Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 238: Tái nghiện




“”Co-op” đã xong? Hưng em tuyệt quá! Đâu cho anh xem nào?” Dương Khoa còn chưa kịp có phản ứng gì thì Thiếu Hoàng đã vội nhảy khỏi ghế chạy tới bên cạnh Hưng, vẻ chán chường trên khuôn mặt biến mất không còn tăm hơi.

“Đây anh.” Hưng lập tức nhường ra một khoảng trống cho Thiếu Hoàng đứng quan sát thành quả công việc trên màn hình, trong khi những người xung quanh thì dùng ánh mắt hồi hộp dõi theo hai người. Trải qua nửa phút đánh giá sơ bộ Thiếu Hoàng mới hướng về phía Dương Khoa phân phó:

“Giao diện theo anh như vậy là tốt rồi, còn vận hành các thứ ra sao thì phải đưa cho chú Khoa xem mới biết được. Chú Khoa đâu, xem giúp Hưng đi này.” 

“Anh Hưng gửi phần việc vừa làm xong sang cho em đi. Để em tích hợp chế độ vào trò chơi luôn, sau đó sẽ thiết lập mạng cục bộ để thử vận hành.” Dương Khoa gật đầu đáp lại. Kế đó, hắn rà soát từ đầu đến cuối một lượt thành quả công việc của Hưng rồi đem nó ráp ngay vào phiên bản trò chơi đang được hoàn thiện trên máy, đồng thời không quên khen ngợi anh vài câu.

Không thể không khen được, bởi vì chỉ dựa vào một bản thảo đầy chữ nghĩa và đôi ba cuộc chuyện trò trao đổi trong suốt quá trình làm việc mà Hưng vẫn có thể dựng nên một chế độ chơi mạng đúng theo mong muốn của hắn. Cứ việc còn có một vài chi tiết sai biệt so với phiên bản gốc, thế nhưng tổng thể mà nói tính đến thời điểm hiện tại anh đã hoàn thành xuất sắc một nửa công việc được giao.

Nếu như trong thời gian tới Hưng cũng hoàn thành xuẩt sắc nốt một nửa công viên còn lại, vậy thì Dương Khoa hắn sẽ có một trợ thủ cực kỳ đắc lực trong khâu xây dựng lối chơi – phần việc nặng nhọc mà hắn đang phải vất vả cáng đáng một mình. Với xu hướng các trò chơi của Ninja Studio càng ngày càng trở nên phức tạp, sự xuất hiện của những người như Hưng là cực kỳ cần thiết.

Nửa tiếng sau. 

“Em đưa chế độ “Co-op” vào trong trò chơi chỗ em rồi nhé. Kết nối mạng thì tạm thời dùng mạng cục bộ đã, sau này thuê server xong sẽ chỉnh lại sau. Có ai muốn tải trò chơi về máy để sờ tận tay chế độ chơi mạng xem như thế nào không?”

“Có.”

“Có chị sếp ui.”

“Mau ném anh luôn nào, sốt ruột quá rồi.”

“Vậy thì bộ cài ở trên máy em đấy, ai có nhu cầu cứ chạy sang tự tải về nhé.” Dứt lời Dương Khoa đứng dậy đi tới vị trí làm việc của từng người nghiệm thu thành quả, kế đó hắn quả quyết cho tất cả mọi người nghỉ ngơi ra về để vớt vát chút ít thời gian tươi đẹp còn lại của ngày nghỉ lễ. 

Về phần hắn thì, mất đến cả chục ngày lễ Quốc khánh trong cuộc đời rồi có mất thêm một ngày nữa cũng chẳng chết được. Đối với Dương Khoa ngày hôm nay sẽ chỉ như một ngày làm việc bình thường như bao ngày khác mà thôi, sau khi nghỉ ngơi một chút xong hắn sẽ lại một mình làm việc đến hết ngày.

Tuyên bố này vừa được đưa ra một cái là mọi người ngay lập tức nhao nhao hưởng ứng. Có điều làm Dương Khoa cảm thấy ngạc nhiên là sau khi thu xếp công việc của mình xong, cả năm người trong tổ thiết kế nối đuôi nhau tải bộ cài trò chơi mới cập nhật trên máy Dương Khoa về điện thoại của mình, sau đó tụ tập lại bên dãy ghế sô pha bắt đầu chơi đùa.

“Lâm em, mày chọn hết cây phòng thủ với cả hướng dương cho anh, khâu công kích cứ để anh lo.”

“Trời ơi đừng chọn toàn cây đắt đỏ thế anh Hoàng, không đủ ánh nắng mà mua đâu!”

“Này anh Hải, anh chọn sơ ri đi để em chọn nấm huỷ diệt. Xong rồi mình thử trồng chúng cùng một lúc xem có thổi bay được cả sân vườn không anh nhé. (cười khúc khích)”

“Một mình nấm huỷ diệt là thổi bay sân vườn được rồi Lam. Cơ mà nghe hấp dẫn ra phết, cứ thử như thế đi để xem cảnh tượng ra sao.”

Tuyệt không có một ai đả động gì đến chuyện ra về cả. 

Trông thấy cảnh này Dương Khoa đứng gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu mất một lúc, thế rồi trong lòng hắn lại chợt dâng lên dự cảm rằng có vẻ như mấy người này lại chuẩn bị sa đà vào nghiện ngập trò chơi rồi.

“Chơi phối hợp thế này vui nhộn thật đấy các anh nhỉ, tiếc quá anh Hiền về sớm không kịp khoe cho anh ấy biết.... Này sếp Khoa ơi, chơi cùng anh một ván đi. Anh cũng muốn thử chơi xem sản phẩm mình làm ra trông nó như thế nào.”

“… Ok.” Nghe thấy Hưng rủ rê chơi cùng Dương Khoa nhún vai một cái rồi cũng đem trò chơi tải vào điện thoại của mình. Chút lo lắng trong lòng vừa mới xuất hiện đã ngay lập tức tan biến. Nghiện chơi trò chơi mà thôi, có phải ma túy đâu mà phải sợ? 

Lại nói nghiện ngập thì có gì xấu? Nếu nghiện ngập mà hiệu suất làm việc gia tăng khủng khiếp như tháng vừa rồi thì hắn ước gì các thành viên của Ninja Studio cứ nghiện mãi.

...

Chế độ “Co-op” trong “Plants vs Zombies”, về bản chất thì nó vẫn là phòng thủ sân vườn trước các đợt tấn công của zombie hệt như “Survival”. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là chế độ chơi nhiều người chơi này lại không có những chi tiết độc đáo và thú vị của riêng mình.

Chi tiết khác biệt đầu tiên và cũng là dễ thấy nhất nếu so với những chế độ khác, chính là số lượng người chơi trong chế độ “Co-op” tăng lên từ một thành hai. Và bởi vì người đông lên nhưng mọi thứ tương quan vẫn được giữ nguyên, thế nên để cho lối chơi được cân bằng thì số lượng cây cối có thể sử dụng mỗi một ván chơi bị cố định còn 8 loại khác nhau. Theo đó mỗi người sẽ chọn cho mình 4 loại cây trước khi bắt đầu chính chiến, và việc ai chọn loại cây gì thì sẽ là quyền tự do của mỗi công dân. Chỉ cần không trùng lặp nhau là được.

Chi tiết khác biệt thứ hai là ánh nắng trong chế độ “Co-op” có thể được thu nhặt bởi bất cứ ai, bất kể đó là ánh nắng từ trên trời rơi xuống hay là ánh nắng có được từ hướng dương hay nấm mặt trời. Vì có thể tự do tranh cướp tài nguyên như vậy nên những ván chơi “Co-op” sẽ trở nên cực kỳ thú vị và khó đoán, không ai có thể biết trước được người đồng hành cùng với mình sẽ là một chiến hữu đáng tin cậy hay là một kẻ tham lam phá hoại mọi thứ.

“Anh Hoàng cứ tranh hết ánh nắng của em làm em không xây được quả óc chó chặn đường ạ! Mất một đường rồi đây này!”

“Mày phải nhường anh một tý thì anh mày mới trồng được dưa hấu chứ? Không có cây công kích mình cây óc chó thủ kiểu gì?”

“Ít nhất cũng thủ được tý nào hay tý ấy, chứ chờ anh trồng được dưa hấu thì zombie tràn vườn xừ nó rồi. Đã bảo anh chọn cây gì rẻ thôi mà.”

“Bài này chơi dưa hấu là hợp lý rồi, không có zombie ăn trộm ăn cắp hay gì đấy thì tội gì không chọn? Vừa khỏe vừa bắn lan.... Mà thôi, giờ trồng óc chó vẫn còn kịp đấy Lâm, ăn ánh nắng đôi đi kìa.”

Tất nhiên, để phần nào ngăn chặn tình trạng “cướp trên giàn mướp” như trên xảy ra thì “ánh nắng đôi” đã được đưa vào trong chế độ này. Đây là một loại ánh nắng khá đặc biệt, khi mà điều kiện tiên quyết để thu hoạch được nó là phải có sự phối hợp của cả hai người. Nếu có tinh thần hợp tác thì cả hai sẽ đều có lợi, còn không thì sẽ cùng nhau ăn thiệt thòi. Rất hợp lý.

Cuối cùng, cân nhắc đến việc mỗi người chơi có ít cây để trồng trọt hơn bình thường nên chế độ này cung cấp cho họ thêm kỹ năng chủ động gây tê liệt zombie tạm thời. Mặc dù không gây sát thương như viên đạn tê liệt của cây ngô song nó cũng khá hữu dụng trong việc làm chậm bước tiến của những con zombie khát não.

“Lam ơi, trong lúc cây nấm hồi lại thì em dùng kỹ năng làm tê liệt zombie hay trồng cây cản đường đi. Phụ giúp anh với chứ một mình anh không kham nổi đâu.”

“Oki anh Hải. Anh cứ để em. ( ̄~ ̄) ”

“Đúng rồi, cứ nhắm thẳng mấy con zombie cầm cánh cửa cho anh. Sắp thắng rồi.”

Khác với cặp đôi Trọng Lâm – Thiếu Hoàng không ngừng cãi cọ, cặp đôi Duy Hải – Thanh Lam thì lại hợp tác với nhau khá là ăn ý. Họ cứ một mạch đi từ chiến thắng này đến chiến thắng khác, mặc cho hai người ngồi cạnh từ nãy đến giờ đã nếm trải hương vị thất bại tới năm sáu lần rồi.

Về phần cặp đôi Hưng – Dương Khoa ngồi đối diện, hai người họ không mấy để tâm đến kết quả cuộc chơi mà chú ý nhiều đến khía cạnh kỹ thuật hơn. Trải qua khoảng tầm chục ván có thắng có thua, Dương Khoa cân nhắc một hồi rồi đưa ra nhận xét sau cùng:

“Ngoại trừ cái hình bóng biểu hiện hành động của đồng đội chuyển động chưa được mượt ra thì những mặt còn lại tốt rồi anh Hưng ạ. Anh đem nó sửa lại cho mượt sau đó chuyển sang làm nốt chế độ con “Versus” kia đi, cố gắng đến cuối tháng này xong hết thảy chế độ Multiplayer là vừa đẹp.”

“Được, sếp Khoa đừng lo anh sẽ tiến hành ngay!”

“Tiến hành ngay thì không cần. Hôm nay mọi người chung tay làm việc cùng em cả một buổi sáng là vất vả lắm rồi, ngày lễ anh cũng nên tranh thủ đi chơi đi bời gì đi cho khuây khỏa.” Dứt lời Dương Khoa rời mắt khỏi điện thoại hô hào: “Em cũng nói cả các anh chị đấy! Về đi thôi mọi người, cả năm mới có một ngày lễ Quốc khánh hôm nay mà. Chơi điện tử thì lúc nào chơi chả được?”

“Lễ lạt gì cũng phải từ từ, để anh thắng được màn bể bơi một lần đã. Này Hải, chơi xong rồi thì bắt cặp với tôi đi, thằng em tôi hậu đậu bỏ xừ ra. Để xem đổi người có khá hơn không.”

“Đổi ai đi nữa anh cũng thua thôi anh Hoàng. Đã bảo đừng tham rồi mà vẫn chọn mấy cây tốn nhiều ánh nắng để trồng thì thắng làm sao? (bĩu môi)”

“Nghiêm trọng đến thế cơ à? Nhưng thôi không sao, cứ thử chinh chiến một ván đi. Biết đâu lại thắng.”

“Này Hưng, bắt cặp với chị chơi mấy ván khó đi. Cố gắng chiến thắng hết cho mấy người kia lác mắt!”

“Ok chị. Cơ mà ván khó hơi khoai đấy, chị em mình phải có phân công chiến thuật cụ thể chứ không nhảy vào chơi luôn được đâu. Theo em thì....”

“... Yep, thế này tức là tái nghiện rồi. ┐( ̄ヘ ̄)┌ “ Thấy mọi người chẳng ai thèm để ý đến lời đuổi khéo của mình, Dương Khoa thở dài một cái rồi mở lại điện thoại ra tra xem ngày hôm nay có hàng quán nào ngon còn mở cửa không. Tìm được một quán ưng ý và có dịch vụ giao hàng tận nơi, hắn tham khảo thêm ý kiến Trọng Lâm sau đó đặt một bữa ăn thật là thịnh soạn chở thẳng đến Ninja Studio.

Ngày Quốc khánh mà, đã không đi chơi đâu vui vẻ được thì ít nhất cũng phải ăn uống cho sướng miệng cái đã. Cuộc đời là mấy tý mà phải chịu khổ cơ chứ? 



- ---------

Và đúng là các thành viên của tổ thiết kế tại Ninja Studio đã tái nghiện thật.

Phần còn lại của ngày nghỉ lễ Quốc khánh, mặc dù Dương Khoa đã ra sức khuyên nhủ mọi người ra ngoài đường đi chơi đây đó thư giãn tâm hồn giống Hiền song tất cả đều bỏ lời khuyên của hắn ngoài tai. Sau khi tạm nghỉ để đánh chén một bữa đã đời, cả đội lại tiếp tục chia ra thành từng cặp để tiếp tục công cuộc chinh phục toàn bộ thử thách nằm trong chế độ “Co-op”. Và khi mà hầu hết các thử thách đều đã được giải quyết thì họ lại chuyển sang vật lộn với màn chơi “Endless” (vô tận) để thi xem ai là người trụ vững được lâu hơn, cứ như thế cho đến hết ngày.

Dương Khoa tất nhiên là không tham dự vào cuộc vui. Hay nói đúng hơn mới đầu hắn cũng tham gia chơi vài ván “Co-op” cho khuây khỏa, nhưng sau đó khi cuộc chơi bắt đầu đi theo chiều hướng chạy đua thành tích thì hắn lại bị các thành viên khác đá ra ngoài. Đơn giản thôi, mặc dù trên lý thuyết thì hắn vô địch song khi đi vào thao tác thì hắn còn “tạ” hơn cả người anh lập dị áo vàng. Bất cứ ai bắt cặp với hắn cũng chỉ có thể phòng thủ được 5 đợt zombie là hết cỡ.

Cực chẳng đã, chiều hôm đó Dương Khoa đành ngồi làm việc một mình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát các thành viên người nằm người ngồi chơi đùa cười cợt với nhau bên gian ngoài. Đuổi về chẳng được mà nhờ vả làm việc chắc chắn cũng không xong vì tâm trí của họ đang đặt hết vào những chiếc điện thoại trong tay, thế là hắn chỉ biết chép miệng liên hồi rồi cố gắng tập trung trở lại vào màn hình trước mắt, mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống ai nấy đứng dậy ra về hết mới chính thức nghỉ ngơi.