Mặc dù đã rời khỏi công ty cũ TLC được một năm, song những ký ức buồn vui liên quan đến nơi ấy vẫn một mực hằn sâu trong tâm trí Thiếu Hoàng tựa như chúng chỉ mới phát sinh ngày hôm qua.
Tỷ như vẻ hào hứng khát khao được cống hiến trong những ngày mới gia nhập TLC, niềm vui sướng mênh mông khi thấy dự án trò chơi đầu tiên của cuộc đời thành công, nỗi buồn thấu tim gan trước nỗ lực cứu vớt sản phẩm thất bại không thành, và trên hết là sự tức giận tột cùng với quả đắng mà anh phải nhận lại sau tất cả những cống hiến mà anh đã dành cho công ty.
“Con ** thằng ôn….” Vậy nên ngay khi nghe thấy giọng nói vừa mới vang lên, nhận ra chủ nhân của nó là ai Thiếu Hoàng lập tức quay người định buông lời chửi bới. Nhưng do bản thân đã quá mệt mỏi với tiết mục leo cầu thang trước đó nên anh bị mất đà loạng choạng trông khó coi vô cùng. Còn may Dương Khoa đứng ngay cạnh phản xạ nhanh giữ anh lại kịp thời, nếu không thì anh chắc chắn sẽ ngã sấp mặt.
“Ha ha ha. Trông kìa, đúng là dáng vẻ của kẻ thất bại có khác. Anh em đâu ra mà xem hài kịch này.” Ở phía đối diện, người thanh niên tên Bành trông thấy một Trọng Lâm run rẩy vì tức và một Thiếu Hoàng tỏ vẻ thất thố càng được thể cười lớn. Chẳng mấy chốc, những người đã từng là đồng nghiệp của anh em họ lục tục kéo nhau ra từ bên trong một căn phòng gần đó. Vẻ mặt của những người này khi trông thấy đồng nghiệp cũ khá là phức tạp, có người ái ngại, có người dửng dưng, lại có người đặc biệt mừng rỡ vào hùa theo Bành:
“Ô đúng rồi kìa, thằng dở hơi ăn cám lợn suốt ngày ăn mặc bộ đồ vàng khè nay cũng dám ra đường rồi à?”
“Thêm cả thằng em nhát chết bên cạnh nữa, “cặp đôi hoàn hảo” của năm là đây chứ đâu?”
“Xem tay xách nách mang thế kia chắc là năm nay chuẩn bị đến làm nền cho chúng ta đấy.”
“Chứ còn sao nữa. Ngữ thằng béo với thằng lập dị ấy muôn đời không khá lên được.”
“Anh Hoàng bình tĩnh lại đi, chuyện này để em xử lý. Anh Hải, nhờ anh dẫn hai anh Hoàng anh Lâm về phòng trước.” Thấy cảnh này Dương Khoa vội vàng kéo Thiếu Hoàng ra phía sau, kế đó hắn ra hiệu cho Duy Hải đem anh và Trọng Lâm về phòng trước. Chờ cho ba người rời đi hắn mới tiến lại trước mặt Bành chìa tay ra:
“Xin chào, tôi là Dương Khoa, thành viên của Ninja Studio.”
“Không cần phải lân la làm quen với bọn này làm gì cho mất công, bọn này không thèm chơi với lũ thất bại.” Bành điềm nhiên đút tay vào túi quần không thèm bắt tay lại, vẻ mặt nhơn nhơn đắc ý nhìn Dương Khoa.
“… Vậy thì tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, hết thảy nguyên nhân của chuyện hai anh em Thiếu Hoàng rời khỏi TLC hồi năm ngoái đều là do anh chứ?” Cánh tay rút về, giọng điệu Dương Khoa chợt trở nên sắc bén.
“Phải thì sao?”
“Chẳng sao cả, chỉ là để xem xem người có thể khiến cho TLC vứt bỏ hai viên ngọc quý là người như thế nào thôi.” Dương Khoa ngừng lại làm điệu bộ nhìn từ đầu đến chân một lượt rồi nói tiếp: “Hiện tại xem ra chỉ là một thằng hề không hơn.”
“Ha ha, cùng một giuộc thất bại với nhau có khác, bao che cho nhau kinh!”
“Thất bại? Có thể, thế nhưng ít ra đám thất bại này còn có tinh thần dám nghĩ dám làm. Không giống như một lũ ếch ngồi đáy giếng nào đó, quanh đi quẩn lại chỉ biết làm mỗi thể loại game chiến thuật theo lượt. Ăn mày dĩ vãng hết năm này sang năm khác, thật sự là một nỗi nhục nhã của làng trò chơi điện tử.” Lục lọi trí nhớ trong giây lát, biết được thể loại trò chơi đội ngũ TLC mang đi tham dự tranh tài năm nay chẳng khác gì so với mọi năm Dương Khoa điềm đạm nói kháy.
Lời đâm chọt này của hắn tức thì mang đến hiệu quả không ngờ. Chỉ thấy sắc mặt một nửa số thành viên của đội ngũ đối diện bỗng dưng biến đổi, một bộ muốn phản bác nhưng lại chẳng thể phản bác được trông rất tức cười. Ngay cả kẻ cầm đầu đội ngũ cũng phải thu hồi vẻ khinh miệt trong thoáng chốc.
Không để cho đám nhân viên TLC phản ứng lại, Dương Khoa học theo Bành nở nụ cười khinh miệt trước khi quay lưng bỏ đi: “Mặt khác, tranh tài còn chưa bắt đầu thì đừng nên gọi người này người nọ là kẻ thất bại. Kẻo tới lúc cái “kẻ thất bại” đó đăng quang thì nhục lắm. Tạm biệt.”
“Hừm, một lũ nhà quê chưa thấy sự đời thì biết cái gì mà bình phẩm công ty ông đây? Còn cái gì mà thành viên của Ninja Studio chứ, công ty ất ơ ở đâu cũng đòi mang ra so kè TLC à?” Bành tức tối đưa tay chỉ về phía thân ảnh ngày một xa dần của Dương Khoa, miệng thì vẫn cằn nhằn không ngớt.
“Khoan đã, Ninja Studio? Cha đẻ của “Flappy Bird”.” Một người trong đội ngũ phía sau lưng Bành chợt la lên thất thanh.
“Sao thế Tiệp?” Một người khác đứng gần đó lên tiếng hỏi thăm.
“Vừa nãy người kia nói mình là thành viên của Ninja Studio? Vậy thì không thể coi thường bọn họ được đâu, thành tích của công ty đó rất đáng gờm.” Thế rồi bằng những hiểu biết của bản thân, người này bắt đầu huyên thuyên về việc Ninja Studio đang là một hiện tượng của làng trò chơi điện tử trong nước, với hai sản phẩm “Fruit Ninja” và “Flappy Bird” đã và đang là tâm điểm trên các phương tiện truyền thông.
“Ăn may mà thôi, được một lần hai lần chứ còn lâu mới được đến lần thứ ba.” Bành khịt mũi tỏ vẻ coi thường rồi cùng với đội ngũ nhân viên TLC xuống dưới quảng trường Hiệp hội dạo chơi, trên đường đi vẫn không ngừng nói xấu hai anh em Thiếu Hoàng. Về phần Dương Khoa, sau khi đẩy cửa đi vào phòng ở dành cho đội của mình hắn lập tức hỏi thăm Thiếu Hoàng ngay:
“Anh Hoàng đã bình tĩnh lại chưa?”
“Bình tĩnh lại rồi, vừa nãy chả hiểu sao bỗng dưng nóng giận thành ra mất khôn. May mà có chú đỡ anh không thì anh thành trò cười mất.” Thiếu Hoàng từ tốn trả lời, vẻ mặt anh đã khá hơn ban nãy một chút. Song từ cặp mắt quắc lên của Thiếu Hoàng vẫn có thể thấy được cơn giận trong lòng anh chưa hề tiêu tan.
“Không có gì, anh Hoàng đừng khách sao quá. Chúng ta bây giờ là người một nhà rồi, vừa nãy em còn thay mặt anh và anh Lâm chửi xéo đám người đó mấy câu đấy.”
“Được! Chú không hổ là thằng em xã hội số 23 anh hết mực quý trọng.” Cuối cùng thì nụ cười cũng xuất hiện trở lại trên khuôn mặt Thiếu Hoàng, mặc dù trông nó vẫn còn có phần miễn cưỡng.
“WTF? 23 gì vậy?... Mà các anh cướp giường trên nhanh thế, anh Hải năm ngoái nằm giường trên rồi thì năm nay phải nhường em đi chứ?” Chuyện êm, Dương Khoa đứng nhăn nhó một hồi rồi đành ném chiếc ba lô mang trên người xuống một chiếc giường dưới sau khi bị Duy Hải lắc đầu từ chối nhường lại vị trí “đắc địa”. Đoạn hắn đưa mắt ngắm nhìn cả gian phòng một lượt rồi âm thầm đánh giá, đồ đạc nội thất trong này trông chả khác gì căn phòng năm ngoái hắn trú lại qua đêm cả. Loanh quanh chỉ có hai chiếc giường tầng, một tủ bốn ngăn, một bộ bàn ghế và ít đồ dùng thiết yếu khác. Chấm hết.
“Thế ban nãy mấy người đó là đồng nghiệp bên công ty cũ của Hoàng đó hả? Gặp mặt nhau mà cứ như quân thù ấy nhỉ, chả chào hỏi câu nào mà chỉ đứng xỉa xói vào hùa thanh niên kia.” Ngồi nghỉ một lúc, cảm thấy buồn chán Duy Hải lên tiếng hỏi thăm.
“Ừ, đến chính tôi cũng thấy bất ngờ ấy. Ngày xưa hồi còn làm cùng có thế đâu, lúc nào mà chả cười nói với nhau?” Kế đó Thiếu Hoàng cùng với Trọng Lâm bắt đầu thay phiên nhau kể lể về chuỗi ngày còn làm ciệc tại TLC. Khi câu chuyện của anh đi đến hồi kết cũng là lúc vòng tranh tài phân khúc cá nhân đi được một nửa chẳng đường.
“… Đấy, nói chung là anh rất cay cú cái thằng ôn đó. Cho nên năm nay bằng mọi giá Ninja Studio chúng ta phải xếp trên TLC, chứ không thì anh không biết phải chui vào cái lỗ nào để trốn luôn.” Dứt lời Thiếu Hoàng bật dậy sửa sang lại đầu tóc quần áo các thứ rồi lên tiếng rủ rê: “Thôi, giờ anh đi nghe ngóng xem tình hình tranh tài năm nay thế nào đây. Có ai đi cùng anh không?”
“Ông bạn đi đi, tôi ngồi lại phòng thôi. Oải lắm.”
“Em không đi đâu, tranh thủ ôn lại kịch bản một chút.” Duy Hải và Trọng Lâm lắc đầu.
“… Vậy hai anh trông phòng nhé, em đi cùng anh Hoàng một chuyến. Có gì còn trông chừng anh ấy không khéo lại xảy ra xung đột.” Cảm thấy không yên tâm khi để ông anh lập dị ra ngoài một mình, Dương Khoa cân nhắc một chút rồi quyết định đồng hành cùng với Thiếu Hoàng đi nghe ngóng thông tin.
…
Nửa tiếng sau.
“Chậc, vậy mà em cứ tưởng thăm dò tình báo thế nào. Nghe thì ghê gớm lắm, hoá ra là đợi dài cổ chờ từng thí sinh đi ra để hỏi han tin tức.” Chờ cho Thiếu Hoàng kết thúc cuộc chuyện trò với một thí sinh vừa đi ra từ khu vực dự thi, Dương Khoa vừa lên tiếng phàn nàn vừa uống một hớp trà sữa cho đỡ khát.
“Thế chú muốn như thế nào? Rình rập lén lút như mấy phim điệp viên ấy hả?” Thiếu Hoàng đảo mắt nhìn về phía Dương Khoa.
“Không, nhưng cũng phải chuyên nghiệp hay gì gì đấy một tý chứ? Mà mình hỏi thăm thế này có khai thác được mấy thông tin hữu ích đâu, mấy bố thí sinh toàn giấu diếm như mèo giấu *ứt à.”
“Thế nên thăm dò tình báo nó phải có nghệ thuật chú hiểu không. Có phải ai cũng khai thác được thông tin đâu, tài năng thiên bẩm như anh đây mới làm được đó.”
“Ghê nha. Thế từ nãy đến giờ anh khai thác được thông tin gì rồi?”
“Đến vòng tranh tài chiều nay không còn thí sinh nữ nào nữa, kinh chưa! ( ̄ヘ ̄) “
“ ( ̄д ̄;) Cạn lời!... Ê khoan, kia có phải là anh Nhật?... Anh Nhật ơi!” Thoáng thấy thân ảnh Nhật bước ra từ khu vực dự thi Dương Khoa cuống cuồng hô lớn.
“A! Khoa đấy à.” Giật mình khi nghe thấy có người gọi tên, Nhật quay đầu lại dáo dác nhìn khắp mọi nơi rồi tỏ vẻ mừng rỡ khi trông thấy Dương Khoa. Anh lập tức chạy lại gần cúi người chào như một thói quen.
“Em đây, anh Nhật vừa tham dự tranh tài xong rồi đấy hả? Kết quả thế nào?”
“Kết quả tạm thời chưa có, chắc phải ngày mai mới công bố. Cơ mà nhờ sự giúp đỡ của em chắc là khả năng lớn anh lọt vào top 10 rồi. ( ̄~ ̄) ”
“Anh Nhật quá lời, đó là anh tự lực cánh sinh chứ em có giúp đỡ gì đâu.”
“Nói thế, cũng nhờ có ý kiến đóng góp của em hôm nọ mà anh mới tự tin lên đấy. Thế còn Khoa thì sao, mai mới tham dự tranh tài phải không?”
“(gật gù) Đúng thế. Giới thiệu với anh đây là anh Hoàng, thành viên phòng làm việc của em và cũng tới đây để hỗ trợ công tác tham gia tranh tài. Anh Hoàng à, đây là anh Nhật bên phía Navigame.”
“Chào Nhật.”
“Chào anh ạ.” Chào hỏi xong xuôi, ba người lại bắt đầu chuyện trò với nhau vài câu liên quan đến cuộc tranh tài Nhật vừa tham dự. Đại khái là đúng như những gì đã nghe ngóng từ trước, năm nay tại phân khúc cá nhân các sản phẩm thuộc thể loại “Match 3 RPG” xuất hiện một cách tràn lan. Không chỉ ở bên độc lập mà ngay cả ở bên doanh nghiệp cũng vậy.
Lối chơi đơn giản dễ thiết kế, thân thiện với người chơi và thích hợp cho mọi đối tượng, đó chính là những lý do chủ yếu để tất cả những nhà chế tác trò chơi trong nước chọn cho mình những phiên bản ăn theo “Bejeweled” làm phương án khởi nghiệp. Vừa an toàn lại vừa luôn có chỗ đứng trên thị trường, người người nhà nhà chạy theo âu cũng là lẽ thường.
Khỏi phải nói, việc phải xét duyệt hàng chục trò chơi xếp ngọc chiến đấu na ná nhau như thế khiến cho giám khảo nhanh chóng bị “bội thực”. Và cũng từ đó một chuyện chưa từng có tiền lệ trong lịch sử tranh tài GamExpo đã xảy ra trong năm nay: đó là lần đầu tiên các giám khảo tại phân khúc cá nhân phải xếp tất cả các trò chơi thuộc thể loại “Match 3 RPG” của thí sinh xuống dưới cùng, ưu tiên đánh giá các trò chơi thuộc thể loại khác trước. Đồng thời các trò chơi thuộc thể loại trên sẽ bị săm soi cực kỳ kỹ lưỡng, dẫn đến xác suất lọt vào top 10 chung cuộc bị suy giảm đi trông thấy.
“Không ngờ năm nay Hiệp hội lại có động tĩnh lớn đến như thế. Các chú trò chuyện đi, anh phải bắn tin tức này cho báo chí mới được.” Có được tin tức nặng ký, Thiếu Hoàng vội rút điện thoại ra gọi điện cho một ai đó, bỏ lại Dương Khoa tiếp tục nói chuyện với Nhật:
“Số anh Nhật công nhận đúng hên. Quả này thì anh vào top 10 chắc rồi, “Chuyến du ngoạn của Pi” kiểu gì chả ăn đứt mấy cái trò ăn theo sao chép lẫn nhau đó?”
“Hì hì, công nhận năm nay anh hên hên kiểu gì ấy. Đầu tiên là được em giúp đỡ, xong rồi đối thủ bây giờ bị lép vế hơn hẳn so với mình. Quả này không vào top 10 thì đúng là phụ lòng anh em.”
“Ơ kìa, em đã bảo là em có giúp đỡ gì đâu rồi mà.... À này, thế bây giờ còn ba ngày nữa mới đến vòng chung kết thì anh có ở lại đây không, hay là tạm thời ra về nghỉ ngơi chờ tin tốt?”
“Ở đây thôi Khoa. Anh còn phải tranh thủ giúp đỡ mấy anh em bên công ty.... Đấy! Khoa không nhắc tý nữa thì anh quên! Bây giờ anh sang gian hàng triển lãm của Navigame đây, em có muốn sang chơi một chút không?”