Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 289: Thế giới này loại người gì cũng có




Trụ sở Ninja Studio, ngày lễ Giáng sinh.

“Ái chà chà, phòng làm việc của chú bây giờ trông sang trọng ghê gớm quá. Thế mà dạo trước dám tuyên bố nhất định không thèm sắm sửa đồ đạc trang trí cơ đấy, hoá ra tất cả chỉ là hư cấu. (mắt nhấp nháy)”

“Thôi đi anh Hoàng, đừng trêu em nữa. Vạn bất đắc dĩ thôi chứ em cũng không có muốn sắm sửa thế này đâu.” Dương Khoa nhăn mặt trả lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính phía trước. Ở trên đó là bản thảo nội dung chi tiết của trò chơi “Age of Empires” đã được hắn chỉnh sửa kỹ lưỡng mọi khía cạnh trong suốt một tháng qua. 

“Chú mới thôi đi ấy, có phòng riêng sướng bỏ xừ ra lại còn “vạn bất đắc dĩ”.” Thiếu Hoàng bĩu môi mở chiếc tủ lạnh mini ra ngắm nghía một hồi rồi lại đóng vào. Đoạn anh tiến lại gần nơi Dương Khoa đang làm việc thúc giục: “Xong chưa chú? Soát lỗi chính tả thôi mà sao lâu thế?”

“Ùi, thì dài dằng dặc thế này làm gì mà chả lâu anh Hoàng? Chịu khó đợi em tý đi, sắp xong rồi.”

“Dài đến thế cơ à, đâu anh xem nào.” Dứt lời Thiếu Hoàng vòng ra đằng sau cúi người nhìn vào màn hình máy tính của Dương Khoa. Kế đó anh lập tức kêu lên vì ngạc nhiên: “Uầy, hơn trăm trang cơ à? Gì mà lắm chữ vậy chú?”

“Thế này còn ít đấy anh ạ. Siêu phẩm mang trọng trách làm rung chuyển cả thế giới chứ có phải là game đơn điệu như “Flappy Bird” đâu? ( ̄ヘ ̄) “

“”Flappy Bird” cũng có làm rung chuyển cả thế giới nhé. Chú xem báo hôm nọ đưa tin tổng kết chưa, “chim xệ cánh” của chúng ta lọt vào top 10 sự kiện nổi bật của năm trong làng trò chơi đấy!”

“Kinh! Báo nào đưa tin vậy anh?”

“E-mag, một tờ báo nước ngoài tương đối có tiếng. Tý anh gửi link cho chú xem.” Thế rồi Thiếu Hoàng đứng thẳng lưng lên thọc hai tay vào túi quần lên tiếng khuyên can: “Thôi chú đừng chỉnh sửa vặt vãnh nữa, cứ tạm thời như thế đi rồi có gì bọn anh sẽ hỏi lại chú sau. Chú cũng từng bảo bọn anh rằng bản thảo này trong quá trình chế tác sẽ còn phải sửa đi sửa lại mà, bây giờ nắm được đại ý là ok rồi.”

“… Ừm, vậy thì trước mắt cứ tạm thế đã.” Dương Khoa gật đầu cầm chuột nhấn lưu lại bản thảo, sau đó hắn tải nó lên hòm thư làm việc chung của bộ môn thiết kế rồi tán gẫu với Thiếu Hoàng trong lúc chờ đợi: “Nhưng em vẫn có cảm giác bản thảo kế hoạch chế tác “Age of Empires” này thiếu sót không ít chi tiết, mà hiện tại thì em lại chưa nghĩ ra được cụ thể là bị thiếu cái gì ở đâu. Cho nên lúc nghiên cứu bản thảo các anh thấy chỗ nào có vẻ khác thường thì báo lại em ngay nhé, để em còn xem xét bổ sung nốt.”

“Được rồi được rồi, đã bảo là cứ để đó sau này sửa mà. Chú kỹ tính quá đấy!”

“Không kỹ tính không được. Dự án này không cho phép thất bại đâu anh.”

“Anh thấy chả dự án nào mà chú không nói thế cả. Rốt cuộc là dự án nào theo chú thì được phép thất bại vậy?”

“… Không có.”

“Đấy, thế mà cũng nói…. À anh quên mất, sau này chắc chắn là chú sẽ theo vào giám sát công đoạn chế tác của bọn anh phải không? Vậy thì lo gì chuyện bản thảo thiếu sót chi tiết? Chú cứ ở bên cạnh theo dõi quá trình trò chơi thành hình là nhớ ra được mọi thứ ngay ấy mà, cái này anh có kinh nghiệm rồi.” 

“Bây giờ thì em lại không biết được là sắp tới có chắc chắn theo sát các anh được không ấy. Vốn đã bận bịu với dự án bên phía Định và cái trò “Cut the Rope” dở dang rồi, đợt tới em còn phải đi gặp mấy bà chị kia để học hỏi xem làm thế nào để trở thành một ông sếp hợp cách nữa. Đấy là còn chưa tính đến công tác xây dựng đường dây phát hành trò chơi đấy.” 

“À, vụ học làm sếp đó anh có biết. Khổ thân chú, cơ mà anh thấy chú cũng nên nghiêm túc trong việc học hỏi ấy chú Khoa ạ. Anh thấy chú làm sếp trông chả có uy gì cả, khi trước toàn anh em quen biết thì không nói nhưng bây giờ có cả đống người lạ ở đây rồi, không thể lúc nào cũng tỏ ra thân thiện được đâu.”

“Theo anh thì chú phải học dần cách tạo ra cho mình cái khí thế của người bề trên, cái khí thế mà khiến cho tất cả nhân viên cấp dưới phải vừa kính phục vừa nể sợ mình ấy chú hiểu không? Sau khi học được rồi thì phải rèn luyện từng ngày, đợi khi nào chú có được cái khí thế ấy thì chú hãy thuê một em thư ký trẻ đẹp về ngồi cùng phòng. Tiếp đó….”

“Sờ tốp! Tởm quá đấy anh Hoàng!” Dương Khoa nhanh chóng cắt lời Thiếu Hoàng ngay khi thấy câu chuyện lạc đề.

“… À, quên mất chú có bạn gái rồi. Ok, kế hoạch B: bảo bạn gái chú mặc một bộ đồ công sở sơ mi váy ngắn đến đây, sau đó….”

“Thôi ngay!!! ( `д´*) ”

“Đấy! Có khí phách của một ông sếp lớn hét ra lửa rồi đấy.” Thấy vẻ mặt sừng sộ của Dương Khoa Thiếu Hoàng không những không giận mà còn nở nụ cười nhăn nhở. Thế rồi chờ cho nhân vật chính của chúng ta bình tĩnh trở lại anh mới đổi giọng nghiêm túc: “Theo anh thì chuyện học làm sếp này không khó khăn lắm đâu, nhất là khi chú lại còn là “con nhà nòi” nữa kia. Chịu khó rèn luyện một tý là thành tài ngay ấy mà.”

“Còn về hai dự án chú vừa nói thì đúng là hơi căng thật, thế nhưng chú vẫn có thể thực hiện chúng cùng lúc với công việc giám sát quá trình chế tác trò chơi chỗ bọn anh được mà. Bọn anh cũng không cần chú phải theo sát 24/24 đâu, chỉ cần có mặt đúng lúc để thành phẩm không bị sửa đi sửa lại nhiều lần là được rồi.”

“… Thôi được, em sẽ cân nhắc chuyện này. Chỉ mong nó sẽ được như lời anh vừa nói.” Thấy ông anh lập dị nói cũng có lý Dương Khoa đành gật đầu tạm thời chấp thuận.

“Chắc chắn là đúng mà, chú đã khó tính rồi thì cố gắng theo vào với bọn anh cho bọn anh đỡ khổ. Mấy trò chơi đi động kia không nói, trò PC lần này có cả tỷ mẫu vật cần phải thiết kế, chú bảo anh chịu sao nổi cái cảnh làm đi làm lại một mẫu nào đó cho vừa ý chú đây?”

“Hề hề, mới cộng tác với nhau được có mấy trò mà đã sợ em thế rồi cơ à anh Hoàng? Cho anh hay lần này em sẽ còn khó tính gấp tỷ lần khi trước đấy, liệu mà chuẩn bị tinh thần đi. (`∀´)Ψ ” Đến đây thì âm báo chợt vang lên từ phía máy tính của Dương Khoa. Liếc mắt nhìn sang màn hình, trông thấy thông báo tải lên hoàn tất hắn bèn cầm chuột tắt đi: “Bản thảo tải lên hòm thư xong rồi này anh Hoàng.”

“Được, để anh về phòng kéo nó xuống rồi in ra cho mọi người cùng đọc. Thế nhé.” Dứt lời Thiếu Hoàng xoay người mở cửa chạy biến khỏi phòng.

“Ấy khoan! Từ từ đợi em sang gặp mọi người luôn.” Dương Khoa thấy vậy cũng đứng lên định theo chân Thiếu Hoàng chạy sang bộ môn thiết kế, thế nhưng vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì hắn lại chạm mặt ngay hai bà chị Liễu và Hồng Nhung, giờ phút này vừa vặn tìm đến mình.

“Sếp Khoa.”

“Chị Liễu chị Nhung đấy à, có việc gì thế?”

“Bọn chị vừa từ bên GVN về, tiện đường qua gặp em báo tin luôn.”

“Tin tốt chứ chị?” 

“Ừ, chị vừa bắt đám người GVN phải đem lợi nhuận phát hành “Fruit Ninja” phân phối cho chúng ta rồi.” Liễu đưa mắt nhìn khắp hành lang một lượt rồi chợt thấp giọng: “Đứng ngoài này nói chuyện không tiện lắm, vào phòng em đi.”

“Được.”

Lùi bước quay trở về phòng, sau khi lại phải nghe hai bà chị châm chọc đôi câu về đồ đạc nội thất các thứ Dương Khoa mới biết được tường tận những thông tin mới nhất liên quan đến phi vụ hợp tác giữa Ninja Studio và GVN. Đại khái là như đã giao hẹn từ trước, trong những ngày vừa qua Liễu đã tìm đủ mọi cách để bắt liên lạc với đối tác hòng có được câu trả lời hợp lý cho việc “khất nợ”. Thế nhưng thứ mà cô nhận lại chỉ là sự trốn tránh.

Nếu không phải là người nắm quyền hành xử lý vấn đề này đang bận họp gấp không thể hồi âm thì cũng là đã đi công tác ở một phương trời xa xôi nào đó, đến nỗi mà điện thoại của người này nằm ngoài vùng phủ sóng mặc cho với bối cảnh khoa học công nghệ hiện tại vệ tinh đã bay kín tầng khí quyển. 

Năm lần bảy lượt như vậy, cuối cùng không chịu đựng được cảnh chầu chực Liễu đành phải làm căng bằng việc gửi lại tối hậu thư rằng: nếu đến hết năm mà Ninja Studio vẫn không nhận được khoản lợi nhuận thuộc về mình từ việc phát hành “Fruit Ninja” để chốt sổ sách thì cô sẽ đem chuyện GVN không tuân thủ điều khoản hợp đồng đã ký kết ra toà nhờ họ phán xử. Và để tăng thêm sức nặng cô còn buông thêm câu hăm dọa người nhà họ Dương chưa ngán ai trên tòa bao giờ nữa.

Chiêu này vô cùng hiệu nghiệm, ngay ngày hôm sau tức là ngày hôm nay trưởng phòng Quốc bên phía GVN – người được cho là đang đi công tác nơi tận cùng thế giới bằng một cách thần kỳ nào đó đã xuất hiện tại công ty để làm việc với Liễu và Hồng Nhung. Và mặc dù đã dùng đủ mọi lý lẽ để biện minh cũng như hy vọng Ninja Studio thông cảm cho bọn họ “khất nợ” tiếp nhưng Quốc vẫn không thể nào có được cái gật đầu của hai bà chị sắt đá. Thế là mang theo vẻ mặt miễn cưỡng đầy giả dối người trưởng phòng GVN đành phải gọi kế toán công ty tới phân phối lợi nhuận tồn đọng cùng với Hồng Nhung.

“… Cho nên, chị khẳng định chắc chắn với em là chuyện hợp tác giữa hai bên đã xảy ra vấn đề, cụ thể hơn là có khúc mắc phát sinh. Lý do vì đâu thì chị không biết, có điều nếu đem xâu chuỗi những tình tiết trước đó cộng thêm tính cách hám lợi của tên “Quốc trưởng” thì rất có thể là bởi việc chúng ta tự mình tìm cách phát hành “Plants vs Zombies” trên thị trường quốc tế, thay vì tiếp tục chọn GVN làm đối tác phát hành.”

“Điều đó khiến cho tên “Quốc trưởng” phật ý, và thế là tên đó mới tìm mọi cách để trì hoãn việc phân phối lợi nhuận phát hành “Fruit Ninja”. Hành động ấy sẽ vừa để xả cục giận trong lòng vừa để cản bước tiến của đối thủ tiềm năng là chúng ta, bởi vì việc xây dựng nền móng con đường phát hành quốc tế thưở ban đầu tốn nhiều tiền bạc cực kỳ. Việc huy động vốn bị kéo dài ngày nào thì chúng ta sẽ gặp khó khăn ngày đó.” Sau khi kể hết hành trình đi “đòi nợ” vừa rồi Liễu chốt lại câu chuyện bằng cái nhìn của cá nhân về toàn cảnh vụ việc.

“Có điều tên “Quốc trưởng” ấy không ngờ được rằng với tình hình tài chính hiện tại thì Ninja Studio căn bản là không thiếu tiền. Có hay không mấy đồng bạc nhận được từ bên đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc xây dựng con đường phát hành của chúng ta cả.” Hồng Nhung mỉm cười tiếp lời.

“Chậc, thật đúng là… thế giới này cái loại người gì cũng có.” Nghe đến đây Dương Khoa cảm thấy có chút nản lòng. Hắn đưa tay xoa nhẹ trán vài cái rồi nói tiếp: “Chuyện hợp tác này vốn là chuyện bình thường thôi mà, cảm thấy chung đụng được với nhau thì chung đụng còn không thì tách ra. Hà cớ gì mà phải bực tức đến mức trả thù vặt như vậy?“

“Cho đến cản bước phát triển, đầu óc của tên này có vấn đề hay sao? Hai bên vẫn còn đang hợp tác với nhau mà dám mưu đồ triệt hạ đối phương, thế này thì tương lai còn ai dám tìm đến hợp tác nữa? Với cả tên này không sợ chúng ta chó cùng rứt giậu à?”

“Đại khái là tên “Quốc trưởng” này không cho rằng chúng ta sẽ làm như vậy đi. Dù sao tầm vóc và vị thế hiện tại giữa hai bên vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, và đã có sự chênh lệch thì tất nhiên kẻ mạnh sẽ tự cho mình cái quyền đùa bỡn kẻ yếu rồi.” Liễu cũng lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

“… Chúng ta có thể đòi quyền phát hành “Fruit Ninja” về được không? Em không muốn hợp tác với cái loại người này nữa đâu chị Liễu ạ.” Suy nghĩ một hồi, Dương Khoa chợt nảy sinh tâm tư muốn cắt đứt quan hệ hợp tác giữa hai bên.

“Được thì tất nhiên là được, thế nhưng chúng ta sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng. Hợp đồng hợp tác giữa hai bên vẫn còn thời hạn hơn một năm nữa cơ.” 

“Chậc, biết thế này thì lúc trước chúng ta đã chẳng ký kết lâu đến vậy. Hơn một năm nữa mới rút trò chơi về được, đến lúc đó chắc nó cũng lui vào hậu trường như mấy trò chơi cũ của em rồi.” Cánh tay của Dương Khoa lại đưa lên trán xoa xoa vài cái. Đúng là cuộc đời này chẳng thể nhờ cậy được ai cái gì cả, vẫn là tự mình làm lấy mọi thứ mới yên tâm nhất.

Tặng đậu