Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 314: VNfun




Không gian làm việc đã có, đồ đạc cần thiết cũng đã sắm sửa, chuyện chiêu mộ nhân viên về làm việc cho Ninja Studio theo đó được lên lịch trình tiến hành một cách tự nhiên.

Có điều đợt tuyển dụng này bộ môn thiết kế trò chơi do Dương Khoa đứng đầu không có nhu cầu tuyển thêm thành viên mới, cho nên hắn giao phó hết thảy công việc liên quan cho Thu Lan và Hương Ly xử lý còn bản thân mình đứng ngoài cuộc xem trò vui. Cứ việc trong số các ứng viên đang tìm cách chiếm cứ một suất làm việc tại Ninja Studio có không ít người thân quen nhà họ Dương, thế nhưng hắn vẫn truyền đạt lại mệnh lệnh rất rõ ràng xuống dưới: không dành bất kỳ sự ưu tiên nào cho bất kỳ ai, tất cả đều phải đi theo đúng quy trình ứng tuyển đề ra. Ninja Studio không phải trại tị nạn, muốn vào đây kiếm chác thì hãy chứng minh bản thân mình có năng lực và xứng đáng trước đi đã.

Hai người bọn họ cũng không khiến cho Dương Khoa phải thất vọng. Trải qua nhiều vòng sàng lọc cẩn thận những ứng viên đạt tiêu chuẩn, kể cả người ngoài lẫn người thân quen trong Dương gia ai nấy đều có được cho mình một vị trí phù hợp. Người sở hữu kinh nghiệm đầy mình thì giữ vai trò trưởng phòng hoặc chuyên viên kỹ thuật trực thuộc bộ môn Game Tester, còn ai mới chân ướt chân ráo bước vào nghề thì được đẩy sang bộ môn chăm sóc khách hàng để bắt đầu sự nghiệp bằng những công việc giản đơn trước. Nếu trong số những người nhân viên chăm sóc khách hàng ấy có tham vọng thăng tiến, muốn thi triển tài năng tại một sân khấu lớn hơn thì sẽ đăng ký học tập thêm những kỹ năng cần thiết sau.

Tóm lại, đợt mở rộng quy mô Ninja Studio đầu năm 2026 diễn ra vô cùng suôn sẻ thuận lợi, không có bất kỳ trở ngại nào dù là nhỏ nhất. Đi kèm với đó các phòng ban vốn có của Ninja Studio cũng mang lại một số tin tức tốt đẹp, khiến cho cả tập thể từ trên xuống dưới ai nấy đều cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Trải qua một khoảng thời gian không ngắn trù tính và tiến hành kế hoạch trong âm thầm, cuối cùng thì sản phẩm phụ của Ninja Studio - những con thú bông mang tạo hình cây cối ngộ nghĩnh trong “Plants vs Zombies” cũng được đẩy vào thị trường tiêu thụ trong nước. Mặc dù chỉ mang tính chất thử nghiệm, thế nhưng đợt hàng đầu tiên này có vẻ được cộng đồng ưa chuộng nên cả tiếng vọng lẫn doanh thu đều tương đối khả quan. Mắt thấy kế hoạch “kiếm thêm tý tiền còm” có xác suất thành công lớn, bộ môn của Thu Lan đã mạnh dạn bỏ thêm vốn đầu tư vào công đoạn sản xuất thành phẩm, đồng thời xúc tiến mở rộng mạng lưới bán hàng trong khu vực với hy vọng số tiền bỏ ra ngày hôm nay sẽ đem lại lợi nhuận trong tương lai.

Ở mặt trận tuyên truyền quảng bá, thanh thế của “Plants vs Zombies” thời điểm hiện tại đã vô cùng lớn mạnh, bỏ xa các trò chơi hệ máy di động cùng thời kỳ và cơ hồ không phân cao thấp với một “Grand Chef” đã từng xưng vương xưng bá vào ngày này năm ngoái. Tuy có yếu tố chất lượng tự thân đạt tầm vóc siêu phẩm, song không thể phủ nhận rằng đoàn đội được lãnh đạo bởi Liễu đã góp công rất lớn trong việc gây dựng danh tiếng của trò chơi đạt đến độ cao ấy. Đáng khen nhất là cô cũng như các thành viên dưới trướng không hề ngủ quên trên chiến thắng mà vẫn tích cực “chạy đua vũ trang” với những đối thủ sao chép tiềm ẩn, tạo tiền đề để phiên bản cập nhật của siêu phẩm thủ thành kiểu mới có dịp ra mắt thành công.

Hai bộ môn nêu trên rộn ràng náo nhiệt là vậy tất nhiên là bộ môn thiết kế trò chơi của Ninja Studio cũng không chịu thua kém. Phối hợp với nhau ăn ý nhất vẫn là đoàn đội Thiếu Hoàng, sau ba tháng miệt mài với những dòng lệnh khô khan cuối cùng thì bốn anh em cũng đã xây dựng xong toàn bộ nền móng của “Age of Empires”. Tuy mọi thứ trông vẫn còn khá thô sơ, song trong mắt Dương Khoa thì đây vẫn là một thành tích đáng để tự hào. Mà thực ra không tự hào cũng không được, chẳng may buông lời chê bai xong bị mấy ông anh bắt nhảy vào làm thay thì đúng là ác mộng!

Song song với đó, hai dự án liên quan tới “Plants vs Zombies” cũng đang đi tới giai đoạn hoàn thiện cuối cùng, chỉ cần chỉnh sửa lại một vài chi tiết sao cho phù hợp cùng trau chuốt lại mọi thứ một lượt là có thể đóng gói thành phẩm rồi tung ra thị trường. Chất lượng của cả hai cũng đều tương đối tốt đẹp, tin chắc rằng một khi tiến vào tầm mắt cộng đồng người chơi thì các fan hâm mộ sẽ lại được một phen dậy sóng.

Ninja Studio, mười ngày trước khi lễ hội VNfun diễn ra.

“Lấy bộ trang phục này đi, còn bộ kia tạm thời để lại. Sau này muốn dùng thì sẽ xem xét chỉnh sửa sau.” Đứng trong phòng làm việc của bộ môn thiết kế Dương Khoa chỉ tay lên màn hình đưa ra quyết định. Hiện tại dự án đã bước vào giai đoạn nước rút rồi, cho nên hắn cần phải sát cánh bên cạnh các thành viên còn lại trong đội thay vì ngồi lỳ trong phòng riêng của mình chỉ đạo từ xa. Chỉ có như thế thì mới đảm bảo mọi thứ đúng theo ý muốn của hắn, cũng như tránh được những sai lầm không đáng có.

“Sao lại bỏ? Anh thấy bộ này đẹp hơn mà?” Đứng ngay bên cạnh Dương Khoa Thiếu Hoàng bày tỏ ý kiến ngược lại. Ngày hôm nay xong việc từ sớm, bản thân rảnh rỗi thế là anh bèn đồng hành cùng nhân vật chính của chúng ta trong việc đánh giá thành quả dự án “chéo cánh”.

“Thôi đi. Anh ấy à, chỉ thích bộ đồ nào có màu vàng thôi.” Dương Khoa phủ quyết ngay ý kiến của ông anh lập dị, sau đó quay ra phân phó Hảo: “Rồi, file này như vậy là đã duyệt xong. Nếu không còn file nào khác thì Hảo đem lưu nó lại rồi tải lên máy chủ cho tất cả các thành viên cập nhật nhé.”

“Vâng thưa sếp! ( ̄^ ̄)ゞ“

“Hôm nay tới đây thôi, cuối tuần này ta sẽ nghiệm thu nốt trang phục cho các loại nấm còn thiếu.” Dương Khoa gật đầu lùi bước, đôi mắt rời khỏi màn hình liếc qua đánh giá con thú bông tạo hình quả óc chó trên bàn Hảo. Cảm thấy thú vị hắn lên tiếng hỏi: “Hảo cũng thích chơi thú bông à?”

“Vâng, con thú bông này cute lắm sếp ạ!” Hảo đưa tay vuốt vuốt cục bông màu vàng nâu một cách thích thú rồi nói tiếp: “Cơ mà em nghĩ nhà mình nên làm thêm cây cối ăn mặc trang phục trong bản cập nhật chuẩn bị ra mắt, ví dụ như quả óc chó mặc trang phục xác ướp lúc nãy ấy. Đảm bảo bán chạy như tôm tươi luôn thưa sếp!”

“Hà hà, cái này thì Hảo phải đề xuất với chị Lan bên kia nhé. Chỉ cần chị ấy gật đầu thì không thành vấn đề, mọi người thích mẫu thú bông như thế nào cứ việc nói ra.” Vừa nói Dương Khoa vừa quay xung quanh khắp căn phòng một lượt, hiển nhiên là để thông báo cho tất cả các thành viên bộ môn thiết kế có sở thích chơi thú bông nắm được tin tức.

“Tuyệt vời, sếp em năm bờ oan!”

“Số lượng không hạn chế sếp nhé! Em muốn bày kín bàn làm việc!”

“Lập đội đê! Ai muốn chơi con bí đao su-mô mau giơ tay nào!”

“Được rồi được rồi, chuyện này khi nào rảnh hẵng bàn sau. Trước mặt mọi người cứ tập trung làm việc đi đã, cố gắng hoàn thành trò chơi cho kịp tiến độ không có kế hoạch lại đổ bể.” Thấy đám đông nhao nhao phản ứng Dương Khoa vội vàng xua tay trấn an. Kế đó hắn dặn dò mọi người thêm vài câu rồi khoan thai trở về phòng làm việc, với thân ảnh Thiếu Hoàng lẽo đẽo bước theo sau.

“Thế nào chú Khoa, năm nay….”

“Không.” Thiếu Hoàng vừa mới mở lời, chưa kịp nói xong thì đã bị Dương Khoa ngắt lời ngay. Lại là chuyện tham dự lễ hội VNfun thôi, hắn bị ông anh lập dị đeo bám xin xỏ suốt cả tháng nay rồi. Dai như đỉa vậy!

“(°ロ°) Uầy, sao chú lại có thể phũ phàng như vậy được? Năm ngoái chú đã hứa năm nay cho mấy anh em tham gia lễ hội rồi cơ mà?”

“Em hứa thế bao giờ? Em chỉ nói là một năm nào khác thôi, anh đừng chém gió. Công việc còn chưa đâu vào với đâu cả mà cứ đòi đi chơi là sao?... Với cả anh phải xem lại bản thân đi, làm việc nghiêm túc vào chứ dạo này chị Lan đang bất mãn với anh cực kỳ đó.”

“Kệ em ấy đi, chắc lại là cái vụ màn hình ấy mà. Trong tay cầm cả đống tiền mà keo kiệt chả chịu sắm sửa gì cho anh, để anh phải.... Oái, Lan đó à!”

“Sao, muốn nói xấu gì em cứ tiếp tục nói đi. Em đang nghe đây này.” Chẳng biết từ bao giờ Thu Lan đã đứng chờ sẵn ở ngưỡng cửa phòng làm việc của Dương Khoa. Thấy thế đang nói xấu dở Thiếu Hoàng lập tức ngậm miệng lại, sau đó anh vỗ vai Dương Khoa một cái thân mật rồi đánh trống lảng:

“... Ờờờ chú Khoa nói đúng lắm, anh phải nghiêm túc hơn một chút mới được. Để cho lớp nhân viên trẻ còn noi theo chứ. Thế nhé giờ anh về làm việc luôn đây, bye bye.” Dứt lời Thiếu Hoàng quay đầu chạy biến, bỏ lại Dương Khoa và Thu Lan đằng sau. Chạy được chục bước anh mới quay đầu nói với: “Cơ mà chú cứ suy nghĩ thật kỹ vụ VNfun đi nhé!”

“Thiệt tình…. Chị Lan à, hôm nay có việc gì vậy?” Bỏ ngoài tai lời vừa rồi của Thiếu Hoàng, Dương Khoa đẩy cửa phòng mời Thu Lan đi vào bên trong. Chờ cho hai bên an tọa hắn mới lên tiếng hỏi thăm.

“Một việc nhỏ thôi. Mấy hôm tới VNfun chuẩn bị khai mạc rồi, em đã có suy tính gì chưa? Nếu muốn tham dự thì nói với chị một tiếng, để chị còn cho nhân viên thu xếp.”

“Hả, đến cả chị cũng muốn tham dự VNfun?” Dương Khoa mở to mắt vì ngạc nhiên: “Em cứ tưởng chị phải phản đối chuyện ấy chứ sao lại đồng tình với anh Hoàng vậy? Thêm nữa bây giờ mới nói tham gia lễ hội thì chúng ta chuẩn bị gian hàng các thứ sao kịp?”

“Thứ nhất, chị không muốn tham dự VNfun mà chỉ hỏi xem em có muốn không thôi, để còn cắt cử ra vài người đi theo em. Thứ hai là chị không đồng tình với anh Hoàng, anh Hoàng chỉ muốn đi chơi chứ chị thì muốn người của chúng ta vào đó làm việc. Thứ ba, chúng ta không bày vẽ triển lãm gian hàng làm gì cả nên không cần thiết phải chuẩn bị. Chị Liễu nói rồi, người miền Bắc khó chen chân tham dự triển lãm gian hàng tại lễ hội VNfun lắm. Chúng ta cứ đóng vai khách tham quan thôi là được.” Thu Lan từ tốn giãi bày từng điều một.

“... Làm việc? Cụ thể là ta làm gì ở trong đó?”

“Còn làm gì nữa, thám thính động tĩnh đối thủ và tìm kiếm nhân tài cũng như sản phẩm tiềm năng thôi. Cũng giống như GamExpo, Vnfun là nơi hội tụ của những nhà phát triển trò chơi độc lập cùng những trò chơi do họ chế tác nên. Nhưng vì không có sự góp mặt của những cuộc tranh tài nên những người này chỉ có thể giới thiệu sản phẩm của mình thông qua các gian triển lãm, trình chiếu cho thuê.”

“Như thế có cái lợi và cũng có cái hại. Cái hại thì em cũng biết đấy, việc chúng ta tìm kiếm các sản phẩm tiềm năng sẽ không khác gì đánh xổ số cả vì không có ai đứng ra thẩm định, cũng như không được cộng đồng kiểm nghiệm. Nhưng cái lợi là những kẻ có cùng mục đích như chúng ta sẽ gặp phải điều tương tự, cho nên cơ hội dành cho tất cả các bên là như nhau, chứ không như GamExpo tất cả những sản phẩm độc lập nổi trội rồi đa số đều rơi vào tay ông lớn hết.”

“Nghe cứ giống như ra chợ mua rau ấy chị nhỉ. Mà GamExpo làm gì bết bát đến mức ấy, chả phải em đây đi từ đó ra mà vẫn trung thành với SmileIndie sao?”

“Em thì tính làm gì, thiên tài ai mà chả khác người?” Thu Lan bĩu môi, cũng không biết khen ngợi hay mỉa mai Dương Khoa: “Nhắc đến SmileIndie thì hồi chị Liễu còn làm việc ở bên đó cũng có đào được một hai trò chơi tương đối khá khẩm, cho nên năm nay chị ấy cũng đánh tiếng với chị muốn thực hiện lại “bài cũ”. Hiện trạng công ty trước mắt em cũng thấy đấy, nhân lực chất lượng cao lẫn sản phẩm hợp cách chúng ta đều thiếu thốn cả.”

“Và có phải là nếu em không đi thì chị ấy cũng sẽ đi phải không?”

“Đúng thế.”

“(Thở dài) Chậc, đúng là con người của những chuyến đi. Thế này thì bao giờ chị ấy mới lấy được chồng?”

“Khỏi lo cho chị ấy đi.” Thu Lan chốt lại vấn đề: “Nào, thế có quyết định đi không để chị còn tính toán đặt vé máy bay.”

“… Cho em suy nghĩ thêm đi. Chuyện này là chuyện hệ trọng, không thể không cân nhắc kỹ lưỡng.” Dương Khoa biểu thị bản thân cần thêm một chút thời gian.

“Trời ui việc gì phải cân nhắc? Đi mau đi, em Lan lẫn chị Liễu nói có lý thế rồi còn gì? À quên Lan nhớ đặt cho anh hai vé nhé, anh với thằng Lâm đi cùng với chị Liễu.” Thanh âm của Thiếu Hoàng bỗng dưng vang lên, quay đầu lại thì thấy thân ảnh của anh đang thập thò đằng sau cánh cửa khép hờ. Chắc hẳn những gì Dương Khoa vừa mới bàn bạc với Thu Lan anh đều nghe thấy không sót một chữ.

“Đi làm việc NGAY! ヽ( `д´*)ノ” Cả Dương Khoa và Thu Lan đều quay ra nạt nộ. Mắt thấy hai người tức giận thật sự Thiếu Hoàng vội vàng rời đi, và lần này thì anh bỏ đi thật. Chỉ là trên khuôn mặt anh vẫn nở nụ cười ra chiều khoái trá lắm.