“Đến hồ Đông rồi thưa cô cậu.”
“Cảm ơn chú Thiết ạ, đến đây bọn cháu đi bộ vào bên trong được rồi. Khi nào về cháu sẽ gọi cho chú sau nhé.”
“Cảm ơn chú Thiết.”
“Không có gì thưa cô cậu.”
Tháo dây an toàn, Dương Khoa cùng với Thảo My xuống xe ô tô ngắm nhìn phong cảnh xung quanh một lúc. Hoàng hôn đem đến cho hồ Đông – viên ngọc quý của mảnh đất thủ đô một vẻ đẹp thơ mộng và lãng mạn. Từ con đường ven hồ, hàng cây xanh rợp bóng cho đến mặt nước lăn tăn sóng đều được phủ một lớp nắng vàng dịu ngày đầu hạ trông vô cùng thích mắt.
“Hồ Đông hôm nay trông đẹp quá anh Khoa nhỉ?” Thảo My thích thú cầm tay Dương Khoa reo lên, tay kia thì chỉ về phía con hồ rộng lớn trải dài đến hết tầm mắt của hai người.
“Ừ, công nhận cảnh hồ hôm nay trông đẹp thật.” Dương Khoa gật đầu tán thưởng rồi đảo mắt nhìn sang phía con đường ven hồ: “Cũng lâu lắm rồi anh mới lại lên đây đấy Mimi ạ. Bây giờ trông nơi này khác quá, chả còn giống như thời ngày xưa nữa.”
“Đúng đấy, bây giờ hồ Đông khác lắm anh. Hồi cuối năm ngoái lên đây em cũng ngạc nhiên y hệt anh luôn. Nhất là càng đi sâu vào bên trong càng thấy nhiều khu vui chơi mới được xây dựng lên, trông không khác gì mấy khu trung tâm giải trí nội thành cả.”
“Nghe hấp dẫn nha…. Hay là mình đi dạo ngắm cảnh một chút đi Mimi, để xem bây giờ mọi thứ nó đổi khác như thế nào. Khoảng nửa tiếng một tiếng nữa mình đi ăn là vừa vặn.” Dương Khoa liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại một cái rồi đút trở lại túi quần, đoạn tay hắn khẽ kéo Mimi bước đi.
“A quên mất! Hôm nay anh Khoa định mời em ăn gì vậy?”
“Tất nhiên là món sườn cừu nướng Mimi mong nhớ ngày đêm rồi.”
“Anh Khoa tuyệt nhất! (tung hoa) (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧”
Thế rồi, hai người cứ thế nắm tay nhau đi dạo trên con đường ven hồ, vừa đi vừa bàn tán sôi nổi về khung cảnh vừa lạ vừa quen trước mắt cả hai:
“Bên kia là vườn hoa mà ngày xưa anh em mình từng chơi cả buổi chiều ở đấy đó anh.”
“Trông khác quá, hình như không phải đâu.”
“Đúng nó rồi anh ơi, chẳng qua là bây giờ họ dỡ khu vui chơi ở góc vườn đi mất nên anh không nhận ra thôi. Hồi ngày xưa ở chỗ ấy có một cái nhà bóng với mấy cái máy gắp thú bông đó anh.”
“À ừ, đúng rồi Mimi nói thế thì anh mới nhớ. Mà sao em nhớ dai thế, chắc phải sáu bảy năm rồi ấy chứ.”
“Cứ liên quan đến gấu bông là em nhớ lắm anh ui. ( ̄ヘ ̄) Ở chỗ này anh gắp tặng em một con thỏ trông cute hột me cực!”
“Hẳn là cute hột me cơ đấy…. Phải cái cửa tiệm cà phê kia là chỗ nhà bóng ngày xưa không nhỉ?”
“Đúng rồi đó anh. À mà quán cà phê ấy em vào thử một lần rồi, đồ uống trong đó cũng được lắm mà quán lại còn có thêm cả boardgame (trò chơi cờ bàn) cho khách hàng vào chơi nữa. Hay là anh em mình vào quán chơi một lúc đi!”
“Để lát nữa đi Mimi. Sắp đến giờ ăn rồi uống cà phê sao được?”
“… Ừmmm, anh Khoa nói có lý. Vậy thì để lát nữa mình tạt vào cũng được.”
…
“Du thuyền kìa anh Khoa! To chưa?!”
“Thấy rồi. Cơ mà con này trông vẫn bé hơn cái con mà bố em thuê để tổ chức tiệc nhỉ, nhân dịp em vào học cấp hai ấy.”
“Tất nhiên, cái con mà bố mẹ em thuê đợt đấy nó thuộc hàng đại tướng rồi. Năm đó họ hàng nhà em tụ tập đông đủ ở trên này nên bố mẹ em muốn tổ chức một buổi tiệc hoành tráng mà.”
“Ừ, hôm ấy khách dự tiệc đông nghịt. Chỉ có họ hàng nhà em với mấy người gia đình anh thôi mà ngồi kín cả một tầng du thuyền. À hôm đó em mặc một bộ áo dài đỏ trông đẹp rực rỡ luôn, ai gặp cũng khen.”
“Anh Khoa cũng nhớ rõ chuyện khi xưa chả kém gì em nhỉ?”
“Không, thực ra thì anh chỉ nhớ mỗi một chuyện đó thôi.”
“Một chuyện? Sao lại… à đúng rồi, anh nhớ vì vụ thằng Cường nhà em.”
“Ừ, và cũng từ cái ngày đó trở đi anh chưa đặt chân lên du thuyền thêm một lần nào nữa đâu đấy.”
“Khiếp quá, đến bây giờ anh Khoa vẫn còn sợ à?!”
“Sợ thì không, chỉ là anh đã lập ra lời thề bao giờ giải quyết xong hết thảy ân oán giữa anh và thằng Cường thì anh mới bước chân lên du thuyền.”
“Rồi, tức là đến bây giờ anh Khoa vẫn sợ du thuyền.”
“Gì cơ, đấng nam nhi như anh đây mà phải sợ á? Vớ vẩn…. Này, cái quyển sổ em đang cầm trông quen quen kiểu gì ấy nhỉ? Anh từng thấy ở đâu rồi thì phải.”
“A! Quyển sổ này là quyển sổ ghi nhớ công thức toán học của em đấy! (nhét vội trở lại vào túi xách)”
“Toán học?... Ơ mà thi cử xong rồi em còn cầm quyển đấy theo người để làm gì?”
“Thì đấy, đầu óc em bây giờ chán lắm anh ạ. Quyển này là em để quên trong túi đến tận bây giờ chưa kịp cất đi, bây giờ tự nhiên sờ đến nó thế là em mới thử mở ra xem nó là cái gì anh ạ. (cười)”
“Ra thế. (gật gù)”
…
“Sao ở phía hồ sen bên kia lại có một đống người tụ tập thế nhỉ?”
“Đâu anh? À, bây giờ chỗ đó trở thành tụ điểm chụp ảnh nổi tiếng lắm, hầu như ai lên đến đây cũng đều tạt vào chụp vài kiểu ảnh lưu niệm đấy!”
“À, thế là làm thành hẳn một khu để phục vụ các du khách có nhu cầu “tự sướng” cơ đấy.”
“Thì người ta cũng ưa thích mà…. Này anh Khoa, hay là mình vào chụp vài kiểu ảnh đi! Em có mang gậy selfie nè.”
“Chụp ảnh? Cũng được…. Ấy từ từ thôi, sao chạy vội thế?”
“Nhanh không có tối mịt đến nơi rồi anh ơi, không nhìn thấy gì để mà chụp đâu.”
…
Dương Khoa và Thảo My cứ đi chơi tung tăng khắp mọi nơi như vậy, hầu như bắt gặp nơi nào có vẻ thú vị là cả hai người đều dừng lại ngắm nghía hay thậm chí là tạt qua ghé thăm. Thẳng đến lúc bầu trời tối mịt, đèn đường lung linh mở ảo được thắp lên hai người mới rảo bước đi tới một nhà hàng cực kỳ sang trọng nằm giữa ven hồ.
“Xin chào quý khách. Xin hỏi quý khách đã đặt trước chỗ chưa ạ.” Thấy hai người tiến vào, người lễ tân đứng bên quầy phục vụ nhanh chóng lên tiếng chào đón:
“Bàn hai người tên Dương Khoa, phiền chị kiểm tra giúp em.”
“Mời anh chị lên tầng hai ạ, bàn của mình nằm ở ngoài ban công nhìn ra hồ. Trên bàn em có để biển tên anh Khoa rồi đấy.”
“Cảm ơn.”
Một nam nhân viên khác đi tới chỗ hai người dẫn đường đi lên trên gác. Chẳng mấy chốc, đôi bạn trẻ của chúng ta đã ngồi yên vị ngắm cảnh hồ Đông rực rỡ ánh đèn tại ban công lộng lẫy của nhà hàng.
“Trùng hợp quá anh Khoa ơi! Hôm nọ nhà em cũng ngồi đúng chỗ này đấy!” Thảo My mỉm cười thích thú, đôi tay lén lút kéo sát ghế của mình lại gần Dương Khoa.
“Thế à, anh chả biết đâu. Anh chỉ bảo nhân viên bọn họ xếp cho hai ta một chỗ có cảnh nhìn ra hồ đẹp nhất thôi.”
“Giống y hệt lời bố em nói luôn! À mà anh Khoa gọi món chưa? Nếu chưa thì gọi luôn đi anh, ở đây họ làm cầu kỳ nên đợi lâu lắm.”
“Yên tâm, lúc anh đặt bàn anh đặt cả món luôn rồi. Bây giờ chỉ cần ăn với gọi đồ mang về thôi.”
“Tuyệt quá!... Mang về? Anh mang về cho ai à?”
“Ừ, cho bà chị thân yêu nhà anh. Bà ấy nghe thấy anh dẫn em đi ăn thế là đang nằm ở nhà chết thèm kia kìa.”
“Ùiii, sao anh không gọi chị Uyên đến ăn cùng cho vui?”
“Không được, hôm nay anh em mình đi chơi riêng với nhau mà? Gọi bà ấy đến làm gì chứ?”
“Cũng đúng.” Thảo My gật gù biểu thị tán đồng. Kế đó, trong lúc đợi món hai người lại trò chuyện với nhau những câu chuyện của cuộc sống đời thường. Có điều bọn họ cũng không phải đợi lâu, rất nhanh từng món ăn được nhân viên phục vụ của quán lần lượt bê ra.
“U oa! Anh Khoa hôm nay đặt nhiều món thế? Lại còn toàn là món sang nữa ạ!”
“Hôm nay chiêu đãi Mimi nó phải khác chứ. Yên tâm không phải tiếc tiền hộ anh đâu em, vừa rồi phòng làm việc của anh kiếm được nhiều tiền lắm nên em cứ ăn thoải mái đi.”
“Ồ, chuyện đó em cũng có nghe nói. Thế nhưng bên cạnh việc kiếm nhiều thì các anh cũng đang bị người dân kêu ca nhiều lắm phải không? Cái trò chơi chim chóc gì ấy.”
“Là “Flappy Bird”.”
“Đúng rồi, em thấy trò đó bị lên án suốt cả tháng vừa rồi trên báo chí. Em cũng tò mò định thử chơi xem sao nhưng cuối cùng lại bận thi cử quá thành ra chưa có dịp nào rảnh để đụng vào.”
“Em chưa chơi? Thế thì tốt nhất là đừng chơi Mimi ạ, vì đúng thật là trò đấy của bọn anh gây ức chế ghê lắm.”
“Kệ. Trò chơi nào của anh Khoa cũng đều hay hết!”
“Thôi đừng tung hô anh thế làm anh ngượng, trò đấy thật sự không phù hợp với em đâu…. Nào tẩm bổ luôn đi chứ nhỉ, đồ ăn mang ra rồi Mimi mau ăn luôn đi cho nóng.”
“Anh Khoa cứ yên tâm, gì chứ cừu nướng ngũ vị là món khoái khẩu của em rồi.” Thảo My cười híp mắt rồi cầm dao và nĩa lên.
…
Một tiếng rưỡi sau.
“Noooo quá anh ơi~~~.” Bước chân ra khỏi nhà hàng, có chút khó nhọc Thảo My tựa vào người Dương Khoa để đứng cho vững. Tay cô xoa xoa cái bụng nhỏ của mình như để cho Dương Khoa thấy hiện tại cô đang vô cùng thỏa mãn.
“Có đi lại được không? Không đi được thì để anh gọi chú Thiết nhé.”
“Không cần đâu anh. Đi lại một chút cho tiêu cũng được, đến quán cà phê chắc là sẽ đỡ hơn đấy.”
“Tiếp tục đi ăn uống à? Mình đi chơi chỗ khác cũng được mà, không nhất thiết phải quay lại quán cà phê ban nãy đâu.”
“Không, em thích đến quán cà phê đó cơ. Tiện thể vào đó ăn thêm một ly kem cho đỡ thèm!”
“Trời ạ, bụng có khác gì bà bầu không mà lại tiếp tục ăn thế?”
“Kệ, lên cơn thèm phải giải quyết ngay. Với cả trời nóng thế này không gì sướng bằng ăn kem đâu anh.”
“Chậc, ừ thì ăn kem. Hôm nay chiều Mimi tới bến luôn.”
“Hoan hô! \( ̄▽ ̄)/ ”
Thế rồi, hai người lại quay ngược trở lại con đường ven hồ ban nãy. Có điều hai người không còn nắm tay nhau dạo chơi như trước, mà lần này Thảo My nép sát vào người Dương Khoa ôm gọn lấy cánh tay của hắn.
Từ đằng xa nhìn lại trông chẳng khác gì một cặp tình nhân.
Xúc cảm mềm mại từ phía cánh tay truyền tới, cộng thêm vào mùi hương nước hoa của Thảo My thoang thoảng đâu đây khiến cho Dương Khoa cảm thấy lâng lâng. Có điều đầu óc lúc này của hắn chẳng nghĩ ra được điều gì lãng mạn để nói, mà cô nàng thì dường như tạm thời không muốn nói chuyện vì có chút mệt mỏi nên hắn cứ lặng yên hưởng thụ khoảnh khắc gần gũi giai nhân trong suốt quãng đường đi tới quán cà phê.
“Chào mừng hai bạn đã đến với quán Hạt dẻ ạ. Hai bạn uống gì để bọn mình phục vụ?” Cuối cùng, vẫn là một người ngoài cuộc lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Cho mình một trà đào. Mimi uống gì?”
“Một ice-blended bạc hà, hai suất kem vani dâu.” Đoạn cô canh đúng lúc Dương Khoa đang mải ngó nghiêng khung cảnh bên trong quán nói nhỏ với người nhân viên: “Đổi thành suất đặc biệt đi.”
“Mời hai bạn lại bàn ở phía góc vườn kia ạ, đồ uống và kem mình sẽ mang ra ngay. Trong lúc thưởng thức đồ uống ở đây các bạn có thể tự nhiên lựa chọn những trò chơi trên kệ để chơi các bạn nhé.”
“Được.” Dương Khoa gật đầu rồi cùng với Thảo My tiến đến chiếc bàn tròn nằm sâu trong góc vườn. Kéo ghế mời cô nàng ngồi xuống, hắn bước về phía kệ trò chơi ngó nghiêng một hồi để xem có thứ gì thú vị hay không. Bất quá sau một hồi tìm kiếm hắn nhăn mặt tỏ vẻ thất vọng rồi quay trở lại ngồi bên cạnh Thảo My lên tiếng:
“Boardgame ở đây toàn trò nhức đầu thôi Mimi ạ, với lại không có trò nào cho hai người chơi đâu.”
“Thế thì thôi anh ạ, ngồi nói chuyện một lúc cũng được. Hôm nay em chơi vui lắm rồi.”
“Vui thật không?”
“Thật mà, chưa hôm nào em vui hơn ngày hôm nay đâu.” Thảo My nở nụ cười để Dương Khoa an tâm. Ước chừng hai phút sau, người nhân viên phục vụ của quán mang đồ tới bàn của hai người:
“Trà đào, Ice-blended và kem của anh chị đây ạ.”
“Ôi nhanh quá nhỉ, cảm ơn…. Ơ này, mình gọi hai suất kem cơ mà? Sao mang mỗi một suất thế này?” Trông thấy chỉ có mỗi một khay kem được mang ra, hơn nữa còn là một khay kem có tạo hình tương đối kỳ lạ Dương Khoa nhíu mày hỏi lại.
“A? Đây là suất kem tình yêu đặc biệt của quán mà anh…. Anh chị không phải là một đôi ạ?” Người nhân viên phục vụ ngạc nhiên hỏi lại.
“Khô…”
“Có chứ! Không sao đâu bạn ơi, thế này là đúng rồi.” Thảo My bỗng dưng lên tiếng nói át đi.
“... Vâng, mời anh chị thưởng thức ạ.” Người nhân viên phục vụ cúi người rồi mau chóng rời đi, để lại một Dương Khoa dở khóc dở cười nhìn sang phía cô nàng ngồi cạnh, lúc này đang hăm hở nhấc thìa lên xúc một tảng kem lớn đưa lên miệng.
“Nhìn gì em thế anh Khoa? Mau ăn đi anh, nhanh không nó chảy hết ra đấy.”
“Vừa nãy cái từ “đúng rồi” của em là gì vậy? Anh nhớ là lúc gọi đồ có nghe thấy em nói đến suất đặc biệt hay gì đâu?”
“E he he. Kem ngon lắm anh ạ, anh không ăn là em ăn hết đấy.” Thảo My không trả lời hắn mà nở nụ cười nhăn nhở đánh trống lảng.
“Ôi thật là.” Dương Khoa bất đắc dĩ lắc đầu, cánh tay cầm lấy thìa định xúc cho mình một miếng kem để thưởng thức. Thế rồi một ý nghĩ đã từng nảy sinh trong khoảng thời gian đầu cơ cực bất chợt hiện về trong đầu hắn, nụ cười trên môi hắn dần dần biến mất.
Ngắm nhìn cô nàng tỏ vẻ thích thú bên khay kem tạo hình trái tim, Dương Khoa do dự rất lâu rồi quả quyết hạ thìa xuống nắm chặt tay lại. Hắn hít sâu một hơi rồi từ từ ngồi thẳng người lên quay về phía Thảo My:
“Mimi nè.”
“Sao anh?”
“Có chuyện này anh muốn nói với em.”
“Anh cứ nói đi. (OvO)”
“Em có muốn làm…”
“-Mẹ mua cho em con heo đất! Mẹ mua cho em con heo đất í o í o!”
“… Thiệt tình, anh nhớ là anh đã bật chế độ rung rồi cơ mà nhỉ? Chị Liễu? Ngày nghỉ lễ rồi còn gọi gì thế này? Đợi anh tý Mimi nhé.”
Thảo My: (⊙__⊙)
“A lô. Chị Liễu đó hả?... Không em đang ở bên ngoài.... Sao cơ, một đống streamer nước ngoài đang chơi “Flappy Bird” trên TwiTV?... Ôi trời ôi, bất ngờ bất ngờ nha!”
Thảo My: (⊙﹏⊙)
“... Em biết, cơ mà thế thì từ từ đã chị ạ. Chị để em cân nhắc lại một chút.... Phải quyết định luôn? Thôi được, thế thì em sẽ về xem xét tình hình ngay bây giờ đây.”
Thảo My: (ಥ﹏ಥ)
“Yét sờ! Cuối cùng thì cũng thành công rồi!” Phấn khích vì nghe thấy Liễu báo về tin tức bất ngờ liên quan tới “Flappy Bird” trên thị trường quốc tế, Dương Khoa kích động bật dậy giơ hai tay lên trời hét lớn.
Phép màu cuối cùng cũng xảy ra rồi!
“… A, xin lỗi Mimi nhé. Anh lại có công việc rồi, chắc là cuộc hẹn ngày hôm nay phải kết thúc sớm ở đây thôi.” Phải mất vài giây mới ý thức được mình đang ở chỗ đông người, Dương Khoa đảo mắt nhìn quanh sau đó từ từ ngồi xuống. Đoạn hắn quay về phía Thảo My nói lời cáo lỗi.
“(╯︵╰) Không sao đâu anh ạ. Hôm nay em cũng vui lắm rồi, mình về….”
“Cơ mà trước đó thì anh muốn bày tỏ với em một điều này đã.” Không để cho cô nàng nói hết, Dương Khoa gom hết dũng khí của bản thân lại nói thật nhanh: “Mimi nè, anh thích em lắm. Thích ở đây không chỉ đơn thuần là tình cảm anh em thôi đâu, mà còn là tình cảm giữa hai người con trai và con gái nữa.”
“Lý do vì sao anh thích em thì... anh chẳng thế nào biết rõ đâu, thậm chí là anh còn chẳng biết mối tình này phát sinh lúc nào nữa cơ. Thế nhưng cái đó không trọng yếu, trọng yếu là... chỉ cần ở bên em thì anh cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.”
“Cho nên, anh muốn làm bạn trai của em Mimi ạ. Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”