Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 230: Tòa cao ốc Pulse




“Ồ, đã tìm được trụ sở cho thuê ưng ý rồi hả chị Lan?”

“Chưa. Có hai nơi này chị đang phân vân không biết chọn nơi nào nên về đây để gọi chị Liễu đến tận nơi xem cùng. Nếu em rảnh thì đi xem với bọn chị luôn.”

“Chà, rảnh thì em cũng không rảnh lắm. Nhưng thôi, chuyện này quan trọng đi một chuyến cũng được.”

“Vậy sửa soạn nhanh lên Khoa nhé. Xe chị Chi nhà em đang đợi ở ngoài kia đấy.”

“Ok.”

Dương Khoa nghe thấy cả Kim Chi cũng tới đây bèn vội vàng sửa soạn chuẩn bị lên đường. Chỉ trong chốc lát, hắn cùng với Thu Lan và Liễu đã ngồi chễm chệ trên chiếc ô tô quen thuộc của gia đình lao vút đi trên phố.

“Đây, lúc nãy chị với em Lan ngồi với nhau sàng lọc ra được hai nơi này để đặt trụ sở.” Ngồi ở ghế sau, Kim Chi mở cặp tài liệu ra đưa hồ sơ chi tiết của hai cao ốc cho thuê văn phòng mà cô và Thu Lan đã đánh dấu trước đó cho Liễu và Dương Khoa xem.

“Ồ, hai nơi này đều gần nhà mình cả chị Chi nhỉ.”

“Ừ, nghe thấy em giai nói muốn làm việc gần nhà nên chị chỉ tìm mấy cao ốc trong quận thôi. Hết danh sách này mà các em không ưng cái nào thì chị mới sang quận khác tìm.”

“Chị chu đáo quá.”

Thế rồi Dương Khoa cúi đầu đánh giá qua nội dung nhà đất trên giấy. Theo đó hai toà cao ốc mà Thu Lan đang phân vân trong việc lựa chọn này một cái có diện tích sàn tương đối rộng rãi, nhiều tầng cũng như phòng ốc được phân bố khá đa dạng nhưng chất lượng thì chỉ dừng lại ở mức tạm chấp nhận được. Nơi còn lại thì chất lượng rất tốt nhưng diện tích sàn lại hẹp hơn và phân bố phòng ốc cũng không được đa dạng như cái trước.

“… Nói tóm lại một cái chất lượng tổng thể hạng B nhưng diện tích cỡ nhỏ, cái kia chất lượng hạng C nhưng diện tích cỡ vừa. Chỉ là lựa chọn giữa diện tích hoặc chất lượng thôi phải không chị Lan?” Đưa hồ sơ cho Liễu xem Dương Khoa nhoài người lên ghế trước hỏi Thu Lan.

“Ừ, thế nên chị mới phải đi xem cả hai nơi để xem chênh lệch nó có bù được cho nhau không.” Thu Lan gật đầu sau đó quay xuống hỏi ý kiến của Liễu: “Chị Liễu thấy thế nào?”

“Chị đang xem. Thế nhưng quan điểm của chị là không gian làm việc cần phải được cân nhắc suy xét kỹ lưỡng trước tiên. Chất lượng toà nhà chỉ cần đảm bảo đầy đủ các yếu tố cơ bản là đủ rồi, những mặt còn lại có thể châm chước.” Đã từng công tác tại SmileIndie nên Liễu lập tức chia sẻ cái nhìn của mình về trụ sở làm việc cho hai người Dương Khoa và Thu Lan nghe.

“Em cũng nghĩ thế. Với lại hiện tại phòng làm việc của chúng ta vẫn còn chưa đủ vốn để theo đuổi mấy khu cao ốc chất lượng cao, cho nên em đang nghiêng về cái cao ốc hạng C kia. Chất lượng không đến nỗi nào mà không gian lại đảm bảo rộng rãi.”

“Chưa đủ vốn? Quỹ của chúng ta bây giờ có cả đống tiền mà chị Lan? Nếu em nhớ không nhầm thì trong tài khoản có gần 40 tỷ rồi chứ, gặp trụ sở phù hợp thì cứ thuê thôi việc gì phải ngại?” Thấy hai bà chị có thiên hướng lựa chọn cao ốc chất lượng thấp cho đỡ tốn tiền Dương Khoa băn khoăn lên tiếng.

“40 tỷ nghe thì nhiều đấy nhưng không ăn thua đâu Khoa. Em cứ thử tính giá thuê cái cao ốc hạng B kia đi rồi thấy. Giả sử ta thuê văn phòng với tổng diện tích các phòng ban là 160 mét vuông, giá của 1 mét vuông ghi ở trong đó là 525000 đồng một tháng. Giờ em nhân lên xem một năm chúng ta phải chi ra bao nhiêu?”

“… Chắc là khoảng sáu bảy trăm triệu gì đó phải không?” Dương Khoa nhẩm tính rồi trả lời.

“Sai rồi, là xấp xỉ một tỷ.”

“Một tỷ một năm? Nhiều thế! Đi ăn cướp à?!”

“Thế là còn ít đấy em giai của chị ơi.” Trông thấy vẻ khoa trương của em chồng Kim Chi phì cười: “Danh sách cao ốc mà các em đang cầm trong tay đấy là chị đã sàng lọc dựa theo yêu cầu hàng đẹp giá rẻ của em Lan rồi, chứ để chị lấy cho các em xem giá thuê mấy cao ốc hạng A mới gọi là khủng khiếp.”

“Cho nên em đừng tưởng phòng làm việc của mình đang có nhiều tiền mà vung tay quá trán.” Thu Lan tiếp lời: “Không nói đến chuyện thuê trụ sở, chỉ riêng việc phát triển phòng làm việc lên thành công ty theo kế hoạch năm tới thôi đã yêu cầu phải đổ vào cả đống tiền rồi. Nào là mua sắm trang thiết bị vật tư, rồi đến chiêu mộ thêm thành viên cũng phải dự trù thêm lương lậu chi phí. Chưa kể chị Liễu đây cũng có một đống dự án quảng bá cần phải tiêu tiền nữa.”

“Mà tất cả những yếu tố chị vừa kể đều là dựa trên cơ sở những trò chơi của chúng ta liên tục thành công như em đã cam đoan rồi đấy. Nếu không thì chị sẽ lại phải cắt ra thêm một khoản cực to nữa là khoản vốn đảm bảo công ty vẫn có thể vận hành bình thường trong tương lai gần, phòng trường hợp những trò chơi sau này của các em gặp thất bại về mặt doanh thu. 40 tỷ, nghe thì nhiều lắm nhưng tiêu xài hoang phí thì không được vài năm là hết sạch.”

“Chị nói thế làm em bắt đầu thấy lạnh gáy rồi đấy, không ngờ mọi người lại có trù tính sâu xa đến như vậy.”

“Cho nên em hiểu tại sao tháng trước chị và chị Nhung nói muốn trì hoãn việc phân chia lợi nhuận của “Flappy Bird” chưa? Lý do kết toán chị Nhung nêu trong cuộc họp chỉ là một phần thôi, chủ yếu là bọn chị muốn công tác dự trù cho tương lai đâu vào đó rồi mới dám đem số tiền còn lại ra để chia cho mọi người.”

“... Được, các chị đã có tính toán hợp lý như vậy là em yên tâm rồi. Cơ mà lần sau các chị cứ trình bày hết lý do cho bọn em biết nhé, đừng giấu làm gì không có bọn em lại hiểu nhầm.”

“Gớm, cứ làm như là các em sẽ tiếp thu ấy. Em thử nhớ lại xem phản ứng của các em hôm đấy thế nào? Giãi bày có một hai câu thôi còn chẳng lọt vào tai nữa là bảo trình bày hết lý do.”

“Chậc, đấy là tại mấy anh chị kia kích động quá đấy chứ, em thì em vẫn lắng nghe mà.” Dương Khoa ngượng ngùng chống chế rồi ngồi im lắng nghe ba chị gái thảo luận với nhau tiếp về chuyện trụ sở, trong lòng thầm nhủ tương lai nhất định phải đẩy nhanh tốc độ vơ vét tiền của cho mọi người đỡ phải lăn tăn.



Mười lăm phút sau.

“Kể ra cũng không hẹp lắm đâu chị ạ.” Dương Khoa đi dạo một vòng ngắm nhìn tầng lầu trống hoác rồi quay về nói với Thu Lan. Bởi vì tiện đường nên bốn người bọn họ đến toà cao ốc có chất lượng tốt hơn trước, và mặc dù tổng thể không gian nơi đây không thể nào so sánh được với SmileIndie hay Navigame nhưng nó cũng còn tốt hơn gấp chục lần cái căn nhà dân mà hắn đang thuê.

“Không cái gì mà không? Chỗ này nó quá hẹp so với dự tính của chị rồi! Giỏi lắm thì một tầng được có 100 120 mét vuông.” Thu Lan vừa nói vừa ước lượng không gian xung quanh, trong tay cô là bản thiết kế trụ sở trong mơ mà cô đã nhờ người lập ra từ trước.

“Lan nói phải đấy Khoa ạ. Diện tích hẹp thế này thì khi mình mở rộng phòng làm việc ra sẽ phải thuê nhiều tầng để sắp đặt các bộ phận làm việc. Không nói đến chuyện đi lại bất tiện mà vị trí tản mát như thế cũng rất khó quản lý.” Liễu gật gù tán đồng rồi quay sang trò chuyện với nhân viên quản lý tòa cao ốc. Sau khi có được những thông tin mình cần, cô để Kim Chi ngồi lại với người ta rồi kéo hai chị em Dương Khoa Thu Lan ra một góc bàn tính:

“Hệ thống kỹ thuật đúng là tốt thật đấy các em ạ, thế nhưng như chị đã nói diện tích sàn hẹp quá. Đặt trụ sở ở đây thì một khi phát triển lên sẽ phải thuê thêm tầng, hơn nữa chắc chắn sẽ bị tản mát đầu một nơi cuối một nơi vì theo như em kia nói hai tầng liền kề với tầng này đều đã có người thuê.” 

“Với cả thương lượng mãi mà bên kia vẫn muốn giữ nguyên cái giá gốc chị Liễu ạ. Nói thực em thấy cao ốc này mà có cái giá 525000 đồng một mét vuông nghe nó chẳng phù hợp tý nào hết.” 

“Theo chị Lan thì giá bao nhiêu là phù hợp?”

“Kịch kim 500000 đồng.”

“( ̄д ̄;) Trời ạ, có 25000 thôi mà chị.”

“Nhân lên là dôi ra mấy chục triệu một năm rồi còn gì? Với lại đấy là giá kịch trần, mình hoàn toàn có thể mặc cả xuống tiếp em hiểu không.” Thu Lan khẽ gắt rồi quay sang trao đổi với Liễu thêm vài câu nữa trước khi quay trở lại với Kim Chi và người quản lý cao ốc. Sau khi thống nhất ý kiến, mấy bà chị của Dương Khoa quyết định sẽ chạy sang cao ốc còn lại xem tình hình thế nào rồi làm ra lựa chọn cũng chưa muộn.

“Đến rồi các em ơi, tòa cao ốc màu nâu có dòng chữ "Pulse" kia kìa.”

Mười phút sau, ô tô chở bốn người dừng lại trước sảnh của một cao ốc nằm trên phố Giai. Vốn dĩ trên đường đi Dương Khoa đã nghĩ rằng tòa cao ốc hạng C này chắc chắn sẽ tệ hơn tòa cao ốc vừa mới ghé thăm, song khi vừa mới bước chân xuống xe hắn đã ngay lập tức ném cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

“... Ui chu choa! Tòa nhà to tướng thế này mà là hạng C? Có nhầm không hả chị Chi?”

“Đích thân chị đây đánh giá mà em dám nói là nhầm à?!” Kim Chi cốc đầu Dương Khoa một cái rồi giải thích: “Tòa cao ốc này được mỗi cái rộng rãi thôi chứ còn hệ thống kỹ thuật lẫn tiêu chuẩn thiết kế đều chỉ thuộc dạng thường thường bậc trung, mà đã xếp hạng thì phải xét tổng thể chứ ai xét mỗi kích cỡ không hả Khoa?”

“Thì từ nãy đến giờ chị có giải thích thứ hạng cao ốc được đánh giá trên cơ sở nào đâu mà em biết được?” Dương Khoa ôm đầu phàn nàn rồi cùng với ba người đi vào bên trong tòa cao ốc. 

“Ôi chị Chi! Sao hôm nay chị lại đến tận đây thế này?” Trông thấy đám người hắn đi vào, một người nữ nhân viên trẻ đẹp nhanh chân chạy ra tiếp đón.

“Hello Phương. Hôm nay chị mang “khách sộp” đến tận nơi cho em này, bất ngờ không?”

“Thích quá! Lúc nào gặp chị cũng đều có tin vui hết!”

Hai người tay bắt mặt mừng một hồi rồi dẫn ba người Dương Khoa đi lên tầng 5 – nơi đang được tòa cao ốc rao cho thuê lại. Thang máy vừa mở cửa, trông thấy không gian thoáng đãng hiện ra trước mắt Dương Khoa lập tức trầm trồ lên tiếng: 

“Ối chao, chỗ này còn rộng hơn cả trong ảnh ấy nhỉ. Có được 200 mét vuông không chị Phương?”

“Chính xác là 220 mét vuông em ạ.” Người nữ nhân viên tên Phương mỉm cười trả lời.

“Quào! 220 mét vuông là gấp đôi bên kia rồi. Hai chị thấy thế nào?” Dương Khoa gật gù quay sang hỏi ý kiến Liễu và Thu Lan.

“Diện tích thế này là ngon lành rồi, phòng ốc phân chia cũng rất hợp lý. Phương ơi, em có thể cho chị biết thêm chi tiết về tòa cao ốc này được không?” 

“Rất sẵn lòng ạ. Đầu tiên là về thiết kế của tòa nhà....”

Kế đó người nhân viên tên Phương bắt đầu giới thiệu qua một lượt về tòa cao ốc, trong khi Liễu và Thu Lan đứng bên cạnh vừa lắng nghe vừa ghi chép lại những chi tiết mấu chốt. Sau khi nghe cô giới thiệu xong Liễu mới hỏi đến giá cả cho thuê:

“Thế giá thuê mỗi mét vuông ở đây là bao nhiêu vậy Phương?” 

“Dạ 420000 đồng một mét vuông một tháng chị ạ.”

”Có chiết khấu không em?”

“Thưa có chị, nếu như chị thuê trọn cả tầng này thì em sẽ áp dụng mức giá chiết khấu là 400000 đồng một mét vuông.”

“… Vậy tức là nếu thuê cả tầng thì giá thuê hàng năm cũng xấp xỉ một tỷ đồng, nhiều hơn trong dự kiến một chút nhưng rộng ra tới 60 mét vuông. Còn nếu ta thuê đúng như kế hoạch của em thì hết khoảng 800 triệu, rẻ hơn bên kia tới tận 200 triệu một năm.” Liễu nhẩm tính rồi quay sang trao đổi với Thu Lan.

“Rẻ hơn 200 triệu, tức là bên kia thuê 4 năm thì bên này thuê được tận 5 năm, lời quá rồi.” Thu Lan gật đầu tán đồng.

“Oài, hai chị tính như cái máy thế?” Dương Khoa lập tức tỏ vẻ thán phục trước trình độ tính toán siêu đẳng của hai người, thế rồi hắn cũng lên tiếng góp ý: “Cơ mà theo em mình thuê đủ cả tầng đi, đem 60 mét vuông thừa ra chia cho mỗi phòng một ít cho nó rộng rãi. Tiền nong nó cũng xấp xỉ nhau thôi ấy mà.”

“Ôi chị cũng đến chịu em luôn đấy Khoa ạ. Lĩnh vực phòng ốc kiến trúc mà em cứ đòi chia như chia bánh ngọt ấy!” Thu Lan không kìm được đưa tay gõ nhẹ vào trán hắn một cái, gương mặt rốt cuộc cũng nở một nụ cười hiếm hoi sau cả ngày trời vất vả chạy đi chạy lại. Hiển nhiên là cô đã bị những lời vừa rồi của hắn đả động.

“Nàoooo! Mấy chị hôm nay cốc đầu em hơi nhiều rồi đấy!”