cạnh nào đó thì cô cũng là kẻ phải đi vay mượn ý tưởng của Dương Khoa để làm nên kiệt tác, cho nên cô có cảm giác tốt nhất là không nên đi sâu vào chủ đề nhạy cảm này. Đồng thời cô còn nhắc nhở bản thân tiếp tục cố gắng vươn lên không ngừng, chỉ với những thành tích trước mắt thì hiện tại còn chưa phải là lúc để cô cảm thấy tự mãn.