Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 245: Thực hiện nghĩa vụ




Không chỉ riêng GETA, Navigame hay tập đoàn Thiên Không, giờ phút này bầu không khí tại hầu hết các công ty trò chơi lớn nhỏ trong nước đều vô cùng rộn ràng trước thềm hội chợ triển lãm trò chơi thường niên GamExpo. Có công ty rục rịch chuẩn bị mọi điều kiện tốt nhất có thể cho màn triển lãm “đứa con cưng” của mình, lại có công ty bắt đầu ráo riết trong việc săn lùng tin tức nhằm thực hiện ý đồ chiêu mộ nhân tài và bỏ túi những sản phẩm mới đầy tiềm năng sẽ xuất hiện trong năm nay.

Và tất nhiên, cũng có những công ty đang ngày đêm gấp rút hoàn thiện trò chơi của mình hòng giành lấy vinh quang trong cuộc tranh tài triển lãm sắp tới.

Cuối tuần. 

“… Em hiểu rồi. Đại khái là trong đống dữ liệu công việc bên phía anh Hưng vừa mới ra bug và anh ấy đang cuống lên?” Ngồi trên xe ô tô thẳng tiến về Dương gia, tay cầm điện thoại Dương Khoa cau mày lên tiếng xác nhận lại.

“Ừ. May mà hôm qua anh bảo Hưng nó buổi tối mang dữ liệu về nhà soát lại từ đầu đến cuối một lượt nên mới phát hiện ra sớm đấy. Lỗi thì chẳng nghiêm trọng hay khó khắc phục gì đâu, nhưng càng để lâu thì nó sẽ càng mất thời gian để sửa chữa vì chồng chéo lên những phần khác.” Trong điện thoại truyền ra thanh âm nghiêm túc của Thiếu Hoàng.

“Vậy anh bảo anh Hưng sửa lỗi ngay lập tức cho em, thời gian còn lại cho chúng ta hoàn thành trò chơi không nhiều đâu. Nếu anh ấy cần hỗ trợ thì hai anh em làm việc trực tuyến với nhau luôn, chứ em thì cả ngày hôm nay em bận chút việc riêng rồi.”

“Chậc, lại làm việc à?... Thôi cũng được, tất cả vì công cuộc báo thù.”

“Hai anh cố gắng lên, ngày mai hoặc là ngay buổi tối nay nếu rảnh em sẽ liên lạc lại để hỏi thăm tình hình. Thế nhé, bye bye.”

“Này, động viên suông thế thôi à? Chú phải có cát xê hay….”

“Đùa giỡn, có phải diễn kịch đâu mà đòi cát xê? Đây còn chưa phạt vì cái tội làm việc chểnh mảng đã là may mắn lắm rồi.” Không đợi cho Thiếu Hoàng nói hết, Dương Khoa lập tức cúp máy rồi mở lại trang web trên điện thoại. Mấy ngày vừa qua hắn phải tập trung 100% tinh lực vào hoàn thành nốt chế độ “Puzzle” của “Plants vs Zombies”, không để ý theo sát công việc bên phía mấy ông anh một cái là xảy ra chuyện ngay được.

“Nhưng thôi, dù sao anh Hưng cũng vừa mới chính thức tự mình đảm đương công việc chủ chốt cho nên sai lầm này có thể thông cảm. Chỉ cần có thể khắc phục kịp thời là tốt rồi.” Thầm nhủ trong lòng như vậy, Dương Khoa nhanh chóng chú ý trở lại vào bài báo đang đọc dở dang trước đó trên màn hình.

“Chà chà, đám mặt người dạ **ó Thiên Không này kiêu căng thế? Tranh tài còn chưa diễn ra đã vênh váo tự nhận năm nay mình không có đối thủ rồi.” Mặc dù đã liệt TKgame vào danh sách đen song thỉnh thoảng Dương Khoa vẫn ghé thăm tờ báo này để theo dõi động tĩnh của kẻ thù. Và cũng nhờ đó mà hắn biết được rằng hiện tại Thiên Không đang ra sức tuyên truyền cho trò chơi mới sắp sửa ra mắt công chúng thông qua tranh tài GamExpo.

Lời lẽ bài báo này thì khỏi phải nói, cứ như trò chơi Thiên Không làm ra mặc định phải xếp thứ nhất vậy. Tóm lại là "con hát mẹ khen hay" một cách lộ liễu và lố lăng.

“Cứ chờ đấy, rồi đến lúc “Wild Bullets” xếp sau “Plants vs Zombies” mới gọi là nhục.” Dương Khoa rủa thầm rồi chuyển sang đọc các tờ báo khác. Cũng giống như Thiên Không, giờ phút này đối thủ của Ninja Studio tại hội chợ GamExpo năm nay đã bắt đầu lộ diện trên các phương tiện truyền thông. Chỉ là thông tin về sản phẩm mà những công ty này đưa ra vô cùng ít ỏi, hầu hết các bài báo mà hắn lướt qua trong suốt mười phút sau đó đều chỉ nêu lên mỗi cái tên và một vài thông tin không mấy quan trọng.

“… Chắc là cũng không có ai muốn lộ bài quá sớm giống như mình. Cơ mà thôi kệ đi, chỉ cần “Plants vs Zombies” hoàn thiện đâu vào đó là mình chẳng cần phải e ngại bất cứ đối thủ nào hết. Có thăm dò được tin tức hay không cũng không quá quan trọng, quan trọng là chất lượng sản phẩm của chính mình đủ tốt.” Tổng kết lại những suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu, Dương Khoa đút điện thoại vào túi quần rồi ngẩng mặt lên. Sắp về tới nơi rồi, không đầy chục giây nữa là căn nhà khách Dương gia sẽ hiện ra trước mắt hắn.

“… Về đến nơi rồi thưa cậu.”

“Vâng. Buổi trưa khoảng một giờ chú lại đưa cháu đi ra ngoài chú Thiết nhé. Cảm ơn chú ạ.” Chờ cho ô tô dừng hẳn lại trước cánh cổng sắt, Dương Khoa mới bước xuống xe với hai túi quà đặt cạnh người trong suốt chuyến đi. Cúi đầu nói lời cảm tạ người vệ sĩ tận tụy, hắn quay người rảo bước thật nhanh về phía ngôi nhà thân yêu. 

Cứ việc hiện tại bản thân đang vô cùng bận rộn với công tác hoàn thiện trò chơi “Plants vs Zombies”, song Dương Khoa vẫn cố gắng dành ra một ngày cuối tuần để về thăm gia đình cũng như tranh thủ giải quyết một số việc vụn vặt đời thường. Trong số đó, có một nghĩa vụ mà đúng ra hắn phải thực hiện từ rất lâu rồi mới phải, nhưng vì đủ thứ chuyện xảy ra trong cuộc sống khiến cho nó một mực bị trì hoãn cho đến tận bây giờ.

“Chào bố mẹ ạ.” Đẩy cánh cửa khép hờ đi vào nhà, trông thấy cả bố lẫn mẹ đều đang ngồi tại phòng khách Dương Khoa bèn lên tiếng chào thật to và rõ ràng.

“Ừm.”

“Về rồi đấy hả con. Vào đây cho mẹ xem nào, dạo này làm ăn kiểu gì mà mấy tuần liền không chịu về nhà thế?” Trông thấy con về Dương Trạch khẽ gật đầu, còn Ngọc Linh thì như thường lệ lại gọi ngay Dương Khoa lại gần để hỏi han.

“Mẹ thông cảm, dạo này trò chơi bọn con chuẩn bị được mang đi tham dự tranh tài nên con bận quá không dứt ra được. Hôm nay con cố lắm mới tranh thủ về thăm nhà được đấy.”

“Thế hả. Nhưng mà bận gì đi chăng nữa thì cũng phải chịu khó chăm sóc bản thân chứ? Rời mẹ ra một cái là lại gầy trơ xương rồi này!”

“Con vẫn thế mà, có gầy đâu mẹ cứ tưởng tượng.... Đây ạ, con có chút quà gửi bố mẹ và các anh chị.” Dương Khoa vội vàng đem hai túi quà trong tay đặt lên bàn uống nước, thế rồi hai mẹ con nhanh chóng ngồi xuống lục lọi lôi ra từng thứ quà một.

“Chao ôi mua gì mà lắm thế này hả con? Lại còn gói gém kỹ càng thế nữa, người thân trong nhà việc gì phải trang trọng....” Lời mới nói được một nửa, Ngọc Linh chợt bắt gặp một chiếc hộp trong suốt đựng tấm thẻ ngân hàng con con nằm lặng yên tại đáy túi. Thế là bà cầm nó lên ngắm nghía mặt trước mặt sau rồi hỏi ngay: “Thẻ gì thế này hả con?”

“À, nó là tài khoản ngân hàng con làm cho bố mẹ đấy, mục đích là để ờờờ… phụng dưỡng bố mẹ khi về già ạ. Sau này con làm ra tiền rồi sẽ gửi thẳng vào đó cho bố mẹ, như thế sẽ tiện hơn là đưa tiền mặt.”

“Ôi con giai mẹ dạo này giỏi quá, biết gửi tiền về chăm lo cho bố mẹ rồi.” Ngọc Linh nghe thấy con mình ngày càng trưởng thành, biết lo nghĩ chu đáo tất nhiên là vui mừng ra mặt. 

“Cơ mà nói ra cũng ngại lắm mẹ ạ. Mang tiếng là đợt vừa rồi phòng làm việc của con kiếm ra cả đống tiền thế mà chị Lan với chị Nhung chẳng chịu đem lợi nhuận ra phân phát gì cả. Toàn nói là để đó phát triển phòng làm việc lên thôi, con đấu tranh mãi mới đòi được 50 triệu cho tất vào trong tài khoản này đấy.” Dương Khoa gãi đầu giãi bày đôi câu.

“Hai chị nói cũng có lý đó con, trước mắt nên tập trung phát triển sự nghiệp của con vẫn tốt hơn. Có được đồng nào gửi về cho bố mẹ là hay đồng đấy rồi, bố mẹ cũng không quá quan trọng chuyện này đâu…. Cơ mà con có còn tiền trong người không đấy?”

“Dạ còn ạ. Mẹ cứ yên tâm, trò chơi con làm ra hồi năm ngoái đến bây giờ vẫn sống tốt lắm. Tiền về vẫn đều.”

“Được, còn tiền là mẹ yên tâm rồi. Này anh ơi, con nó mang tiền về đưa cho bố mẹ này.”

“Tốt lắm, em cứ giữ lấy để sau này lấy vợ cho nó.” Dương Trạch hiếm thấy nói một câu bông đùa. Cũng giống như vợ, hiện tại ông khá là bất ngờ và vui mừng khi thấy đứa con nghịch ngợm ngày càng hiểu chuyện.

“Anh này, chỉ nói vớ vẩn! Tiền này là tiền con nó cho anh em mình tiêu pha mà? Tiền lấy vợ thì con mẹ tài giỏi như thế sau này tự lo được thoải mái Khoa nhỉ?”

“Vâng, bố mẹ cứ yên tâm mà tiêu ạ. Con đã nói rồi đây là tiền để phụng dưỡng bố mẹ mà.”

“Ngoan quá. Phải rồi, hôm nay có chuyện vui như thế này thì nhà mình phải tụ tập lại ăn mừng một bữa thật to mới được.” Dứt lời Ngọc Linh với lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh bấm số gọi đi.

Chỉ vài phút sau, tin tức Dương Khoa mang tiền mang quà cáp về đã đến tai những thành viên khác trong gia đình. Thế là cả bốn anh chị của hắn không ai bảo ai đua nhau chạy về căn nhà cổ kính, ngay cả người anh hai Dương Chính vốn ít khi xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây cũng có mặt chung vui.

“Khoa đâu rồi, quà cho chị em mua kiểu gì mà toàn là bánh kẹo rượu chè thế này? Bỉm sữa cho con chị đâu? ( ̄ヘ ̄) ” Sau một hồi lục lọi túi quà của mình Kim Chi rất vô tư kéo tay em chồng lên tiếng đòi hỏi thêm.

“ ( ̄д ̄;) Cái đó chị phải bảo anh Tâm lo liệu cho chứ sao lại bảo em? Con anh ấy cơ mà?”

“Anh Tâm hết tiền rồi. Nhỉ chồng nhỉ?”

“Ừ anh hết tiền rồi. Tiện đây cảm ơn em Khoa nhé, cái ví da này đẹp đó.” Dương Tâm lập tức gật đầu công nhận lời vợ vừa nói, tay thì lật qua lật lại chiếc ví da kiểu cách em mình vừa tặng một cách thích thú.

“… Thế mà chả bảo em để em mua cho anh Tâm món quà khác, hết tiền mà lại đi tặng ví nghe nó sai quá là sai luôn! Mà em đây cũng hết tiền rồi, không mua được bỉm sữa cho cháu nữa đâu chị Chi.”

“Điêu! Phòng làm việc của em kiếm ra được bao nhiêu tiền cơ mà? Định bịp anh chị à?” Dương Uyên vừa ngắm một bộ lắc tay bạc cực kỳ sang trọng vừa lên tiếng xen vào.

“Ừ thì công nhận phòng làm việc kiếm ra nhiều tiền thật đấy, nhưng mà nó không đến được tay em chị Uyên hiểu không?”

“Sao lại không đến được tay? Em là chủ doanh nghiệp thích rút tiền ra lúc nào thì cứ rút thôi chứ?”

“Cái đó thì chị đi mà hỏi chị Lan của chị ấy, ki bo kẹt xỉ vô cùng tận!” Dương Khoa trả lời với vẻ bất mãn chợt hiện lên trên khuôn mặt, trong đầu thì hồi tưởng lại cảnh tượng “chia của” vừa mới xảy ra ngày hôm qua.



“... Tổng kết lại, với khoản tiền chị vừa đòi được thành công thì tổng lợi nhuận “Flappy Bird” mang về cho phòng làm việc của chúng ta tính đến thời điểm hiện tại là xấp xỉ 5 tỷ 750 triệu đồng. Hai em gạch bỏ con số 5 tỷ rưỡi chị cung cấp hôm kia đi nhé.” Trải qua một hồi họp hành nội bộ căng thẳng, cuối cùng Thu Lan và Hồng Nhung cũng giữ đúng lời hứa khi quyết định tổ chức “đại hội chia của” lần thứ hai trong năm. 

Và càng làm cho mọi người cảm thấy vui mừng phấn khởi là số tiền mà “Flappy Bird” kiếm được đã tăng lên so với dự kiến ban đầu.

Tiền tăng lên, vậy thì phần chia chác từng người nhận được hẳn cũng tăng lên tương ứng. Tất cả các thành viên, đặc biệt là những thành viên ham mê vật chất của Ninja Studio ai cũng đều nghĩ như vậy trong đầu. Thế là ai nấy bắt đầu dùng ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi nhìn về phía Hồng Nhung và Thu Lan – hai con người gánh vác vai trò tính toán và phân phối lợi nhuận trong “đại hội chia của” lần này.

”5 tỷ 750 triệu đồng…. Được rồi, giờ thì em và Lan cần hội ý với nhau để tính toán lại. Mọi người chờ bọn em một chút nhé.” Hồng Nhung gật đầu tỏ vẻ đã biết, kế đó cô cầm theo giấy bút quay sang phía Thu Lan thì thầm nhỏ to điều gì đó không ai nghe rõ. 

Khoảng chừng năm phút sau, thống nhất được ý kiến với Thu Lan Hồng Nhung mới cầm bút gạch xóa những con số đã trù tính sẵn trên giấy. Trông thấy vậy Dương Khoa tò mò đang định nghiêng đầu nhìn sang thì cô đã mau chóng ghi chép những con số mới, sau đó cầm tờ giấy lên quay về phía mọi người công bố kết quả:

“Xin lỗi vì đã khiến mọi người phải chờ lâu. Sau khi bàn bạc thảo luận hai người bọn em đã đi đến thống nhất rằng sẽ đưa 5 tỷ đồng lợi nhuận nhập vào quỹ chung, còn lại 750 triệu sẽ được mang ra để phân phát cho tất cả các thành viên của Ninja Studio.”